Dịch: Độc Hành
Biên: argetlam7420
"Vậy là tốt rồi, lão gia, lúc nào truyền tin cho Tam gia và Tứ gia?" Lão Ngũ hỏi.
Mạc Vấn ngồi xuống trước đan đỉnh: "Mấy ngày nữa, luyện xong đan dược sẽ truyền tin cho bọn họ."
Trong lúc hai người nói chuyện, Tần Vân mang trà đến. Mạc Vấn và lão Ngũ cầm lấy chén trà nhỏ, ngồi trước đan đỉnh nói chuyện phiếm, lúc này giờ Tỵ, ánh mặt trời ấm áp, có người nhà ở bên cạnh, thật thư thái an bình.
Lão Ngũ thấy tâm tình Mạc Vấn đã tốt hơn, nhân cơ hội giải thích: "Lão gia, về chuyện kia, kỳ thật ta không nghĩ sẽ làm quốc trượng, ta chỉ cảm thấy con gái ta muốn cưới người nào là do nó tự mình làm chủ, khi còn bé nó đã gặp nhiều chuyện buồn rồi..."
"Đúng là nên để nó tự làm chủ." Mạc Vấn gật đầu nói. Ngô Cát Nhi lúc nhỏ quả thực vô cùng bi thảm, lão Ngũ thân là cha Ngô Cát Nhi, tự nhiên hy vọng nàng lớn lên có thể được gả vào một nơi thật tốt.
"Về chuyện kia, ngài xem, hai người bọn họ cũng không nhỏ, nếu người đồng ý, ta nghĩ cũng nên quyết định chuyện chung thân của bọn hắn, chứ cứ ở chung một chỗ sẽ phát chán, dù sao cũng phải có một danh phận." Lão Ngũ cẩn thận thương nghị.
"Ngươi là phụ thân của nó, việc này ngươi tự mình làm chủ." Mạc Vấn nói ra.
Lão Ngũ không biết lời này của Mạc Vấn có xuất phát từ thực tâm hay không, ừ ừ a a, lại lề mề chốc lát, giao chén trà lại cho Tần Vân, nói cám ơn rồi đi về hướng Đông viện.
"Lão gia, chàng vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Vô Danh à?" Tần Vân ngồi bên cạnh Mạc Vấn hỏi.
"Để hắn phiêu bạt bên ngoài, ta làm sao yên tâm chứ?" Mạc Vấn không trả lời thẳng.
"Lão gia, thiếp thân vào nhà chàng một thời gian cũng không ngắn rồi, theo ta thấy Cát Nhi và Bồ Kiên thì thích hợp hơn." Tần Vân thấp giọng nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy quay đầu nhìn về phía Tần Vân. Tần Vân suy nghĩ một lát lại nói: "Tâm tư Cát Nhi tinh tế, có thể giống mẹ nàng, không giống lão Ngũ luôn cẩu thả. Bồ Kiên cũng là người thận trọng, hai người bọn họ rất là xứng đôi."
"Vô Danh cũng không phải là người vô ý, chỉ là hắn không muốn lộ ra bên ngoài." Mạc Vấn nói ra. Người trong đạo môn đều hiểu một đạo lý, đó là con cái nếu lớn lên giống cha mình thì tính tình cũng sẽ giống cha mình, ngược lại cũng thế, đây là do kế thừa huyết mạch nhiều hay ít.
Tần Vân nghe vậy tự nhiên cười nói: "Chàng xem, chàng thiên vị Vô Danh rồi."
"Ta chưa từng thiên vị hắn." Mạc Vấn nhíu mày.
"Có, chỉ là chàng không phát hiện ra thôi. Cha ruột đối xử với con cái bất quá cũng chỉ như vậy thôi. Lúc trước lão Ngũ nói chuyện hai người đính hôn, chàng chẳng cau mày còn gì." Tần Vân lắc đầu cười yếu ớt.
"Có à?" Mạc Vấn thấp giọng hỏi. Lúc trước lão Ngũ đề nghị chuyện đính hôn, trong lòng của hắn liền nghĩ mình tuyệt đối không thể làm chủ chuyện này, nếu không sau này không cách nào nói rõ với Vô Danh. Hắn nghĩ mình cũng không hề biểu lộ ý nghĩ trong lòng ra bên ngoài, không ngờ Tần Vân lại cẩn thận nhận ra.
"Có." Tần Vân trách móc nhìn Mạc Vấn một cái: "Sau này không được như thế. Thời gian qua chàng ít nói chuyện với lão Ngũ, tình cảm phai nhạt, việc này là chàng thiếu sót. Gã không nghe theo ý kiến của chàng gả Cát Nhi cho Vô Danh, trong lòng rất là bất an, nếu chàng lại ít nói chuyện với gã, gã sẽ càng thấp thỏm hơn."
Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu, việc đã đến nước này, canh cánh trong lòng cũng không làm được chuyện gì, chủ yếu nhất là lão Ngũ không làm gì sai.
"Lão gia, lúc trước mấy Xích Long kia đến đây tìm chàng là vì chuyện gì?" Tần Vân chuyển chủ đề.
Phu thê khác nhau nên có suy nghĩ khác nhau, nếu thê tử trì độn ngu muội, trượng phu giữ một ít bí mật trọng yếu cũng là điều nên làm. Nếu thê tử thông minh, thì không cần phải che giấu, Tần Vân không thể nghi ngờ thuộc về người sau. Nếu nàng đã hỏi, Mạc Vấn liền nói rõ sự tình trước sau.
"Thiếp thân không phải là người tu hành, không hiểu Nhị Muội Chân Hỏa kia là vật gì, chẳng qua nhiều ngày không có mưa xuống là chuyện đã xảy ra, may mắn chàng và lão Ngũ đã dự kiến trước, đào cái ao nước phía sau núi trữ nước, nếu không thì chúng ta ngay cả nước pha trà nấu cơm cũng không có để dùng. Chúng ta đã như thế, bách tính bình thường sẽ càng thêm khổ sở. Hành động lần này của lão gia chính là làm phúc cho thiên hạ bách tính, là việc đại thiện." Tần Vân nói ra.
"Đông Hải có vô số tiên sơn linh đảo, ở trên đó có nhiều người tu hành, đi Đông Hải sợ là sẽ phát sinh xung đột với bọn họ." Mạc Vấn lấy đệm ngồi bằng cỏ ra, ý bảo Tần Vân ngồi xuống.
Tần Vân mỉm cười ngồi lên, ngồi trên đệm như đang suy nghĩ, chốc lát sau mở miệng nói ra: "Lão gia, trước khi chàng rời núi nên tăng cường bảo vệ nghiêm ngặt đạo quán. Bọn hắn địch không lại chàng, sợ là sẽ tiến hành vây Nguỵ cứu Triệu, khi đó chàng đang ở Đông Hải, sẽ tiến thối lưỡng nan đấy."
Mạc Vấn nghe vậy gật gật đầu. Sự tình Tần Vân vừa nói đúng là hắn không để ý đến. Thượng Thanh Quan mặc dù đã có hai đạo bình chướng bảo hộ, nhưng là nhằm vào dị loại tấn công mà bố trí lên, cũng có thể ngăn trở Tử Khí đạo nhân bình thường. Nhưng nếu nhiều người đến đây cùng xuất thủ hoàn toàn có thể phá vỡ trận pháp.
"Lão gia, đã chọn người đồng hành chưa?" Tần Vân lại hỏi.
"Chỉ có Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu, còn có một người chưa chọn." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.
Tần Vân nghe vậy nhẹ nhàng mở miệng ra, nhưng không nói gì.
"Nàng đang nghĩ gì?" Mạc Vấn hỏi. Tần Vân nếu hỏi như thế, tự nhiên đã có chủ ý, sở dĩ không nói là vì trước đó hắn đã có chủ ý, nếu lại hiến kế thì có vẻ áp đặt phu quân.
"Nếu có thể tìm đủ người tự nhiên là tốt nhất, nhưng nếu không thể, vạn lần không thể gượng ép tìm thêm, như thế sẽ liên lụy các ngươi." Tần Vân nói ra.
"Nói có lý." Mạc Vấn gật đầu đồng ý.
Tần Vân thấy đề nghị được Mạc Vấn tiếp thu, mỉm cười, sau đó đứng lên, bưng mâm gỗ xuống dưới bếp cùng Hạnh nhi chuẩn bị cơm trưa.
Mạc Vấn trông coi lò đan, lò đan bát quái này là Tây Vương Mẫu sử dụng khi còn sống, cực kỳ thần dị, dung luyện đan dược chỉ cần ba đến năm ngày. Bốn ngày sau được bảy viên Bổ Khí Đan Dược, bởi vì chỉ có tám lỗ đan, nên lò đan bát quái này một lần tối đa chỉ có thể dung luyện tám phần dược thảo. Bảy ngày sau toàn bộ dược thảo Nam Hải đưa đến đều đã luyện hóa, tổng cộng được hai mươi lăm viên Bổ Khí Đan Dược. Những đan dược này phần lớn có dược lực tương tự với đan dược Hộ quốc chân nhân nước Tấn Chu Quan Chính ngày đó ủy thác Hoàng Vân đạo cô đưa cho hắn, mỗi một viên đều có thể làm Khí Hải của Tử Khí đạo nhân tràn đầy bốn tới năm lần. Hắn tuy cũng là Tử khí, nhưng trong cơ thể hắn có nội đan ngưng kết, linh khí mênh mông, Tử Khí đạo nhân bình thường không thể so sánh được.
Ba ngày sau, Mạc Vấn lại dung luyện một lò đan dược chữa thương, được bảy viên đan.
Cứ thế, đến lúc Mạc Vấn chuẩn bị thỏa đáng, chỉ còn lại ba ngày nữa là đến đầu tháng. Mạc Vấn dậy sớm đốt cháy phù chú định vị mà Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu lưu lại, truyền tin cho hai người tới đây hội họp.
Tuy lò đan bát quái này cực kỳ thần dị, Mạc Vấn lại chưa từng nghĩ sẽ chiếm đoạt. Vật này chính là của Tây Vương Mẫu, mượn dùng đã là đại bất kính, nếu lại chiếm thành của mình lại càng sai lầm hơn. Đợi đến lúc luyện đan hoàn tất, Mạc Vấn lau rửa sạch lò. Đến khi màn đêm buông xuống, chuẩn bị hạ tửu yến dâng hương thỉnh Hắc Bạch Vô Thường. Hắc Vô Thường tên là Phạm Vô Cứu, Bạch Vô Thường tên là Tạ Tất An. Sau khi Mạc Vấn dâng hương, Hắc Bạch Vô Thường lặng yên xuất hiện.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn giơ tay chào Hắc Bạch Vô Thường.
"Chân nhân bình an." Hai người cúi thấp hoàn lễ.
"Được nhị vị tương trợ, bần đạo đã luyện được đan dược, kính xin nhị vị mang đan đỉnh trả lại, chúng ta cũng khai tịệc sớm chút." Mạc Vấn chỉ vào tiệc rượu đã chuẩn bị chỉnh tề nói với hai người.
"Đan đỉnh kia dùng có tốt không?" Hắc Vô Thường hỏi.
"Vật tiên nhân sử dụng không thể so với bình thường, quả thực thần dị." Mạc Vấn gật đầu nói.
"Nếu tốt thì cứ lưu lại dùng thêm mấy ngày, trước khi thiên địa mở ra thì trả lại là được." Hắc Vô Thường bỏ xuống hành lý và đạo cụ tuỳ thân.
"Không thể, không thể, nhị vị nên sớm trả lại đi, lưu ở chỗ này trong lòng bần đạo không yên." Mạc Vấn khoát tay nói ra.
"Tốt, vậy hai người chúng ta trả nó về chỗ cũ đã, đợi lát trở về lại nói chuyện với chân nhân." Hắc Bạch Vô Thường xoay người rời đi.
Mạc Vấn cùng đi theo, bước nhanh vượt qua hai người, lấy từ trong ngực ra một cái bình sứ, đổ ra viên Kim Đan kia, thả lại chỗ cũ.
"Chân nhân thật là trọng chữ tín." Bạch Vô Thường chắp tay với Mạc Vấn.
"Làm phiền." Mạc Vấn nghiêng người tránh ra. Nghe Bạch Vô Thường nói, hẳn là lúc trước chuyển đan đỉnh này đến đã phát hiện viên Kim Đan này rồi, may mà hắn cũng không tham lam, không chiếm đoạt nó, nếu không chắc chắn sẽ bị hai người xem thường.
Hai người vác đan đỉnh lên biến mất không thấy bóng dáng. Mạc Vấn nhìn hướng Đông viện tìm lão Ngũ chỉ chỉ tấm vải ngũ sắc. Lão Ngũ hiểu ý, tiến lên phủi một trận rồi ôm cây gậy trúc và tấm vải đi.
Sau khi Lão Ngũ rời khỏi, Mạc Vấn xoay người đi về hướng đông, đi được hai bước lại xoay người đi về hướng chính phòng, đẩy cửa vào. Tần Vân và Hạnh Nhi đang mải thêu thùa vội vàng rời chỗ đứng dậy.
"Ta đến lấy hai cái ghế, hai vị đồng môn của ta đã đến ngoài trăm dặm." Mạc Vấn cầm chiếc ghế xoay người đi ra cửa. Trước khi ra cửa nhìn thoáng qua giá gỗ thêu thùa, hai người thêu chính là đồng tử chơi với cá chép, loại hoa văn này bình thường hay dùng để thêu lên yếm lên trẻ mới sinh.
"Bát tự không thể chếch lên, thêu nhanh chút đi." Mạc Vấn lao ra cửa, Tần Vân ra tiễn nói theo:
"Việc này không trách ta được, người nào giúp chàng an giấc đan phòng?" Tần Vân đỏ mặt đóng cửa.
Mạc Vấn chuyển chiếc ghế vào đông phòng. Vừa mới dọn xong, Hắc Bạch Vô Thường đã hiện thân trong phòng.
"Nhị vị, mời ngồi." Mạc Vấn đưa tay mời.
Lúc trước hai người đã từng hiện thân tại đan phòng, khi đó bên cạnh bàn chỉ có ba cái ghế, lúc này lại thêm hai cái, điều này cho thấy còn có vị khách khác sắp tới.
"Mùng một tháng sau bần đạo sẽ đi Đông Hải, hôm nay sớm mời đồng môn tới đây hội hợp. Bọn hắn ngưỡng mộ nhị vị đã lâu, nhị vị có thể bỏ mặt mũi ngồi cùng bàn hay không?" Mạc Vấn mở miệng thương nghị.
Hắc Bạch Vô Thường nghe Mạc Vấn nói, do dự một chút rồi đáp ứng, ngồi xuống chỗ mấy vị trí để trống. Mạc Vấn châm trà cho hai người, sau thời gian uống cạn chén trà, một con Kim Điêu bay đến trên không đạo quán, Mạc Vấn ra khỏi cửa chào đón. Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh nhảy xuống trước, Quỳnh Dao theo sau cùng.
Ba người đã quá quen, gặp mặt cũng không cần chào hỏi. Mạc Vấn gọi Tần Vân đến bái kiến Dạ Tiêu Diêu và Lưu Thiếu Khanh, sau đó bảo nàng dẫn Quỳnh Dao đi. Thời bấy giờ nữ tử không thể ngồi cùng bàn với nam nhân đấy.
Lúc nói chuyện Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu không hẹn mà cùng nhìn về hướng đông sương. Hắc Bạch Vô Thường tuy có thực thể, nhưng là âm nhân, nên mang Âm khí.
Mạc Vấn mang hai người vào cửa, giới thiệu lẫn nhau. Hắc Bạch Vô Thường không giống đám ma quỷ bình thường, Lưu Dạ hai người chắp tay thủ lễ, tỏ vẻ kính trọng nhìn Hắc Bạch Vô Thường.
Bởi vì có Hắc Bạch Vô Thường ở đây, hai người Lưu Dạ không hỏi khi nào đi về phía đông, mà chỉ bắt chuyện uống rượu với Hắc Bạch Vô Thường. Tửu lượng Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu tốt hơn so với Mạc Vấn, lại có chủ tâm so kèo với Hắc Bạch Vô Thường, chén đổi thành sừng, sừng đổi thành bát, cuối cùng trực tiếp dùng cả hũ, đến canh hai thì Hắc Bạch Vô Thường rốt cuộc nhận thua xin tha.
Mắt thấy đã uống đến tận hứng, hai người không tiếp tục bức rượu nữa, mà nói chút ít chuyện phiếm. Đạo nhân làm pháp chẳng những muốn giao tiếp với Thiên Đình, mà còn muốn giao thiệp với âm phủ, kết giao với Hắc Bạch Vô Thường sau này có rất nhiều chuyện có thể nhờ cậy họ.
Hắc Vô Thường Phạm Vô Cứu thì nhanh nhẹn hơn, nên giao Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu tiếp chuyện. Bạch Vô Thường Tạ Tất An ít nói hơn, Mạc Vấn liền chịu trách nhiệm nói chuyện với y, chẳng qua hai người nói chuyện cũng không nhiều, đa số thời điểm đều là hai người Lưu Dạ và Hắc Vô Thường nói chuyện.
Hắc Bạch Vô Thường tới đây là để thu hồn ở Ung quận. Trước mắt Ung quận lại xảy ra chiến sự, nước Yên xâm lấn khí thế hung hăng, Nhiễm Ngụy liên tiếp bại lui, tử thương vô cùng nghiêm trọng.
Hai người Lưu Dạ nói chuyện, cuối cùng cũng không tránh khỏi hỏi thăm tuổi thọ bản thân. Đạo gia mặc dù có thuật xem tướng suy diễn, nhưng lại không tinh chuẩn bằng hỏi trực tiếp âm phủ.
Bạch Vô Thường lại lần nữa lấy ra Sinh Tử Bộ, nhanh chóng lật đến một chỗ, nhìn kỹ sau đó lông mày cau chặt, ngẩng đầu nhìn Lưu Thiếu Khanh một cái, lại cúi đầu xuống lật tiếp, rất nhanh lần nữa ngừng lại, nhìn kỹ sau đó hít một hơi khí lạnh.
Cử động dị thường của Bạch Vô Thường làm cho bầu không khí vốn náo nhiệt hòa nhã trong nháy mắt hạ xuống lạnh như băng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...