Buổi đêm, Thẩm Mặc không nghỉ ngơi mà tranh thủ tự mình tập luyện trong phòng tập.
Kỳ Phong cũng mới rời đi, còn nhắc nhở Thẩm Mặc không cần quá sức, cũng may có Kỳ Phong cùng cậu luyện tập nên tiến bộ rất nhanh.
Thẩm Mặc một mình tập thêm khoảng một tiếng thì ngồi nghỉ dưới sàn một lúc, lúc cậu đang sắp ngủ quên mất thì có tiếng cửa mở ra.
Thẩm Mặc giật mình tỉnh dậy, cậu dụi mắt, lắc lắc cái đầu tóc nấm của mình để tỉnh táo.
Nhìn thấy người tới là Quân Tiêu Phàm thì sửng sốt cúi người chào.
" Thầy Quân, sao anh lại ở đây?".
Quân Tiêu Phàm nhìn cậu dịu dàng nói " Anh không thể tới đây sao?".
Thẩm Mặc ngại ngùng lắc đầu " Không ạ, em không có cái ý đó, ý em là sao muộn vậy rồi sao anh còn chưa tan làm".
Quân Tiêu Phàm đi tới bên cạnh Thẩm Mặc rồi ngồi xuống dưới sàn " Bởi vì nghe ngóng được em đang tập luyện một mình tới khuya nên cố ý ghé thăm, sao nào, không hoan nghênh anh à?".
Thẩm Mặc gãi đầu, né ra một bước " Cái đó, em cũng đang định về phòng rồi đây, anh cũng mau về nghỉ sớm đi".
Quân Tiêu Phàm thấy cậu muốn chạy trốn nên bước nhanh đuổi theo, khi Thẩm Mặc vừa nắm lấy tay nắm cửa thì bị anh ta chặn cửa lại, Thẩm Mặc bị mặc kẹt giữa cánh cửa và thân hình cao lớn của Quân Tiêu Phàm.
Quân Tiêu Phàm trầm giọng hỏi " Nhiều năm không gặp lại, tại sao lại xa cách như vậy?".
Thẩm Mặc vô cùng ngại ngùng, năm xưa tại Thẩm gia, có thể nói là chỉ có Quân Tiêu Phàm là đối xử với cậu khá tốt, bởi thân phận khi đó của Quân Tiêu Phàm không cao nên những việc anh có thể giúp cậu cũng không nhiều, hơn nữa hai người tính ra cũng chẳng thân thiết như lời anh ta nói, chỉ là có nói chuyện với nhau vài lần mà thôi, sau này cũng không còn gặp lại nên cảm thấy xa lạ cũng là điều đương nhiên.
" Thầy Quân, anh tránh ra một chút, anh đứng quá gần, em còn muốn quay trở về phòng".
Quân Tiêu Phàm tức giận lật người cậu quay lại đối diện với mình, đứa nhóc này vẫn vô tâm như thế, vẫn ngốc nghếch như ngày nào, cậu vẫn không nhận ra anh đã thích cậu kể từ ngày đó nhìn thấy cậu chơi đàn trong phòng tập của Thẩm gia, nhưng anh ta hiểu thân phận của bản thân không thể làm được gì nhiều giúp cho cậu, thế nên sau này khi có cơ hội rời khỏi Thẩm gia, bỏ được cái mác người làm thì anh ta nỗ lực hết mình trở nên nổi tiếng và giàu có, chỉ mong có thể trở nên xứng đôi với người trong lòng.
Phải biết rằng ngày đó khi anh phát hiện cậu bé trong ký ức của mình xuất hiện trên sân khấu anh đã vui mừng tới mức nào, bởi vì chương trình thực tế nên máy quay ở khắp nơi, anh ta cũng không dám thể hiện quá rõ, lần này vừa nghe ngóng thấy cậu đang ở một mình, anh mới xin được nhân viên tắt máy quay ở phòng tập này mà tới nói chuyện cùng cậu.
" Tiểu Mặc, năm đó em còn nhỏ nên không nhận ra nhưng anh từ lúc đó đã phát hiện mình thích em mất rồi, thật đó, Tiểu Mặc à, được gặp lại em anh rất hạnh phúc, em có thể cho anh một cơ hội được không?".
Quân Tiêu Phàm nắm lấy hai vai của Thầm Mặc khẩn thiết nói.
Thẩm Mặc chưa bao giờ bối rối như lúc này, cậu cố đẩy tay anh ta ra nhưng sức của cậu không đủ để lay chuyển được Quân Tiêu Phàm.
Cậu bỗng thấy sợ hãi, cậu không thích ánh mắt anh ta nhìn cậu, sợ rằng tiếp sau đó anh ta sẽ làm điều gì mất kiểm soát.
" Em không thể...".
Quân Tiêu Phàm chỉ nghe tới chữ 'không' kia liền đã dùng tay bụm lấy miệng của Thẩm Mặc, không cho cậu nói thêm mấy chữ đằng sau.
Thẩm Mặc sợ tới hai mắt rưng rưng, Quân Tiêu Phàm nhắm mắt, hít sâu một hơi, Thẩm Mặc cũng không dám manh động sợ anh ta lại làm ra chuyện gì khác.
Quân Tiêu Phàm lấy lại bình tĩnh, anh buông Thẩm Mặc ra khẽ nói " Anh xin lỗi, anh không có ý muốn làm em sợ".
Thẩm Mặc không cho anh ta có hội nói thêm điều gì, cậu lập tức mở cửa chạy trối chết về phòng.
Khi về tới phòng thì Kỳ Phong vừa tắm xong đang lau tóc, cậu ta thấy Thẩm Mặc hơi lạ nên lại hỏi han, Thẩm Mặc nói do buồn ngủ quá nên mắt hơi đỏ, cậu đi tắm nhanh chóng rồi cùng về giường đi ngủ, cố gắng không nghĩ tới chuyện vừa rồi xảy ra.
......
Trong khách sạn, Thẩm Kỳ đang xem chương trình này qua màn hình máy tính.
Anh tua luôn tới đoạn của Thẩm Mặc, vừa xem vừa cười rất tự hào, đúng là bé con của anh, vô cùng tài năng.
Anh gọi thư ký đang làm việc ở gần đó lại đây hỏi " Cậu thấy em ấy biểu hiện thế nào?".
Thư ký đặt dấu hỏi chấm to đùng trong đầu, đây không phải là cậu Thẩm Mặc sao, anh ta cũng đã gặp qua Thẩm Mặc vài lần, một lần là khi sếp đưa cậu ấy tới công ty, lần thứ hai là hôm gặp ở thang máy, không ngờ lại tham gia chương trình này, à hình như tam thiếu gia cũng tham gia thì phải.
Mặc dù anh ta quá bận nên chưa xem qua chương trình này nhưng dù sao sếp cũng đã hỏi, không thể trả lời lấy lệ được.
" Biểu hiện rất tốt ạ".
" Chỉ vậy thôi à?" Thẩm Kỳ híp mắt lại.
Thư ký liền hoảng hốt trả lời lại " Cậu ấy biểu hiện vô cùng vô cùng tốt luôn ạ, bài hát vô cùng hay, xem xong còn cảm thấy bồi hồi trong lòng".
Thẩm Kỳ lúc này mới tha cho anh ta, anh lại tươi cười nhìn màn hình, cảm thấy bé con nhà mình quá đáng yêu.
Thẩm Kỳ bật kênh bình luận lên lập tức đủ các dòng chữ hiện lên màn hình video, đọc một hồi liền đen mặt, chuyện tham gia vào show giải trí sẽ có người khen người chê anh cũng không để ý, nhưng người bọn họ nói xấu lại là bảo bối của lòng anh.
Thẩm Kỳ lập tức gọi cho bộ phận truyền thông của công ty, kêu gọi mọi người vào khen Thẩm Mặc để đẩy mấy bình luận ác ý kia xuống đáy, còn phát thưởng ai khen hay nhất còn sẽ được thêm tiền thưởng tháng này.
Mấy người nhân viên bộ phận truyền thông của công ty Thẩm Kỳ vốn rất rảnh vì tập đoàn bọn họ gần như là đứng ở vị trí cách xa các doanh nghiệp khác nên bình thường cũng chẳng có ai đi gây sự mà phải dùng tới đoàn đội này, hiện tại bọn họ có việc để làm nên giống vừa ăn một lọ rau chân vịt, đánh máy điên cuồng.
Thẩm Kỳ không sử dụng tới thủy quân vì anh tin vào năng lực của Thẩm Mặc, hiện tại cậu chưa có danh tiếng gì mấy, nếu như dùng thủy quân sẽ gây ra phản ứng ngược, cho nên dùng tới vài chục người trong bộ phận truyền thông là đủ rồi.
Vài chục cái bàn phím đó cũng đủ đập nát mấy cái bình luận ác ý kia xuống đáy xã hội.
Tới khi nghe được câu nói của Quân Tiêu Phàm nhận xét Thẩm Mặc thì Thẩm Kỳ là một người đàn ông, nhất là còn là người đàn ông của Thẩm Mặc nên anh đương nhiên hiểu ẩn ý trong câu nói đó, Quân Tiêu Phàm này chắc chắn đang nhắm tới bé con của anh.
Chỉ là một ảnh đế nhỏ nhoi cũng muốn cướp người của anh, mơ cũng không có đâu.
Thẩm Kỳ lại xem thêm một đoạn, phát hiện có vài người muốn lập CP giữa Kỳ Phong và Thẩm Mặc.
Anh cười nhạt nghĩ, chỉ có đi cùng nhau một đoạn, ngồi cùng một chỗ, hát cùng một bài liền đã trở thành siêu thoại CP được sao, trong khi anh thậm chí còn cùng Thẩm Mặc hôn môi tại sao lại không có siêu thoại.
Thẩm Kỳ ghen tới mức môi mím chặt lại, anh chợt cảm thấy Kỳ Phong kia rất chướng mắt.
Thẩm Kỳ lập tức lên trang cá nhân đăng một bức ảnh chụp màn hình Thẩm Mặc đang hát trong chương trình kèm dòng chữ " Tôi thành fan của cậu ấy mất rồi".
Phản ứng đầu tiên của dân cư mạng là nick này chắc chắn bị hack rồi, Thẩm tổng không thể nào làm ta chuyện như thế này được.
Trong số đó có một bình luận nổi lên vì được Thẩm Kỳ ghim lên đầu.
" Không biết mọi người thế nào chứ trong đầu tôi đã lên đủ các loại cốt truyện tổng tài bá đạo và ngôi sao tuyến 18 mới ra mắt rồi đây này".
Đến cả chính chủ của bình luận này khi biết bình luận của mình được ghim lên thì như được tiêm máu gà, cô ngồi trước máy tính mà vừa gáy vừa giãy đành đạch.
Siêu thoại CP Thẩm Kỳ và Thẩm Mặc ra đời ngay sau đó với một thành viên đầu tiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...