Ngày nọ sau khai giảng một tuần lễ, Lưu Hướng Dương sau khi về nhà một chuyến vừa đến phòng ngủ đã hào hứng lấy ra vài tấm thư mời, nhét vào trong tay ba người người mỗi người một tấm: “Tối hôm nay anh mang đồ nhà quê mấy cậu đi va chạm xã hội.”
Ngụy Đông vẫy nhẹ thư mời được phủ ánh kim nhìn vô cùng cao cấp trong tay, tấm tắc lấy làm lạ bảo: “Cái này là có ý gì?”
“Vé tham dự tiệc rượu từ thiện.”
Ngụy Đông nghe vậy phỉ nhổ nói: “Vé mời tham dự tiệc rượu từ thiện cậu đưa tụi này làm gì? Chẳng lẽ muốn tụi này ăn mặc bảnh tỏng rồi đi tới bồi rượu hả?”
“Nghĩ không đâu,” Lưu Hướng Dương xem thường gã, “Cái này là tiệc rượu từ thiện bên thương nghiệp sẽ có rất nhiều danh nhân, còn có đại minh tinh nha, ảnh hậu gì đó mà cậu thích cũng sẽ đi, người khác cầu cũng không cầu được, cho cậu cậu còn không biết quý trọng.”
“Thiệt hả?!”
“Đương nhiên là thật, ông đây cùng với ông chủ phía tổ chức sự kiện là anh em thân thiết, tôi nói y lấy thêm ít thư mời tới, các cậu ngược lại toàn nói với nói, rốt cuộc có đi hay không đây?”
“Đi! Đương nhiên đi!”
Ngụy Đông vừa nghe có cơ hội nhìn thấy thần tượng của mình cả người đều sôi trào nhiệt huyết như thế nào không muốn đi, còn lại hai người khác, cũng hoàn toàn không sao cả, ngược lại hôm nay thứ sáu, coi như thật sự đi va chạm xã hội đi.
Tham gia tiệc rượu như vậy cũng không thể ăn mặc quá tùy tiện, bất quá bọn họ đã là năm thứ năm đại học đều sắp phải ra xã hội, mỗi người trong tủ quần áo treo một ai bộ chính trang vẫn phải có, vì vậy đều rất tiện lợi ăn mặc ra dáng lên xe nhà Lưu Hướng Dương đến đón.
Dọc đường đi Ngụy Đông đều rất hưng phấn cùng với Lưu Hướng Dương hỏi thăm chốc lát về hiện trường buổi tiệc rượu là tình huống như thế nào, Lưu Hướng Dương được nói tới ba hoa chích chòe, đến Thẩm Chi Hòa trong mắt còn mang theo tò mò nghe rất nghiêm túc, chỉ có mỗi Sầm Tư Kỳ vẫn luôn thất thần.
Từ sinh nhật đêm đó của Hoắc Long Đình đến nay cậu vẫn chưa gặp lại hắn, Hoắc Long Đình đi nơi khác công tác chừng được mấy ngày, Sầm Tư Kỳ những ngày qua luôn buồn bực mất tập trung, rồi cũng lại vui mừng vì Hoắc Long Đình không ở đây không cần đối mặt với hắn, cậu thật sự không nghĩ được sẽ thế nào khi gặp lại Hoắc Long Đình.
Tiệc rượu từ thiện rất phô trương, nơi tổ chức là khác sạn năm sao tốt nhất trung tâm nội thành, bởi vì có đại minh tinh tham dự sự kiện nên hiện trường còn có rất nhiều phóng viên giải trí và fans, xe của nhà họ Lưu chạy đến một cửa hông khác, bọn họ từ chỗ đó đi vào bên trong.
Lưu Hướng Dương từ khi bắt đầu năm thứ năm đại học về sau đã bắt đầu cùng ba Lưu chậm rãi tiếp nhận công ty trong nhà, ngày hôm nay y tới đây chủ yếu cũng là vì cùng ba y mở rộng giao thiệp, mang theo ba đứa con ghẻ đến chỉ là xem náo nhiệt, ba Lưu sắp xếp bọn đến mấy cái bàn trong góc ở vị trí tương đối an tĩnh, để bọn họ tự ăn uống, muốn tìm đại minh tinh nào xin chữ ký lúc sau ông sẽ dẫn bọn họ đi, trước tiên là mang con trai theo mình đi xã giao đã.
Ngụy Đông lật qua lật lại thực đơn trên bàn, chuyển tròng mắt nhìn bốn phía náo nhiệt, nhỏ giọng thì thầm hai câu với Sầm Tư Kỳ: “Nơi này mà là dạ tiệc từ thiện gì chứ, phô trương như vầy, còn có rượu trong thực đơn này nè, căn bản là đốt tiền, hơn nữa minh tinh tới cũng không nhiều lắm.”
Thẩm Chi Hòa cười nói: “Vốn dĩ tiệc rượu tính chất thiên về thương mại, mình tinh chỉ là tô điểm thôi, tôi mới nãy vừa thấy vài nhân vật lớn từng xuất hiện trong tạp chí tài chính và kinh tế.”
“Cậu không học tài chính vậy mà cậu cũng đi nghiên cứu tạp chí tài chính và kinh tế nữa hả?”
“Xem qua cũng không có gì xấu.”
Thời điểm Ngụy Đông cùng Thẩm Chi Hòa nói chuyện, tầm mắt Sầm Tư Kỳ không mục tiêu mà quét về lối vào đại sảnh của bữa tiệc, ở nơi đó nhìn thấy được bóng người quen thuộc đi tới.
Hoắc Long Đình một thân âu phục màu xám tro thẳng tắp trong đám người vô cùng dễ thấy, hắn đang ở đấy hàn huyên cùng ai đó, bên cạnh là bạn gái mặc lễ phục váy dài khoác trên tay hắn, cho dù cách xa đến mấy, Sầm Tư Kỳ liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, người bên cạnh hắn, là con gái của giáo sư Lâm, Lâm Tuệ Trinh.
Bọn họ đứng chung một chỗ trên mặt đồng dạng nở nụ cười khéo léo, giống như cặp đôi trời định, Sầm Tư Kỳ cứ vậy sửng sờ nhìn, mãi cho đến khi hai người họ được người mời ngồi vào một bàn ở trung tâm đại sảnh, cậu nhìn thấy Lâm Tuệ Trinh nghiêng đầu, mỉm cười cùng Hoắc Long Đình trò chuyện, Hoắc Long Đình đồng thời cũng kéo khóe miệng mỉm cười mà nhìn cô, loại thân mật lại tự nhiên như vậy, không lừa được đôi mắt của bất kỳ người nào.
Ngụy Đông đẩy Sầm Tư Kỳ một cái: “Cậu sao vậy? Ngẩn người đi đâu đó?”
“Không có việc gì…” Sầm Tư Kỳ hoảng loạn mà cúi thấp đầu, lúc này mới phát hiện khóe mắt chính mình hơi chua xót, máu huyết cả người gần như ngưng động, nói nhiều thêm một câu cũng đều không nói được.
Tiệc rượu dài dòng mà nhàm chán trôi qua được một nửa, tên nhóc Lưu Hướng Dương kia rốt cuộc trở về, cười hì hì nói hiện tại dẫn cả nhóm đi tìm ảnh hậu ký tên, Ngụy Đông đã ăn uống no đủ lập tức tỉnh táo tinh thần, cả bọn theo Lưu Hướng Dương đi gần vào trong đại sảnh, Sầm Tư Kỳ ngơ ngơ ngác ngác đi phía sau bọn họ, người quanh mình mang theo đủ loại kiểu dáng giả tạo khuôn mặt tươi cười tới tới đi đi, nhưng trước mắt cậu dần dần tụ lại thành một cái bóng mơ hồ, cậu cái gì cũng không thấy không nghe được, tim lại như bị thứ gì đó tóm chặt, không ngừng ghì mạnh xuống, nắm đến tim cậu đau thật đau, giống như sắp không thở nổi.
“Tư Kỳ? Sầm Tư Kỳ?”
Thẩm Chi Hòa bên cạnh cậu nhỏ giọng gọi cậu, Sầm Tư Kỳ hoảng hốt lấy lại tinh thần, mê man mà nhìn về phía cậu ấy: “Hở?”
Thẩm Chi Hòa lo lắng hỏi cậu: “Cậu làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt cậu không ổn lắm…”
Sầm Tư Kỳ lắc lắc đầu, tránh đi ánh mắt của Thẩm Chi Hòa, vô thức nhìn về phía trước, lại đối diện với tầm mắt của Hoắc Long Đình cách trước đấy không xa.
Hoắc Long Đình vừa mới xã giao với hai người bạn trong lĩnh vực kinh doanh xong, quay đầu liền nhìn thấy Sầm Tư Kỳ ngây ngốc đứng ở nơi đó mờ mịt không biết làm sao, sau khi kinh ngạc thì rất nhanh bình tĩnh lại.
Lâm Tuệ Trinh nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh đang nhìn gì thế?”
Hoắc Long Đình quay đầu nhìn cô nở nụ cười: “Không có gì.”
Sầm Tư Kỳ vẫn thế ngơ ngác nhìn Hoắc Long Đình, Hoắc Long Đình đến một ánh mắt cũng không nhìn lại cậu, xung quanh Hoắc Long Đình không ngừng có người tới lui, cùng hắn chạm cốc hàn huyên, cậu nghe hắn giới thiệu người bên cạnh hắn là Lâm Tuệ Trinh, nói đây là bạn gái hắn. Lâm Tuệ Trinh khẽ mỉm cười, tự tin mà mỹ lệ, cô đứng bên Hoắc Long Đình, không bị hào quang của hắn che giấu chút nào, cô cùng hắn vừa chói mắt vừa xuất chúng như vậy, tất cả mọi người đều nói bọn họ rất xứng đôi, chúc phúc bọn họ sớm ngày đi vào điện ngọc hôn nhân.
Mà cậu chỉ có thể vĩnh viễn đứng ở chỗ tối ánh sáng không đến được, nhìn bọn họ hạnh phúc, làm đồ ngốc nhất không ai ngốc bằng trên đời này.
Ngụy Đông đã lấy được chữ ký của ảnh hậu, kích động không thể kiềm chế được, Thẩm Chi Hòa cũng rất vui vẻ cùng một vị học giả cấp bậc rất cao trò chuyện, tất cả đều đang cười vui, chỉ có Sầm Tư Kỳ đứng cũng không đứng nổi, cậu muốn rời khỏi chỗ này, đi ngay bây giờ, đợi thêm chút nữa cậu sợ không biết chính mình có làm chuyện gì mất trí hay không.
“Chúng ta đi thôi,” cậu kéo tay áo Thẩm Chi Hòa lại, con mắt hồng hồng như muốn cầu xin cậu ấy, “Chi Hòa, chúng ta về đi, bây giờ về liền có được không?”
“Cậu làm sao vậy? Thân thể thật sự không khỏe sao? Muốn đi bệnh viện hay không?”
Sầm Tư Kỳ dùng sức lắc đầu: “Tối muốn đi về…”
Thẩm Chi Hòa tỉ mỉ phát giác ra cậu có chỗ không ổn, tuy rằng không biết nguyên nhân gì, cậu ấy cũng lập tức gọi Ngụy Đông đang thưởng thức đến điên trở về, nói với Lưu Hướng Dương một câu, để y gọi tài xế đưa cả nhóm về trường học trước.
Trên đường đi về Thẩm Chi Hòa và Ngụy Đông không ngừng hỏi Sầm Tư Kỳ rốt cuộc làm sao vậy, nhưng Sầm Tư Kỳ chỉ lắc đầu, trong điện thoại di động của cậu có tin nhắn mấy phút trước Hoắc Long Đình gửi tới: “Buổi tối tôi đi đến chỗ em, chúng ta nói chuyện cho ổn thỏa đi.”
Sầm Tư Kỳ tự giễu cười khổ, ít nhất Hoắc Long Đình còn nguyện ý cùng cậu nói chuyện, mà không phải như cũ xem như cái gì cũng chưa xảy ra, chỉ là hắn đã có một nửa kia để kết hôn, giữa hai người còn lại có chuyện gì đáng để nói đâu?
Ba năm một giấc mộng, cuối cùng cũng đã tới lúc nên tỉnh rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...