Tù Điểu

Thời điểm tiếng chuông tan học vang lên, Sầm Tư Kỳ xách cặp lên vội vàng rời khỏi phòng học, bạn cùng phòng đuổi theo hỏi cậu buổi tối có ra ngoài trường ăn xiên nướng* không, Sầm Tư Kỳ xấu hổ cười cười: “Không được, tôi có việc không đi được, các cậu đi đi, buổi tối tôi không về không cần để cửa cho tôi.”

Trận tuyết đầu đông năm nay rơi một ngày một đêm, tuyết đọng cao đến nửa cẳng chân, Sầm Tư Kỳ cầm ô, chân cao chân thấp dẫm tuyết đi đến cổng trường, hơi thở trong không khí kết thành một làn sương trắng, cậu giương mắt nhìn về phía trước, người đi đường có đôi có cặp hay tốp năm tốp ba, đang cười đùa đi ngang qua khi màn đêm dần dần buông xuống, nhìn đến cậu càng là một người cô đơn chiếc bóng.

Sau giây lát thất thần, Sầm Tư Kỳ bình tĩnh lại, chân bước nhanh hơn. Trạm tàu điện ngầm ở ngay bên ngoài cửa lớn trường học, chuyến tàu gần nhất lúc 6 giờ vừa rời đi, nhìn thoáng qua đồng hồ, Sầm Tư Kỳ có chút nóng vội, trước khi tan học 10 phút cậu nhận được tin nhắn Hoắc Long Đình gửi tới, nói đêm nay hắn sẽ qua, tuy không nói cần chuẩn bị cơm chiều, nhưng cậu cũng không thể quá muộn mới trở về, Hoắc tiên sinh tính tình không tốt lắm, cậu không muốn vì chuyện nhỏ này mà chọc hắn không vui.

Cũng may từ chỗ tàu điện ngầm đến chỗ Hoắc Long Đình sắp xếp cho cậu chỉ mất khoảng nửa giờ, ra khỏi trạm cậu có thể thuận tiện đi một chuyến đến cửa hàng tiện lợi, mau mua xong đồ dùng cần thiết, cô bé thu ngân có nhìn trộm cậu vài lần, Sầm Tư Kỳ thần sắc bình tĩnh, thoải mái hào phóng mà nhìn lại đối phương, cô bé thu ngân đỏ mặt, cúi đầu nhanh chóng tính tiền cho cậu.

Mang theo đồ mua từ cửa hàng tiện lợi ra đến cửa, cậu đứng ngoài cửa do dự chốc lát rồi quay lại mua mấy hộp thức ăn cho mèo, cô bé thu ngân mặt đỏ hồng mà nói với cậu: “Cậu mua mấy loại này đi, hương vị rất tốt, con mèo nhỏ nhà tôi rất kén ăn, cũng đặc biệt thích loại này, còn thích hợp cho dạ dày của mèo nhỏ ốm yếu.”

Sầm Tư Kỳ cười cười: “Không cần, nó không kén ăn, cũng không có kiều quý như vậy.”


Hoa viên Cẩm Giang là kiến trúc đã được xây dựng có hơn mười năm, giá nhà năm xưa hiện giờ đội lên tới trên trời, bất động sản tốt hoàn cảnh cũng tốt, bất quá điều này đối với Sầm Tư Kỳ không có gì liên quan, nơi này không phải nhà của cậu, nhiều lắm cũng chỉ là chỗ ở tạm thời, hơn nữa chỉ khi Hoắc Long Đình muốn tới, cậu mới có thể ở lại đây.

Hai phòng ngủ một phòng khách hoàn thiện nhưng lại ít nội thất, không khí trong phòng băng băng lãnh lãnh không có nhân khí nhưng rất sạch sẽ, dì giúp việc một tuần sẽ đến hai ba lần, dì đến đều là ban ngày, cùng Sầm Tư Kỳ thời gian khác biệt cũng tránh làm cậu gặp nhiều xấu hổ.

