Tử Dương

Dịch giả: alreii

Trong tường đất sau lưng truyền tới tiếng hít thở khe khẽ chậm rãi, chứng tỏ có một thích khách tu vi không thấp nấp bên trong. Hoàng Tố Tố lựa chọn ngày mưa mời hắn tới đây, chính là vì lấy tiếng mưa che giấu tiếng hít thở của thích khách trong tường đất, phô bày lẳng lơ và bày tỏ nhìn như hèn mọn trước đó cùng với từng bước ép sát lúc này chỉ vì đạt được một mục đích, đó chính là để hắn tự động lùi về tường đất phía đông, tiện cho thích khách nấp trong tường đất đánh lén ám sát từ phía sau.

Kế hoạch của Hoàng Tố Tố có thể nói không chê vào đâu được, yêu nữ này chắc hẳn từng duyệt vô số người, thăm dò rõ tâm lý của đàn ông, sở trường diễn trò khổ tình, dùng điều đó khiến hắn buông lỏng cảnh giác, nếu như không phải tiếng thở dốc của thích khách kia hơi lớn, lùi về sau thêm ba thước nữa lập tức sẽ bị đánh lén.

Tuổi tác của Mạc Vấn còn trẻ, không làm được vui giận không biến sắc, sau khi nhìn thấu gian kế của Hoàng Tố Tố liền nổi giận, nhưng biểu cảm trên mặt hắn vốn đã mang theo phẫn nộ, cho nên Hoàng Tố Tố cũng không biết Mạc Vấn đã nhìn thấu thủ đoạn của nó, giang cánh tay ưỡn ngực tiến về trước thêm một bước, "Ta biết thân thể mình dơ bẩn không sạch sẽ, không thể sánh đôi với ngươi được."

Mạc Vấn nghe vậy càng giận, sau khi Hoàng Tố Tố đến đây cũng không biểu hiện ra chút thanh cao lãnh diễm nào mà vẫn một mực tự chế giễu tự nhục nhã bản thân, nói ra khuyết điểm của bản thân, đây là một thủ đoạn xử sự hết sức cao siêu, kiểu tự giễu tự nhục này có thể giảm bớt sự chán ghét của đối phương với nó, loại thủ đoạn này thích hợp cho những kẻ tiếng xấu truyền xa dùng, nếu một kẻ phong lưu dâm tà đạo đức hư hỏng cúi đầu mắt hàm lệ nói với một thiếu nữ ngu ngốc "Ta biết đạo đức của ta tồi tệ, ta biết ta làm sai quá nhiều chuyện", đây cũng không biểu thị gã có tâm hối cải, chỉ là một loại thủ đoạn hèn hạ cao siêu của gã, phàm là người giỏi tự giễu cợt mình đều là người phẩm hạnh có thiếu sót, người xấu có thể sẽ nói mình tốt, nhưng người tốt vĩnh viễn sẽ không nói mình xấu.

"Ngươi nói đúng, ta quả thật sẽ không giết ngươi." Mạc Vấn cắm đao vào vỏ, đến lúc này hắn đã bình tĩnh hơn, Hoàng Tố Tố là không thể giết, phải lưu lại người này để khống chế Ngụy Phách Thiên. Đối phương nếu giỏi diễn trò, vậy thì diễn một màn với nó. Ngoài ra sở dĩ hắn không lập tức ra tay là vì tranh thủ thời gian để suy xét vấn đề, mà điều hắn đang suy nghĩ chính là kẻ nấp trong tường đất là ai, bốn mặt tường đất miếu Sơn Thần này rộng chừng một thước hai tấc, độ rộng như vậy không giấu được người có vóc dáng khôi ngô, hơn nữa trước khi vào miếu hắn cũng không phát hiện ngoài miếu có dấu chân, thích khách bên trong tường làm thế nào vào trong được?

Hoàng Tố Tố nghe vậy mặt lộ thần sắc cảm động, thậm chí có chút vui đến chảy nước mắt, bước nhanh về phía trước muốn ôm lấy Mạc Vấn.

Mạc Vấn đứng yên không nhúc nhích, không né tránh cũng không lùi lại, hành vi của Hoàng Tố Tố khiến hắn cảm thấy sợ hãi, nó ngụy trang quá giống, làm đến cực kỳ tự nhiên, bất kỳ ai trong lúc xúc động cũng sẽ bước nhanh về phía đối phương, nhưng động cơ thật sự Hoàng Tố Tố bước nhanh về phía trước lại hết sức thâm độc, nó muốn giả bộ thu người không được, thuận thế đẩy hắn về phía tường đông.


Khoảng cách giữa hai người vốn không xa, chỉ chốc lát Hoàng Tố Tố đã đến gần trước mặt, Mạc Vấn cũng không để cho nó đến gần người, đột ngột đề khí, song quyền đánh thẳng tới trước ngực Hoàng Tố Tố, bởi vì phẫn nộ, hai quyền này dùng mười phần sức lực, song quyền đánh Hoàng Tố Tố bay ngược ra, kêu thảm thiết đâm vỡ tường phía tây rơi vào trong bụi cỏ ngoài miếu.

Mạc Vấn lấy song quyền đánh vào trước ngực nó không phải để giải hận đơn thuần, mà là có suy tính sâu hơn, hắn không dám công kích khí hải của Hoàng Tố Tố, lo lắng lỡ như Hoàng Tố Tố không có linh khí để biến thành hình người thì Ngụy Phách Thiên sẽ bỏ nó mà đi. Công kích trước ngực là lựa chọn sáng suốt, vừa có thể hết giận lại vừa có thể đánh nó choáng váng.

Sau khi đánh bay Hoàng Tố Tố, Mạc Vấn cũng không đi quản nó nữa, biến quyền thành chưởng nhanh chóng quay người đánh về tường phía đông, dùng đao chỉ có thể cắt được một đường nhỏ, e rằng sẽ để sót, chỉ có đánh bay tường phía đông mới có thể đảm bảo chắc chắn thích khách kia không còn chỗ ẩn thân.

Song chưởng đánh ra, bụi bặm bay tán loạn, tường phía đông xuất hiện một lỗ hổng một trượng vuông, nhưng trong mảnh vụn đất gạch không có bóng người. Phía dưới thân tường xuất hiện một hang tròn khoảng hai thước, miệng hang vốn có bùn đất che đậy, do chấn động bùn đất rơi xuống cái hang này mới lộ ra.

Cùng với lúc thấy được cái hang này Mạc Vấn cũng ngửi thấy một mùi tanh hôi, chỉ thấy một con chuột lông đen lớn chừng con heo nhà chui ra khỏi bùn đất từ bên trên nhảy vào đáy hang, đang xoay người muốn chui vào đường hầm đi thông về phía Đông.

"Chuột không có yêu khí!" Mạc Vấn thấy vậy trong nháy mắt nhớ đến thứ này chính là Hắc Thử Tinh đã đánh lén quốc sư tiền nhiệm ở Ngưu Châu lúc trước.

Thấy Hắc Thử Tinh này, Mạc Vấn lập tức tung người nhảy xuống đường hầm, ý nghĩa của con Hắc Thử này đối với hắn quan trọng hơn Hoàng Tố Tố nhiều, thứ này liên quan đến việc lão Ngũ và A Cửu có thể cởi bỏ yêu khí hay không.

Đường hầm bên dưới miếu thờ rất chật hẹp, sau khi rơi xuống Mạc Vấn lập tức bỏ áo khoác, nhanh chóng chui vào đường hầm phía Đông, bởi vì phản ứng kịp thời, sau khi vào đường hầm con Hắc Thử Tinh kia vẫn chưa trốn xa, một cái đuôi thô to dài dài còn kéo lê ở phía sau, Mạc Vấn sợ nó trốn thoát, nhanh chóng thò cánh tay bắt lấy cái đuôi dài kia, đuôi của Hắc Thử Tinh rất trơn, nó mạnh mẽ giãy dụa suýt nữa nắm không được, Mạc Vấn chợt lóe linh cảm, vội vàng lật úp tay xuống, đợi đến khi nắm chặt thì hai chân lập tức kẹp lấy cửa hang, gắng sức kéo ra bên ngoài.


Hắc Thử Tinh kia hiện ra nguyên hình ý muốn chạy trốn, không ngờ bị Mạc Vấn túm lấy đuôi, nó biết rõ bị Mạc Vấn lôi ra khỏi đường hầm sẽ có hậu quả gì, trong cơn sợ hãi bốn móng vội đào bới, rít lên muốn tránh thoát.

Hai chân Mạc Vấn kẹp ở cửa hang, có chỗ để dùng lực, Hắc Thử Tinh hiển nhiên không thể tránh thoát, nhưng nó lớn chừng con heo nhà, gắng sức liều mạng, Mạc Vấn cũng không kéo nó ra được, song phương lâm vào thế giằng co tiến thoái lưỡng nan.

Không biết là do quá sợ hãi dẫn đến không giữ được hay là vì muốn chạy trốn mà cố ý, Hắc Thử Tinh kia lại tè ra, đường hầm rất chật hẹp, Mạc Vấn không chỗ để tránh, trong nháy mắt bị dính phải, ở trong đường hầm vốn đã hết sức ngột ngạt, bị vậy lại càng tanh tưởi hôi thối, Mạc Vấn bất đắc dĩ đành phải nín thở ra sức kéo, vì song phương mỗi người đều dùng sức, đuôi chuột phát ra tiếng vang răng rắc của khớp xương.

Mạc Vấn nghe được tiếng vang, biết nếu còn dùng sức thêm nữa, cuối cùng đuôi chuột sẽ không chịu nổi mà đứt lìa, sau giây lát vội vàng suy xét, Mạc Vấn làm ra một quyết định nguy hiểm to gan, rút đôi chân đang bám vào cửa hang lại, tùy ý Hắc Thử Tinh nóng lòng liều mạng kéo hắn vào sâu trong lòng đất.

Đường hầm chật hẹp ngột ngạt, tiến vào loại không gian nhỏ hẹp mỗi người đều sẽ sinh lòng sợ hãi, Mạc Vấn cũng không ngoại lệ, đường hầm cách mắt đất sâu ít nhất một trượng, hắn rất rõ bản thân vào tình thế nằm sẽ không phá nổi lớp đất dày thế này, nếu như xảy ra ngoài ý muốn, sẽ bị chết ngộp ở trong đường hầm chật hẹp đen kịt này.

Nhưng đây chỉ là phản ứng bản năng của con người, về phương diện lý trí hắn cảm thấy sẽ không xuất hiện loại ngoài ý muốn này, bởi vì nơi này không phải hang ổ của Hắc Thử Tinh, đường hầm này nó chỉ tạm thời đào ra, chắc sẽ không quá dài, cũng không hẳn có ngã rẽ, theo lẽ thường thì sẽ nhanh chóng đến được một đầu khác của đường hầm.

Trong lúc tự mình trấn an, Mạc Vấn làm được chỉ có một việc, đó chính là nắm thật chặc cái đuôi dài của Hắc Thử Tinh, bởi vì đường hầm rất chật hẹp, Hắc Thử Tinh không có cách nào quay đầu, dù nó muốn cắt cái đuôi đi cũng không được, cho nên chỉ cần nắm đuôi của Hắc Thử Tinh thì có thể an toàn rời khỏi đường hầm.

Mạc Vấn đoán không sai, cũng không lâu lắm hắn liền phát hiện trong đường hầm ngột ngạt có một chút mát mẻ, chứng tỏ chỗ này cách cửa ra của đường hầm không còn xa.


Gần đến cửa hang, Hắc Thử Tinh vẫn luôn chạy như điên trong đường hầm dần dần chậm lại, thấy tình hình này Mạc Vấn thầm nhíu mày, Hắc Thử Tinh này chắc biết kéo hắn ra khỏi đường hầm nhất định sẽ bị bắt, lúc này nhất định đang suy nghĩ kế thoát thân. Bởi vì Hắc Thử Tinh không thể xoay người, cho nên hắn cũng không sợ nó giở trò lừa bịp, chẳng qua lo lắng nó sẽ bắn phân và nước tiểu ra nữa, trước đó ngâm trong nước tiểu hôi khai kia đã khiến hắn hết sức buồn nôn, nếu như lại ra thêm uế vật, nhất định phải trừng phạt Hắc Thử Tinh này, lột da rút gân cũng không thể hết hận.

Hắc Thử Tinh đúng là đang nghĩ kế thoát thân, cũng may nó cũng không làm ra chuyện bẩn thỉu kia, chỉ lấy hai móng sau không ngừng hất đất về phía sau, Mạc Vấn không có chỗ để tránh, chỉ có thể nhắm mắt cúi đầu tránh bụi đất, cùng lúc đó suy nghĩ làm thế nào bức nó ra khỏi đường hầm.

Nhưng vào lúc này, Mạc Vấn đột nhiên phát hiện được khí tức của Ngụy Phách Thiên xuất hiện ở gần đây, dựa vào phương hướng di chuyển của nó hẳn là hướng về phía Hoàng Tố Tố đang bị thương.

Biết được Ngụy Phách Thiên đến, trong lòng Mạc Vấn âm thầm nóng nảy, đạo hạnh của Ngụy Phách Thiên không cạn, hắn có thể cảm nhận được Ngụy Phách Thiên, Ngụy Phách Thiên cũng có thể cảm nhận được hắn, nhất định phải rời khỏi đường hầm chật hẹp này trước khi nó chạy tới.

Cái đuôi của Hắc Thử Tinh quả thực không ngắn, Mạc Vấn cố gắng vươn cả cánh tay cũng không bằng được, vừa nghĩ đến đó, đổi bàn tay trái thúc giục linh khí cách không công kích nó, Hắc Thử Tinh bị đau, lại lần nữa chạy nhanh về phía trước, Mạc Vấn sợ nó nửa đường lại dừng, liên tục xuất chưởng thúc ép, giống như giơ roi đánh ngựa đánh Hắc Thử Tinh ra khỏi đường hầm.

Cửa ra đường hầm nằm ở một khe núi cách miếu Sơn Thần bốn dặm về phía Đông Bắc, lúc này mưa to vẫn chưa ngừng, mặt đất cực kỳ lầy lội.

Ra khỏi đường hầm, Hắc Thử Tinh được tự do, lập tức xoay người cắn tay phải Mạc Vấn. Nó được tự do Mạc Vấn cũng được tự do, bị vật bẩn thỉu này bắn đầy đầu nước tiểu hôi khai khiến hắn rất giận dữ, thấy răng nhọn của Hắc Thử Tinh cắn tới cũng không rút tay mà lấy hai tay bắt cái đuôi thô to của nó, mượn lực tại chỗ xoay người quăng Hắc Thử Tinh to lớn kia ra ngoài.

Sau khi quăng Hắc Thử ra Mạc Vấn lập tức lắc người đuổi theo, không đợi nó rơi xuống đất, lăng không bổ thêm một cước. Hắc Thử kia đã bị dọa sợ đến hồn vía lên mây, bị thêm một cước này thì càng trở nên hồ đồ, cũng không biết điều chỉnh thân hình trên không, lúc rơi xuống sống lưng chạm đất, ngã đến thần trí mơ hồ.

Nhưng nó dù sao có chút đạo hạnh, cũng không ngã đến choáng váng, sau khi ngã xuống đất thì lảo đảo lắc lư bò dậy, còn chưa phân rõ đông tây nam bắc Mạc Vấn đã lần nữa đuổi theo tới, giơ tay đánh thẳng đến Thần phủ thất khiếu của nó, một chưởng đánh đầu nó rạp xuống đất, hôn mê tại chỗ.


Mạc Vấn không kịp thở dốc, vác Hắc Thử Tinh lao về phía miếu Sơn Thần, đúng lúc ở trước cửa miếu Sơn Thần đụng phải Ngụy Phách Thiên đang ôm Hoàng Tố Tố, Hoàng Tố Tố lúc này hai mắt nhắm nghiền, cũng đã chìm trong hôn mê.

Hai người mỗi bên đều mang theo một người, cách nhau ba trượng trừng mắt đối mặt, trong lòng hai người đều tức giận, nhưng cũng hiểu lúc này có chút không tiện, không thích hợp động thủ.

"Lão tử sớm muộn gì cũng giết ngươi." Ngụy Phách Thiên lưu lại một câu nói hung ác, mang Hoàng Tố Tố lao về phía Nam.

"Chỉ biết khoác lác, đã nói ba lần rồi." Mạc Vấn hừ lạnh, trở lại miếu Sơn Thần tìm áo khoác, vác Hắc Thử Tinh giống như heo chết kia về lại doanh trại.

Quân lính trong doanh trại tuân theo mệnh lệnh của hắn, đang nghiêm ngặt đề phòng bốn phía, Bồ Hùng thấy hắn trở lại, lập tức chạy ra nghênh đón.

"Chân nhân thật sự bắt yêu nữ kia!" Bồ Hùng đội mưa tiến lên vươn tay muốn vác giúp.

"Ngươi chưa từng thấy bộ dáng con chồn trông thế nào sao? Đây rõ ràng là chuột, ngươi đừng vác, để tránh nó thoát được." Mạc Vấn lắc đầu cười nói, xoay người bước nhanh về doanh trại.

Bồ Hùng nghe vậy cảm thấy nghi ngờ, đã nói rõ đi bắt chồn, sao lại vác chuột trở về...

---o0o---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui