Tử Dương

Dịch giả: Ma Đạo Tử

Mạc Vấn nghe theo lời đề nghị của Lão Ngũ, hai người men theo đường núi chạy trốn về phía Tây. Sau khi rời núi, nhìn về xa xa phía Tây lại có hơn mười người đang chạy đến, chủ tớ hai người đành bỏ con đường này đi thẳng về hướng Nam.

Bọn họ một hơi chạy ra hai ba mươi dặm thì lại thấy đường, đây là một con đường hướng về phía nam, trên đường thỉnh thoảng cũng thấy được có người đi lại. Hai người đành ngừng thân pháp lại mà đi bộ tiếp.

"Lão gia, chúng ta bây giờ đúng là hòa thượng không có miếu rồi, bọn họ dù có biết là chúng ta làm cũng không tìm thấy ta được đâu." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn trên đường đi vẫn luôn buồn bực, cũng biết rõ hắn vì sao phải lo lắng.

"Ngươi mới là hòa thượng ấy." Mạc Vấn tức giận trừng mắt nhìn Lão Ngũ.

"Hắc hắc, lão gia à, sự tình đã thành ra như vậy, cậu có lo lắng cũng vô dụng, chúng ta hãy tìm chỗ mà ăn cơm đi." Lão Ngũ cười nói.

Mạc Vấn nghe vậy đành bất đắc dĩ gật đầu, sự tình đã đến bước này thật là quá khác biệt so với hắn dự đoán, có điều đã như vậy thì lo lắng cũng bằng thừa mà thôi.

Đi bộ được bảy tám dặm thì phía trước bọn họ xuất hiện một trấn nhỏ. Lúc này đã gần trưa, hai người cũng tìm được một quán rượu để ngừng chân nghỉ trọ, phương nam an ổn, thức ăn cũng rất ngon. Mạc Vấn tùy ý gọi mấy món ăn, nhưng vì chẳng có hứng thú nên ăn được một chút lại buông đũa xuống.

"Lão gia, cậu đang lo lắng về chuyện nhà họ Vương sau này sẽ tìm chúng ta trả thù sao?" Lão Ngũ bưng bát cơm mà ăn như hổ đói, gã không đọc sách, không biết cũng không quan tâm đến cổ huấn khi ăn không được nói chuyện. (1)

(1) Cổ huấn là những điều được người xưa dạy. Về khi ăn không nên nói chuyện là do như vậy sẽ làm thức ăn không được nghiền kĩ không có lợi cho dạ dày, hơn nữa khi nuốt còn mải nói chuyện có thể sẽ làm thức ăn đi xuống sai ống, như vào phổi chẳng hạn, có thể khiến bạn bị nấc, nghẹn,... (Biên: ông này dịch chu đáo quá:v)

"Nhà họ Vương thế lực không nhỏ, ta làm hỏng phần mộ của người ta, đây chính là đại thù, Vương gia ngày sau sao có thể không điều tra, báo thù." Mạc Vấn liếc nhìn trái phải rồi nói.

"Mới có chút chuyện đó đã thành đại thù rồi sao." Lão Ngũ chẳng hề để ý.


"Phần mộ bình thường bị phá còn đỡ, nhưng đây lại là phần mộ đã dùng phong thủy để tuyển chọn, Vương gia cho rằng chôn người nhà ở đó thì có thể được phúc cập thượng hạ (2). Nếu biết được phần mộ này đã bị hủy, bọn họ nhất định sẽ nổi giận truy xét." Mạc Vấn lắc đầu nói.

(2) làm cho hậu duệ đời đời đều được hưởng phúc

"Chôn một cái người chết cũng có thể làm cho họ phúc cập thượng hạ sao?" Lão Ngũ ăn sạch bát cơm rồi quay sang nhìn về phía Mạc Vấn còn nửa bát mì chưa ăn xong.

"Nếu là âm trạch (3) thượng hạng thì cũng chỉ có thể phúc cập tử tôn (4), phúc cập thượng hạ hoàn toàn là vô căn cứ." Mạc Vấn nghe vậy cũng nhẹ gật đầu, Lão Ngũ vừa nghe vừa lấy thêm bát nữa rồi cắm cúi ăn.

(3) Nhà của người âm, ngôi mộ.

(4) Đến tận đời con cháu cũng được hưởng phúc.

"Lão gia đừng suy nghĩ nữa, chuyện này chúng ta cũng không lầm sai, có trách thì phải trách bọn họ chôn không đúng chỗ." Lão Ngũ ngẩng đầu nói.

"Nói có lý." Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, đám mây đen trong lòng dần biến mất. Đạo nhân chính là người làm đại đạo, chỉ cần không trái với thiên đạo thì cần gì e ngại triều đình quan lại, bọn họ muốn tra xét thì kệ bọn họ.

Tâm tình thanh thản rồi mới cảm giác được mình đang đói bụng, mà lúc này bát mì cũng đã bị Lão Ngũ cầm lấy. Mạc Vấn bèn gọi một bầu rượu, rót rượu cho mình và Lão Ngũ. "Thời gian qua đi cùng ta, thật vất vả cho ngươi rồi, ta mời ngươi một ly."

"Tạ lão gia." Lão Ngũ nghe vậy khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, đưa tay cầm chén rượu lên uống trước. Rượu làm từ ngũ cốc, giá rất cao, người làm tầm thường cũng không được uống.

"Lão gia, nơi đây cách Kinh Châu không xa, sau khi tiễn đưa Triệu chân nhân đi rồi chúng ta đi về đâu?" Lão Ngũ đặt chén rượu xuống rồi rót rượu cho Mạc Vấn.

"Lúc trước ta đã từng nói rồi, đi về phía tây tìm nơi nào núi cao đầm lớn. Ta dù có tu luyện Thượng Thanh bí pháp những cũng không có thời gian nghiên cứu kĩ. Hiện tại nhập thế thì hơi sớm, trong thời gian này phải chú trọng gia tăng linh khí. Miền nam bốn mùa nóng ẩm, tại núi cao đầm lớn có nhiều linh vật, chúng ta tìm một vùng đất hoang vu rồi ở lại một thời gian ngắn." Mạc Vấn nói.


"Vùng đất hoang vu đó có ai không? Lão Ngũ hỏi.

"Tất nhiên là có người." Mạc Vấn cười đáp.

Sau bữa trưa hai người lại lên đường xuôi nam, tuy rằng gây ra tai họa thế nhưng cũng nhờ vậy mà lấy được vàng cùng Hồi mệnh chi thảo, coi như là có được có mất.

Những con đường ở nước Tấn có thể đại khái chia làm ba loại. Một là quan đạo, tên như ý nghĩa, là con đường được triều đình xây dựng, là loại rộng nhất. Hai là phủ đạo, con đường do địa phương xây dựng, so với quan đạo rộng ba trượng thì kém hơn một trượng. Cuối cùng chính là tiểu đạo do dân chúng đi lên mà hình thành (*), nơi đâu cũng có, rộng hẹp không giống nhau. Buổi chiều giờ Mùi, hai người từ tiểu đạo rẽ vào hướng quan đạo, không ngờ lại phát hiện trên con đường này đang có rất nhiều binh mã đang thong thả hành quân. Bọn họ đều mặc áo giáp, trong tay cầm thương, giáo, đoàn quân kéo dài từ nam tới bắc, trước sau không nhìn thấy đầu đuôi, số người rất đông, khó mà ước lượng.

(*) Có câu, đường vốn không có, chẳng qua con người đi nhiều mà thành đường thôi. (Lỗ Tấn)

"Lão gia, bọn họ đang truy bắt chúng ta sao?" Lão Ngũ trợn mắt nhìn về hướng tây vẫn còn có rất nhiều quân binh đang chậm chạp tiến lên.

"Không phải, bọn họ là hành quân tới đây." Mạc Vấn lắc đầu nói, hai người từ lúc gây họa đến giờ mới có hai, ba canh giờ, Vương gia kia ở tận kinh đô, dù có dùng bồ câu đưa tin cũng không thể nhanh như vậy, càng không thể lập tức triệu tập nhiều binh mã thế này được.

Mạc Vấn nói xong liền cất bước tới quan đạo, bởi vì con đường đã bị quan binh chiếm cứ nên không ít người đi đường cũng đang bị chặn lại ở đây. Mạc Vấn đi về phía một ông lão kéo xe chắp tay hỏi. "Vô Lượng Thiên Tôn, xin hỏi trưởng lão, những quan quân này muốn đi đâu vậy?"

Ông lão kia kéo theo nửa xe than củi chất lượng tốt, lúc này đang dựa vào thành xe đứng một bên chờ đợi, nghe vậy liếc nhìn Mạc Vấn. "Sự tình của quan gia chúng ta sao có thể biết được."

Mạc Vấn nghe vậy liền gật đầu không hỏi lại, người này lúc nhìn hắn có vẻ không ưa, chắc hẳn cũng là một tín đồ Phật gia.

Ông lão không trả lời câu hỏi của hắn nhưng một thư sinh trẻ tuổi bên cạnh lại tiếp lời. "Man Hoang cổ nhân di cư về phía Tây Nam, không chịu quản giáo, những binh mã này chắc là tới vây quét bọn họ."


"Đa tạ huynh đài đã giải thích." Mạc Vấn chắp tay về hướng người thư sinh mà cảm tạ. Nho gia với Đạo gia quan hệ tương đối gần gũi, thế nên phần lớn thư sinh Nho gia cũng không ghét đạo nhân.

"Lão gia, Man Hoang cổ nhân là ai?" Lão Ngũ thấy những quan binh này không phải tới bắt bọn hắn đáy lòng cũng nhẹ hẳn.

"Chính là những man nhân mà bình thường chúng ta vẫn nói đó, bọn họ ở trong núi sâu phía tây nam, bởi vì tinh thông Cổ độc nên tự xưng là cổ nhân." Mạc Vấn thuận miệng giải thích.

"Bọn họ biết Vu thuật?" Lão Ngũ hỏi.

"Cũng không phải, vu cổ tuy đặt song song nhưng lại không giống nhau, vu thuật khởi nguồn từ đông bắc, cổ độc khởi nguồn từ tây nam. Vu am hiểu khu linh (kêu gọi linh hồn), Cổ tinh thông hạ độc." Mạc Vấn vừa nói vừa đưa mắt quan sát những quan binh trên quan đạo. Bọn họ tốc độ chậm chạp thế nhưng ai nấy đều thở hồng hộc, trán đầy mồ hôi, có thể thấy được thường ngày chắc chắn là lười biếng thao luyện.

Bởi khi hai người đến thì đội ngũ này đã đi được phân nửa thế nên nửa canh giờ sau, quan binh đã đi hết, bọn họ liền tiến vào quan đạo lần nữa xuôi nam.

Có chuyện thì lâu mà không có chuyện thì nhanh. Sáng sớm hôm sau hai người đã tới được khu vực Kinh Châu. Kinh Châu trải dài nam bắc, thông suốt đông tây, bởi vì địa thế đặc thù mà trước đây trở thành nơi giao chiến. Thế nên nơi đây đất đai dù không phì nhiêu nhưng nhân khẩu lại rất nhiều, thành trì lớn, là đệ nhất trọng trấn ở vùng phía nam của nước Tấn.

Nếu Triệu chân nhân ngày đó chỉ nói tới Kinh Châu thì Mạc Vấn thực sự là không cách nào tìm kiếm, Kinh Châu quá lớn, phía dưới còn có bảy quận trăm huyện. Cũng may hắn từng nói qua rằng minh là người Hán Xuyên. Hán Xuyên ở khu vực phía đông Kinh Châu, phạm vi chẳng qua chỉ mấy trăm dặm.

Ở trong Hán Xuyên có sông Hán Thủy nối liền, hai người sau hai ngày đã chạy tới bờ bắc Hán Thủy, cũng tức là tới Hán Xuyên rồi. Lúc này Mạc Vấn cùng Lão Ngũ bắt đầu ở ven đường thăm dò, tuy rằng đã cách nhau trăm năm nhưng cũng không phải không có dấu vết để tìm ra. Họ Triệu vốn là thế gia vọng tộc, nhưng tại huyện Hán Xuyên lại ít có họ này. Thấy vậy, Mạc Vấn liền lấy họ Triệu làm manh mối tìm kiếm, vừa đi vừa hỏi dò người qua lại xem ở nơi nào có người họ Triệu. Nếu lấy hài cốt mà làm phép thì khó tránh khỏi động đến di cốt của Triệu chân nhân, nếu có thể hỏi ra được manh mối thì không nên dùng đến hạ sách này.

"Lão gia, vì sao ở đây lại ít người họ Triệu như vậy?" Hai người ven đường hỏi hơn mười người, không một ai biết có người nào họ Triệu.

"Họ Triệu khởi nguồn từ phương bắc, nơi đây là phương nam tất nhiên là có ít." Mạc Vấn thuận miệng trả lời.

"Họ Mạc thì sao, họ Mạc khởi nguồn từ đâu?" Lão Ngũ đeo túi hành lý theo sau Mạc Vấn.

"Dự (tên gọi khác của tỉnh Hà Nam, Trung Quốc), cũng chính là một khu vực gần huyện Tây Dương của chúng ta." Nghĩ đến quê hương, trong lòng Mạc Vấn bỗng trở nên mờ mịt.


Hai người đang nói chuyện thì phía trước đi tới một người. Lão Ngũ bèn chạy đến chắp tay hỏi thăm, đến lúc Mạc Vấn tiến tới thì thấy người kia đang chỉ tay về phía đông. "Tám dặm ở phía trước có một dịch trạm (5), ở đó có một lão dịch hình như họ Triệu."

(5) Dịch trạm (hay nhà trạm) là một trạm ngựa, thường thì biên chế có từ 30 đến chừng 100 người gọi là Phu trạm, mỗi trạm được cấp bốn con ngựa có nhiệm vụ việc tiếp nhận và vận chuyển công văn giấy tờ từ triều đình tới địa phương và ngược lại.

Đã có tin tức hữu dụng, Mạc Vấn tâm tình cũng tốt lên, cùng với Lão Ngũ chạy đi thật nhanh, sau đó không lâu liền tìm được dịch trạm như lời người qua đường vừa nãy. Dịch trạm này nằm ở sườn đông đường lớn, phòng ốc chỉ có ba gian. Bởi vì năm tháng trôi qua, con đường này đã không còn là chủ lộ (đường chủ) thế nên dịch trạm không được triều đình cấp cho nhiều tiền để tu sửa, cực kì đổ nát, nóc nhà có nhiều chỗ vỡ vụn, từ ngoài cửa có thể thấy được một chuồng ngựa ở sườn đông, trong đó có hai con ngựa già đang nằm phục xuống.

Lão Ngũ tiến tới cao giọng hô lên. Sau một lát từ chính phòng của dịch trạm đi ra một vị lão già gầy gò, tuổi chừng sáu mươi, mặc một bộ quần áo bằng bông cũ nát, chân đi một đôi giày đen đã phai màu.

Vừa nhìn thấy người này Mạc Vấn liền biết mình đã tìm được người cần tìm rồi. Hắn từng ở trước quan tài nhìn thấy bộ dáng của Triệu chân nhân, ông già này tuy trên mặt có nhiều nếp nhăn nhưng so với Triệu chân nhân cũng có năm phần tương tự. Huyết mạch truyền thừa vô cùng thần dị, người này dù có không phải con cháu của Triệu chân nhân thì cũng có quan hệ huyết thống.

" Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo Thiên Khu Tử bái kiến trưởng lão (**)." Mạc Vấn chắp tay hành lễ với ông già kia.

(**) Xin lưu ý, trưởng lão ở chỗ này cùng với chỗ trên không phải chỉ một chức vụ mà là chỉ một người già, nói với ý tôn trọng

"Nhị vị đến dịch trạm này có việc gì chăng?" Lão già nhìn hai người từ đầu đến chân, nói.

"Xin hỏi trưởng lão, tổ tiên của lão trăm năm trước có ai là Thượng Thanh đạo nhân không?" Mạc Vấn tâm tình kích động, nói thẳng vào vấn đề chính.

"Đạo trưởng vì sao hỏi về điều này?" Lão giả không hiểu hỏi.

"Thực không dám giấu giếm, bần đạo tới Thượng Thanh Tông, được Tổ Sư chiếu cố thu làm chuẩn đồ. Tại Mẫn Châu Vô Lượng Sơn học tập các pháp thuật của Thượng Thanh, trong đó có phù chú pháp thuật là được một vị tôn trưởng tên Triệu chân nhân mượn xác hoàn hồn, cõng quan tài tới truyền thụ. Sau khi hoàn thành chuyện này, người đã giá hạc về hướng tây (ý nói đã qua đời). Bần đạo ngàn dặm xa xôi tới nơi đây là để đem hài cốt của người tiễn về quê cũ, nhận tổ quy tông. Hơn nữa bần đạo từng nhìn qua bộ dáng của Triệu chân nhân ở trong quan tài, hôm nay lại thấy trưởng lão cùng người có vài phần tương tự thế nên mới mạo muội mở miệng, nói hết nguyên do." Mạc Vấn mở miệng nói.

Mạc Vấn nói xong, lão già kia sững sờ mất một lúc, sau đó mới khôi phục tinh thần. "Tiên phụ cùng tổ tiên đã mất, chuyện này ta cũng không biết."

"Lão có thể cho mượn gia phả để tra được không?" Mạc Vấn nói, người này nếu không phải là con cháu ruột thì chắc chắn cũng là họ hàng.

" Triệu thị ở Hán Xuyên gia phả để ở nơi này, mời hai vị..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui