Từ Giả Thành Thật


Dưới chân là núi sâu, lại ở trong rừng già, Thẩm Phức không biết chính mình đang ở nơi nào, cũng không có năng lực phân biệt phương hướng ở nơi hoang dã nên không dám đi xa.

Có điều bị lăn lộn cả một đêm, trong bụng đã sớm đói đến mức cồn cào ruột gan, hai bát cháo vừa rồi thật sự là không ăn thua gì.
Cậu loay hoay trong chốc lát, nhặt mấy cành cây làm cái bẫy, chỉ một lát sau đã bắt được thỏ hoang.
Trước kia lúc không có sinh kế, chị em ba người bọn họ thứ có thể ăn hay miễn cưỡng có thể ăn đều đã ăn qua, xử lý một con thỏ hoang mà nói quá đơn giản.

Thẩm Phức động tác nhanh nhẹn, dùng dao lột da mổ bụng, rửa sạch sẽ, nhóm lửa nướng chín, mặc dù không có gia vị gì, nhưng cậu cũng không so đo, thành thạo ăn no nê.
Sợ ăn quá lâu, Lục Ký Minh không người chăm sóc thật sự chết mất, Thẩm Phức đành phải ăn vội, tới mức hàm trên bị rộp lên hai vết bỏng, một bụng nghẹn khuất.
Cũng may, Lục Ký Minh vẫn hôn mê trên giường.
Thẩm Phức sờ sờ cái bụng căng tròn của bản thân, lại nấu một nồi cháo, chờ đến lúc nồi cháo thứ hai nấu xong, Lục Ký Minh cũng tỉnh, lúc này hắn học ngoan, không nói lời nào, chỉ nhìn Thẩm Phức đứng ở bên bếp.

Lục Ký Minh lớn lên đẹp trai, hiện giờ lại bị thương, sắc mặt trắng bệch, khiến tròng mắt càng đen, hơi nhíu mày, nhấp môi, dường như rất là ủy khuất, ánh mắt như biết nói, khiến cho người nhìn nhịn không được mà thấy hắn đáng thương.
Thẩm Phức múc đầy một bát, ngồi bên cửa sổ, múc lên một thìa, thổi nguội.
Vào lúc lông mày Lục Ký Minh giãn ra, thời điểm hắn muốn há miệng, Thẩm Phức nhấc tay đút luôn thìa cháo vào miệng mình.
"Nước lấy trong phòng hình như là nước suối, nấu cháo đặc biệt thơm."
Lục Ký Minh không muốn lộ ra dáng vẻ há miệng chờ đút quá mức xấu hổ của mình, vội vàng khép miệng, lại bày ra bộ dáng đáng thương kia.

Mắt thấy Thẩm Phức đang tận lực làm hắn khó xử, Lục Ký Minh thức thời cực kỳ, cố gắng chống đỡ tinh thần, giọng khàn khàn kêu lên: "A Phức......"
Thẩm Phức lập tức nói: "Ai cho gọi thân thiết như thế."
Lục Ký Minh rất biết nghe lời: "Thẩm thiếu gia."
Thẩm Phức chậm rãi khuấy cháo trong chén, hơi khói trắng mang theo mùi cháo tỏa ra, lan tràn trong phòng, chui vào mũi Lục Ký Minh, khiến hắn thèm thuồng.

"Đến gọi cha cũng còn chưa đủ ấy." Thẩm Phức lầu bầu nói.
Lục Ký Minh co được dãn được, vội vàng nói, nửa điểm do dự cũng không có: "Gia gia."
Thẩm Phức thiếu chút nữa tự sặc nước miếng chết, mở to hai mắt nhìn Lục Ký Minh, thầm nghĩ, coi như đã biết vì một miếng ăn mà có người có thể nhân nhượng đến mức nào.

Thẩm Phức lại nghĩ, làm gia gia của Lục Ký Minh hình như cũng không có gì tốt, gia gia thật sự của hắn cũng sắp bị hắn trị chết tới nơi rồi.
Nhìn dáng vẻ Lục Ký Minh hít thở thôi cũng có vẻ khó khăn, Thẩm Phức thật sự sợ hắn có gì bất trắc, cũng không làm khó hắn nữa, múc một muỗng cháo, bắt đầu đút cho hắn.

