Dịch: Ma Đạo Tử
Có thể nói với Mạc Vấn, phân biệt dược thảo đã là việc quen dễ làm. Dược thảo cùng dược thạch đều có ngũ hành tương ứng, tự nhiên cũng ứng với ngũ tạng. Mà dựa theo Thần Nông năm đó, phương pháp phân biệt dược thảo đơn giản mà hữu hiệu nhất chính là "nếm," thảo dược ngũ hành bất đồng thì vị có khác, thảo dược ngũ hành thuộc kim thì chua, thuộc mộc thì cay, thuộc thủy thì đắng, thuộc hỏa thì mặn, thuộc thổ thì ngọt.
Có điều đây chỉ là phương pháp phân biệt đại khái, cũng có một bộ phận dược thảo lại là ngoại lệ. Hơn nữa phương pháp này còn rất nguy hiểm bởi vì không phải dược thảo nào cũng có thể dùng miệng mà nếm, nếu là không may nếm phải những loại như đoạn trường thảo (1) hoặc là hạt gấc (2), thì sẽ lập tức trúng độc mà ngã xuống.
(1) cỏ đứt ruột. Truyện Kiều còn có tên là "Đoạn trường tân thanh" tiếng kêu đứt ruột.
(2) Nguyên là mộc miết tử, mai con ba ba gỗ. Gấc rất có lợi cho cơ thể, làm giảm khả năng bị ung thư ống tiêu hóa (tỉ lệ chết do ung thư thấp hơn 50% so với người ăn ít hoặc không ăn) ngoài ra còn có nhiều tác dụng như làm sáng mắt, kiện cường thân thể,... Thế nhưng hạt gấc nếu ăn nhiều lại có độc (chuột ăn cao hạt gấc lỏng trên 160g/ kg chắc chắn chết, người thì chưa biết:D) hơn nữa không nên dùng với đường, cần có khuyến cáo của thầy thuốc.
Ngọc Linh Lung giảng giải thảo dược vô cùng tỉ mỉ chính xác, để giảng thật rõ về đặc điểm dược tính, dùng ở đâu và độc tính của mỗi một loại thì mất khoảng nửa nén hương (3). Mạc Vấn lắng nghe vô cùng nghiêm túc, hắn hết sức chăm chú mới miễn cưỡng nghe hiểu và nhớ kĩ. Những người khác cũng nghe rất nghiêm túc nhưng lại không phải nhọc công bơi bọn họ chưa từng tiếp xúc với y dược. (4) Ngọc Linh Lung với những chuyện này cũng không để ý, cũng không hỏi xem mỗi người nhớ được bao nhiêu. Thiên phú và ngộ tính của mỗi người không giống nhau, việc truyền thụ cũng chỉ là dạy cho những người có thiên phú và ngộ tính, thế nên dù là sư phụ tốt cũng không dạy được đồ đệ không có thiên phú.
(3) nén hương thì thông thường kéo dài 15 phút
(4) Đoạn này hơi khó hiểu nhưng trong tác phẩm chính là như vậy. Tại hạ xin không giải thích, mọi người tự hiểu nha.:D
Dược lý thảo dược thực là vô cùng phức tạp, ngoại trừ một ngũ hành tương ứng ra thì mỗi loại dược thảo đều tiềm ẩn ngũ hành tương ứng khác. Ví như hoàng liên chính là thủy trong hỏa, phục linh là thổ trong thủy. Lúc phối chế dược vật chẳng những cần phải cân nhắc thuộc tính ngũ hành bên ngoài của các loại dược thảo mà còn phải cân nhắc cả thuộc tính ngũ hành tiềm ẩn nữa. Mà hai loại ngũ hành thuộc tính thì lại rất khó để triệt để phân rõ.
Cũng may tác dụng chủ yếu của dược thảo đều nằm ở thuộc tính ngũ hành bên ngoài. Bình thường khi hạ dược chỉ cần xem xem ngũ hành bên ngoài của dược thảo có thể chữa bệnh không là được, còn một chút họa ngầm có thể xem nhẹ.
Về phần có thể trung hòa triệt để dược tính tiềm ẩn, chỉ để lại dược tính cần thiết cho chữa bệnh thì chính là phương thuốc thượng phẩm. Chẳng những có thể trị hết tật bệnh mà còn gìn giữ được nguyên khí cho thân thể. Có điều loại phương thuốc này quá mức phức tạo, trừ phi là người chí thân hoặc ân nhân bằng không thì không đáng để dốc hết tâm huyết, hao tổn thần trí, mất thời gian để cân nhắc chọn lựa dược thảo.
Ngoài ra, dù loại dược thảo nào thì đều có một lượng độc tính nhất định. Thế nên lúc sử dụng phải trung hòa đi, nếu không sẽ để lại họa ngầm cực lớn với thân thể. Thậm chí nếu phối hợp dược thảo không cẩn thận thì thậm chí có thể sinh ra độc tính mạnh hơn cả Hạc Đỉnh Hồng (5). Đạo lí Kì Hoàng chi thuật cứu người lại có thể giết người chính là nằm ở đây. Có thể cứu người trong nháy mắt, lại cũng có thể giết người trong vô hình, muốn giết muốn cứu, khi nào phát bệnh, khi nào khỏi hẳn, tất cả chỉ trong một suy nghĩ của thánh thủ.
(5) Tên gọi khác là thạch tín (As2O3). Nó được mệnh danh là độc của các vị vua là vua của các loại độc. Độc tính:
Nhiễm độc thạch tín cấp gây nôn mửa, đau bụng và tiêu chảy. Sau đó tê và ngứa da và các chi, chuột rút cơ bắp và chết trong trường hợp nặng.
Tiếp xúc thạch tín lâu dài gây tổn thương da như thay đổi sắc tố, sừng hóa lòng bàn tay, bàn chân...lâu dài gây ung thư da. Ngoài ung thư da, thạch tín còn có thể gây ra ung thư bàng quang và phổi. Cơ quan Nghiên cứu Quốc tế về Ung thư (IARC) đã phân loại các hợp chất thạch tín, đặc biệt nhiễm thạch tín trong nước uống là gây ung thư cho con người.
Phơi nhiễm thạch tín lâu dài còn gây các bệnh lý thần kinh, đái tháo đường, bệnh phổi và bệnh tim mạch. nhồi máu cơ tim, bệnh lý thai phụ và sơ sinh.
Thế nhưng nếu dùng 1mg đến 10mg thì có tác dụng trừ đờm, chữa sốt rét, ăn hết những chỗ thịt thối nát, còn có tác dụng bổ máu, vàng da.
Nhưng làm thuốc cũng không phải chỉ dùng cây cỏ, xương cốt động vật cùng lông chim, ngay đến mai rùa, con kiến đều có thể làm thuốc. Hơn một ngàn loại dược trong đông điện đại khái có thể chia làm loại thảo mộc, loại kim thạch, loại trùng, loại chim và loại thú có vảy. Khi Ngọc Linh Lung giảng giải đều theo phân loại tương ứng mà tiến hành. Trong đó có rất nhiều loại có dược tính tương tự, gặp những loại này nàng sẽ nhấn mạnh rằng chúng không thể thay thế cho nhau bởi vì chúng có những dược tính riêng biệt của mình.
Bởi vì phân biệt dược thảo cực kì phức tạp thế nên tới trưa cũng chỉ giản được có hơn mười loại. Có điều mọi người nghe lại thấy rất hứng thú, cũng không để là có nhớ hay không. Lúc Ngọc Linh Lung giảng giải cũng thuận tiện nói tới một vài chứng bênh kì quái, nhờ vậy mà mọi người tuy không có nhớ được dược lí nhưng cũng không thấy quá buồn tẻ.
Đến giữa trưa, mọi người liền tạm nghỉ để ăn uống. Người đưa cơm trưa cũng không phải Lão Ngũ, gã là đầu bếp, chỉ thỉnh thoảng mới mang cơm đến mà thôi. Mạc Vấn nhanh chóng uống hết cháo loãng, trở về phòng lấy giấy bút ra viết lại nội dung mà hắn nhớ được. Ngọc Linh Lung giảng giải dược thảo cực kì tinh thâm, hầu hết nội dung không được ghi trong sách, thế nên nhớ được những thứ này chắc chắn sẽ ích lợi lớn cho tương lai.
Bởi vì lúc trước từng tiếp xúc với dược thảo nên Mạc Vấn ghi nhớ cũng không quá khó khăn. Đến buổi chiều đi tới Đông Điện thì hắn cũng đã chép xong, toàn bộ lời nói thì dĩ nhiên là không thể ghi lại hết nhưng dược lí cùng thần tủy (6) đều không bỏ sót.
(6) thần là thần diệu, tủy là cốt tủy
Buổi chiều vẫn là giảng dược lí, phân biệt dược vật. bởi vì buổi chiều dược vật được giải thích tương đối nhiều nên sau khi hết giờ Mạc Vấn không đến tiệm cơm ăn tối mà trở lại phòng mình lấy giấy bút đi tới Đông Điện để ghi chép.
"Lão gia sao ngươi không đi ăn cơm?" Lão Ngũ đứng ở ngoài điện ghé mắt vào nhìn dược liệu trong đó.
"Ta phải ghi nhớ dược lí cùng tác dụng của chúng, chân nhân đã từng nói dược lý cùng cách dùng dược liệu mà nàng dạy khác nhâu một trời một vực so với những đại phu tầm thường kia." Mạc Vấn thuận miệng nói.
"Đạo trưởng chủ sự tiệm cơm không nhận vàng bảo ta mang trả ngươi." Lão Ngũ nói.
"Ngươi cầm đi, nếu có cơ hồi đi ra ngoài thì mua một ít lương thực và rau xanh về đây." Mạc Vấn nói.
"Được. Ngươi bận bịu như vậy, ta cũng nên về thôi. Ha ha, đồ ăn ta đã mang tới phòng cho ngươi rồi." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn đang chuyên tâm nghiên cứu, học tập nên biết đều không quấy nhiễu hắn.
Mạc Vấn nghe vậy liền gật nhẹ, lại tập trung nhớ lại lời nói của Ngọc Linh Lung, đến khi màn đêm đã buông xuống rồi mà cũng không biết.
"Mạc Vấn, tại sao ngươi lại ở đây?" Trong lúc Mạc Vấn đang nhíu mày nhớ lại thật kĩ thì bỗng nghe thấy âm thanh của A Cửu bên ngoài điện.
"Ta đang nhớ lại lời dạy lúc trước của chân nhân." Mạc Vấn đáp.
"Toàn bộ sao?" A Cửu cất bước đi vào.
"Vẫn còn năm loại cuối cùng không nhớ được đầy đủ." Mạc Vấn lắc đầu nói, nội dung giảng giải của buổi chiều nhiều hơn buổi sáng, lời dạy của Ngọc Linh Lung cũng không ít, hắn không thể nhớ hết được.
"Năm loại nào?" A Cửu hỏi.
"Trư nha tạo, lôi công đằng, ngũ linh chi, hổ trượng, trư linh." Mạc Vấn chỉ năm loại dược thảo trên kệ theo thứ tự.
"Trư nha tạo, mộc trong thủy, trừ phong thấp, dừng ho, đờm, giết kí sinh trùng gây bệnh ghẻ. Trộn thêm đăng tâm thảo giã ra nước, cực độc, sau ba ngày phải chết, mắt hiện màu xanh..." A Cửu giống như đọc thuộc lòng, nói ra dược tính của năm loại dược thảo.
Mạc Vấn nghe vậy thì ngây người ra, lời của A Cửu còn tỉ mỉ xác thực hơn cả hắn, gần như là lặp lại lời của Ngọc Linh Lung, không hề sai một chút.
"Sau này nếu có quên thì nói với ta, ta sẽ nói cho ngươi." A Cửu nói.
Mạc Vấn nghe vậy liền ngạc nhiên gật đầu.
"Ngươi có phát hiện gần đây bữa cơm của chúng ta trở nên sơ sài hơn nhiều không?" A Cửu dựa vào một cây cột trong phòng rồi mở miệng.
"Mấy năm chiến sự liên miên, bây giờ lại là thời kì đói kém. Những đạo nhân của Vô Lượng sơn mỗi ngày chỉ ăn có hai bữa." Mạc Vấn ra khỏi cửa, tuy rằng hắn có thể thấy được vật trong ban đêm nhưng cô nam quả nữ ở một phòng thì thật không ổn.
"Chúng ta có thể mang một ít ngân lượng đưa cho bọn họ?" A Cửu cũng theo hắn ra ngoài.
"Bọn họ không nhận." Mạc Vấn đi tới cửa điện liền dừng lại, hắn không dám về phòng, bằng không thì A Cửu rất có thể sẽ cùng hắn đi tiếp...
"Mạc Vấn, sau khi ngươi rời núi có dự định gì không?" A Cửu hỏi.
"Tiện nội bị người Hồ bắt đi, ta muốn đi tìm nàng, nếu tìm được ta sẽ về Tây Dương huyện." Mạc Vấn suy nghĩ một chút rồi trả lời.
"Nếu là tìm không được, ngươi và Lão Ngũ sẽ đi đâu?" A Cửu hỏi tiếp.
Mạc Vấn nghe vậy trầm mặc không nói, thật lâu sau thở dài lắc đầu. Về nhà là chuyện cuối cùng hắn muốn làm, nhưng hắn cũng hiểu, bây giờ nhà đã không còn, Tây Dương huyện chỉ là một tòa tử thành không người.
"Sau khi rời núi ta sẽ đi cùng ngươi, chúng ta cùng đi tìm. Nếu không tìm được, các ngươi có thể theo ta về Vô Danh Sơn, ở đó thanh nhã yên tĩnh, Linh vật dễ tìm, chúng ta ở trong núi luyện đan bổ khí, ngộ đạo tu chân." A Cửu thấp giọng nói.
"Đa tạ ý tốt của Cửu cô nương, có điều tìm kiếm tiện nội là chuyện riêng của mình, ta không muốn làm phiền người khác, hơn nữa ta còn rất nhiều việc vặt chưa giải quyết xong, cũng chưa thể cầu toàn mà ở ẩn." Mạc Vấn chắp tay nói.
"Ngươi đây là không vừa ta xuất thân hèn mọn, khinh thường làm bạn với ta thứ dị loại này phải không?" A Cửu nhíu mày nói.
Mạc Vấn nghe vậy nhìn A Cửu, thờ dài rồi lên tiếng. "Tâm ý của A Cửu cô nương với ta, Mạc mỗ trong lòng hiểu được. Thế nhưng lúc này tiện nội sinh tử chưa rõ, thi thể của tiên phụ cùng vợ chồng Ngô gia vẫn còn ở dưới đáy sông chưa tìm thấy. Mỗi ngày ta đều vì những chuyện này mà buồn khổ, chẳng muốn nghĩ tới việc khác nữa."
"Thiên Tuế chính là Hoàng Hà Thủy Tộc, sau khi rời núi ngươi có thể mời hắn hỗ trợ tim kiếm." A Cửu chỉ tay về chỉ hướng Tây viện.
"Ta cũng đang có ý này." Mạc Vấn gật đầu nói.
Hai người đang nói chuyện thì từ trong phòng Lưu Thiểu Khanh truyền ra một tiếng gào hưng phấn, sau đó thấy gã ôm hũ nhỏ chạy ra. "Ta có thể lấy ra toàn bộ hạt châu rồi."
Người khác nghe tiếng liền chạy cả ra ngoài mà xem, Mạc Vấn cùng A Cửu cũng đi tới. Lưu Thiểu Khanh thò tay vào hũ, kẹp lấy toàn bộ hạt châu trong bình ra.
Mọi người thấy thế đều chúc mừng cho gã, Lưu Thiểu Khanh lại thử mấy lần nữa, chắc chắn mình đã làm được rồi thì mừng rỡ mà chạy tới Đông Điện đặt hũ nhỏ lên cái bàn gỗ ở phía bắc.
Sáu người khác thấy Lưu Thiểu Khanh thành công cũng đều về phòng luyện tập. Mạc Vấn sau khi trở về phòng cũng không ôm cái hũ nhỏ kia mà chỉ ăn ít cháo rồi ngồi xếp bằng xuống niệm kinh, dừng niệm kinh thì lại hành khí luyện công, đến giờ Hợi (21-23 h) mới ôm hũ nhỏ luyện tập. Dù sao chỉ quyết là để sau này luyện tập phù chú pháp thuật mới dùng đến, thời gian còn nhiều, không cần quá sốt ruột.
Trong suốt nửa tháng sau đó, bảy người đều theo Ngọc Linh Lung học tập phân biệt dược thảo, nhớ lấy dược tính. Ngọc Linh Lung dạy tùy ý, kẻ học cũng tùy ý. Ba ngày trước Tư Mã đạo trưởng cũng đã đến, có điều lão cũng không tới Đông Điện ở đây mà vẫn ở Tây Điện đóng cửa không ra. Lão Ngũ đưa cơm tới Tây Điện trở về, có truyền lại tin tức, Tư Mã đạo trưởng này không đến bốn mươi tuổi, trên mặt có một vết sẹo, trầm mặc ít nói, cả ngày uống rượu.
Sau khi giảng giải hết hơn ngàn loại dược vật, Ngọc Linh Lung liền chỉ huy tạp dịch ở ngoài Đông Điện sắp xếp bảy bình thuốc và hàng đống thảo dược, bảy người thấy thế thì âm thầm vui mừng, cho rằng mình sắp được học cách luyện đan.
Nào ngờ Ngọc Linh Lung đợi khi bình thuốc cùng thảo dược đã được chuẩn bị thỏa đáng xong cũng không dạy luyện đan mà chỉ cười khẽ nói. "Mỗi người từ một ngàn loại dược vật trong điện chọn ra bốn mươi chín loại để sắc thuốc, sau đó tự uống."
Mọi người nghe vậy lập tức lông tóc dựng đứng, những dược vật này mặc dù phần lớn không có độc nhưng nếu trộn lẫn nhiều loại hỗn tạp cùng một chỗ rất có thể sẽ sinh ra kịch độc. Trừ phi đã thông hiểu dược lý, có thể triệt để trung hòa dược tính của bốn mươi chín loại thuốc kia, bằng không thì uống hết chắc chắn lành ít dữ nhiều.
"Xin hỏi chân nhân, nếu thắng được thử thách này thì có được thưởng luyện đan bảo đỉnh không?" A Cửu mở miệng hỏi.
Ngọc Linh Lung mỉm cười lắc đầu. "Tiến đến chọn lựa dược thảo đi, hạn cho các ngươi một canh giờ..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...