Ngày hôm sau, Thẩm Mặc ngồi trong phòng hóa trang để nhân viên trang điểm giúp cậu chỉnh trang lại tạo hình.
Thẩm Mặc được trợ lí chuẩn bị cho một bộ trang phục mang hướng thanh xuân, ngọt ngào, trong lúc ngồi chờ thì mang kịch bản của chương trình ra đọc.
Mặc dù là chương trình sống còn thực tế nhưng vẫn có kịch bản, điều này làm Thẩm Mặc cũng ngạc nhiên.
Xem qua một lúc thì có nhân viên của đoàn tới gọi cậu đi chuẩn bị.
Thẩm Mặc lúc này hoang mang tới độ toát hồ hôi tay, phải đối diện với rất nhiều máy quay và ánh nhìn từ người khác, mặc dù cậu đã chuẩn bị tốt tinh thần rồi nhưng vẫn không thể nào khiến bản thân đỡ lo lắng được.
Lý Toàn Dân là trợ lý mà Thẩm Kỳ sắp xếp cho cậu, mặc dù mới tiếp xúc nhưng bởi vì anh ấy là người khá hoạt ngôn, liên tục nói chuyện giúp Thẩm Mặc đỡ bồn chồn hơn, chỉ có điều sau khi chính thức vào ký túc xá của chương trình thì trợ lý chỉ có thể hỗ trợ rất ít, phần lớn đều phải tự mình xử lý, dù sao cũng đã từng một mình sống qua 5 năm nên Thẩm Mặc cũng không sợ vấn đề đó.
Thẩm Mặc hít một hơi thật sâu đi qua cánh cửa bước vào trường quay, nó giống như cánh cửa đưa cậu sang một trang mới của cuộc đời vậy.
Bước qua cánh cửa là một căn phòng được thiết kế rất bắt mắt, Thẩm Mặc để ý ngay tới bốn, năm cái máy quay từ mọi phía đang chĩa về hướng mình.
Cậu cố giữ cho bản thân bình tĩnh giơ tay chào vào ống kính rồi đi tới đọc bảng thông báo ngay giữa căn phòng.
Mỗi thí sinh tự đánh giá cấp độ của bản thân từ A đến D.
Thẩm Mặc nghĩ cũng không nghĩ liền lấy cho mình một chữ D dán lên bên cạnh bảng tên, bắt đầu từ con số 0 đi lên.
Sau đó cậu bước tiếp qua một hành lang dẫn tới sân khấu, tim cậu không ngừng đập liên hồi vì căng thẳng.
Thứ tự của cậu cũng không phải là sớm, hình như đã có nhiều thí sinh đến trước rồi nên hiện trường phát ra âm thanh ồn ào của bọn họ.
Thẩm Mặc từng xem qua những mùa trước nên hiểu cách chương trình hoạt động.
Có 111 thí sinh tham gia, sau cùng chỉ còn lại 9 người có thể debut trở thành nhóm nhạc.
Thẩm Mặc không mang mục đích debut để tham gia, cậu chỉ là muốn được thử tham gia và được biểu diễn mà thôi, kể cả bị loại ngay vòng đầu tiên cũng không sao vì cậu biết bản thân không phù hợp với nhóm nhạc thần tượng.
Thẩm Mặc bước ra sân khấu, phía trên chỗ ngồi đã gần như đủ hết các thí sinh, Thẩm Mặc cười ngượng vẫy tay chào mọi người, có vẻ như bọn họ cho rằng Thẩm Mặc là một thí sinh tự do không có người chống lưng mờ nhạt mà thôi nên gần như không ai để ý tới cậu, hoặc có thể là do không quen biết gì nên mọi người cũng ngại bắt chuyện, cậu tự nhủ lòng như vậy, vốn đã quen với ánh mắt như vậy nên Thẩm Mặc cũng không để tâm, cậu chỉ cần nghĩ tới khi chương trình phát sóng thì Thẩm Kỳ sẽ nhìn thấy dáng vẻ của cậu trên tivi cho nên lấy hết can đảm nhìn vào ống kính cười tươi một cái.
Trong tất cả chỉ có đạo diễn của chương trình không ngừng yêu cầu điều khiển máy quay vào Thẩm Mặc, ông cảm thán nhan sắc này quả giống như trái cây tưới mát giữa ngày hè, nhìn thôi cũng thấy thích mắt như vậy, so với một thí sinh vốn đã là thần tượng được một năm mà bọn họ đánh giá là nhan sắc số một của mùa này thì khó phân thắng bại, chưa kể thí sinh kia còn trang điểm rất đậm, còn cậu bé này gần như không thấy dấu vết trang điểm, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, hai má trông rất mềm, đôi mắt ngây thơ, hoàn toàn là kiểu thật khó kiếm trên thị trường giải trí hiện nay, bảo sao mà chủ tịch lại giấu kĩ như vậy.
Thẩm Mặc nhìn tới gần một trăm người ở đối diện còn chưa tính tới nhân viên trường quay ở dưới cánh gà, cậu căng thẳng tới nỗi đứng im tại chỗ một lúc, cũng quên cả giới thiệu bản thân mà đi tới chỗ ngồi ở góc xa nhất trên khán đài.
Ở một góc trên cao của khán đài, lẫn trong đám thí sinh lẫn lộn ồn ào, Thẩm Hà không tin vào mắt mình khi trông thấy Thẩm Mặc tiến vào.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng Thẩm Mặc có thể xuất hiện ở một nơi như thế này, trong lòng cậu ta bỗng hơi nổi lên sự ghen ghét.
Thẩm Hà cố bình tĩnh lại, không hiểu sao cứ nhìn thấy Thẩm Mặc thì cậu ta liền không kiểm soát được mà ghen ghét.
Ngày đó khi hiểu ra vấn đề này, Thẩm Hà đã thử tách ra với các anh trai và cả Thẩm Mặc, tự mình ra ở riêng, dùng khoảng thời gian yên tĩnh đó để suy ngẫm, cậu ta phát hiện, thật ra bản thân không có lí do cũng chẳng việc gì phải ghen ghét với Thẩm Mặc cả, nó giống như một ám thị tâm lý xuất hiện từ khi cậu ta còn nhỏ bị ngấm vào đầu.
Thẩm Hà cũng thử đi khám bác sĩ tâm lý, cũng theo lời khuyên của bác sĩ mà thả lỏng tinh thần hơn, định rằng khi hoàn toàn thoát ra được bóng ma đó thì mới quay về nhà, vậy mà lại gặp Thẩm Mặc ở đây khiến cậu ta lại không kiềm chế được mà nảy sinh lòng đố kỵ không biết từ đâu tới.
Đây rõ ràng là một cái bệnh, chỉ là nó ngấm quá lâu nên ngay lập tức không thể chống lại được.
Bác sĩ cũng nói với cậu ta, hãy thử tiếp xúc với người trong bóng ma tâm lý của mình, có khi thật ra người đó cũng không tới nỗi như cậu ta nghĩ, Thẩm Hà cho rằng bản thân chẳng thể nào có thể trở nên thân thiết với người nhút nhát như Thẩm Mặc.
Nhưng hiện tại thấy kẻ nhút nhát tới không dám phản bác lại một câu của cậu ta trong trí nhớ lại dám tham gia một chương trình lớn như thế này khiến trong lòng Thẩm Hà nổi lên ý nghĩ khác biệt ấn tượng về Thẩm Mặc, cậu ta (Thẩm Mặc) hình như đã khác rồi, điều gì đã khiến cậu ta thay đổi lớn như vậy? Trong đầu Thẩm Hà nhớ tới ngày đó anh cả đối xử với Thẩm Mặc rất khác biệt, dường như có cái gì đó mà cậu ta đã bỏ lỡ trong thời gian vừa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...