Thẩm Hà giãy dụa khỏi tay người đàn ông kia nhưng anh ta vừa cao vừa khỏe, nâng cậu ta nhẹ như một đứa trẻ, hoàn toàn không có chút lực kháng cự nào.
Thẩm Hà liên tục mắng anh ta " Tên điên! thả tôi xuống! mau thả tôi xuống...".
Thẩm Hà bị ném lên giường, cả người cậu ta nảy lên rồi lõm xuống trên tấm đệm nước đàn hồi.
Chiếc áo sơ mi mỏng manh cũng bị bật tung lên tới ngực, toàn bộ phía dưới đều lộ ra dưới ánh mắt của người đàn ông đối diện.
Hai tay Thẩm Hà bị anh ta khống chế không thể phán kháng, chỉ đành dùng chân liên tục đạp lên người anh ta thật mạnh, thậm chí có một cú còn đạp trúng mặt.
Người đàn ông tóc trắng kia tức giận đen mặt, trong mắt hiện lên tia ghét bỏ, anh ta liếc nhìn Thẩm Hà từ trên xuống dưới như một món đồ chơi " Đúng thật chẳng ra làm sao, cái thân hình này của cậu thậm chí chẳng thể làm cho tôi cứng lên", nói xong anh ta lập tức thả Thẩm Hà ra rồi quay trở lại ghế ngồi như không xảy ra chuyện gì cả.
Thẩm Hà vì chống cự mà hơi mất sức, thấy được thả ra lập tức ngồi dậy tức giận nhìn người đàn ông thần kinh kia mắng lên " Anh cmn bị thần kinh à? dám chê tôi xấu, tôi nói cho anh biết, anh đừng tưởng bản thân mình ngon nghẻ lắm nhé, đồ liệt dương chết tiệt!".
Người đàn ông kia lập tức ngoảnh lại đây, hai người nhìn nhau đầy khiêu khích.
" Sao nào? bị tôi nói trúng rồi chứ gì? ra vẻ ta đây gì chứ!".
Thẩm Hà đắc ý nói, xưa giờ cậu ta sống trong nhung lụa, được anh trai cưng chiều muốn gì được nấy chưa từng bị ai chê bai như vậy cho nên vô cùng tức giận tới không kiểm soát lời nói của mình, nói những lời rất khó nghe.
Đang nói hăng say thì người đàn ông kia bỗng nhếch một bên miệng lên một đường cong nguy hiểm, anh ta úp màn hình máy tính xuống, chậm rãi bước sang đây.
Thẩm Hà nhận thấy anh ta có chút gì đó không đúng, giống như lúc muốn nổi cơn điên lên, cậu ta bị khí thế kia làm cho nhũn cả chân không biết phải làm gì.
Đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh giọng nói của nhân viên vọng vào " Ông chủ, có người yêu cầu mang quần áo lên phòng của ngài, chúng tôi đã mang tới để ở ngoài cửa ạ!".
Thẩm Hà như thấy được vị cứu tinh, cậu ta lập tức muốn lao ra ngoài cửa, cùng lúc đó người đàn ông kia cũng chuyển hướng, chậm rãi đuổi theo ở phía sau.
Thầm Hà chạy ra tới cửa thì cảm giác mừng rỡ, xem ra là có thể thoát được tên điên kia, chỉ là không ngờ tới khi vặn tay nắm cửa lại không thể mở được ra, hình như bị khóa lại rồi, rõ ràng lúc nãy anh ta đi ra ngoài, Thẩm Hà để ý cánh cửa cũng không khóa cơ mà, anh ta chỉ vặn một cái là ra, tại sao cậu ta lại không thể mở được cửa.
Tiếng giày da cộp cộp vang lên ngày càng gần, Thẩm Hà cũng càng vội vã hơn, liên tục kéo rồi đẩy cửa cũng không thể mở được ra.
Bỗng một cánh tay đặt mạnh lên cửa, thân hình cao lớn của người đàn ông kia ập lên chặn Thẩm Hà khỏi chạy thoát.
Âm thanh ma mị vang lên bên tai " Cậu nói tôi là liệt dương? Hửm?".
Thẩm Hà lúc này mới nhận ra khi nãy mình đã nói những lời khiến tên điên này nổi khùng, tuy chẳng hối hận vì đã mắng anh ta những là cũng sẽ sợ gã điên này làm ra chuyện gì không thể vãn hồi, với cánh tay kia có lẽ anh ta có thể bẻ cổ cậu ta trong một nốt nhạc.
Thẩm Hà trong lòng thì sợ nhưng trên mặt vẫn tỏ ra rất kiêu ngạo " Thì sao? anh có thể làm gì tôi? hay anh muốn so xem ai đàn ông hơn ai, liệt dương như anh không bằng nằm im hưởng thụ là được rồi...A...Anh làm gì vậy?".
Thẩm Hà bị anh ta vác qua vai, áo bị kéo lên lộ ra cái mông trắng nõn " Tôi liệt dương? vậy cái loại trần truồng chạy quanh phòng người khác như cậu thì tính là gì? thiếu thao à?", anh ta vừa nói vừa đánh ba cái lên bờ mông của Thẩm Hà.
Thẩm Hà bị đánh đau thì tức giận đạp chân " Anh cmn dám đánh tôi, tên khốn liệt dương này, thả tôi ra!".
Thẩm Hà lại ném tới trên giường, lần này thì anh ta lập tức áp sát lên người cậu ta, hai tay đẩy hai chân Thẩm Hà lên để toàn bộ bộ phận bên dưới của cậu ta hiển lộ rõ ràng dưới tầm mắt.
Thẩm Hà chưa bao giờ mất mặt như vậy, cũng chưa bao giờ bị người khác lộ liễu nhìn bộ phận sinh dục của mình, lại không thể kháng cự lại nên chỉ có thể dùng miệng tuôn ra những lời chửi bới.
Anh ta lập tức đút một ngón tay vào phía dưới của Thẩm Hà, lần đầu bị dị vật xâm nhập nên cậu ta thét lên kêu đau, lạ là qua một lúc cũng không cảm thấy rất đau nữa.
Người kia cảm thấy cậu ta đã không còn căng cứng người nữa thì tiếp tục thêm một ngón tay vào, do anh ta là con lai nên không chỉ cơ thể cao lớn hơn rất nhiều mà bàn tay cũng to gấp đôi Thẩm Hà, mỗi một ngón tay cũng đủ cho cậu ta cảm thấy như bị đâm vào rất sâu rồi.
Thẩm Hà nhất quyết không chịu thua, một tiếng rên cũng không kêu ra mà nén lại trong cổ họng, thân hình uốn éo phản kháng lại sự khống chế của người phía trên.
Phía trước của Thẩm Hà đã bị trêu chọc tới dựng lên, cây nấm nhỏ màu trắng hồng ngẩng đầu lên kháng nghị cuộc xâm lấn bất hợp pháp của người nào đó.
Khi anh ta nhét tới ngón tay thứ ba thì Thẩm Hà liền cắn chặt môi run rẩy bắn ra, cậu ta thở hồng hộc mệt mỏi nhưng người đàn ông kia vẫn không dừng lại.
Thẩm Hà tức giận hét lên " Đồ liệt dương, anh có thôi đi không? nếu giỏi thì tới đây mà thao, đừng chỉ biết dùng ngón tay".
Anh ta thích thú nhìn món đồ chơi mới này giãy dụa trong vô vọng, phát hiện bản thân vậy mà cứng rồi, anh ta quả thật giống như bị liệt dương, trước giờ anh ta chưa từng cứng lên với ai trừ lúc mộng tinh thời niên thiếu, vậy mà hiện tại lại có thể vì nhìn người dưới thân giãy dụa mà nổi lên phản ứng, anh ta khẽ cười " Được, để tôi cho cậu xem tôi có hay không bị liệt dương".
Người đàn ông tóc trắng mắt xanh cao lớn đứng dậy, Thẩm Hà có khoảng trống thì liền cố ngồi dậy, phát hiện người kia vậy mà đang cởi quần áo, tới khi chiếc quần tụt xuống, con quái vật khổng lồ ngóc đầu ra chào hỏi thì Thẩm Hà liền run chân, cái kích thước này, sẽ chết người đấy.
Thẩm Hà sợ hãi bò xa ra nhưng rất nhanh đã bị người đàn ông kia túm được chân kéo trở lại.
Cậu ta bị lật úp xuống giường, cái mông vểnh lên cao.
Người đàn ông kia với tới ngăn kéo lấy ra một lọ bôi trơn.
Rất nhanh cái gì tới cũng phải tới.
Thẩm Hà sợ hãi cầu xin " Tôi xin lỗi, tôi không nên nói anh liệt dương, anh là mạnh nhất, tha cho tôi đi, cái đó không vừa đâu, sẽ rách mất đó!".
Người đàn ông điên kia không hề để tâm tới lời cầu xin, anh ta đầm mình xuống cắm vào.
Thẩm Hà bị đau tới khóc thảm " Tên khốn, anh là tên khốn, đồ điên, sau này đừng để lão tử gặp lại anh nếu không lần sau lão tử sẽ thao chết anh!!".
Thanh âm trầm khàn vang lên kèm theo tiếng cười nhạt " Là ai thao chết ai cơ?" nói rồi anh anh đẩy hông mạnh một cái, toàn bộ con quái vật kia đã vào hết bên trong.
Thẩm Hà há hốc miệng thở dốc, bởi cậu ta quá chặt khiến cho người đàn ông phía trên cũng phải hít một hơi khí lạnh " Cậu thật cmn thiếu thao, thả lỏng ra một chút", anh ta vỗ lên mông Thẩm Hà một cái.
Thẩm Hà bắt đầu nức nở khóc " Anh bắt nạt tôi, tôi phải mách anh trai của tôi....!a~...".
Người đàn ông kia đột nhiên rút nhẹ ra rồi đâm vào khiến Thẩm Hà chịu không nổi mà rên ra tiếng.
Anh ta cúi xuống hôn liếm hết nước mắt của Thẩm Hà, hai tay nghịch viên đậu đỏ phía trước giúp cậu ta thả lỏng ra.
Qua một lúc, sau khi Thẩm Hà đã thích ứng được với cái kích cỡ khủng bố kia thì không cảm thấy đau mấy nữa mà bắt đầu cảm thấy là lạ.
Anh ta biết cậu ta đã thích ứng nên cũng bắt đầu động thân, lúc đầu cũng nhỉ nhẹ nhàng, một hồi sau liền trở nên điên cuồng mà đâm rút.
" Anh...khốn..nạn!! chướng quá...nhẹ thôi! ...a...a...!sẽ rách mất...".
Người đàn ông cười lớn " Tôi phải cho em biết tôi liệt dương như thế nào chứ? hộc...hộc...thật chặt, thật thích!".
Thẩm Hà chịu không nổi nữa " Là tôi...là tôi liệt dương...được chưa? tha...cho...tôi! đừng...đâm...nữa, dừng lại...đi".
" Cái gì cơ? đừng dừng lại á?"
Thẩm Hà chưa kịp cãi lại việc anh ta tự ý sửa lời nói của mình thì đã bị liên hoàn thúc ập tới nói không nên lời.
Người đàn ông điên kia chỉ nhẹ nhàng nói một câu " Được, đều theo ý em" sau đó lại điên cuồng tăng tốc cày cấy trên người Thẩm Hà.
Qua một tiếng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, trước khi ngất đi Thẩm Hà chỉ kịp nói một câu " Tên cho má!".
Người phía trên vẫn không buông tha mà vẫn đâm rút liên tục dù cho người dưới thân đã ngất đi.
* Cái miệng hại cái thân, haizzz*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...