Tự Dối Lòng Rằng Không Yêu Em


Nhưng chuyện Đình Đình lo lắng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, cô bé hầu gái Tiểu Đan đã vô tình bắt gặp và quan sát kỹ cảnh tượng vừa nãy.

Nhất là biểu cảm lo lắng, xót xa của Hạo Minh dành cho Đình Đình là điều làm Tiểu Đan để tâm nhất. 
Mặc dù là thân phận hầu gái, nhưng Tiểu Đan vẫn không ngừng tơ tưởng đến hình bóng Hạo Minh.

Từ lúc gặp gỡ anh ta cho đến nay, cô bé ấy ngày đêm mơ mộng, lúc nào cũng tự vẽ ra những viễn cảnh tươi đẹp mà trong đó mình cùng với Hạo Minh là nhân vật chính và rồi cứ mãi sống với ảo tưởng đó. 
Lần này chỉ vì biểu cảm ân cần mà Hạo Minh dành cho Đình Đình đã thành công khơi dậy sự ghen tức trong thâm tâm cô bé.

Tiểu Đan trước giờ luôn vô tư, chưa từng cùng những hầu gái khác nói xấu Đình Đình.


Vậy mà lần này, cô bé ấy đã bắt đầu hình thành sự đố kị đối với Đình Đình.
Sự xuất hiện của Hạo Minh ở biệt thự Lãnh gia sáng nay không phải là ngẫu nhiên, cả đêm qua anh ta trằn trọc mãi cũng chẳng thể nào ngủ được.

Vô số những suy nghĩ cứ ngỗn ngang trong đầu, nào là cảm giác không cam tâm khi nhìn Đình Đình ở cạnh Lãnh Thiên, nào là sự đấu tranh tư tưởng giữa tình bạn khắn khít và tình cảm dành cho người con gái ấy.
Sáng nay khi trời vừa xuất hiện những tia nắng đầu tiên, Hạo Minh đã quyết định chạy sang biệt thự Lãnh gia để giải tỏa khúc mắc trong lòng.

Ngay lúc Đình Đình vừa gạc tay Hạo Minh ra và chạy đi thì Lãnh Thiên cũng từ trong nhà ăn chầm chậm bước ra.
Hắn đi thẳng một mạch ra phía ngoài sân biệt thự, Hạo Minh thấy vậy cũng nhanh chân chạy theo.

Khi chọn được một vị trí khá khuất ở góc sân, lúc này Lãnh Thiên mới thả lỏng mà ngồi phịch xuống bệ đá gần đó, bộ dạng vô cùng sầu não.
“Hạo Minh, cậu thấy tôi lúc này thảm bại lắm đúng không?” Lãnh Thiên gục đầu xuống đất, trong lời nói mang đầy sự bất lực.
“Cậu vừa làm gì quá đáng với Đình Đình sao?” Hạo Mình ngồi xuống cạnh bạn mình rồi nhẹ nhàng hỏi.
Câu hỏi của Hạo Minh dường như đã chạm vào tim đen của Lãnh Thiên, hắn im lặng một lúc lâu rồi mới chịu mở miệng: “Tôi thật vô dụng, tại sao luôn nói ra những lời làm cô ấy hụt hẫng chứ? Tại sao trước mặt Đình Đình tôi không thể nói rằng tôi rất yêu cô ấy?”
“Vậy là tôi đã hiểu khi nãy Đình Đình vì sao mà khóc rồi.” Hạo Minh ung dung nói ra cái điều mà anh ta biết chắc sẽ làm Lãnh Thiên đau lòng.

Quả đúng như lời Hạo Minh dự đoán, Lãnh Thiên tự trách bản thân đến mức không biết trút giận đi đâu, hai tay chỉ biết đưa lên vò rối tung mớ tóc trên đầu. 

Từ cái ngày Hạo Minh tìm đến biệt thự Lãnh gia, những tin đồn thất thiệt về Hạo Minh và Đình Đình bắt đầu rộ nên và được lan truyền khắp biệt thự với tốc độ chóng mặt.

Chỉ cần Đình Đình bước ra khỏi phòng thì đều sẽ nhận được hàng tá những ánh mắt soi mói, cộng thêm vô số lời lẽ châm chọc dè biểu. 
Bọn họ đồn rằng vì bị cậu chủ ghẻ lạnh cho nên mợ chủ mới tư tình với bạn thân của cậu chủ, rồi còn có người ác ý hơn nói rằng tính tình Đình Đình lẵng lơ cho nên mới liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác.

Vài người còn cá cược với nhau rằng khi nào Lãnh Thiên mới đá Đình Đình ra khỏi biệt thự Lãnh gia, trả về lại nơi sản xuất.

Từ đó, bọn người hầu không còn kiên dè gì nữa, có khi còn tỏ cả thái độ khinh khi ngay trước mặt Đình Đình. 
Sáng ngày hôm đó, Đình Đình vẫn xuống dùng bữa sáng chung với cả nhà.

Mọi thứ chẳng có gì đáng nói cho đến khi người hầu phụ trách kéo ghế cho Đình Đình dở thói không tôn trọng cô, ngay trước mặt ông Lãnh Hàn và Lãnh Thiên.
Đáng lý người hầu phải đẩy ghế vô lúc Đình Đình ngồi xuống, nhưng cô ta chỉ đẩy vô một nửa rồi lại kéo ra làm Đình Đình ngồi hụt mà ngã xuống nền gạch, đầu cô còn vô tình đập trúng cạnh bàn.
Hành động vô lễ này lập tức bị ông Lãnh Hàn để ý, ông ấy trừng mắt nhìn người hầu đang giữ ghế làm cô ta có chút sợ hãi.


Nhưng chỉ với vài lời xin lỗi và vài câu biện hộ rằng mình vô ý, người hầu đó đã thành công nhận được sự tha thứ của ông chủ chỉ vì ông ấy vốn hiền lành cho nên mới dễ dàng tin rằng cô ta thật sự lỡ tay.
Thấy hành động hỗn xược vừa rồi được ông chủ dễ dàng bỏ qua, những người hầu khác lại được nước làm tới.

Bọn họ nghĩ rằng hai cha con ông Lãnh Hàn chẳng thèm coi trọng Đình Đình, cho nên họ có thể mặc sức mà bơn cợt cô mà không lo bị trách phạt. 
Ngay khi đĩa đồ ăn được đặt lên bàn lại là cơ hội thứ hai để bọn người hầu thể hiện sự vô lễ của mình.

Hầu gái lần này khi đặt đĩa súp lên cho Đình Đình thì tiện tay hất luôn vào người cô, thứ súp nóng hỗi làm cô phải kêu lên đau đớn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận