Tự Dối Lòng Rằng Không Yêu Em


Tiểu Đan chỉ đợi có thế, cô ta lập tức trả lời: “Vừa nãy, hình như tôi có thấy mợ chủ đang đi dạo ngoài vườn.

Thiếu gia có thể ra đó để tìm cô ấy, chắc cô ấy vẫn còn loanh quanh ở đó đấy.”
Hạo Minh nghe xong vô cùng hớn hở, anh ta chẳng cần đợi thay áo mới đã lập tức chào tạm biệt Tiểu Đan rồi tiến thẳng ra vườn.

Hạo Minh đâu biết sau lưng mình đang xuất hiện một nụ cười đắc ý khi anh ta đã dễ dàng rơi vào cái bẫy do cô ta tạo ra. 
Đình Đình đã lang thang trong vườn được một lúc lâu nhưng chẳng tìm thấy chút tâm hơi nào Lãnh Thiên, nhưng vì tin lời của Tiểu Đan cho nên cô vẫn cố nán lại với hy vọng sẽ được gặp và nói chuyện trực tiếp với hắn.
"Đình Đình!” Đang suy nghĩ miên mang, Đình Đình chợt nghe thấy có ai đó gọi tên mình, hy vọng trong lòng cô bùng lên mãnh liệt, cô quay vội về hướng phát ra âm thanh rồi thuận miệng gọi lớn: “Lãnh Thiên, cuối cùng em cũng đợi được...”
Nhưng câu nói chưa dứt đã phải khựng lại, người vừa gọi cô lại là Hạo Minh chứ chẳng phải người đàn ông cô tâm niệm.


Đình Đình ngại ngùng chỉnh lại áo khoác, mặt hơi quay đi để tránh đối diện với Hạo Minh đang tiến đến gần.
“Đình Đình...!Thật vui khi gặp cô ở đây, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta có cơ hội bình tĩnh nói chuyện như thế này nhỉ?” Hạo Minh nhận ra sự ngại ngùng của Đình Đình cho nên cũng không mấy sỗ sàng.
Khoảng cách giữa hai người lúc này khá gần, Đình Đình e dè cố tình lùi ra vài bước.

Nhưng cô càng tránh né, Hạo Minh lại càng tiến tới, bản năng thôi thúc khiến anh ta muốn được tiếp xúc gần hơn với cô mặc kệ cô có là vợ của bạn thân mình đi chăng nữa.
Đình Đình cứ mãi lùi ra sau để không phải đứng gần Hạo Minh, trong một giây phút bất cẩn cô vấp phải chậu hoa mà ngã nhào.

Hạo Minh nhân cơ hội lập tức chộp lấy tay Đình Đình rồi kéo cô vào lòng mình. 
Sự cố đó lại bị Lãnh Thiên chẳng biết từ đâu xuất hiện vô tình bắt gặp, trong mắt hắn thì đây lại là cảnh ôm ấp thân mật giữa vợ hắn cùng với người bạn thân chí cốt.

Sắc mặt Lãnh Thiên tối sầm, hắn chọn cách im lặng quay về phòng làm việc chứ không bước ra bắt quả tang hay là cố ý làm lớn chuyện.

Lúc này trong đầu Lãnh Thiên càng thêm nghi ngờ về phẩm giá của Đình Đình, cô gái mà hắn nhất mực tin tưởng. 
Mọi thứ diễn ra như một vở kịch mà người dựng nên kịch bản này lại chính là Tiểu Đan, cô ta nấp vào một góc quan sát tất cả những sự việc xảy ra từ nãy đến giờ với nụ cười mãn nguyện, như thể một người đạo diễn đang thầm mãn nguyện về thành quả của mình.
Sự có mặt của Lãnh Thiên hoàn toàn chẳng phải là sự trùng hợp gì cả.

Vừa nãy sau khi Hạo Minh rời khỏi, Tiểu Đan lại cầm khay trà ung dung tiến vào phòng làm việc của Lãnh Thiên.


Cô ta đã chuẩn bị sẵn vài câu thoại để tố giác việc hai người kia đang ở ngoài vườn cùng nhau.
Nhưng chưa đợi Tiểu Đan kịp lên tiếng thì Lãnh Thiên đã thuận miệng hỏi trước: “Cô có thấy Hạo Minh đâu không? Cậu ấy ra ngoài cũng một lúc lâu rồi.”
Cô ta nghe xong thì sắc mặt rạng rỡ hẳn vì không nghĩ rằng mọi chuyện lại tiến triển thuận lợi đến vậy.

Tiểu Đan cố nói bằng giọng bình thường nhất: “Thưa cậu chủ, tôi vừa thấy hình như mợ chủ cùng với thiếu gia Hạo Minh đang ở ngoài vườn thì phải.”
Nghe Đình Đình có liên quan đến Hạo Minh, lòng hắn chợt nổi lên một cơn sóng ngầm vừa ghen tuông lại vừa lo lắng.

Lãnh Thiên quyết định đích thân ra vườn đề tìm Hạo Minh, hay nói đúng hơn là để tận mắt kiểm tra xem bọn họ rốt cuộc là đang làm gì.

Và kết quả là mọi thứ đã biến thành sự hiểu lầm tai hại, để lại trong tâm trí hắn một gút mắc khó mà gỡ ra được.
Sau khi bị Hạo Minh kéo vào lòng, Đình Đình vội vã giằng ra rồi quay lưng bỏ đi ngay sau đó.


Hạo Minh biết mình đã hành động lỗ mãng nên cũng không dám níu kéo, anh ta chỉ đành tiếc nuối mà quay lại phòng làm việc của Lãnh Thiên.
“Cậu đi đâu lâu thế?” Lãnh Thiên giả vờ dò hỏi khi thấy Hạo Minh thất thểu bước vào.

Đối diện với câu hỏi của bạn mình, anh ta chỉ đành lấp liếm: “À, vừa nãy bị dính ít nước trà vào áo cho nên tôi xuống vườn đi dạo một chút cho khô thôi.”
“Vậy sao? Cậu có thích khu vườn đó không, toàn những loài hoa quý hiếm mà tôi đã dày công sưu tầm đấy.” Lãnh Thiên nhìn sâu vào ánh mắt Hạo Minh, quan sát kỹ từng nét biểu cảm của anh ta.
“À...!À có chứ, toàn là hoa đẹp, tôi đi dạo một vòng mà suýt quên mất là mình còn có việc phải làm đấy.” Hạo Minh cũng nương theo Lãnh Thiên, nhưng anh ta đâu biết rằng thật ra trong vườn biệt thự mùa này chẳng có lấy một bông hoa. 
Lãnh Thiên ngoài mặt tuy cũng ậm ừ cho qua nhưng trong lòng lại thầm cười nhạo.

Hắn chưa muốn vạch trần ngay lúc này mà âm thầm theo dõi, để xem vợ và bạn mình lại sắp vẽ ra màn kịch gì nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận