Dịch giả: Lốp Xe Non
Cửa trại phía nam thông với một con đường chở lương rộng hơn một trượng, đầy vết bánh xe, chắc hẳn đây là vết bánh xe do xe ngựa vận chuyển quân lương đi qua để lại.
Màn đêm rất nhanh đã phủ xuống, lão Ngũ vì không có Linh khí tu vi nên ban đêm không nhìn rõ mọi vật. Nhưng vì có Mạc Vấn dẫn đường phía trước nên hắn chỉ cần đi theo Mạc Vấn là được.
Lúc đầu Mạc Vấn tưởng rằng bọn hắn đi về phía nam chẳng mấy chốc là có thể gặp làng mạc và thôn trấn nhưng không ngờ hai người đi hơn chục dặm cũng chẳng nhìn thấy đèn đóm gì. Xung quanh tối đen như mực, ngoại trừ tiếng bước chân của hai người ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
"Lão gia, đầu ta sắp nổ tung rồi, có phải có thứ gì đó đang đi theo chúng ta không?" Lão Ngũ bước nhanh vài bước theo sát Mạc Vấn.
"Phải, thời điểm chúng ta đi qua cánh rừng kia nó đã bắt đầu theo chúng ta rồi." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Là thứ gì vậy?" Lão Ngũ quay đầu lại nhìn, do sắc trời quá tối nên hắn chẳng thấy được gì cả.
"Chó sói đấy." Mạc Vấn cất bước đi trước cũng không dừng lại.
"Chó sói đến ban đêm mắt phát sáng mà đằng sau thì có thấy ánh sáng nào đâu". Lão Ngũ đưa tay chỉ về phía sau.
"Đi nhanh nào, ta thấy phía trước hình như có gian nhà. Chúng ta qua đó nghỉ chân một lúc." Mạc Vấn thuận miệng nói. Thực ra, ở phía sau cách hai người mười trượng không phải chó sói mà là một ma nữ. Mạc Vấn vì không muốn làm lão Ngũ sợ hãi nên mới không nói thật.
Nhưng lão Ngũ không chịu dừng mà tiếp tục truy vấn. "Lão gia, rốt cuộc là cái gì đi theo chúng ta, phía sau lưng ta lạnh lẽo thế nào ấy".
"Ta đã nói là chó sói mà." Mạc Vấn trả lời qua loa.
"Cậu đừng lừa ta. Xung quanh nơi này hoàn toàn không có chó sói, nếu có thì không thể nào có nhiều thỏ như vậy, thêm nữa là những thi thể phụ nữ thấy hồi chiều cũng không có khả năng còn nguyên vẹn." Lão Ngũ lấy tay kéo đạo bào của Mạc Vấn liên tục nhìn về phía sau.
Mạc Vấn nghe vậy mỉm cười gật đầu. Lão Ngũ này mặc dù không đọc qua sách vở nhưng cũng không phải thằng ngốc.
"Là một ma nữ đã chết nhiều năm." Mạc Vấn cân nhắc một chút mới cho lão Ngũ biết sự thật. Hắn thân là đạo nhân Thượng Thanh, sau này không tránh khỏi việc phải đối mặt với yêu tà mà lão Ngũ đương nhiên chính là trợ thủ của hắn để hàng yêu trừ ma, vì vậy có một số sự tình lão Ngũ sớm muộn gì cũng phải biết.
Lão Ngũ vốn đã đoán được theo sau hai người là một hồn ma, lúc này được Mạc Vấn chứng thực thì sợ hãi trong lòng bớt đi nhiều, ngược lại lòng hiếu kỳ tăng lên. "Lão gia, con ma nữ kia hình dáng ra sao vậy?"
"Không thể nói rõ cho ngươi được." Mạc Vấn nói.
"Không sao đâu, cậu cứ nói đi ta không sợ đâu." Lão Ngũ nói.
"Ta thực sự không biết nó có hình dáng gì, chỉ có thể cảm nhận được nó ở ngay sau lưng chúng ta." Mạc Vấn lắc đầu nói. Người tu hành rất nhạy cảm, có thể cảm nhận được sự tồn tại của âm hồn ma quỷ nhưng lại không thấy được hình dạng cụ thể của chúng, trừ khi đối phương tự động hiện thân hoặc dùng phù chú pháp thuật ép nó hiện hình.
“Lão gia không thấy được chúng nó thì sau này biết bắt ma thế nào?” Lão Ngũ không hiểu hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy lườm nhìn lão Ngũ một cái, ngược lại móc trong ngực ra hộp gỗ vẽ phù. Cái hộp gỗ này ngoài để chứa dụng cụ vẽ phù còn có công dụng khác chính là làm đế kê phù chỉ, giúp đạo nhân nhanh chóng vẽ phù.
Mạc Vấn nhanh chóng vẽ được một lá bùa, sau khi đóng dấu pháp ấn lên thì gấp thành hình tam giác to cỡ củ ấu rồi nhét vào tay lão Ngũ. "Nắm trong lòng bàn tay trái là có thể thấy nó."
Lão Ngũ nhận lấy phù chú nắm vào tay trái rồi quay đầu lại nhìn, vừa nhìn một cái mặt đã tái mét.
"Nhìn thấy gì vậy?" Mạc Vấn bỏ lại hộp gỗ vào túi cười hỏi.
"Quả thực là một con ma nữ, khóc sướt mướt đi theo sau chúng ta." Lời nói của lão Ngũ có vẻ run rẩy.
Mạc Vấn nghe vậy thì gật đầu. Hồn ma có sự sợ hãi bản năng với người tu đạo, tránh đi còn không kịp, vốn không nên bám theo hai người. Con ma nữ này chết đã nhiều năm, hồn phách không thể nào tiêu tán, nhất định là chết oan oán hận dồn lại. Nó đi theo hai người rất có khả năng là có chuyện muốn nhờ, chẳng qua là không rõ hai người có phải là người tốt hay không nên còn lượng lự phân vân chưa dám tiến lên.
"Hồn phách vô hình, một cỗ âm khí có thể ngưng tụ thành đủ loại hình dáng. Người sống nhìn mặt mà bắt hình dong thì âm hồn cũng như thế, có thể nhìn hình dáng diện mạo mà phân biệt thiện ác. Con ma nữ này có lẽ không phải loại ác ma." Mạc Vấn giải thích cho lão Ngũ.
"Vậy nó đi theo chúng ta làm gì?" Lão Ngũ nghi ngờ hỏi.
"Chắc là có việc muốn thỉnh cầu ta." Mạc Vấn nói.
"Lão gia, nếu không cậu cùng nó nói chuyện một chút để xem rốt cuộc nó muốn gì, chứ cứ đi theo chúng ta như vậy thực sự làm ta sợ hãi." Lão Ngũ nhíu mày nhếch miệng, đây là lần đầu tiên hắn gặp ma quỷ nên khó tránh khỏi sợ hãi.
Mạc Vấn gật đầu, dừng bước xoay người nhìn về phía trước mười trượng ung dung mở miệng. "Hiện thân gặp nhau, nói rõ ý định."
Những lời này đương nhiên là nói với ma nữ kia, có điều sau khi nói xong ma nữ cũng không hiện thân.
Mạc Vấn kiễn nhẫn chờ một lát nhưng ma nữ kia vẫn không hiện thân. Mạc Vấn nhíu mày quay người tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi hai người bước đi, ma nữ kia vẫn tiếp tục theo phía sau. Mạc Vấn trong lòng giận dữ, lấy tay rút Kim Tiền kiếm trừng mắt quay đầu lại. Kim Tiền kiếm là do mấy đồng tiền cổ từ triệu đại trước xâu lại mà thành, vì tiền đồng đã qua tay vạn người nên dương khí rất nặng. Kim Tiền kiếm hàng yêu trừ ma uy lực vượt xa kiếm gỗ đào. Ma nữ kia thấy Mạc Vấn thực sự nổi giận lúc này mới biến mất không thấy gì nữa.
"Lão gia, sao cậu lại dọa cho nó bỏ chạy?" Lão Ngũ nhận lấy Kim Tiền kiếm Mạc Vấn đưa cho.
"Nó nếu như có oan tình lớn thì lúc ta cho phép nó mở miệng thì nó đã không chần chừ, nếu chần chừ tức là oan tình không lớn. Ta được Thượng Thanh tông truyền thụ nhiều loại diệu pháp, cũng kế tục trọng trách cứu thế của Thượng Thanh sao có thể dùng để làm những sự tình vặt vãnh thế này." Mạc Vấn quay người tiếp tục đi.
Lão Ngũ nghe vậy liên tục gật đầu. Mạc Vấn sau khi tiến vào Vô Lượng sơn có chút biến hóa, mặc dù bản tính nhâu hậu không đổi nhưng đã sinh ra một ít ngạo khí Đạo gia.
"Đưa phù chú kia cho ta." Mạc Vấn giơ tay đòi lão Ngũ phù chú lúc trước.
"Ta cầm nó có thể thấy rõ đường." Lão Ngũ lấy tay cầm cái phù chú kia đưa cho Mạc Vấn.
"Ẩn Dương phù dùng lâu cũng vô ích." Mạc Vấn nhận lấy phù chú thì đem xé bỏ. Đạo phù chú này tên là Ẩn Dương phù, tác dụng của nó là áp chế dương khí trong cơ thể người sống. Dương khí vừa ẩn thì trong cơ thể chỉ còn lại âm khí, không khác gì hồn ma vì vậy có thể thấy ma. Phù chú này thông thường dùng tại lúc bị âm hồn và âm vật vây đánh mà ẩn dương khí tự bảo vệ mình, dùng để gặp ma thì không thích hợp.
Đi về phía trước hơn hai mươi dặm, cuối cùng hai người cũng tìm được chỗ nghỉ chân. Lúc trước nơi đây có thể là một dịch trạm nhưng hiện tại đã hoang phế không còn lính trạm, may mà phòng ốc cũng không sụp đổ nên hai người tìm được chỗ sạch sẽ đốt lửa chống rét.
Mặc dù thời gian đã muộn nhưng Mạc Vấn vẫn ngồi xếp bằng niệm kinh. Niệm kinh có chỗ tốt của niệm kinh, nghe kinh có tác dụng kỳ diệu của nghe kinh, kinh văn đối với lão Ngũ không thể nghi ngờ có tác dụng hệt như hát ru em bé ngủ trong nôi, Mạc Vấn kinh văn còn chưa niệm xong mà hắn đã ngủ khò khò.
Sáng sớm hôm sau, hai người lại lên đường. Nơi này thỏ rừng rất ít nên lão Ngũ chỉ bắt được hai con. Đến trưa hai người cũng gặp được thôn xóm, trong thôn không có nhà trọ. Mạc Vấn gõ cửa một nhà giàu, chắp tay xong còn chưa kịp nói rõ ý định thì cổng lớn đã bị người phụ nữ đóng lại. "Không có cơm canh thừa bố thí cho ngươi."
"Thiện nhân hiểu lầm rồi, ta có mang ngân lượng, muốn đổi một ít nước." Mạc Vấn nhíu mày giải thích.
Mạc Vấn nói xong thì trong sân cũng không hồi âm, nghe tiếng bước chân cũng biết người phụ nữ ra mở cửa đã trở về phòng rồi.
Vì những nơi trên đường lúc trước cũng không có nguồn nước nên đến lúc này hắn và lão Ngũ đều rất đói khát. Sau khi bị nhà vừa rồi từ chối, Mạc Vấn lại chuyển sang nhà khác. Lần này mở của là một người đàn ông trung niên, ông ta sau khi nhìn thấy hai người thì cũng định đóng cửa ngay, Mạc Vấn thấy thế vội vàng lấy ra ngân lượng nói rõ ý định. Người kia nhận xong ngân lượng rồi đưa cho hai người mấy miếng bánh bột ngô cùng hai bát nước ấm, từ đầu đến cuối không cho hai người tiến vào nhà.
"Lão gia, người nơi này hình như rất chán ghét người nơi khác đến thì phải?" Lão Ngũ theo sau Mạc Vấn ra khỏi thôn.
"Bọn họ không phải là ghét người nơi khác đến mà chính là không ưa ta thôi." Mạc Vấn nhíu mày lắc đầu. Trước đó hắn đã biết người nước Tấn thờ phụng Phật giáo nhưng không nghĩ bọn họ lại chán ghét đệ tử Đạo môn như thế.
"Vì sao bọn họ ghét cậu?" Lão Ngũ không hiểu cất tiếng hỏi.
"Bọn họ không phải ghét cá nhân ta mà là chán ghét đạo nhân." Mạc Vấn lại lắc đầu lần nữa. Mọi thứ trên đời đều có nguyên nhân, việc người Tấn bài xích Đạo giáo như vậy chung quy cũng có nguyên nhân. Đạo gia phân biệt sang hèn tuy là rất sáng suốt nhưng thẳng đuột như vậy dễ bị dân chúng bình thường chán ghét, mà Phật gia lại nói rằng mọi người trong thiên hạ đều bình đẳng, lựa ý nói hùa theo nhân tâm, đây chính là một nguyên nhân.
Lão Ngũ nghe vậy không hiểu lắm nhưng hắn cũng không hỏi lại.
Hai người đi về phía trước trăm dặm nữa đều không gặp người nào. Bởi vì Mạc Vấn không thích ăn thịt nên con thỏ do lão Ngũ xử lý hết, trong ba ngày này Mạc Vấn chỉ ăn mấy cái bánh. Đệ tử Đạo gia không phải là không ăn mặn mà ưu tiên dùng đồ chay, chỉ đến khi hết gạo mới ăn mặn. Theo giáo lý mà nói đây là hạn chế sát sinh, còn từ cuộc sống của con người chay nhiều mặn ít cũng có lợi, nếu như không có chút thức ăn mặn sẽ không có sức mà làm lụng.
Ba ngày sau rốt cuộc hai người cũng thấy được thành trì. Lúc đi vào cửa thành hai người cực kỳ kinh ngạc vì nơi đây chỉ là thành trấn ở biên giới nhưng vô cùng phồn hoa. Tam hợp, tứ hợp, khúc xích, đủ loại lầu các nhất đẳng trải rộng khắp các nơi trong thành, sơn son thếp vàng cực kỳ đẹp đẽ xa xỉ. Trên phố người đi đường đa số mặc đồ tơ lụa, người mặc loại quần áo bằng vải gai rất ít, phụ nữ đều có váy bên ngoài quần, ngay cả đàn ông cũng là áo quần chỉnh tề. Lúc này đã là cuối năm nên trên phố có bày bán nhiều hàng Tết, thóc gạo có kê vàng, gạo trắng, khoai lang vàng, rau có cải, gừng, hẹ, hành, tỏi, bầu, ngó sen, kiệu, liễu, măng, nấm. Trong tiệm bán vải có bán tơ lụa, xa tanh, vải gai,.. Nơi này nữ tử ít bị cấm đoán nên khuê nữ cũng ra đường dạo chơi, phóng mắt nhìn, cảnh sắc tươi đẹp, giàu có an nhàn.
Thấy được sự giàu có của nước Tấn, Mạc Vấn cũng hiểu biết được sự chán ghét của người Tấn đối với Đạo giáo. Hai người đi trên đường, người đi đường đa phần đi vòng qua, nếu không né tránh thì cũng là ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người. Thời điểm Đạo giáo hưng thịnh đa số quý tộc đều ưa thích nhưng lúc này những quý nhân ăn vận xa hoa đối với hai người cũng chẳng thèm nhìn, thậm chí còn là khịt mũi khó chịu, sau khi vào thành một đạo nhân cũng chưa từng thấy, ngược lại thấy được nhiều sư sãi đi khất thực, những sư sãi này đều được người ta chú ý, không cần mở miệng đã có người bố thí. Tình cảnh này làm cho Mạc Vấn rất là nghi hoặc, rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho người Tấn chán ghét người trong Đạo môn như vậy?
Ở trong thành, sau khi hai người mua được lương khô thì vội vàng rời đi, tới lúc này hắn chợt nhớ tới một chuyện, ngày xuống núi đám người Bách Lý Cuồng Phong đều đi về phía đông, điều này chứng tỏ mọi người tuy đều là người Hán nhưng chỉ có hắn là người nước Tấn.
Mấy ngày sau, Mạc Vấn cuối cùng gặp được một đạo nhân trung niên, sau khi gặp người này Mạc Vấn lập tức đi tới chắp tay giữ lại, người này là đạo nhân nước Tấn, hiển nhiên biết nguyên nhân tại sao làm cho người Tấn chán ghét đệ tử Đạo môn như vậy...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...