Tử Dương

Dịch: Độc Hành

Ba ngày sau, Vương Hi Chi chủ động cáo từ.

Mạc Vấn tự mình tiễn hai người xuống dưới núi, đây là đãi ngộ mà bất luận tân khách nào đến Thượng Thanh Quan cũng không được như vậy. Trong ba ngày, tâm tình hai người nói chuyện cổ kim rất là hợp ý. Vương Hi Chi tuy đã đến biết tuổi thiên mệnh, nhưng tâm cảnh và lời nói lại không bảo thủ xơ cứng, có nhiều lời nói hùng hồn, ngữ điệu sục sôi, nếu nói về tâm cảnh thì Vương Hi Chi còn trẻ hơn hắn vài phần.

Đưa mắt nhìn chủ tớ Vương Hi Chi đi về phía đông, Mạc Vấn và lão Ngũ xoay người hồi sơn.

"Lão gia, ta đi ra ngoài một chuyến." Lão Ngũ nói.

"Đi đâu?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

"Ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn, rượu cũng không có, gia hỏa này lại có thể uống." Lão Ngũ bĩu môi nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu nhẹ. Trong hầm ngầm có nhiều lương thực, lão Ngũ nói đi ăn, chính là đi ăn đồ ăn mặn.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không tiếp lời gã, lại càm ràm: "Tay không tới ăn ba ngày, người gì mà kỳ."

"Vương tiên sinh chưa từng đi không tới, hắn tặng cho bốn bộ kinh thư giá trị liên thành, bất luận bộ nào cũng được coi trọng như hầm ngầm chứa vàng kia." Mạc Vấn nói ra.

"Thật vậy sao?"" Lão Ngũ nghiêng đầu hỏi.

Mạc Vấn nhíu mày nhìn lão Ngũ một cái, không phản ứng với gã, lễ vật chủ yếu là biểu đạt tâm ý người tặng lễ, không nên dùng tiền tài so sánh.

"Vậy ta đi trước, có thể buổi trưa sẽ trở về." Lão Ngũ nói ra.


"Không nên gây chuyện thị phi, đi sớm về sớm." Mạc Vấn gật đầu nhẹ.

Lão Ngũ đáp ứng một tiếng, giật áo choàng xuống biến thân Cự Bức thăng không bay về hướng tây. Mạc Vấn một mình trở lại Thượng Thanh Quan.

Trở lại chính phòng, Tần Vân đang lật xem kinh văn do Vương Hi Chi viết. Thấy Mạc Vấn trở lại, nàng khép lại kinh thư đứng lên: "Khách đã đi rồi?"

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu nhẹ, mở miệng hỏi: "Nàng cũng biết người tới là ai sao?"

"Tất nhiên biết rõ, là Tấn quốc Vương Hi Chi." Tần Vân kéo chiếc ghế ra mời Mạc Vấn ngồi xuống.

"Biết là hắn, sao nàng không đến nhìn trộm chân dung một chút?" Mạc Vấn vịn thành ghế mở miệng hỏi. Tần Vân tuy là nữ tử, nhưng là người đọc sách, người đọc sách thiên hạ đều rất kính ngưỡng Vương Hi Chi, giống như người trong Đạo môn kính sợ hắn.

"Hắn là nam tử, ta không thể nhìn, hắn là người ngoài, ta cũng không muốn gặp." Tần Vân có chút khẩn trương, nàng không biết vì sao Mạc Vấn lại hỏi câu đó.

Mạc Vấn nghe vậy cười cười, sau khi ngồi xuống cầm bản kinh thư kia thuận tay lật xem: "Đạo Đức Kinh Thượng Thanh Quan cũng có, vì sao ngày thường không thấy nàng xem?"

Tần Vân nghe Mạc Vấn nói, tức thì minh bạch cử động lúc trước rất có thể trong lúc vô tình phạm vào điều kiêng kị của Mạc Vấn. Mạc Vấn ngày đó cứu nàng, từng làm cho những binh sĩ Lương quốc kia xô đẩy nàng phải đứt tay, định khi dễ nàng phải tự cung, khi đó nàng cũng đã biết rõ Mạc Vấn phi thường mẫn cảm chuyện nam nữ.

Khẩn trương, trán Tần Vân đầy mồ hôi. Lúc trước nàng lật xem Đạo Đức kinh do Vương Hi Chi viết là do bị nét hành thư đẹp đẽ thanh tú mạnh mẽ kia hấp dẫn, nhưng nàng không biết lời ngay nói thật sẽ dẫn đến hậu quả gì.

Mạc Vấn hỏi xong cũng không nói gì thêm, chỉ thuận tay lật qua lại bản kinh thư kia, thần tình như thường, không hiện vui buồn.

Ngắn ngủi mà nhanh chóng suy nghĩ, sau đó Tần Vân mở miệng nói: "Vương Hi Chi được thế nhân tôn xưng là thư thánh, chữ viết thiên kim khó cầu, khó có được bút tích thực của hắn, thiếp thân hiếu kỳ, liền xem qua mấy lần."


"Ta đặt câu hỏi cũng không phải là trong lòng sinh đố kị, chỉ là xem nàng có dám nói lời thật với ta hay không." Mạc Vấn cười nói.

Tần Vân nghe vậy lòng khẩn trương cũng chưa tan, thấp thỏm đợi Mạc Vấn nói tiếp.

"Giám định và thưởng thức thì mọi người đều có, cái gì tốt đẹp ở thế gian ai cũng ưa thích." Mạc Vấn lật đến một trang trong Đạo Đức Kinh, đưa về phía Tần Vân.

Tần Vân đưa tay tiếp nhận, phát hiện trang này đúng là trang mà nàng xem lúc trước. Gặp tình hình này, Tần Vân âm thầm nghĩ mà sợ, Mạc Vấn thận trọng nhìn như rõ ràng, trang này là trang gần cuối, nếu như lúc trước nàng có ý định nói dối, chỉ tùy ý lật xem, tất nhiên sẽ biến khéo thành vụng.

"Mấy ngày tới Nam Hải Long Tộc sẽ đến, sau đó ta muốn bế quan mấy tháng, nàng chuẩn bị một chút, để lão Ngũ chở nàng về nhà mẹ đẻ ở một đoạn thời gian." Mạc Vấn nói ra.

"Nô tỳ không nên nhìn kinh văn, lão gia không phải muốn đuổi ta chứ?" Tần Vân còn chưa bình tĩnh lại từ khẩn trương lúc trước, nghe Mạc Vấn nói hai đầu gối quỳ xuống.

Mạc Vấn thấy thế vội vàng đứng dậy đỡ Tần Vân lên, đưa đến chỗ ngồi bên cạnh: "Ta nhớ nàng từ khi xuất giá đến giờ vẫn chưa trở về nhà, nên muốn nàng trở về thăm cha mẹ một chút, lúc trở lại mang Tần Phong về theo, nào muốn đuổi nàng chứ?"

Tuy Mạc Vấn nói lời chân tâm, Tần Vân vẫn còn thấp thỏm, trong ánh mắt có chút sợ hãi. Mạc Vấn ôn nhu giải thích, thật lâu sau Tần Vân mới tiêu tan an tâm hơn.

Trấn an Tần Vân xong, Mạc Vấn xuất môn đi đến chính điện. Sau khi xuất môn hắn thở dài, tuy thê thiếp yêu mến phu quân, nhưng trong lòng vẫn xen lẫn kính sợ, danh phận thế tục đã định trước làm tâm cảnh các nàng thấp thỏm lo âu cùng sợ hãi xu nịnh.

Giờ Thìn, lão Ngũ trở lại, mang về một đầu hùng lộc cùng một vò gốm tửu thủy. Mạc Vấn vẫy vẫy tay với lão Ngũ. Lão Ngũ giao cái gì đó cho Triệu lão, nhanh đi vào chính điện.

"Tình huống trong núi thế nào? Mạc Vấn đưa ấm trà cho lão Ngũ.

"Tình huống gì?" Lão Ngũ tiếp nhận bình nước mở lớn mắt hỏi ngược lại.


"Cầm thú có dị động gì không?" Mạc Vấn hỏi.

"Coi như cũng ổn, không có động tĩnh gì, chỉ là trong núi không có nước, vài cái hồ lớn đã thấy đáy rồi, không đến mấy ngày sẽ không còn nước uống nữa." Lão Ngũ nói xong, đề ấm uống nước.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Cầm thú và nhân loại có điểm chung, người nếu nhanh chết đói sẽ tạo phản, cầm thú cũng như thế, nếu như có thể bảo đảm chúng có nước và đồ ăn, chắc hẳn có thể đưa đến tác dụng trấn an nhất định.

"Không có chuyện gì thì ta đi đây." Lão Ngũ buông ấm trà xoay người muốn đi.

Mạc Vấn vẫn ngồi nói ra: "Ngày mai đưa Tần thị hồi hương thăm nhà, có thể mang Mộ thị và Triệu thị đi Lương quốc mấy ngày, nếu nhàn hạ lại đi Tư Đồ phủ hỏi một chút có tin tức Khổng Tước Vương không."

"Được." Lão Ngũ đáp ứng một tiếng, đi ra điện.

Sáng sớm hôm sau, lão Ngũ chở ba phụ nhân vỗ cánh bay về hướng Bắc, trong đạo quán tức thì trở nên vắng vẻ.

Mạc Vấn lưu lại đạo quán, chỉ chờ Ngao Trác tới cửa, thế nhưng liên tiếp mấy ngày, Ngao Trác cũng không đến.

Theo thời gian trôi qua, trong lòng Mạc Vấn bắt đầu bất an. Ngày đó Ngao Trác nói trong vòng mười ngày sẽ đến, lúc này thời hạn mười ngày đã tới, vì sao còn chưa thấy Ngao Trác đến. Nam Hải bắt ba vị Long Tử Long Nữ Đông Hải, hẳn là có thể đổi về Cấp Thủy Thần Đỉnh, huống hồ trước kia Ngao Trác đã từng nói, mặc kệ thành sự hay không đều đưa phương pháp hành khí Nhị Muội Chân Hỏa. Chẳng lẽ bọn họ muốn làm chuyện chim hết cất cung tên, qua cầu rút ván?

Thời gian mười ngày đã tới, Nam Hải Long Tộc rốt cuộc đi tới, nhưng người đến cũng không phải là Ngao Trác, mà là Long Tử Ngao Bỉnh thiếu mất một tay.

Ngao Bỉnh hiện thân ngoài cửa, Mạc Vấn tự mình mở cửa mời vào.

"Bái kiến chân nhân, đã để chân nhân đợi lâu rồi." Ngao Bỉnh một tay hành lễ, bởi vì mất một tay, tâm tình Ngao Bỉnh có chút chán nản.

"Không sao, pháp khí làm mưa đã lấy lại được chưa?" Mạc Vấn hỏi.

"Chuyến đi này không tệ, sớm ngày hôm trước Đông Hải đã sai người đưa trả Thần Đỉnh." Ngao Bỉnh nói ra.


Mạc Vấn nghe vậy như trút được gánh nặng, Nam Hải có nhận được Cấp Thủy Thần Đỉnh hay không lại trực tiếp quan hệ đến thiên địa có thể mưa xuống hay không.

"Phương pháp khống chế Nhị Muội Chân Hỏa nam nữ khác biệt, trước đây Ngao mỗ dưỡng thương trong cung, vì vậy tới chậm một chút." Ngao Bỉnh mở miệng giải thích.

Mạc Vấn đưa tay thỉnh Ngao Bỉnh đi đến đan phòng, cùng lúc đó mở miệng nói ra: "Ngao huynh chắc hẳn biết rõ, bần đạo lúc trước lầm phục Toan Nghê nội đan, đã luyện hóa trong cơ thể hơn phân nửa trọc khí, Nhị Muội Chân Hỏa này có tác dụng không lớn với bần đạo. Bần đạo mặt dày tương cầu chính là vì nghiên cứu sáng tạo pháp môn tu hành nội đan, để người đạo môn chúng ta thoát khỏi tai hại luyện phục Ngoại Đan. Nếu pháp môn nội đan truyền ra thiên hạ rộng rãi, có thể dừng lại việc giết chóc ngàn vạn."

Ngao Bỉnh nghe Mạc Vấn nói gật đầu nhẹ: "Nhị Muội Chân Hỏa này chính là gốc rễ Nam Hải Long Tộc an thân lập mệnh, chân nhân coi đây là nền móng diễn sinh thôi diễn thì được, tuyệt đối không nên tiết lộ bản pháp hành khí của chúng ta."

"Đó là tự nhiên." Mạc Vấn nghiêm mặt gật đầu.

Hai người đi vào Tây viện. Mạc Vấn gọi Hạnh nhi vào chuẩn bị nước trà. Ngao Bỉnh khoát tay áo nói: "Không cần làm phiền, chính sự quan trọng hơn."

Mạc Vấn nghe vậy khoát tay với Hạnh nhi, đẩy cửa đan phòng thỉnh Ngao Bỉnh tiến vào.

Thường lời nói giả truyền vạn quyển sách, chân truyền một câu, chính thức huyền diệu cũng không nhất định thâm ảo. Huyền diệu kia đến từ chính ý tưởng không tưởng, ý tưởng không tưởng chính là những cái thoát khỏi hiện hữu đấy. Thường thường, đã biết cách thức và bản chất vấn đề, thí dụ như Nhị Muội Chân Hỏa, cái gọi là nhị muội chính là tâm hoả và thận hỏa, mà dựa theo học thuyết ngũ hành Đạo gia trăm ngàn năm qua, thận là thuộc tính thủy, dùng thủy sinh hỏa giống như trèo cây tìm cá, rất là vớ vẩn. Nhưng Nam Hải Long Tộc lại dùng chính là pháp môn kỳ dị dùng thận sinh hỏa, tính là Long Hổ, mệnh làm nền tảng, ý làm dẫn đạo, thứ ba là thể xác và tinh thần hạ thác, hàm quang cố tể, Thiên Tâm huyền quan, đây là thượng dẫn.

Loại pháp môn luyện khí này trái với Âm Dương Ngũ Hành, hoàn toàn dùng Nguyên Thần làm chủ dẫn. Trước đây hắn phạm sai lầm là thủy chung không thoát khỏi tư duy hạn chế theo thói quen, thời điểm thôi diễn pháp môn nội đan còn theo thói quen nghĩ muốn đầy đủ ngũ hành, biểu hiện ra là không triệt để thoát khỏi hình thức Ngoại Đan thuật. Bản chất sai lầm là đánh giá thấp và khinh thị tác dụng của Nguyên Thần, chỉ cần Nguyên Thần đủ cường đại, nhân thể ngũ hành có thể tùy ý sửa đổi đấy. Nếu như Nguyên Thần đủ cường đại, có thể trong một ý niệm di sơn động núi. Nếu Nguyên Thần cường đại đến cực hạn, thậm chí có thể thông qua thay đổi âm dương nhị khí, biến vạn vật ở thế gian do âm dương nhị khí hoá sinh thành hư không.

Ngao Bỉnh thấy Mạc Vấn cau mày thật lâu không nói, ở bên mở miệng hỏi: "Pháp môn hành khí Nhị Muội Chân Hỏa có hữu dụng với chân nhân không?"

"Có." Mạc Vấn chậm rãi gật đầu. Trước đây tu hành hắn quá chấp niệm tại "Thuật", không để ý đến "Pháp", pháp và thuật là quan hệ mẫu và tử, đạo nhân sử dụng "Thuật" đều là do "Pháp" diễn sinh ra. Lúc này tu vi của hắn đã đạt đến cực hạn "Thuật", muốn tìm hiểu và đề thăng lên, nhất định phải tìm hiểu "Pháp" hư vô mờ mịt nhưng tồn tại chân thực kia. Nam Hải Nhị Muội Chân Hỏa chẳng những chỉ điểm "Thuật" cho hắn, còn chứng minh với hắn Nguyên Thần không gì là làm không được đấy, chỉ cần Nguyên Thần cường đại, diệu pháp tự hiện.

"Nam Hải có thể lấy lại được Cấp Thủy Thần Đỉnh, công lao chân nhân vô cùng lớn, Long Tộc theo lý tìm đào báo mận trợ giúp chân nhân dương đạo tế thế. Trận mưa này ở nơi nào, kính xin chân nhân chỉ thị." Ngao Bỉnh mở miệng hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy không lập tức trả lời, hạn hán đã lâu giờ lại có thể cầu mưa xuống, đối với việc truyền giáo Đạo gia là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở. Nhưng thế nhân chịu đủ nỗi khổ đại hạn, nếu vì dương đạo mà trì hoãn mưa xuống, sẽ làm trái bổn phận đạo nhân tế thế.

"Lập tức cho mưa xuống khu vực do Nam Hải quản hạt." Mạc Vấn trầm ngâm sau đó mở miệng nói ra. Nam Hải vốn có chức trách gánh vác mưa ở Tấn quốc, Tấn quốc hẳn là nên mưa. Những khu vực khác không thuộc Nam Hải quản hạt, Nam Hải cũng chưa quen những khu vực này, không nắm giữ lưu lượng cần phải cho mưa xuống, nhất định cần phải để đạo nhân báo địa điểm và lưu lượng mưa xuống...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận