Quần là áo lượt, trang sức lộng lẫy lấp lánh, ban đêm ở Lục công quán ngợp trong ánh đèn vàng son.
Dàn nhạc ở hội trường diễn tấu, nhân viên tạp vụ mặc chế phục đã được thống nhất trước đó nâng khay đi trong dám đông, trên khay có xì gà, thuốc lá cùng rượu tây.
Lục công quán cũng không được coi là rất lớn, mức độ phô trương khi tổ chức vũ hội đương nhiên so ra sẽ kém hơn Thuần Viên, sân nhảy thậm chí có vẻ có chút chen chúc, nhưng lại không hề mang vẻ suồng sã, nơi chốn đều được tỉ mỉ bố trí, toàn bộ bầu không khí trong yến hội càng nhẹ nhàng, lại càng dễ khiến người say mê.
Mà để tổ chức được như này, Lục Ký Minh thậm chí còn chẳng tốn đáng bao nhiêu tiền, hắn chỉ cần lộ ra tiếng gió rằng mình có ý muốn tổ chức vũ hội, rất nhiều người liền thay hắn nhọc lòng, chỉ cần hắn ở trong yến hội lên tiếng khen một câu là được——
"Đồ ăn ở tiệm ăn Nghĩa Hòa cùng Phú Xuân Sơn cư đương nhiên là ngon, nhưng hiện tại mỗi người đều theo đuổi thời thượng, so ra, vẫn là điểm tâm kiểu Tây ở Thải Chi Trai ăn ngon hơn nhiều."
Phỏng chừng ngày hôm sau sẽ có hàng dài xếp trước cửa Thải Chi Trai mất, ông chủ Thải Chi Trai cung cấp điểm tâm miễn phí cho vũ hội hôm nay, phải nói là không hề lỗ một đồng nào.
Thẩm Phức chỉ ngồi trên sô pha mềm mại bên cạnh lò sưởi, nhìn đám phú quý, tiểu thư tán gẫu.
Ở đây đều là người có danh tiếng ở thành Bình Châu, đối với thân phận của Thẩm Phức, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng, hơn nữa Lục Ký Minh thình thoảng lại tới đây thân mật mà nói chuyện cùng cậu, mọi người đương nhiên đều hiểu rõ.
Ở đây còn có Phương Viện, những người có đầu óc đều hiểu không nên tới trêu chọc cậu làm gì, sợ rước phiền phức vào người.
Thẩm Phức cũng vui vẻ mà yên lặng.
Cậu đưa tầm mắt nhìn xung quanh, bên trong hội trường trừ bỏ xung quanh cậu phá lệ thanh tĩnh, còn có một người khác không được mọi người hỏi thăm.
Chương Yến Hồi rõ ràng là thiếu nữ đang tuổi xuân thì, nhưng lại giống như một cái bóng xám, ngồi bất động trong góc.
Trên người nàng quần áo mới tinh, cũng không phải là sườn xám kiểu cũ cứng nhắc, nhưng kiểu dáng cũng không thịnh hành.
Phái nữ trong hội trường đều mặc âu phục thời thượng cả, nàng và họ đương nhiên không hợp nhau.
Thẩm Phức từ trước đến nay không ghét nàng, thậm chí cảm thấy nàng có chút đáng thương.
Cậu đi qua đó, gọi nàng một tiếng: "Chương tiểu thư."
Chương Yến Hồi giống như thú nhỏ bị hoảng sợ, cả người run lên, ngẩng đầu thấy là Thẩm Phức, trên mặt gạt đi nụ cười miễn cưỡng, gật gật đầu.
Thẩm Phức dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, tất nhiên không phải nàng chủ động muốn tới, xem ra Chương gia còn chưa chết tâm, vẫn muốn gả nàng cho Lục Ký Minh, cố tình Lục Ký Minh chán ghét Chương gia, không đuổi nàng đi, ngược lại để nàng ở chỗ này, làm một vai pháo hôi.
Thẩm Phức hơi hơi khom lưng, đưa một tay ra sau lưng, tay còn lại duỗi ra, nho nhã lễ độ nói: "Có thể vinh dự mời cô nhảy một điệu được không?"
Chương Yến Hồi mờ mịt vô thố mà nhìn trái phải, thẹn thùng nói: "Tôi......Tôi không......"
Thẩm Phức nắm tay nàng, hơi dùng một chút lực, kéo nàng lên, cười nói: "Tôi dạy cô."
Nhạc trưởng giơ tay, thay đổi giai điệu cho điệu nhảy tiếp theo, so với vừa rồi thì tiết tấu nhẹ nhàng hơn một chút.
Thẩm Phức đem tay đặt ở trên eo Chương Yến Hồi, một tay khác nắm tay nàng, mang theo ý cười nhỏ giọng nhắc nhở nàng: "Tay đặt lên bả vai tôi, đúng rồi, lui chân phải, lui chân trái, lại lui chân phải, cũng bước......"
Ban đầu Chương Yến Hồi còn thực vụng về, nhưng tính tình Thẩm Phức rất tốt, bị dẫm vào chân cũng không tức giận, dần dần, nàng cũng thả lỏng lại, nắm giữ tiết tấu.
Rốt cuộc thì nàng vẫn là một thiếu nữ, sau khi học được, liền hoạt bát hẳn lên, trên mặt tươi cười, gò má hiện lên một mạt đỏ ửng vui sướng.
Thẩm Phức không tiếc khích lệ, nói: "Không khó đúng không."
Dáng vẻ Chương Yến Hồi cười rộ lên rõ ràng là đẹp hơn rất nhiều so với bộ dáng âm trầm ngày thường, nàng có cặp răng nanh, cười rộ lên liền lộ ra hai điểm nhòn nhọn, nghịch ngợm đáng yêu.
Tươi cười ở trên mặt nàng thoảng qua, thực mau mà lại biến mất.
Nàng mất mát mà nhỏ giọng nói: "Tôi 9 giờ phải về rồi, trở về sẽ lại bị mắng......"
Trở về đến ai mẫu thân nàng cũng lấy ra làm cớ để mắng nàng, mắng nàng không lung lạc được Lục Ký Minh thần phục dưới váy nàng, mắng nàng còn không bằng Thẩm Phức, hiểu được bán mông, mắng nàng chưa giúp đỡ được gì cho đại ca Chương Chấn Lộ.
Nhưng mà, so với việc hận mẫu thân cùng đại ca thì nàng tự hận chính mình hơn, hận bản thân nhút nhát vô năng.
Thẩm Phức nhìn toàn bộ biểu tình trên khuôn mặt nàng, nhưng không nói gì.
Tiết tấu khiêu vũ dần dần nhanh hơn, tiếng giày da của nam cùng tiếng cao gót của phái nữ va chạm với sàn gỗ tạo đoạn hoà âm nhẹ nhàng.
Thẩm Phức một tay nắm tay nàng, xoay tròn rồi đưa ra phía ngoài, tay còn chưa kịp thu lại thì đã bị một bàn tay khác nắm lấy.
Lục Ký Minh nắm lấy tay Thẩm Phức, vòng tay ôm eo cậu, bước chân trái lên, Thẩm Phức bị buộc phải nhảy bước của nữ.
Trên sàn nhảy tất cả đều là nam bắt cặp với nữ, giày da cùng cao gót tiến tiến lui lui, chỉ có hai người bọn họ nhìn đặc biệt bắt mắt.
Thẩm Phức cảm giác được trên eo bị ôm chặt, Lục Ký Minh siết tay, gắt gao kéo cậu lại gần hắn, hai người cơ hồ ngực dán ngực, chẳng có xíu nào gọi là khiêu vũ hữu nghị, đến tình nhân cũng còn không dán sát đến mức như hai người.
"Nói chuyện cùng con nhóc kia có cái gì hay sao?" Lục Ký Minh hỏi.
Thẩm Phức rũ mắt xuống, nói: "Kẻ thù của kẻ thù còn không phải là bạn sao?"
Lục Ký Minh nhẹ nhàng cười, hắn tạm thời còn không buồn để con nhóc Chương Yến Hồi vào ở trong mắt nữa là, nói gì tới kẻ thù với chẳng bạn.
Hắn dẫn Thẩm Phức tiến lùi xuyên qua sân nhảy, cứ nhanh ba bước lại chậm ba bước, Thẩm Phức giương mắt vừa thấy, cách đó không xa chính là Phương Viện, nàng được một nam nhân mặc tây trang nắm tay, khiêu vũ đến là thành thạo.
"Tới lúc đổi bạn nhảy rồi."
Lục Ký Minh nắm tay Thẩm Phức, xoay tròn đưa cậu ra, Thẩm Phức quay người lại, nắm lấy tay Phương Viện.
Cùng là tiểu thư của gia đình tiếng tăm, nếu như Chương Yến Hồi giống một đóa hoa nhỏ lớn lên trong một góc, hàng năm không thấy được ánh mặt trời, héo rũ ủ rột.
Thì trong khi đó Phương Viện lại khác hoàn toàn, nàng vươn mình nở rộ, bước chân nhẹ nhàng, chân váy âu phục uyển chuyển phất động, phong tình vạn chủng.
Không đợi Thẩm Phức nói chuyện, Phương Viện chủ động nói: "Tôi ngày mai sẽ rời Bình Châu."
Điều này nằm ngoài dự kiến của Thẩm Phức.
Phương Viện nhìn cậu, cười rộ đến độ đôi mắt cong thành mảnh trăng non, linh động lại giảo hoạt.
Nàng nói: "Lục đại thiếu của mấy người là miếng bánh ngọt thơm ngon, ai cũng muốn dành, nhưng tôi không có hứng thú."
Chuyện hôn ước lần này cũng chẳng đơn giản gì cho cam, nàng đường đường là đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ đến lớn, trong nhà làm về súng ống đạn dược, gia tài bạc triệu, căn bản không cần nhân nhượng ai, càng không cần để ý ánh mắt ai cả, so với việc ở chỗ này kết vợ chồng với Lục Ký Minh không có tẹo teo tình cảm nào với nàng, về nhà kiếm chàng rể tới ở rể luôn chẳng sung sướng hơn à?
Thẩm Phức không tiếp lời nàng, nhân lúc có khoảng trống giữa các đoạn nhạc khúc liền chuyển đề tài sang điểm tâm ngọt cùng rượu tây tối nay.
Phương Viện cũng biết ý, rất phối hợp với cậu.
Ánh mắt Thẩm Phức đảo qua phía Lục Ký Minh, nghĩ thầm, Phương Viện nếu nói rõ ngọn ngành với hắn, biết đâu lại kết giao được với Lục Ký Minh cũng nên.
Rõ ràng là không cần cưới Phương Viện, vậy đêm nay Lục Ký Minh rốt cuộc định làm gì? Còn cả Lục Trọng Sơn nữa, tính toán của ông ta bị thằng cháu mình đảo lộn phèo hết cả lên như thế, không biết ông ta định xử lí sao?
Tiếng nhạc khiêu vũ kết thúc, Thẩm Phức lại lần nữa bị Lục Ký Minh ôm trong lồng ngực.
Trên sân nhảy, mọi người đều nhảy đến tận hứng, sôi nổi tan đi, nhóm nhân viên tạp vụ bưng thuốc lá, rượu tây cùng điểm tâm ngọt đi xuyên qua giữa đám người, phái đẹp tối nay nhảy đến mặt mũi đỏ ửng, rượu quá ba tuần, không khí vũ hội đạt tới đỉnh điểm.
Lục Ký Minh cầm lấy một ly champagne, dùng thìa bạc nhỏ gõ nhẹ lên thành ly.
Ba tiếng thanh thúy vang lên, tiếng nói của khách nhân nhỏ dần, tầm mắt đều rơi trên người hắn.
"Mời các vị dời bước đến sân hậu viện."
Hắn cũng không nói muốn làm gì, cảm giác thần bí mười phần.
Nhưng đêm nay vũ hội vui vẻ tận hứng như thế, mọi người đều tràn đầy hứng thú với bố trí của Lục Ký Minh, sôi nổi tay trong tay đi dọc theo hành lang ra hướng sân.
Thẩm Phức đầy mặt hồ nghi, Lục Ký Minh lôi kéo cậu đi tuốt phía trước.
Đang là đầu hạ, hậu viện Lục công quán được người làm vườn chăm sóc rất kỹ lưỡng, bụi cây được tỉa bớt góc cạnh, bừng bừng sức sống, muôn hoa đua nhau khoe sắc, cả sân viện thơm ngát.
Giữa các bụi hoa cỏ còn treo rất nhiều ngọn đèn bạc nhỏ, nhìn tựa như đàn đom đóm lập loè.
Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng cũng không có gì đặc biệt.
Mọi người đều nhìn về phía Lục Ký Minh, Lục Ký Minh hắng giọng, cao giọng nói: "Đêm nay là một đêm rất có ý nghĩa, mời tất cả mọi người cùng chứng kiến ——"
Hắn vừa dứt lời, bầu trời phía trên sân đột nhiên bùng nổ một tiếng vang lớn, như là một dấu ngắt câu kinh thiên động địa.
Một chùm pháo hoa cực lớn nở rộ trong trời đêm, sáng rọi cả khuôn mặt khách nhân.
Này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, hoàn toàn xem nhẹ luật cấm bắn pháo hoa trong thành Bình Châu, pháo hoa liên tiếp mà nở rộ, bầu trời đêm bừng sáng rực rỡ sắc màu.
Người dân toàn thành Bình Châu giờ phút này đều ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc cảm thán với vẻ đẹp ngoài ý muốn này.
Giữa lúc pháo hoa bùng nổ, Lục Ký Minh móc ra một hộp nhung nhỏ, làm như thật mà quỳ một gối ở trước mặt Thẩm Phức.
Các khách mời kinh hô mà lui về phía sau, nhường ra vị trí trung tâm, đem Thẩm Phức cùng Lục Kí Minh hai người vây ở bên trong.
Thẩm Phức trợn tròn mắt, cả kinh nói không nên lời.
Khuôn mặt Lục Ký Minh dưới ánh sáng của pháo hoa đặc biệt anh tuấn, thâm tình mà trang trọng, đủ khiến mỗi một vị tiểu thư ở đây mê đắm.
Hắn mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.
Quen mắt quá đi mất, rõ ràng là chiếc nhẫn mà Thẩm Phức làm mất lúc đầu, sau đó vẫn luôn không lấy được về đây còn gì.
Kim cương tuy nhỏ, nhưng ở trong khung cảnh như này, lớn nhỏ cũng không quan trọng.
"A Phức, kết hôn cùng tôi đi ——".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...