Sau khi Sầm Tư Kỳ vào cửa liền đem đèn mở lên mang đến không khí ấm áp trong phòng, cất đi đồ vật mua tới, mấy hộp thức ăn cho mèo thì để trong ngăn tủ bếp khoá lại, Hoắc Long Đình sẽ không đến những nơi như thế này.

Cậu đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay áo ngủ đến khi ra Hoắc Long Đình đã vào tới cửa, đang cởi áo khoác.

Hoắc Long Đình thân mặc áo khoác màu xanh đen bên trong là tây trang thẳng thớm, thân hình đĩnh bạt, lãng mục ô mi, khuôn mặt thon gầy lộ ra góc cạnh lạnh lùng rõ ràng, tuy hắn chỉ mới vừa ba mươi nhưng giơ tay nhấc chân lại là vẻ tự phụ sinh ra đã có.


Sầm Tư Kỳ cũng không biết cụ thể Hoắc Long Đình làm việc gì, chỉ biết hắn có rất nhiều tiền, là xuất thân quý công tử hào môn.

Sầm Tư Kỳ ở nghỉ hè năm hai đại học mà biết được Hoắc Long Đình, ba mẹ cậu mất sớm, duy nhất chỉ có bà nội là giữ cậu lại nuôi dưỡng, năm đó bà nội bị nhiễm trùng đường tiểu, chi phí chữa bệnh đắt đỏ không phải một sinh viên còn đi học có thể chu toàn, cho dù bán đi nhà ở quê xa cũng không đủ, trong thời điểm cậu mờ mịt vô thố nhất đã gặp Hoắc Long Đình, Hoắc Long Đình cho cậu một tờ chi phiếu, cậu đem chính mình bán cho Hoắc Long Đình.

Sầm Tư Kỳ nhận lấy áo khoác Hoắc Long Đình cởi ra giúp hắn treo lên, lại đi phòng bếp pha cho hắn một ly trà, Hoắc Long Đình uống trà cùng cậu nói vài câu chuyện phím, đều là hỏi một chút việc vặt ở trường của cậu, Sầm Tư Kỳ thuận miệng nói chính mình trước năm học đã lấy được học bổng quốc gia, Hoắc Long Đình gật gật đầu, ngữ khí như cũ bình đạm: “Sinh hoạt phí đủ dùng không?”

Khoé miệng đang cười của Sầm Tư Kỳ hơi hơi đình trệ, ban đầu cậu còn ôm ít tâm tư được thêm vài lời hỏi thăm cậu nỗ lực như thế nào để đạt được học bổng, nháy mắt lại trở nên đần độn vô vị, Hoắc Long Đình nhìn như quan tâm học tập của cậu, kỳ thật bất quá chỉ là nhàm chán tìm đề tài mà thôi, hắn chính là không thèm để ý, chỉ biết đúng hạn cho cậu đủ tiền.

Liền sau đó là từng bước mà lên giường, Hoắc Long Đình không thô bạo nhưng cũng không tính là ôn nhu, ở trên giường cũng không có cái gì cổ quái, thời gian đã hơn một năm, Sầm Tư Kỳ đã sớm thích ứng hết thảy, lúc này cậu thường thực an tĩnh, cơ hồ không phát ra âm thanh, cũng chỉ ở thời điểm cuối cùng bị Hoắc Long Đình lật qua tiến vào sẽ nắm chặt ra trải giường bên dưới, áp lực mà phát ra tiếng rên.


Sau khi sự tình kết thúc, Sầm Tư Kỳ ghé vào giường mà thở dốc lúc lâu mới hoà hoãn lại, Hoắc Long Đình từ phòng tắm đi ra bắt đầu mặc lại quần áo: “Tôi đi trước, em nghỉ ngơi sớm chút đi.”

Sầm Tư Kỳ nhắm mắt lại gật gật đầu, Hoắc Long Đình chưa bao giờ ở lại qua đêm, cậu sớm đã thành thói quen.

Khi tiếng đóng cửa vang lên, Sầm Tư Kỳ chân đã mềm nhũn mới từ trên giường bò xuống, bạch trọc nhớp dính theo đùi mà trượt xuống, cậu ở trong lòng cười khổ, may thật, vẻ chật vật cùng nan kham này sẽ không có người thứ hai nhìn thấy.

Lần nữa đi ra từ phòng tắm Sầm Tư Kỳ ngồi ở mép giường mà phát ngốc một hồi, rồi cũng đứng dậy thay quần áo, từ ngăn tủ lấy ra hộp giấy và vài món quần áo cũ, lại đi tới phòng bếp mở ngăn tủ khoá kia, ôm lấy thức ăn mèo cùng cặp sách ra cửa.

Tiểu khu được làm xanh hoá rất tốt, nơi nơi đều là cây xanh, Sầm Tư Kỳ ở trong hoa viên đi qua đi lại, nhỏ giọng gọi vài tiếng, một con mèo nhỏ mới mấy tháng từ lùm cây chui ra, Sầm Tư Kỳ ngồi xổm xuống mở hộp thức ăn cho mèo, đổ vào trong chén nhỏ mang theo, đưa tới trước mặt mèo nhỏ.

Mèo nhỏ cẩn thận đi lại gần, đầu tiên là dùng mũi ngửi ngửi, sau đó liền ngấu nghiến mà ăn.

Đây là một con mèo hoang bình thường, hai tháng trước Sầm Tư Kỳ ở đây nhặt được nó, mèo nhỏ chỉ có một mình, cậu sinh lòng trắc ẩn liền đem mèo nhỏ bế lên lầu, những ngày đó vì mèo nhỏ hầu như ngày nào cậu cũng ở lại đây, mãi cho đến một tuần sau khi Hoắc Long Đình đi công tác trở về, vừa vào cửa đã bị mèo nhỏ quấn lấy, mặt mày liền đen lại.


Đó là lần đầu tiên Sầm Tư Kỳ nhìn thấy Hoắc Long Đình tức giận như vậy, tuy rằng hắn không mắng chửi, không nói gì cũng không bắt Sầm Tư Kỳ phải giải thích, chỉ là làm cậu lập tức phải mang mèo nhỏ đi, nhưng từ ánh mắt và giọng nói của hắn Sầm Tư Kỳ có thể cảm giác được, hắn thật sự sinh khí.

Sầm Tư Kỳ không dám tiếp tục giữ lại mèo nhỏ, cũng không thể mang mèo nhỏ về ký túc xá ở trường học, chỉ có thể đem thả trở về, cách một hai ngày lặng lẽ mang chút thức ăn đến cho nó, cứ như vậy mà nuôi dưỡng, cũng may con mèo nhỏ này đủ kiên cường, vẫn còn sống, còn càng lớn càng dài.

Nhưng hiện tại trời lại đang đổ tuyết, cậu sợ mèo nhỏ bị đông lạnh đi mất, sao khi cho nó ăn no đem mèo nhỏ ôm lên, trong chớp mắt tìm thấy một góc khuất rồi tính toán làm cho nó một cái ổ.

Dùng bìa giấy các-tông và quần áo cũ làm ổ nom cũng chắc chắn, mèo nhỏ bò đến hướng của Sầm Tư Kỳ kêu vài tiếng, Sầm Tư Kỳ thực cao hứng, sờ sờ đầu nhỏ của nó, lại đổ thêm cho nó ít thức ăn để bên ngoài, sắp xếp ổn thỏa một lúc sau mới đứng dậy rời đi.

Không quay về phòng nghỉ, Sầm Tư Kỳ mang theo cặp sách trở về trường học, dù cho trời tuyết đường đêm lại khó đi, cậu nghĩ cũng không muốn một mình ở lại căn phòng lạnh lẽo kia.

Bóng đêm đã buông xuống, tuyết trắng đọng trên đèn đường càng làm nổi bật ánh đèn ấm áp, phá lệ mà có vẻ nhu hòa, Sầm Tư Kỳ thổi khí trong lòng bàn tay, tâm tình tốt lên không ít, mở ô ra, chậm rãi bước đi trong màn tuyết đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui