Lần nữa trở lại hoa viên Cẩm Giang đã qua 11 giờ, Hoắc Long Đình giúp Sầm Tư Kỳ chắn vài ly rượu bắt đầu có tác dụng chậm, lái xe chở bọn họ đến nơi sau đó gần như là Sầm Tư Kỳ dìu hắn lên lầu, trong thang máy Hoắc Long Đình đem toàn bộ trọng lượng cơ thể áp sát trên lưng Sầm Tư Kỳ, hai tay ôm chặt eo cậu, ở bên tai cậu cười khẽ: “May mắn có em ở đây.”
Mang theo hơi rượu ấm áp mà thở đều chỗ mẫn cảm sau gáy của Sầm Tư Kỳ, cậu không nhịn được co rúm lại một chút, bên tai đỏ lên: “Hoắc tiên sinh uống say rồi.”
Hoắc Long Đình dán lại gần thêm chút nữa, nhẹ giọng nỉ non: “Còn không phải là vì em sao.”
Sầm Tư Kỳ không biết nên trả lời hắn thế nào, chỉ theo bản năng dựa gần hắn mà cọ cọ, Hoắc Long Đình chỉ cần tuỳ tiện nói một câu đưa một ánh mắt là cậu có thể vì hắn mà lên trời xuống biển, huống chi khiêu khích thân mật đầy ái muội như vầy, cậu cố gắng chịu đựng không để bản thân động tình.
Sau khi vào cửa Hoắc Long Đình trực tiếp ngã vào sô pha, ánh đèn trên đỉnh đầu có vẻ hơi chói mắt, hắn nâng tay trái lên che lại đôi mắt, tay áo sơ mi như cũ vẫn xắn đến khuỷu tay, lộ ra phần da thịt rắn chắc ở cánh tay, Sầm Tư Kỳ ngồi sát bên người hắn, ngơ ngác mặt hắn một hồi, rũ tầm mắt, theo bản năng mà giơ tay giúp hắn cởi bỏ nút áo sơ mi đang mặc trên người, làm lộ ra xương quai xanh bị che khuất.
Tay đột nhiên bị giữ lại, Sầm Tư Kỳ hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Hoắc Long Đình trong mê ly mang theo vài phần ý cười, phảng phất giống như đang làm việc xấu lại bị người khác bắt gặp, cậu đỏ bừng khuôn mặt, nhỏ giọng nói: “Hoắc tiên sinh mệt rồi vào bên trong ngủ đi, nằm nơi này sẽ cảm lạnh.”
Hoắc Long Đình không trả lời, chỉ yên tĩnh mà nhìn cậu, Sầm Tư Kỳ cúi đầu, lông mi thật dày rũ xuống tạo ra mảng bóng đen nhỏ dưới đôi mắt, nhìn có vài phần điềm đạm lại ý vị đáng yêu.
“Hoắc tiên sinh……”
Hoắc Long Đình nâng tay lên, để sau cổ Sầm Tư Kỳ kéo cậu xuống, đem người ôm vào trong ngực, dán môi lên hôn cậu.
Cảm giác răng với môi gắn bó thật mật làm Sầm Tư Kỳ mê luyến không thôi, bị hơi thở Hoắc Long Đình bao vây, cậu theo bản năng mà nhắm mắt lại, đầu lưỡi mềm mại theo Hoắc Long Đình mà trúc trắc.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Hoắc Long Đình kề sát môi Sầm Tư Kỳ, cười nỉ non: “Còn rất ngọt.”
Buổi tối Sầm Tư Kỳ chỉ uống rượu trái cây, trong miệng toàn là vị hoa thơm quả ngọt, thật sự rất ngọt, bị Hoắc Long Đình nói như vậy, cậu có chút ngượng ngùng, ánh mắt mơ hồ: “Cái kia… Ngài có đói bụng không, tôi đi làm đồ ăn khuya giải rượu cho ngài.”
“Không cần phiền vậy…”
“Nhanh lắm, ngài nghỉ ngơi trước vài phút đi, rất nhanh sẽ xong.”
Sầm Tư Kỳ nói xong không đợi Hoắc Long Đình phản đối nữa liền đứng dậy vào phòng bếp, lưu loát nấu nước thái rau, không đến mười phút, mùi thơm của bát mì trường thọ nóng hổi vừa nấu xong trong đêm toả ra bốn phía.
“Còn hai mươi phút nữa mới đến 0 giờ, vẫn còn kịp lúc, mừng sinh nhật nhất định phải ăn một bát mì trường thọ.”
Sầm Tư Kỳ bưng bát để trên bàn trước mặt Hoắc Long Đình, nhìn trong mắt cậu đều là chờ mong: “Ngài nếm thử đi.”
Hoắc Long Đình đã tỉnh rượu rất nhiều, hắn có chút cảm động, cười hỏi Sầm Tư Kỳ: “Sinh nhật em ai sẽ làm mì trường thọ cho em?”
“Lúc trước là bà nội, bây giờ chỉ có thể tự mình làm.”
Hoắc Long Đình gật đầu, không muốn nhắc lại chuyện đau lòng của cậu nữa: “Em chỉ làm một bát? Em không ăn sao?”
“Tôi không đói bụng, Hoắc tiên sinh ăn đi, tôi nhìn ngài ăn.” Sầm Tư Kỳ mắt cười cong cong.
Hoắc Long Đình rất cho mặt mũi mà ăn sạch một bát mì to, khen tay nghề của Sầm Tư Kỳ thật tốt, Sầm Tư Kỳ trong lòng rất vui vẻ, buột miệng thốt ra: “Ngài thích năm sau tôi sẽ lại làm cho ngài.”
“Được.”
Mới rạng sáng hôm sau Sầm Tư Kỳ đã dậy, số lần Hoắc Long Đình ngủ lại chỗ này của cậu không nhiều lắm, mỗi lần cậu đều bị lăn qua lộn lại đến sức lực không còn nên thường lúc cậu tỉnh dậy Hoắc Long Đình đã đi từ sớm rồi, lần này cậu lại đặc biệt rời giường trước tiên, chỉ vì muốn một lần làm bữa sáng cho Hoắc Long Đình.
Thời điểm Hoắc Long Đình rời giường Sầm Tư Kỳ đã làm xong món sủi cảo thịt tươi để lên bàn, còn có vài món rau trộn ăn kèm, đợi cho Hoắc Long Đình ăn xong, Sầm Tư Kỳ giúp hắn cầm tây trang và áo sơ mi đã là phẳng phiu, từng cái đưa cho Hoắc Long Đình, nhìn hắn mặc vào, lại giúp hắn thắt cà vạt.
Bộ dáng Sầm Tư Kỳ lúc thắt cà vạt rất chuyên chú, ngón tay mảnh dài ở trên cổ áo Hoắc Long Đình thoăng thoắt làm, Hoắc Long Đình so với cậu cao hơn nửa cái đầu, đầu hơi cúi thấp có thể nhìn thấy mắt mày Sầm Tư Kỳ hơi rũ, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích, hướng về phía trước, ở trên trán Sầm Tư Kỳ đặt một nụ hôn.
Sầm Tư Kỳ ngẩn người, hé miệng nở nụ cười, động tác trên tay càng nhanh hơn một chút, thắt xong cà vạt, lại giúp hắn vuốt phẳng cổ áo sơ mi, cuối cùng mới nhỏ giọng nói với Hoắc Long Đình: “Hoắc tiên sinh đi làm trên đường cẩn thận.”
“Em thật giống cô vợ nhỏ của tôi.”
Hoắc Long Đình thuận miệng chọc cười, không thể không nói, trải nghiệm này đối với hắn mà nói rất mới mẻ, Sầm Tư Kỳ phảng phất giống như là vợ hắn, sáng sớm cậu vội vàng làm cơm cho hắn chuẩn bị quần áo cho hắn, sẽ giúp hắn thắt cà vạt đưa hắn ra cửa dặn dò hắn trên đường cẩn thận, làm hắn có thể an tâm đi công tác mà không phải lo lắng bất luận điều gì ở phía sau.
Hoắc Long Đình đối với hôn nhân chẳng hề trông ngóng, ở đại học mối tình đầu với bạn gái kéo dài hơn hai năm rồi cũng chia tay, Hoắc Long Đình đối với cô nàng các phương diện đều rất hài lòng, nhưng bởi vì cô gái này muốn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn liền doạ hắn bỏ chạy, về sau qua thêm hai cô bạn gái, cũng vừa quen chưa được bao lâu lại bắt đầu ám chỉ hắn việc kết hôn, từ đó Hoắc Long Đình thấy phiền nên chẳng cần có mấy mối quan hệ yêu đương chính thức gì nữa, bên cạnh thay đổi vài người, đều là giao dịch, đối phương không thể có quá nhiều yêu cầu gì với hắn, hắn thì vui vẻ thoải mái hơn.
Đương nhiên, hắn cũng không phải là người theo chủ nghĩa độc thân, lúc chờ thang máy xuống tầng hắn nhớ tới ánh mắt cuối cùng khi Sầm Tư Kỳ đưa hắn ra cửa bên trong là hàm chứa yêu thương e lệ, Hoắc Long Đình nhịn không được mà kéo khóe môi, Sầm Tư Kỳ ái mộ hắn, hắn biết, chỉ là hắn không cảm thấy chuyện này có gì quan trọng, Sầm Tư Kỳ ngoan ngoãn nghe lời, tuy rằng là con trai, nhưng so với bất kỳ người nào trước đây đều hợp tâm ý hắn nhất, cho nên hắn mới để cậu ở bên cạnh lâu đến như vậy, nhưng cũng bởi vì cậu là nam, nên Hoắc Long Đình càng không nghĩ đến sẽ cùng cậu phát triển quan hệ gì bên ngoài.
Nếu Sầm Tư Kỳ là con gái, cho dù cậu là cô nhi không cha không mẹ, nhưng cậu ôn nhu lại đơn thuần, hiếu học, lại là sinh viên T đại, vô luận từ phương diện nào cũng là lựa chọn cho vợ tốt nhất mà Hoắc Long Đình hy vọng trong tương lai, Hoắc Long Đình không phải là người theo chủ nghĩa độc thân, không những vậy, hắn còn đối với hôn nhân gia đình trong tương lai của mình vẫn luôn có kế hoạch, bao gồm trên ba mươi sẽ kết hôn, tìm một vị tiểu thư hiểu chuyện biết săn sóc, thêm nữa sau kết hôn muốn có bao nhiêu đứa con, muốn giáo dục con cái như thế nào, chỉ là, những điều này Sầm Tư Kỳ không cho hắn được, vậy nên từ lúc bắt đầu, Sầm Tư Kỳ đã không nằm trong phạm vi suy xét của hắn.
Lúc trước nói với Sầm Tư Kỳ là ba năm, vào lúc ấy Hoắc Long Đình cũng không cảm thấy chính mình có thể đối với cậu trong ba năm vẫn còn cảm giác mới mẻ, nhưng bây giờ hắn cảm thấy chỉ cần Sầm Tư Kỳ nguyện ý, hắn có thể giữ cậu ở bên cạnh lâu thêm một chút, chờ đến khi hắn kết hôn và vì tôn trọng với người vợ tương lai, hắn sẽ giải quyết rõ ràng tất cả các mối quan hệ lung tung rối loạn bên ngoài, đến khi đó hắn sẽ cho Sầm Tư Kỳ một chút bồi thường, để cậu rời đi, về sau cậu có thể cơm áo vô lo.
—
Tôi: Trời ơi, Kỳ Kỳ hiền tuệ quá trời quá đất, ở bên cạnh lão Hoắc phí quá đi! Bỏ lão ấy về đây chị thương… ↖(^ω^)↗
Lão Hoắc: Không được! Là vợ tôi!
Tôi: Hơ… Anh định lấy người ta đâu? Còn không thèm suy xét kia mà… ﹁_﹁ Bị trời đày cũng vừa tội!
Lão Hoắc: …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...