Tự Dối Lòng Rằng Không Yêu Em


Về phần Đình Đình, cô đã lang thang ngoài đường cho đến khi trời tối mịch.

Đường phố lúc này không một bóng người, không gian yên lặng đến mức cô có thể nghe rõ mồn một nhịp tim của chính mình.
 Con đường trước mặt vô cùng tối, cách nơi Đình Đình đứng về phía trước mười mét đã không thể thấy được thêm bất cứ thứ gì nữa, tất cả đều đã bị bóng đêm bao phủ.

Cô gái tội nghiệp không dám tiến thêm bước nào nữa, cô cứ sợ rằng trong màng đêm kia sẽ có thứ gì đó vô cùng đáng sợ lao về phía mình.
Suy nghĩ đó vừa hiện lên đã làm tim Đình Đình đập nhanh liên hồi, cô ngồi nép vào góc tường gần đó, toàn thân co rúm như chú thỏ con đang thu người lại khi cảm nhận được sự nguy hiểm đang gần kề.
Và những thứ đáng sợ rất nhanh đã xuất hiện, trong bóng tối, một đám thanh niên gần mười người đi về phía cô, tướng đi của chúng loạng choạng, miệng không ngừng nói ra những lời khiếm nhã.

Khi nhận ra đám người kia dường như đã say mèm, Đình Đình sợ hãi nép sát vào tường, cố gắng không thu hút sự chú ý của chúng.
Nhưng làm sao một cô gái đáng yêu như Đình Đình lại dễ dàng thoát khỏi ánh mắt của bọn người háo sắc đó.

Vừa nhìn thấy cô, bọn chúng lập tức lao đến như đám sói hoang nhìn thấy miếng mồi ngon.
Đình Đình bị chúng vây xung quanh, cô sợ hãi né tránh những cái đụng chạm của những con người ghê tởm đó.


Thấy cô càng sợ hãi bọn chúng càng khoái trá, những lời nói đùa cợt không ngừng tuôn ra.
 
Đối với một cô tiểu thư thuộc giới quý tộc như Đình Đình, từ nhỏ đến lớn sống trong sự bảo bọc thì việc bị quấy rối này thật sự quá sức chịu đựng của cô.

Tâm thần Aley bắt đầu hoảng loạn, cô bịt chặt hai tai, những giọt nước mắt từ đôi mắt đang nhắm nghiền cứ trào ra không ngớt.
 
Đình Đình liên tục van xin: “Tha cho tôi đi, làm ơn, để tôi yên đi...” Nhưng những lời van xin của cô không hề có một chút tác dụng nào, ngược lại còn làm cho bọn chúng thêm khoái trí.
 
Vì quá sức hoảng loạn, hai mắt Đình Đình tối sầm lại rồi ngất đi lúc nào không hay.

Mọi chuyện diễn ra sau đó cô không biết thêm gì nữa, đến khi tỉnh lại cô đã thấy mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc trong chính căn phòng ngủ của mình tại biệt thự Đình gia.
 
“Cô chủ, cô tỉnh rồi!” Thường Hi, cô người hầu của Đình Đình vui vẻ chạy đến cạnh giường cô.
 
Vừa thấy Thường Hi, Đình Đình có thể khẳng định được rằng nơi đây chính xác là nhà mình.

Cô hỏi Thường Hi: “Làm sao chị về được đây?”
 
Cô hầu gái vui vẻ đáp: “Em nghe mấy người vệ sĩ bảo là tối qua họ tìm thấy chị lúc chị đang bị bọn lưu manh quấy rối.

Chính họ đã giúp chị xử lý bọn chúng và đưa chị về lại đây đó.”
 
Trái với sự vui vẻ của Thường Hi, Đình Đình lại vô cùng sầu não khi biết mình đã bị bắt lại, khó khăn lắm cô mới trốn được ra ngoài nhưng bây giờ mọi cố gắng đều tan thành mây khói.
 

“Ba chị đâu rồi?” Đình Đình thở dài hỏi Thường Hi.
 
“Từ khi chị được vệ sĩ mang về đây, ông chủ chưa từng đến thăm chị.

Ông ấy hình như đang rất bận rộn với việc chuẩn bị lễ cưới cho chị đấy.” Thường Hi thật thà trả lời.
 
“Vẫn là cái lễ cưới chết tiệt đó, chẳng lẽ mình không thể thoát khỏi nó sao?” Đình Đình gượng cười trong tuyệt vọng, hai hàng nước mắt lại bắt đầu lăn dài trên đôi má cô.
 
Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày mà Dương Kiệt hứa sẽ đưa ba anh ta đến biệt thự Định gia để bàn chuyện hôn sự, cuối cùng cũng đã đến.

Đình Đình như con búp bê vô hồn, cô ngồi trên ghế sô pha với gương mặt được trang điểm kỷ càng cùng bộ váy lộng lẫy, nhưng đôi mắt cô thì ngây dại không một chút cảm xúc.
 
Ông Đình Vũ cũng đã sửa soạn xong từ sớm, háo hức đợi gia đình thông gia đến.

Mọi thứ được ông ta chuẩn bị rất kỹ, nào là thay thảm trải sàn và rèm cửa màu đỏ, trên mặt bàn bày biện toàn là rượu xịn và trái cây tươi được cắt gọt tỉ mỉ.

Chưa hết, ông Đình Vũ còn cho bố trí hai hàng người tiếp đón đứng dọc hai bên lối đi dẫn từ cổng sắt vào đến tận cửa phòng khách.

 
Nhưng người ông Đình Vũ mong đợi lại chẳng thấy đâu, thay vào đó là cả tá cảnh sát ập vào biệt thự Đình gia trong sự ngỡ ngàng và hoang mang của những người đang có mặt ở đó.
 
Không để cho bất kì ai có thời gian phản kháng, một số cảnh sát đã lao về phía ông Đình Vũ và đeo chiếc còng vào tay ông ta.

Đình Vũ lúc này vẫn chưa biết mình đã phạm tội gì, gương mặt vẫn hiện rõ sự ngỡ ngàng.
 
Một cảnh sát bước lại gần ông Đình Vũ với tờ giấy trên tay, dõng dạc đọc lớn: “Ông Đình Vũ phạm tội tổ chức làm ăn phi pháp, cấu kết với tập đoàn Dương thị để lừa đảo người tiêu dùng số tiền lớn.

Hôm nay ra lệnh bắt tạm giam để chờ điều tra.”
 
“Vô lí, tôi chưa từng hợp tác làm ăn với tập đoàn Dương thị, làm sao có chuyện tổ chức làm ăn phi pháp.” Ông Đình Vũ tức giận gào lên.
Thấy ông ta không chịu thừa nhận tội trạng, người cảnh sát khi nãy lại lôi ra một tờ giấy, bên trên là những dòng chữ thừa nhận toàn bộ tội danh của Đình Vũ, bên dưới còn có chữ ký xác nhận của chính ông ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui