Tù Điểu

Ngày đó vừa về tới phòng ngủ Sầm Tư Kỳ liền đem chuyện lập đội cùng Tống Nghiêm Minh nói với Thẩm Chi Hòa, Ngụy Đông và Lưu Hướng Dương vốn dĩ đang đấu game hăng say nghe vậy đều lao tới, Ngụy Đông đưa tay chụp lên bả vai Sầm Tư Kỳ: “Trời đậu! Tên nhóc cậu quen biết với học thần khi nào! Đúng là thâm tàng bất lộ nha!”

Lưu Hướng Dương cũng ồn ào theo: “Đúng vậy đúng vậy, nói nhanh đi, cậu đem cái gì tốt cho học thần, anh ta dìu dắt cậu như vầy không phải rõ là giúp cậu được cử đi học sao!”

Sầm Tư Kỳ cười giải thích: “Anh ta cũng không muốn tham gia, nhưng trên khoa lại yêu cầu, anh ta mới muốn tìm vài người làm cùng nhau, anh ta chỉ là đề tên thôi, chủ yếu vẫn là chúng tôi làm, chắc là giáo sư Lâm đề cử tôi, Chi Hoà cậu nói xem thế nào?”

Thẩm Chi Hòa do dự hỏi: “Có thêm tôi nữa Tống học trưởng không có ý kiến gì sao?”

“Anh ta đồng ý rồi, hoàn toàn không thành vấn đề.”

“Còn do dự gì nữa, nhanh đồng ý đi, cơ hội mười mươi kiểu này, có tên ngốc mới không cần.”

“Đúng vậy, cậu không nhận chẳng lẽ muốn nhường cho người khác hả?”

Hai người bên cạnh ồn ào xúi giục Thẩm Chi Hòa, Thẩm Chi Hòa không nghĩ nhiều nữa gật đầu: “Được, vậy cùng làm thôi.”

Ngụy Đông và Lưu Hướng Dương là hai tên miệng rộng, bị bọn họ lan truyền rất nhanh cả khoá thậm chí là toàn khoa đều biết Sầm Tư Kỳ được Tống học thần ưu ái, muốn cùng cậu lập đội dự thi, nhất thời trên Wechat của Sầm Tư Kỳ tiếng báo tin nhắn vang lên không ngừng, có người là nhắn chúc mừng cậu, cũng có người bóng gió hỏi thăm có thể thêm người không, tuy rằng Tống Nghiêm Minh nói bao nhiêu người là do Sầm Tư Kỳ quyết định, nhưng cậu cũng có suy nghĩ, những người này rõ ràng là vì muốn ôm đùi Tống Nghiêm Minh mà tìm tới, cậu đối với ai cũng không trả lời, chỉ thêm một mình Thẩm Chi Hòa, đêm đó liền lên mạng nộp danh sách báo danh.

Lúc ngồi cùng nhau trước máy tính điền phiếu dự thi Thẩm Chi Hòa nhỏ giọng hỏi Sầm Tư Kỳ: “Cậu cùng Tống học trưởng trước đó có quen biết nhau sao?”

“Không tính là quen biết, thời điểm nghỉ đông ở thư viện có gặp nhau một lần.” Sầm Tư Kỳ thuận miệng trả lời cậu ta, điền thông tin trên mạng, không chú ý tới Thẩm Chi Hòa bên cạnh biểu tình có chút không tự nhiên.

Sau khi nộp phiếu đăng ký dự thi không bao lâu Hoắc Long Đình nhắn tin tới, nói mười phút nữa sẽ đến hoa viên Cẩm Giang, bảo cậu chuẩn bị trước, Sầm Tư Kỳ đành phải thành thật nhắn tin trả lời hắn: “Tôi còn đang ở trường học…”

“Tôi đến đón em, mười lăm phút sau sẽ tới.”


Ngồi trên xe Sầm Tư Kỳ giải thích bởi vì phải đăng ký dự thi nên mới không thể trở về, Hoắc Long Đình hỏi cậu: “Em không thích ở bên kia? Có phải tôi không ở đó em cũng không quay về hay không?”

Sầm Tư Kỳ không dám nói dối: “Có hơi xa… Trong trường náo nhiệt hơn một chút.”

Hoắc Long Đình không nói gì cậu, thay đổi đề tài: “Em nói em tham gia cuộc thi dành cho sinh viên kiến trúc?”

“Dạ, năm trước cũng có tham gia, bất quá không có giải thưởng.” Thứ nhất lúc ấy trình độ chỉ hữu hạn, thứ hai khi đó bà nội bệnh nặng qua đời cậu thật sự không thể chú tâm, không đoạt giải thưởng cũng rất bình thường.

“Năm nay có niềm tin không?”

“Tôi sẽ làm hết sức.”

Hoắc Long Đình cười: “Vậy em cố lên, tôi sẽ chờ em đoạt được giải cao.”

Sầm Tư Kỳ dùng sức gật đầu, lần nữa nhấn mạnh: “Tôi nhất định sẽ nổ lực.”

Khi nghe Sầm Tư Kỳ nói với giọng điệu có chút trẻ con như vậy, Hoắc Long Đình nhịn không được cười, giơ tay xoa đầu cậu.

Trở về hoa viên Cẩm Giang, Sầm Tư Kỳ vào bếp pha trà Hoắc Long Đình nghe điện thoại, lúc cậu bưng chén trà ra tới Hoắc Long Đình đã đứng lên, mặc vào áo khoác vừa mới cởi: “Tôi có một số việc phải đi, đêm nay em ở đây ngủ đi, đừng có chạy về trường học.”

Sầm Tư Kỳ ngẩn người, trên mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười: “Vậy Hoắc tiên sinh ngài đi thong thả, trên đường lái xe cẩn thận.”

Hoắc Long Đình gật đầu, đi đến huyền quang mang giày, ngẩng đầu thì thấy Sầm Tư Kỳ còn ngơ ngác cầm chén trà đứng ở phòng bếp mà nhìn hắn, bỗng nhiên có chút bất đắc dĩ, cũng có vài phần mềm lòng, hắn vẫy vẫy tay: “Em lại đây.”

Sầm Tư Kỳ theo bản năng mà đi qua, trong tay vẫn bưng chén trà, cũng không biết tuỳ tay để xuống, Hoắc Long Đình nhận chén trà rồi để sang một bên, nhéo cằm cậu một cái: “Đi mặc quần áo vào, tôi mang em đi cùng.”


“A?”

“A gì mà a, em thật ngốc, tôi nói tôi mang em ra ngoài chơi, nhanh mặc quần áo vào đi.”

Lần nữa ngồi lại trong xe Sầm Tư Kỳ vẫn còn có chút khó tin, lúc này mới nhớ là muốn hỏi Hoắc Long Đình: “Chúng ta sẽ đi đâu?”

Hoắc Long Đình kéo lên khóe miệng: “Bây giờ mới biết hỏi đi đâu? Sợ tôi đem em đi bán hả?”

Sầm Tư Kỳ mặt đỏ lên: “Không phải vậy…”

Nơi Hoắc Long Đình dẫn Sầm Tư Kỳ đến là club tư nhân rất cao cấp, nếu không có hắn dẫn đến thì Sầm Tư Kỳ sợ đến cổng cũng không thể thấy, một người bạn hẹn Hoắc Long Đình tụ tập ở đây, đi tới toàn là con nhà giàu, Sầm Tư Kỳ theo sau Hoắc Long Đình vừa vào cửa liền có vài cặp mắt liếc nhìn cậu, có người còn dài giọng huýt sáo, phát ra tiếng cười không rõ hàm ý.

Sầm Tư Kỳ co quắp mà ngồi xuống sát bên Hoắc Long Đình, lần đầu tiên tham gia tụ hội thế này, cậu lúng túng tới tay chân không biết để đâu, Hoắc Long Đình cởi áo khoác gỡ nút trên cùng áo sơ mi, đổ rượu vào ly đá, rồi uống một ngụm lớn, nam nhân ngồi đối diện hắn giơ ly rượu lên ý mời bảo hắn: “Aaron cậu cũng không phải người khó mời, sớm nói mừng sinh nhật cho cậu cũng không cho chút mặt mũi nha?”

Hoắc Long Đình cười cười: “Tôi không phải đã tới rồi sao?”

Nam nhân hướng tới Sầm Tư Kỳ bên cạnh hắn nâng nâng cằm: “Không định giới thiệu anh chàng đẹp trai này chút sao?”

Sầm Tư Kỳ bị nhắc tới có chút khẩn trương, Hoắc Long Đình bình tĩnh nói: “Cậu ấy tên Sầm Tư Kỳ.”

Chỉ nói đúng một câu rồi không nói thêm gì nữa, đang làm gì, cùng hắn có quan hệ gì hoàn toàn không đề cập tới.

Cho dù hắn không nói, người xung quanh liếc mắt một cái cũng phải hiểu, trong đây dẫn theo người tới không phải chỉ mỗi Hoắc Long Đình, chỉ là ở chuyện này Hoắc Long Đình trước đâu hầu như không quá thích, chỉ là lần đầu tiên mang theo người tới, mới làm đám bằng hữu này sinh ra vài phần tò mò mà thôi.


Biết tính cách Hoắc Long Đình thế nào, hắn không muốn nói thì tuyệt đối không nói, nam nhân không truy vấn nữa, cười nói: “Được rồi, không nói nhiều nữa, trước vẫn là chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Tất cả mọi người nâng ly lên, Hoắc Long Đình cười nói một tiếng “Cảm ơn”, đem rượu trong ly uống cạn.

Sầm Tư Kỳ hơi ngây ngốc, cậu căn bản không biết hôm nay là sinh nhật Hoắc Long Đình, ngơ ngác nhìn hầu kết hắn vì uống rượu mà trượt lên xuống, môi giật giật, muốn nói rất nhiều nhưng lúc này một câu cũng nói không nên lời.

Uống hết một ly, có người tiếp tục rót rượu cho Hoắc Long Đình và Sầm Tư Kỳ, Hoắc Long Đình đưa tay chặn ly của Sầm Tư Kỳ: “Cậu ấy không uống được, đừng rót cho cậu ấy cái này.”

Tửu lượng của Sầm Tư Kỳ hắn biết rất rõ, không muốn nhìn cậu ở đây bị người khác chuốc say.

Người rót rượu “Này” một tiếng, như không tin được: “Không tới nỗi không uống được rượu chứ? Cậu đừng có bảo vệ kỹ tới vậy nha?”

Hoắc Long Đình liếc mắt nhìn Sầm Tư Kỳ một cái, lắc đầu: “Cho cậu ấy chút rượu trái cây là được rồi.”

Hoắc Long Đình quyết một mực che chở cậu, xung quanh cũng không thể làm khó nữa: “Được, người sinh nhật là lớn nhất, cậu quyết định hết.”

Tuy vậy vẫn có người đối với Sầm Tư Kỳ rất hiếu kì, có người đổi chỗ tới ngồi gần bọn họ, đưa danh thiếp cho Sầm Tư Kỳ: “Vị tiểu đệ cậu đang làm gì a? Cậu lớn lên đẹp như vậy có hứng thú tiến quân giới giải trí đóng phim không?”

Sầm Tư Kỳ chưa kịp đưa tay cầm lấy danh thiếp, lần nữa đã bị Hoắc Long Đình ngăn lại: “Được rồi, đem danh thiếp của cậu cất đi, đừng có nghĩ ai cũng muốn gia nhập cái vòng lẩn quẩn của cậu, cậu ấy là sinh viên đại học danh tiếng, cần gì phải đi theo cậu.”

Nam nhân đưa danh thiếp “chậc chậc” ra tiếng, nhìn Sầm Tư Kỳ với ánh mắt ngập tràn tò mò: “Cậu thật sự là sinh viên? Đại học nào vậy?”

Giọng hắn ta không nhỏ, mọi người đều nghe thấy, ánh mắt lần nữa tập trung về Sầm Tư Kỳ, thời đại này sinh viên không lạ, nhưng mấy người được đám công tử nhà giàu mang tới đây, phần lớn là tiểu minh tinh tiểu người mẫu, nếu nói sinh viên thì hơn nửa chỉ là gà rừng trong trường học, sinh viên đại học danh tiếng, thật sự nhìn thấy không nhiều lắm.

Bị nhiều người nhìn chằm chằm truy vấn như vậy, Sầm Tư Kỳ lại lần nữa khẩn trương, cậu cũng không muốn nói ra mình đang học trường nào, sợ có khả năng phát sinh phiền phức, cũng không muốn làm hổ thẹn danh dự trường học, Hoắc Long Đình vỗ nhẹ mu bàn tay cậu an ủi cậu, không kiên nhẫn nói: “Hỏi nhiều vậy làm gì? Dù sao cũng là trường cậu không thi nổi, cậu ấy không giống các cậu chỉ dựa vào ba mẹ.”

Ở đây có cô gái xéo xắt mà phản đối: “Cậu ta không dựa vào ba mẹ thế nhưng dựa vào Aaron anh nha ~”


Cả đám người cười vang, Sầm Tư Kỳ cúi đầu, ngoại trừ lúng túng thì nhiều hơn chính là khổ sở, cậu không phải không cảm thấy xấu hổ, nhưng những người này nói đều là sự thật, câu chữ trào phúng cũng đúng thật cậu mặc dù trong mắt người ngoài là sinh viên tài cao là thiên chi kiêu tử, vẫn là vì tiền mà đem bán mình, điểm này như thế nào cậu cũng không cãi được.

Đại khái là nhìn ra Sầm Tư Kỳ không dễ chịu, Hoắc Long Đình ngồi không bao lâu liền mang cậu đi, lần nữa ngồi vào trong xe, cảm xúc của Sầm Tư Kỳ rõ ràng so với trước lúc tới đã giảm đi rất nhiều, Hoắc Long Đình thậm chí mơ hồ có chút hối hận, sớm biết thế này sẽ không nhất thời hứng khởi dẫn Sầm Tư Kỳ tới đây.

Lái xe trở về, là Sầm Tư Kỳ phá vỡ trầm mặc trước, cậu nhỏ giọng hỏi Hoắc Long Đình: “Hôm nay là sinh nhật ngài sao?”

Hoắc Long Đình không nghĩ là cậu sẽ nhắc tới chuyện này, gật đầu một cái: “Là ngày hôm nay.”

Sầm Tư Kỳ cười cười, giọng nói nhẹ nhàng rất nhiều: “Sinh nhật vui vẻ, lúc trước tôi không biết, không có chuẩn bị quà sinh nhật cho ngài.”

“Không sao, dù sao với tôi cũng chỉ là ngày sinh.”

“Hoắc tiên sinh… Năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hoắc Long Đình nhướng mày, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Sầm Tư Kỳ một cái, nở nụ cười: “Em đoán xem.”

Sầm Tư Kỳ ngập ngừng nói: “Tôi không đoán được…”

“Hai mươi chín.”

Sầm Tư Kỳ “A” một tiếng, Hoắc Long Đình cười ra tiếng: “Rất bất ngờ?”

“Có chút.” Sầm Tư Kỳ ăn ngay nói thật, cậu biết Hoắc Long Đình rất trẻ trung, nhưng không nghĩ tới hắn còn chưa đến ba mươi.

Hoắc Long Đình hai mươi chín tuổi, chỉ lớn hơn mình mười tuổi, mười năm sau chính mình sẽ có bộ dáng thế nào? Suy nghĩ Sầm Tư Kỳ tự dưng trôi đi rất xa, cậu có thể tưởng tượng đến mười năm sau, có lẽ khi đó mình đã có một công việc ổn định, 9 giờ đi 5 giờ về… Không, làm nghề của bọn họ nhất định sẽ thường xuyên tăng ca, nói không chừng toàn sinh hoạt sau 9 giờ tối, mỗi tháng so với tiền lương bình thường có thể cao hơn một chút, nhưng lương tháng có khi còn chưa đủ một chai rượu mà đám thiếu gia vừa mở đêm nay, tuy rằng bận rộn, cũng sẽ rất phong phú, chỉ là đến lúc đó, cậu và Hoắc Long Đình đại khái đã sớm thành người xa lạ, cậu là ai có khi Hoắc Long Đình còn chẳng nhớ.

Cậu của mười năm sau, sẽ không là tình nhân bao dưỡng bị người khác cười nhạo xem thường nữa, nhưng cũng không còn tư cách ở lại bên cạnh Hoắc Long Đình.

Không rõ Sầm Tư Kỳ như thế nào vừa rồi còn cười tủm tỉm nói vài câu lại bỗng nhiên không còn chút tinh thần, Hoắc Long Đình không hỏi nhiều, chỉ là lần nữa giơ tay, xoa nhẹ một chút lên tóc cậu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui