Khúc Hồ ôm lấy bó hoa rồi nhìn Mạc Nhậm và mỉm cười :
-Mừng ba trở về.
-Con buồn à ? – Mạc Nhậm nhìn con gái và hỏi.
-Có một chút, hôm nay ba sẽ đi lúc mấy giờ ? – Khúc Hồ vừa hỏi ông vừa cúi đầu chui vào trong xe.
Xe di chuyển, Mạc Nhậm xoa đầu con gái và nói :
-Cuối tuần ba đi, xin lỗi con.
-Vậy là con có thể ăn chung 1 bữa tối với ba chứ ? – Khúc Hồ nhìn ông.
-Được chứ, ba chỉ chờ vậy thôi. – Mạc Nhậm cười, vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt ông.
Ngôi nhà thân thuộc dần hiện ra trước mắt Mạc Nhậm, hình như ông không về đây khoảng 3 tháng rồi thì phải, ông cứ sợ con gái ông buồn khi nghe tiếng ông vất vả vì công việc nên ông cũng hạn chế liên lạc. Từ khi nhận nuôi cô thì ông cũng lạc quan hơn hẳn, khi vợ ông rời đi do ông phá sản thì ông cũng suy sụp vô cùng tưởng chừng như đã chết nhưng khi nghe một Cha xứ nói rằng hãy nhận nuôi một đứa con để thay đổi cách nghĩ thì ông quyết định tìm đến Toà Thánh và nhận nuôi cô, bắt đầu sau đó công việc của ông suôn sẻ hơn, càng ngày càng phát triển. Ông chưa dành nhiều thời gian cho con gái, ông biết là ông sai nhưng ông không thể làm lơ công việc được, hi vọng Khúc Hồ sẽ hiểu cho ông mà thông cảm.
Buổi tối, khi ngồi ăn cơm thì Khúc Hồ nói nhỏ với ba cô :
-Cuối tuần con muốn đi cắm trại cùng lớp.
-Ồ, chắc sẽ vui lắm đây, con cứ tham gia đi. – Mạc Nhậm ngước nhìn cô với nụ cười.
-Vậy ba cho phép con đi ? – Khúc Hồ nhìn ông.
-Tất nhiên, điều đó tốt cho con mà. – Mạc Nhậm cười cười nhìn con gái, lần đầu tiên trong cuộc đời của ông được nghe câu xin phép từ 1 đứa con, trong lòng ông chợt xúc động vô cùng.
Ăn tối xong thì Mạc Nhậm lại chăm chú vào công việc trong phòng đọc sách, Khúc Hồ thì tranh thủ làm bài tập cho xong rồi bật máy tính vào mạng chát QQ cùng các bạn để thông báo rằng cô cũng sẽ đi cắm trại, tất cả thành viên trong lớp đều đưa icon vui mừng khi thấy cô đồng ý đi.
Loay hoay mãi cũng đến cuối tuần, Mạc Nhậm lại phải đi công tác, Khúc Hồ vui vẻ ra sân bay tiễn ông lên máy bay và cô cũng nhanh chóng quay về chuẩn bị đồ dùng đi cắm trại, lần đầu tiên tham gia các hoạt động ngoại khóa cũng làm cô nôn nao chút ít. Lưu Am lái xe ngang qua nhà cô thì bấm còi xe, Khúc Hồ nghe tiếng còi xe thì lập tức vươn đầu ra ngoài cửa sổ trên tầng 3 nhìn ra :
-Chờ mình 1 chút, xuống ngay …
Nói rồi cô cũng vội vàng thay đồ rồi chạy xuống lầu, người làm mang balô xuống cho cô ngay sau đó, Lục Tư hôm nay xinh xắn vô cùng, cô diện 1 chiếc váy xòe màu vàng ươm rất bắt mắt, còn Nhân Nghi thì lúc nào cũng là quần jean ngắn cũn cởn cùng 1 chiếc áo sơ mi dài che lấp cả mông, Lưu Am thì tuấn tú khỏi phải chê đúng chất con nhà tỷ phú :
-Các bạn đều đang đợi bọn mình ở cổng trường, nhanh lên nào.
Khúc Hồ đặt balô vào xe rồi cô cũng kéo váy lên cao 1 chút và nhảy vào trong xe, nếu biết hôm nay Lưu Am lái chiếc Bugatti Veyron Grand Sport Vitesse đến đón thì cô đã không phải mặc chiếc váy dài này rồi :
-Lái chậm thôi, Nhân Nghi dễ say xe lắm.
-Đúng là chỉ có Khúc Hồ nhìn ra điểm yếu của mình mà. – Nhân Nghi nắm tay Khúc Hồ và nói với ánh mắt phóng điện.
Lục Tư ngồi kế Lưu Am, mặt cô lại đỏ bừng lên, đúng thật là, thích thì nói ra đi chứ, cứ hở chút là ngượng ngùng nhìn buồn cười thật ấy. Nhanh chóng tập hợp các bạn ở cổng trường, toàn là những chiếc xe bắt mắt xếp hàng nối đuôi nhau, Tống Ngự bước xuống xe và giơ tay lên cho mọi người chú ý :
-Trước khi đến địa điểm cắm trại thì mọi người có muốn nhảy Bungee ở cầu Kính không ?
Vừa nghe nhảy Bungee thì tất cả nam sinh đã hào hứng hưởng ứng ngay, tất cả đều muốn đến xem và nhảy Bungee một lần cho biết, Tống Ngự duyệt sơ qua danh sách sinh viên rồi ra hiệu xuất phát, xe của anh dẫn đầu, tiến về phía tỉnh Hồ Nam.
Cầu kính dài 430m trên độ cao 300m ở công viên quốc gia Trương Gia Giới (tỉnh Hồ Nam) đang vào giai đoạn hoàn thiện tất cả. Các công nhân lắp đặt các tấm đáy của cây cầu kính dài nhất thế giới, dự kiến mở cửa vào tháng 5/2016, cầu dài 430 m, rộng 6 m, nằm ở độ cao 300 m trên vực sâu tại Hồ Nam, cây cầu vắt ngang hai vách núi dựng đứng và hùng vĩ của công viên quốc gia Trương Gia Giới, khi hoàn tất, cây cầu có thể chịu được tải trọng của khoảng 800 người cùng một lúc, kiến trúc sư người Israel, ông Haim Dotan, đã thiết kế cây cầu ấn tượng này. Đoàn sinh viên trường Đại Học Trung Sơn nhanh chóng đến nơi, nhìn xung quanh thì tất cả mọi người cùng trầm trồ trố mắt cực độ, nhìn chiếc cầu thật hoành tráng mà. Khúc Hồ đột nhiên thấy bất an một chút, nhưng khi nghe tiếng các bạn reo hò thì cô cũng chóng quên đi nỗi lo mơ hồ trong suy nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...