Bởi vì hắn nằm cho nên đút thật sự khó, chỉ có thể đút từng chút chút từng chút, chờ sau khi hoàn toàn đút xong hai bát cháo, tay Thẩm Phức sắp rụng rời, Lục Ký Minh nằm ở trên giường, cũng mệt mỏi đến thở dài một hơi.
Hắn nhắm mắt lại, suy yếu nói: "Nếu sau này về già mà nằm liệt như vậy, còn không bằng chết luôn cho thống khoái."
Thẩm Phức nói: "Ấy đừng, người tỉ mỉ hầu hạ anh phỏng chừng nhiều lắm đó, chết như vậy có phải là lãng phí quá không."
"Ai biết được." Lục Kí Minh nhỏ giọng nói.
Thẩm Phức hiếm khi nghe thấy hắn nói mấy lời ủ rũ như vậy, đang muốn chế nhạo hai câu, Lục Ký Minh đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía cậu, nói: "A Phức, tôi muốn giải quyết nỗi buồn."
Thẩm Phức trừng mắt nhìn hắn, không dám tin tưởng mà nói: "Ngài nói cái gì cơ?"
Lục Ký Minh nghiêm túc mà nói: "Giải quyết nỗi buồn, đi tiểu ấy, đã hiểu chưa?"
Thẩm Phức thiếu chút nữa đem chén cháo úp vào mặt hắn, tức giận nói: "Ngài nằm đấy mà giải quyết đi."
Lục Ký Minh mặt không biểu tình, hơi thở mong manh, dường như người nằm một chỗ hành động không tiện không phải là hắn: "Nếu tôi nằm đây giải quyết, có khi em còn phải giặt quần giúp tôi đấy, nếu không lúc em phải ngủ sẽ phải ngửi thứ mùi đó..."
Hắn nói một câu mà dừng tới mấy lần, Thẩm Phức sợ hắn thực sự làm như vậy, nhận mệnh mà đứng lên.

Ở trong phòng lục tung lên, cư nhiên tìm được một cái bô, là đồ mới, chưa ai dùng qua.

Thẩm Phức xách theo cái bô tới đứng ở mép giường, nhìn Lục Ký Minh nằm thẳng, muốn đập đầu vào gối chết quách đi.

Thẩm Phức thật sự không biết nói gì cho phải, cứ đứng như thế, một lát sau mới cầm cái bô khoa tay múa chân một chút, lắp bắp mà nói: "Này, cái thứ đồ này, dùng như thế nào vậy, anh, tôi......"
Lục Ký Minh cảm thấy chính mình từ lúc sinh ra tới nay cũng chưa từng quẫn bách như vậy, nếu không phải bởi vì miệng vết thương mất máu, chỉ sợ hiện tại trên mặt hắn đã đỏ đến mức như sắp nhỏ máu rồi.

Chỉ là hắn thật sự đã nghẹn đến mức hoảng, sau khi ăn hai chén cháo xong lại càng khó chịu, so với việc bị người xi tiểu, phỏng chừng nằm trên giường tự giải quyết còn mất mặt hơn.
Hắn bất chấp tất cả nói: "Chính là em giúp tôi cởi quần ra đi, sau đó đưa cái bô tới, rồi tôi tự nhét thứ đồ kia vào."
Duỗi đầu cũng nhận một đao, rụt đầu cũng nhận một đao, Thẩm Phức khẽ cắn môi, duỗi tay cởi quần Lục Ký Minh, đưa bô lại gần, quay mặt sang một bên.

Lục Ký Minh nằm thẳng, trên bụng cũng không dùng được lực, duỗi tay xuống.

Càng gấp càng sai, Lục Ký Minh đành phải nhỏ giọng kêu lên: "Tiện tay giúp một chút......"
Thẩm Phức nhận mệnh, một tay xách theo cái bô, một tay giúp Lục Ký Minh nhét thứ đồ kia vào.
Thời gian kế tiếp, chính là quãng thời gian mà Lục Ký Minh cảm thấy dài nhất trong cuộc đời mình, hắn cảm thấy bản thân đang lăn đi lăn lại trên chảo dầu, trong lòng đem Chương Chấn Lộ vụt roi tới tới lui lui hàng vạn lần.

Thẩm Phức sau khi đỡ xấu hổ lại cảm thấy chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười, đủ khiến Lục đại thiếu gia quẫn bách cả đời.
Chờ đến khi giải quyết nhu cầu cá nhân xong, Lục Ký Minh cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, Thẩm Phức đút hắn uống thuốc.
Lúc đút thuốc tới bên miệng, Lục Kí Minh còn nghiêng đầu tránh, Thẩm Phức hét lớn: "Tôi rửa tay rồi đã được chưa! Đại thiếu gia của tôi ơi, dù sao thứ đó cũng là đồ của bản thân ngài mà ngài còn ghét bỏ à, tôi thật là......"
Uống thuốc xong, Lục Ký Minh lại hôn mê.
Thẩm Phức đi loanh quanh ở ngoài phòng, thật sự không thể phân biệt nổi phương hướng, cũng không biết chính mình thân ở nơi nào, chỉ có thể trở về phòng.

Tới tận đêm mà Lục Ký Minh cũng chưa tỉnh lại, vẫn luôn hôn mê.


Thẩm Phức buồn ngủ không chịu nổi, mí mắt đánh vào nhau liên tục, đành đóng hết cửa lại, đặt một số chai lọ ở những nơi người ta có thể vào, nếu có người vào cửa sẽ gây ra tiếng động, như một lời cảnh báo người bên trong.
Cậu nắm chặt con dao găm duy nhất trong tay, nằm xuống bên cạnh Lục Ký Minh.
Quá nửa đêm, Thẩm Phức bị lạnh mà tỉnh.
Đang là thời điểm chuyển mùa từ hạ sang thu, vào đêm, núi rừng gió thổi vù vù, bên ngoài cành lá rào rạt rơi không ngừng, giống như có người đang không ngừng nói nhỏ.

Thẩm Phức bò dậy, túm cái chăn trên mặt đất lên, tính toán đắp kín người mình, vừa quay đầu lại, phát hiện tình huống Lục Ký Minh không ổn.
Đúng như Dương Linh nói, Lục Ký Minh phát sốt rồi, làn da một trận nóng bỏng, bờ môi khô nứt.

Thẩm Phức dùng tay sờ thử trán hắn, nóng muốn phỏng tay.
Thẩm Phức thở dài, mở hòm thuốc tìm thuốc, thầm nghĩ chính mình kiếp trước thật đúng là thiếu nợ hắn.
Thuốc cầm trên tay, Thẩm Phức đứng ở mép giường nhìn hắn, động tác đột nhiên dừng lại, ngẩn ngơ một hồi lâu, nội tâm không ngừng tranh đấu.
Từ lúc tới Bình Châu, cậu câu dẫn Lục Ký Minh, nhưng rồi bị bắt chẹt ngược lại, rơi vào thế cục Lục Ký Minh bày ra.

Một bước đầu sai dẫn tới từng bước sau đều sai, giống như việc đến gần lốc xoáy, mặc dù muốn rứt ra khỏi nhưng lại không thể tự chủ, chỉ có thể bị lốc xoáy cuốn đi vào.

Lục Ký Minh năm lần bảy lượt khiến cậu cùng người nhà rơi vào hiểm cảnh, nhưng cũng không để cho cậu thật sự mất mạng.
Sau khi xuống núi, cậu chiếu cố Lục Ký Minh bị thương, hoàn toàn xuất phát từ kiêng kị đối với Dương Linh.
Dương Linh là tâm phúc của Lục Ký Minh, tất nhiên đi rồi sẽ còn quay lại.

Thẩm Lệnh Nghi cùng Tiểu A còn ở Bình Châu, bản thân Thẩm Phức cũng không biết đường về, tùy tiện trốn đi cũng không phải lựa chọn tốt, chiếu cố Lục Ký Minh cho tốt còn có thể mượn nhân tình để nói chuyện.
Nhưng hiện giờ, Lục Ký Minh bị trọng thương như vậy, nửa đêm phát sốt ở nơi rừng núi hoang vu, nếu không qua khỏi cũng không có gì là quá vô lý.
Lục Ký Minh vừa chết, mọi trù tính của hắn sẽ trở thành hư vô, mất đi ý nghĩa, Dương Linh còn bán mạng cho ai nữa? Thẩm Lệnh Nghi hành động sẽ không còn chịu hạn chế? Đến lúc đó, chị em bọn họ sẽ hợp tác với Vu Duy Hồng, cứu Tiểu A ra cũng không muộn.

Tuy rằng con đường phía trước chưa biết, nhưng ai mà biết được sau khi Lục Ký Minh khỏe lại, lại muốn lợi dụng bọn họ làm cái gì nữa?
Lúc này, Lục Ký Minh lâm vào hôn mê trên giường không hề hay biết tính mạng của bản thân nằm chênh vênh trong một ý nghĩ của Thẩm Phức.

Hắn tựa hồ là sốt quá cao đến nỗi nói mê sảng, bờ môi khô nứt không ngừng mấp máy, giống như đang nói gì, Thẩm Phức lại gần nghe thử nhưng một chứ cũng không nghe ra nổi.
Thẩm Phức nghĩ đi rồi lại nghĩ, vài lần muốn đi đến bên cửa sổ, tính ném thuốc trong tay đi, dược lại vẫn là gắt gao mà nắm chặt ở lòng bàn tay.

Cậu nghĩ đến lần đầu tiên ở Thuần Viên gặp mặt, trong phòng sách tối om, ánh mắt Lục Ký Minh mê mang, một bộ dáng công tử phóng đãng, nghĩ đến lúc Lục Ký Minh lộ tính cách thật, dùng súng chỉ vào đầu cậu.
Cậu lại nghĩ đến những lần Lục Ký Minh dạy cậu nổ súng, đôi tay vững vàng đỡ lấy tay cậu, trái tim hai người hòa cùng nhịp đập, tiết tấu hô hấp tương hợp.

Điều sau cùng Thẩm Phức nghĩ tới chính là, hôm Lục Ký Minh để cậu ở lại, trước khi hắn rời đi đã chém đinh chặt sắt mà nói với cậu, sẽ không để cho cậu chết.
Thẩm Phức gần như nghiến răng nghiến lợi mà nhìn chằm chằm hắn, nói: "Cuối cùng, đây là lần cuối cùng tôi tin anh......"
Thẩm Phức nắm cằm Lục Ký Minh, đút thuốc vào miệng hắn.

Sau khi cho hắn uống thuốc xong, cậu lấy cồn trong hòm thuốc, dựa theo phương pháp Dương Linh dạy, chà lau chân tay cổ ngực cho Lục Ký Minh.

Chờ làm xong xuôi hết thảy, mắt thấy sắp sang ngày mới, Thẩm Phức ném đồ vật sang một bên, sờ thử trán Lục Ký Minh, hình như nhiệt độ đã giảm xuống một chút.
Nên làm đều làm, kế tiếp liền mặc cho số phận đi, nhìn xem ông trời muốn thu cái tên nghiệp chướng này hay không.
Thẩm Phức đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó trong lòng không hiểu sao lại bùng lên lửa giận, cũng không biết là tự giận chính mình hay là giận Lục Ký Minh nữa.
Cậu bật dậy, đi đi lại lại trong căn nhà nhỏ, càng nghĩ càng giận, dứt khoát quay đầu lại, túm cổ áo Lục Ký Minh, tát cho cái người đang hôn mê mãi không tỉnh kia một cái.

Một tiếng "chát" thanh thúy vang lên, trên mặt Lục Ký Minh xuất hiện một dấu tay đỏ chót, nhưng hắn vẫn như cũ không nhúc nhích.
Thẩm Phức cảm giác quá là kiệt sức, vơ lấy chăn đắp cho cả hai rồi chìm vào giấc ngủ.
Cơ thể Lục Ký Minh bị sốt nóng như bếp lò, Thẩm Phức nhích lại gần hắn, dựa vào người hắn hấp thu hơi ấm.

Trong lúc hôn mê Lục Ký Minh dường như cũng cảm giác được sự lạnh lẽo trên người Thẩm Phức, nhưng hắn không còn sức để động đậy, cố lắm cũng chỉ có thể cử động được mấy ngón tay, đặt lên bàn tay trơn nhẵn lạnh lẽo như ngọc của Thẩm Phức.
Một ngày mới lại tới, ánh nắng mặt trời dường đã sẵn sàng chiếu tới khắp nơi, tiếng chim hót cùng tiếng côn trùng kêu vang hết đợt này đến đợt khác, khắp nơi không một bóng người, trong căn nhà gỗ nhỏ có hai người, gắt gao kề sát chia sẻ nhiệt độ cơ thể với nhau, ngủ rất sâu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui