Tử Dương

Dịch giả: argetlam7420

Thầy trò hai người ngồi xuống góc tây nam, Vô Danh đặt túi quần áo xuống đất rồi cầm cái bát đồng đi ra ngoài, "Sư phụ, phía đông có tiếng nước chảy, để con lấy cho người chút nước."

Mạc Vấn gật đầu một cái, Vô Danh cầm bát đồng ra cửa đi về hướng đông.

Mạc Vấn nhìn Vô Danh đi về hướng đông, cùng lúc đó dùng khóe mắt liếc nhìn bốn người ngồi ở góc đông bắc, bốn người kia cũng đều đang quan sát hắn, sự dũng mãnh trên mặt ba người đàn ông trung niên lộ ra càng rõ ràng, cô gái còn lại mặc dù mặt bị bôi đen, nhưng đôi mắt rất sáng, trong ánh mắt hiện lên vẻ e sợ, hiển nhiên là một cô con gái nhà giàu không biết võ nghệ.

Không lâu sau, Vô Danh mang nước trở lại, lấy trong túi quần áo ra chỗ thức ăn Mạc Vấn tìm được hồi sáng, "Sư phụ, con đi tìm chút cỏ khô nướng củ sắn này nhé."

Vô Danh vừa dứt lời, phía góc đông bắc đã có người đứng lên quát: "Không được nhóm lửa!"

Mạc Vấn có cảm giác, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy người đứng lên là gã đàn ông thấp bé nhưng thân thể cường tráng.

Người đàn ông lúc đầu chào hỏi Mạc Vấn thấy vậy cũng đứng lên, giơ tay ấn vai người đàn ông thấp bé xuống rồi lấy từ trong bao quần áo hai lát bánh mì mỉm cười đi tới chỗ hai thầy trò, "Tiểu đạo trưởng, vị nữ quyến này của nhà ta hôm qua bị giật mình hoảng sợ, không nhìn được ánh lửa, hai miếng bánh ngô nay ta cho cậu và đạo trưởng ăn lót dạ."

"Đa tạ thiện nhân, chúng ta mang theo thức ăn rồi." Vô Danh khoát tay cự tuyệt.

"Thôi, không nhóm lửa nữa, đến giờ rồi, mau cùng vi sư đọc kinh vãn khoá." Mạc Vấn bảo Vô Danh.

Vô Danh dạ một tiếng, xếp bằng ngồi xuống cùng Mạc Vấn tụng kinh vãn khoá, người trung niên kia đem lát bánh mì để xuống chỗ hai người ngồi, rồi xoay người trở lại góc đông bắc.

Mạc Vấn mặc dù đang niệm kinh nhưng trong lòng lại liên tục suy nghĩ, cô gái kia yếu bóng vía có thể là thật, nhưng không đến nỗi sợ cả lửa chứ, lửa luôn tạo cho con người có cảm giác an toàn, bọn họ không muốn để hai thầy trò nhóm lửa hẳn là vì lo lắng ánh lửa sẽ làm lộ vị trí bọn hắn, nói cách khác, bọn họ lúc này là đang chạy trốn, có người đang truy sát bọn họ, điều này cũng có thể giải thích vì sao bọn họ lại phải giả trang thành nạn dân.


Trừ cái này ra, thông qua giọng điệu cùng thái độ của người trung niên kia có thể thấy được bọn họ đều là võ sĩ, không phải người tu hành, nếu là người tu hành thì bọn họ không sẽ gọi hắn là đạo trưởng, trước đó hắn đã hô Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, nếu quen thuộc lễ nghi Đạo Môn thì bọn họ đã phải gọi hắn là Chân nhân mới phải.

Kinh văn đọc xong, thầy trò hai người chỉ ăn uống đơn giản, ở góc đông bắc bốn người không hề cùng hai người nói chuyện, lúc này sắc trời đã tối đen, bốn người cậy trời tối nên không hề che giấu vẻ mặt bản thân nữa, có thể thấy ba người đàn ông đều là như gặp đại địch, người đàn ông thấp bé còn chọc ra một cái lỗ nhỏ trên vách tường, thỉnh thoảng lại nhòm qua lỗ quan sát tình huống bên ngoài.

"Vô Danh?" Mạc Vấn gọi.

"Sư phụ, có chuyện gì ạ?" Vô Danh đang nhai củ sắn liền quay đầu đáp lại.

Mạc Vấn vốn là muốn bảo Vô Danh rời khỏi nơi này tìm chỗ khác nghỉ chân, nhưng nghe được trong thanh âm Vô Danh hiện ra vẻ mệt mỏi, bèn thay đổi chủ ý, "Thiện nhân đã cho con lát bánh mì, con cứ ăn đi."

"Sư phụ, nếu con ăn của họ thì người lại nợ bọn họ một ân huệ à." Vô Danh thấp giọng lắc đầu.

"Ăn đi, ăn đi." Mạc Vấn đem hai lát bánh mì chuyển cho Vô Danh, củ sắn kia còn chưa lớn hẳn, rất là khó ăn, mấy loại dược thảo khác tuy có thể ăn được nhưng cũng đều khó ăn như thế cả, phàm là có thể trị bệnh đa phần đều chẳng ngon lành gì.

Vô Danh đưa tay nhận lấy hai lát bánh mì, nhưng nó không ăn mà bỏ vào trong túi, xong ăn nốt củ sắn liền nằm xuống nghỉ ngơi.

Mạc Vấn không muốn trò chuyện cùng mấy người kia mà chỉ nhắm mắt tĩnh tu pháp môn tu hành nội đan, tận thế xuất hiện khiến kế hoạch truyền bá pháp môn tu hành nội đan bị chậm lại, lúc này không thể hấp thu linh khí, cho dù có ngộ ra pháp môn thích hợp cho người thường tu hành thì cũng không cách nào truyền thụ được, như thế lại giúp hắn không phải quá vội vàng, khoảng năm ba năm nữa hắn nhất định sẽ có thể hiểu thấu triệt pháp môn tu hành nội đan.

Vào lúc canh ba, Mạc Vấn bỗng nhíu mày mở mắt, hắn nghe được phương bắc xuất hiện tiếng vó ngựa, tiếng vó ngựa rất là hỗn loạn, chứng tỏ người tới số lượng không ít. Ngay tại lúc hắn đang tính xem có bao nhiêu người, tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại cách nghĩa trang ba dặm.

Một khắc sau, xung quanh nghĩa trang bỗng xuất hiện tiếng xé gió, tiếng xé gió có ba đạo, tới từ Đông Bắc, Tây Bắc và chính nam. Tiếng xé gió là của võ sĩ hoặc đạo nhân lúc thi triển khinh công vạt áo va đập vào không khí sinh ra, mặc quần áo khác nhau thì phát ra tiếng xé gió cũng khác nhau, thông qua nghe tiếng xé gió, Mạc Vấn kết luận ba người tới đều là mặc đạo bào rộng thùng thình hoặc cà sa của người tu hành, một người trong đó còn là cao thủ đã vượt qua Thiên Kiếp.


Mạc Vấn vốn định lên tiếng cảnh cáo bốn người kia, nhưng trầm ngâm một chút cũng không mở miệng, thế bao vây của đối phương đã hoàn thành, bọn họ mang theo một cô gái rất khó thoát khỏi vòng vây, còn chưa kể ba người vừa đến còn mang theo không ít tùy tùng.

"Quả nhiên bọn chúng đã tới, đi mau." Người đàn ông tặng bánh lúc trước là người đầu tiên nhận ra có địch đang đến gần, vội vàng đứng dậy báo cho đồng bọn.

Người này nói xong, gã đàn ông thấp bé nhưng cường tráng lập tức bật dậy đứng trung bình tấn, hai nắm đấm vung lên, vách tường bị đánh đổ sập một mảng. Người cao gầy khoác túi lên vai rồi rút ra trong đó một thanh trường kiếm, dẫn theo cô gái còn đang hoảng hốt lao qua lỗ tường bỏ chạy.

Hai người còn lại nhanh chóng chia ra đứng, chuẩn bị nghênh tiếp kẻ địch tới.

"Đạo trưởng, nơi này không thích hợp ở lâu, mời ngài mau rời khỏi." Người đàn ông trung niên kia nhìn Mạc Vấn cùng Vô Danh mới ngủ dậy rồi nói.

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày nhìn người nọ, đáp, "Kẻ từ hướng đông bắc bay tới mới là lợi hại..."

Mạc Vấn lời còn chưa dứt, một đạo nhân trẻ tuổi đạo bào màu xanh liền xuất hiện trước cửa nghĩa trang, cùng lúc đó phía sau nhà truyền tới tiếng binh khí va chạm.

"Đại ca, huynh mau giúp Trương Ninh, ta tới cản hắn." Gã đàn ông lùn la to một tiếng xông tới phía đạo nhân đứng ngoài cửa.

Người đàn ông gọi là đại ca cũng không chậm trễ, lao nhanh về hướng bắc, tới trước vách tường giơ tay đấm thủng một lỗ to trên trường, cấp tốc bay đi tiếp viện.

"Sư phụ, may mà ta chưa ăn đồ của bọn họ, con đã nói rồi, dân bị nạn sao có thể có bánh vừng mà ăn chứ." Vô Danh vẫn nắm trong tay Ẩn Dương phù Mạc Vấn tặng nó, cầm lá bùa này không những có thể thấy quỷ mà còn có thể nhìn rõ vật vào ban đêm.


Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, lúc người cao lớn mang cô gái kia đi hắn đã chú ý tới phần eo của cô gái kia hơi gồ lên, xem hình dáng không giống áo giáp, ngược lại giống như đang giấu cái gì đó ở hông.

Người đàn ông lùn lao ra ngoài nhà không nói lời nào, lập tức giao chiến với đạo nhân trẻ tuổi kia, đạo nhân kia khoảng trên dưới ba mươi tuổi, vóc người trung bình, dưới cằm có râu, sử dụng một thanh trường kiếm bằng thép tốt, lúc ra chiêu bước chân đều tuân theo Vũ Bộ Cửu Cung, võ công thi triển theo quy tắc Thái Cực. "Sư phụ, người kia mặc đạo bào ở phía sau thêu hình Âm Dương, là người Ngọc Thanh Tông." Vô Danh căn cứ hoa văn trên đạo bào đạo nhân trẻ tuổi kia mặc mà đoán.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Vô Danh là nhìn theo quần áo, thật ra ngoài quần áo còn có một phương pháp khác có thể phán đoán đệ tử Tam Thanh là thuộc phái nào, đệ tử Ngọc Thanh Tông đa phần đều kiêu ngạo, trên mặt lúc nào cũng như kiểu coi trời bằng vung. Đệ tử Thái Thanh giao thiệp với dân chúng tương đối nhiều, vì vậy nét mặt hiền hậu, hòa khí. Thượng Thanh Tổ Sư không phân biệt muôn loài, làm việc tùy tính, bởi vậy môn hạ đệ tử cũng rất tùy tính, buồn vui hay giận dữ đều không hề che giấu, cho nên người ngoài thường thấy đệ tử Thượng Thanh Tông có chút hỉ nộ thất thường.

Tổ Sư Ngọc Thanh Tông là Nguyên Thủy Thiên Tôn, là người đứng đầu Tam Thanh, võ công của Ngọc Thanh Tông đều có liên quan đến Âm Dương ngũ hành, rất là huyền diệu, ít có sơ hở, chỉ vỏn vẹn hai chiêu, trường kiếm đã chém ngang ngực gã đàn ông lùn.

"Chu Xương Đình, đừng có ép bần đạo thống hạ sát thủ." Đạo nhân trẻ tuổi kiêu căng hừ lạnh một tiếng.

Kia được đặt tên là Chu Xương Đình lùn to lớn nam tử cũng không đáp lời, thậm chí không hề có do dự chốc lát, nghiêng người nhanh đổi, dùng hai cánh tay lại vòng công đạo nhân kia ngực cái cổ. Kia sử kiếm đạo nhân thấy đối phương thế tới nhanh mạnh, vội vàng Trả lời kiếm tự vệ.

Mặc dù Mạc Vấn đã biết gã đàn ông tên Chu Xương Đình này tu luyện công phu ngoại môn, nhưng thấy gã dám lấy hai bàn tay trần nghênh đón mũi kiếm vẫn âm thầm khâm phục, ngoại môn công phu mà có thể luyện đến mức đao thương bất nhập là chuyện không dễ chút nào, cần rất nhiều năm chuyên cần khổ luyện, hơn nữa loại công phu này tuyệt không thể lười biếng chút nào, nếu xao nhãng tập luyện cơ bắp da thịt sẽ lập tức bị mềm đi.

Đạo nhân trẻ tuổi kia bị Chu Xương Đình tấn công quá mãnh liệt, bèn đổi sang dùng phương pháp vây Ngụy cứu Triệu, không đánh với cánh tay sắt của gã nữa mà nghiêng người xuất kiếm, nhằm thẳng cổ họng Chu Xương Đình.

Chu Xương Đình mặc dù dũng mãnh nhưng cũng không dám khinh suất, mắt thấy trường kiếm của đối phương đâm tới vội vàng thu quyền đổi thành chưởng đem trường kiếm kia kẹp lại, ngay sau đó hai tay xoay ngoặt sang định bẻ gãy trường kiếm, nhưng không ngờ trường kiếm đối phương sử dụng cứng rắn hơn xa kiếm bình thường, mặc dù bị cong nhưng cũng không gãy. Đạo nhân kia nhân cơ hội nhấc chân đá về phía hạ bộ gã một cái, Chu Xương Đình dùng tay trái nắm trường kiếm, tay phải tung quyền phản công, trước khi chân của đạo nhân kia đá tới hạ bộ Chu Xương Đình thì gã đã kịp đánh trúng xương đùi của y.

Đạo nhân kia bị đau, vội vàng buông tay hướng về phía sau. Chu Xương Đình mặc dù nắm được trường kiếm đối phương nhưng lại không biết sử dụng, trở tay vứt kiếm đi, tung người lao lên.

Nhưng vào lúc này, cô gái chạy trốn lúc trước bỗng nhiên quay trở lại, Mạc Vấn quay đầu nhìn, phát hiện hai người kia đang ở trong khu rừng sau nhà cùng hai đạo nhân giao đấu, đối thủ của người đàn ông cao gầy cũng là một đạo nhân trẻ tuổi, hai bên đều sử dụng trường kiếm, tạm thời khó phân cao thấp.

Vị trung niên được gọi là đại ca đang đối đầu với một lão đạo hơn năm mươi tuổi, cả hai đều dùng tay không, lão đại này ở trong ba người thực lực là mạnh nhất, nội công rất thâm hậu, nhưng đối thủ bên kia cũng là người lợi hại nhất trong ba vị đạo nhân, tu vi đã vượt qua Thiên Kiếp, linh khí có thể phóng ra ngoài, cao thấp thế nào không cần nói cũng biết.

"Bành tướng quân, Trương tướng quân, bần đạo nể phục hai ngươi là người trung nghĩa, không muốn gây khó dễ cho các ngươi, chỉ cần các ngươi giao ra cái hộp sắt, bần đạo lập tức tha các ngươi rời đi." Lão đạo kia vừa xuất chiêu vừa lấy hơi khuyên bảo, bộ dáng rất ung dung.


"Chuyện này quan hệ đến tánh mạng của tiểu thư nhà ta, thứ lỗi cho Bành mỗ không thể tuân theo." Người trung niên cao giọng hô.

"Bần đạo có am hiểu một chút thuật Kỳ Hoàng (y thuật), nếu hai vị tướng quân chịu đem hộp sắt giao ra, bần đạo nguyện dốc hết tài nghệ xem bệnh cho Viên tiểu thư, nếu không chữa hết bệnh thì ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng." Lão đạo kia lại nói.

Mạc Vấn nghe vậy khẽ cau mày, hắn không nghĩ tới ba người này lại là tướng lĩnh trong quân đội, ý lão đạo kia nói là cô gái nọ có bệnh trong người, nhưng trước đó hắn đã từng xem qua cô gái kia, không hề phát hiện đối phương có gì dị thường.

Ngay tại lúc Mạc Vấn đang cau mày, hắn bỗng nhiên nhận ra được phía nam dương khí cực kỳ thịnh, nghiêng đầu nhìn lại, phát hiện cánh tay Chu Xương Đình đã bắt lửa bốc cháy, đạo nhân trẻ tuổi kia nhân cơ hội tung người lên, nhấc chân đá bay gã vào trong phòng.

"Chu thúc thúc." Cô gái trẻ hô lên một tiếng chạy tới, dùng ống tay áo dập lửa trên tay Chu Xương Đình.

Hai người còn lại thấy đồng bọn bị thương liền đồng thời bỏ qua đối thủ, vọt tới cứu viện, người trung niên động tác khá nhanh, xông đến trước, người đàn ông cao gầy lao ra chậm hơn, không cẩn thận bị lão đạo kia nhấc chân đá trúng, người này mặc dù kiếm pháp bất phàm nhưng nội công cũng chỉ bình thường, bị đá một cái rơi xuống đất thổ huyết.

Lão đạo kia cũng không chui qua cái lỗ trên tường, mà thong thả đi vòng ra trước cửa, đây là quy củ của đạo nhân, phải đường hoàng vào cửa chính, không thể chui lỗ bò tường.

Trong lúc lão đạo này đang đi vòng, xa xa có rất đông quân quân sĩ tay cầm đuốc nhanh nhanh chóng đến gần, đem khu nghĩa trang vây kín.

Lão đạo kia từ phía đông đi vòng, tới phía nam mới phát hiện trong góc tây nam còn hai người khác đang ngồi, định thần nhìn lại, tức thì sắc mặt đại biến.

Mạc Vấn nhíu mày nhìn thẳng lão đạo nọ, người này cũng là môn hạ Ngọc Thanh Tông, nhưng hắn không nhận ra người này, có điều nhìn vẻ mặt của đối phương thì dường như lão biết hắn.

"Sư thúc?" Đạo nhân trẻ tuổi vừa sử dụng Hỏa phù đả thương Chu Xương Đình thấy lão đạo cứ nhìn chằm chằm Mạc Vấn, y cũng nghi ngờ nhìn lại.

Bốn người đang bị đuổi giết thấy lão đạo đang ung dung chợt biến sắc mặt, cũng theo tầm mắt lão nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhìn đám đạo nhân, lại nhìn sang đám người Chu Xương Đình, rồi thu hồi tầm mắt cầm lấy lát bánh mì đưa cho Vô Danh, "Bây giờ có thể ăn được rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui