Từ Địch Thành Yêu

Cố Thanh Hàn sau một lúc trầm ngâm bỗng đặt một tấm thẻ đen lên bàn.

"Gì đây?", Triệu Lam ném chiếc hộp xuống giường, khó hiểu nhìn nàng.

Màu sắc đã cho thấy giá trị trong này không hề nhỏ.

Cố Thanh Hàn hít sâu một hơi, chậm rãi nói, "Phiền chị giúp tôi trả về cho chủ nhân của nó"

Cô liếc nhìn tấm thẻ, bên trên in rõ ba chữ "Thẩm Tư Đằng", lửa giận trong lòng lại lần nữa phun trào, "Sao lại đưa cho tôi?"

Cô hiện tại không muốn thấy bất cứ thứ gì của tên khốn này.

"Câu này mà chị cũng cần phải hỏi sao? Nó vốn dĩ nên nằm trong tay người mà nó nên thuộc về mà"

Thật ra tấm thẻ này không phải do Thẩm Tư Đằng chủ động đưa cho nàng mà là Cố Thanh Hàn đã hỏi mượn hắn.

Còn nhớ lúc đó cơn đau đầu của Cố Tiểu Mạc đột ngột tái phát buộc phải phẫu thuật gấp, ngày hôm ấy nàng đã chạy vạy ngược xuôi nhưng mối quan hệ của nàng vốn không rộng rãi mà trong số đó lại chẳng có ai đặc biệt khá giả, số tiền mượn được vẫn không đủ. Vì để giữ lại tính mạng cho con bé, Cố Thanh Hàn đành phải muối mặt cầu xin Thẩm Tư Đằng giúp đỡ. Không ngờ gã đàn ông trước kia luôn tính toán chi ly với nàng vậy mà lại đồng ý, hơn nữa lại đưa một số tiền lớn như vậy. Và tất nhiên trên đời này làm gì có ai cho không ai cái gì, kèm theo tấm thẻ đó Thẩm Tư Đằng còn đưa ra thêm một yêu cầu.

Đó là nàng phải chấp nhận làm người tình của hắn.

Sau một đêm trằn trọc suy nghĩ cộng với một chút hiểu lầm với Triệu Lam, Cố Thanh Hàn đã đồng ý.

Kỳ thực trừ khoản tiền đắp vào để đóng viện phí cho em gái thì nàng không hề tiêu thêm một đồng nào.

"Tôi có rút trong này khoảng mười hai nghìn tệ, số tiền đó khi nào bộ phim này đóng máy tôi sẽ trả lại hết cho chị sau, giờ chị cầm lấy nó trước đi"

"Không cần", Triệu Lam nghiêm mặt, "Không muốn chạm vào, cô giữ lấy mà xài đi"

"Nhưng bây giờ tôi không muốn xài tiền của tên cặn bã đó nữa"

"Vậy thì vứt"

Ngữ khí dứt khoát như vậy khiến nàng không khỏi bất ngờ. Dẫu sao thì trong đây vẫn còn hơn năm triệu tệ, số tiền này đối với một thiên kim tiểu thư tài phiệt như cô có thể chẳng là cái đinh gì nhưng với nàng nó lại là cả một gia tài lớn.

Người càng giàu thì tính tiếc tiền càng cao, dựa vào ngày phát hành thẻ cũng đoán được đây là tài sản chung, nàng mới không tin cô cư nhiên có thể vung tiền ném qua cửa sổ như vậy.

Không bằng thử chọc ghẹo một chút xem phản ứng của đối phương như thế nào.

"Ai, chị muốn vứt thì tôi sẽ vứt, nhưng mà như vậy lại rất phí nha, năm triệu tệ chứ không ít", Cố Thanh Hàn vươn tay định lấy lại tấm thẻ nhưng nó đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt của nàng.


Triệu Lam cầm thẻ dứt khoát nhét vào túi xách, hừ lạnh, "Loại tiền dơ bẩn này cô tốt nhất đừng chạm vào nữa"

A ha, đúng là đoán không sai chút nào.

Cố Thanh Hàn chớp mắt nhìn gương mặt cực kỳ nghiêm túc của cô, cười khẩy một cái, "Tôi vốn dĩ cũng chẳng sạch sẽ gì mà"

"Sao lại nói bản thân mình như vậy?", Triệu Lam tỏ vẻ khó chịu, "Cô cũng không phải..."

Hai chữ "gái điếm" được phát ra với âm lượng cực kỳ nhỏ.

"Ha, tuy tôi không làm công việc đó nhưng những chuyện mà tôi đã làm không phải rất giống sao? Còn có..."

Triệu Lam dùng ngón trỏ chặn lại lời nói sắp phát ra của nàng, chau mày, "Đừng nói chuyện kiểu đó nữa, tôi không thích cô tự xem thường bản thân mình như vậy"

"..."

"Chính cô còn không tôn trọng mình thì ai sẽ tôn trọng cô đây?"

Đối phương lập tức trầm mặc.

"Chẳng qua họ không biết những việc mà tôi đã làm thôi"

.....

"Tiểu Triệu"

"..."

"Tiểu Triệu"

"..."

"Triệu Lam"

Gọi mãi mà người kia vẫn cứ ngồi thẫn thờ không có chút động tĩnh, Khổng Vũ liền dồn sức tăng hết cỡ âm lượng, lúc này cô mới hoàn hồn phản ứng.

"Hả? chuyện gì?"

"Còn dám hỏi tôi chuyện gì nữa sao? Tôi cho cô thời gian ngẫm lại lời thoại chứ không phải để cô thả hồn theo mây đâu nhé"


Anh ta vừa xem đồng hồ vừa dùng giọng điệu không mấy vui vẻ phàn nàn. Bình thường Khổng Vũ rất dễ tính, cũng rất ít khi quát tháo người khác, duy chỉ có lúc làm việc thì vô cùng nghiêm khắc, anh ta không cho phép bất cứ ai lơ đễnh gây ảnh hưởng đến tiến độ công việc.

Mà chính Triệu Lam cũng không hài lòng với sơ suất của mình.

"Tôi xin lỗi, tôi sẽ đi rửa mặt cho tỉnh táo lại ngay đây"

"Được rồi, cô tranh thủ một chút, nốt cảnh này thôi là xong tiến trình của hôm nay rồi"

Cô thở dài gật đầu, Khổng Vũ lại quay về phía đặt máy quay kiểm tra lại một lượt.

Triệu Lam mở vòi nước, dùng tay hất nước vào mặt, đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh ngẫm lại lời nói của người nọ vào đêm hôm trước cùng với "món quà" mà Eliese đã gửi.

Liệu những gì nàng nói có phải là sự thật? Lời nói của người phụ nữ đã chen chân vào cuộc hôn nhân của mình liệu có đáng tin cậy hay không đây?

Ai cũng đều có thể trở thành nạn nhân qua lời kể của mình nhưng quả thật ngoài đời cũng không thiếu những trường hợp trớ trêu như vậy.

Cô không muốn tin bản thân bị chính người đã cùng mình đầu ấp tay gối suốt hai năm lừa dối nhưng lại càng không muốn nghĩ tới Cố Thanh Hàn sẽ lừa mình.

Để sáng tỏ mọi chuyện thì chỉ còn cách tự mình điều tra mà thôi.

Đúng, không thể tiếp tục ở thế bị động như vậy nữa, dù có ra sao thì cũng phải làm rõ ngọn ngành chuyện này.

Triệu Lam lập tức lấy di động nhắn tin cho một người, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh, vừa ra đến cửa lại đúng lúc Chu Ân Tầm đang muốn đi vào.

"Ái chà chà, xem ra chúng ta cũng có duyên nhỉ? Đi giải quyết mà cũng chạm mặt nhau được, cô nghĩ sao về việc hẹn hò với tôi?"

Cô liếc nhìn gương mặt cợt nhả kia một cái, không chút che giấu sự bất mãn của mình.

Chu Ân Tầm hiếm khi không nổi giận, ngược lại còn tươi cười, nhún vai, "Không thích thì thôi sao lại phản ứng gay gắt như vậy?"

"..."

"À, quên nữa, cô bé luôn như hình với bóng của cô đâu rồi, coi bộ dáng vóc cô ta cũng được lắm đó"

Nhớ đến chuyện nàng đã kể hôm qua, gương mặt Triệu Lam ngay lập tức đanh lại, "Mau tránh xa Cố Thanh Hàn ra đi, cô ấy không phải loại người giống cô đâu"


"Ôi trời, cô đây là đang cảnh cáo tôi đấy à?", Chu Ân Tầm cười khẩy, "Tôi thật sự không hiểu, tại sao một ảnh hậu như cô lại cứ phải cố gắng bảo vệ một người không danh tiếng, không địa vị như Cố Thanh Hàn để làm gì?"

Cô ta tiến thêm vài bước, hất cằm khiêu khích, "Tôi vẫn cứ muốn cô gái đó đấy, cô có quyền gì mà cấm cản?"

"Cố Thanh Hàn là người của tôi"

"Cái gì?", Chu Ân Tầm chau mày, "Quan hệ giữa hai người là sao?"

Triệu Lam khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm nghị, "Cô ấy đã ký hợp đồng với công ty riêng của tôi, vậy nên tôi sẽ không để kẻ nào làm hại đến cô ấy, kể cả cô"

"Cô sắp mở công ty riêng?, Chu Ân Tầm thoáng chốc có chút sửng sốt, ngay sau đó liền bật cười lớn, "Thú vị thật đấy"

"Cô đây là có ý gì?"

Vẻ mặt của cô ta là sao chứ?

"Cô có chắc bản thân chỉ xem Cố Thanh Hàn như một đồng nghiệp, một hậu bối cần được chiếu cố không?"

Triệu Lam giật mình.

Chu Ân Tầm đột nhiên kéo gần khoảng cách, nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô một câu đầy ẩn ý, "Cái này cô phải tự hỏi lại chính mình mới đúng chứ nhỉ?"

"..."

"Thôi chào, tôi đi trước nhé, sắp són ra quần rồi"

Sau đó liền nhanh chóng lách qua khỏi người cô rồi đi vào nhà vệ sinh, nói vọng ra, "À, còn cái người đang nấp ở góc tường kia nữa, cô may mắn lắm đó, vừa biết cô xảy ra chuyện liền cảnh cáo thẳng mặt tôi như vậy, từ lúc quen biết đến nay tôi chưa từng thấy Triệu Lam sốt sắng thế này bao giờ cả, cô ráng mà giữ cô ta cho kỹ đấy, để vụt mất thì uổng lắm"

Triệu Lam theo phản xạ quay đầu ngược lại, quả nhiên nhìn thấy Cố Thanh Hàn từ chỗ đó đi ra.

Cô ra hiệu bảo nàng đứng yên rồi tự mình đi tới.

"Chị vì tôi mà cãi nhau với cô ta sao?", Cố Thanh Hàn nhớ lại cảnh vừa rồi, ánh mắt mang chút phiền muộn, "Kỳ thực tôi và chị cũng không thân lắm, chị không nhất thiết phải bảo vệ tôi theo cách đó đâu, tốt xấu gì Chu Ân Tầm hiện giờ cũng là giám đốc sản xuất của bộ phim này, làm phật ý cô ta như vậy e là chị sẽ bị làm khó dễ đó"

Nàng không muốn bản thân trở thành cục tạ gây phiền hà cho người khác. Tuy vừa rồi cô thật sự làm nàng rất cảm động nhưng ngược lại cũng khiến cho nàng vô cùng lo lắng.

"Đâu có, ai nói với cô tôi làm vậy là vì cô hả?", Triệu Lam nhướn mày nhìn nàng.

"Gì cơ?"

"Bộ cô cho rằng bản thân mình quan trọng đến vậy sao? Vốn dĩ mối quan hệ của tôi với họ Chu đó đã không hòa hợp từ lâu rồi, cô có xuất hiện hay không thì cũng như vậy thôi"

Câu nói tuyệt tình của Triệu ảnh hậu đã triệt để đạp đổ sự cảm kích vừa rồi của nàng.

Hừ, đồ phụ nữ mặt than đáng ghét, giả vờ nói một câu cho đẹp lòng mình bộ khó khăn lắm hay sao mà nỡ lòng nào tạt một gáo nước lạnh không chút lưu tình như vậy?


Họ Triệu khó ưa!

Dáng vẻ vừa xù lông vừa rủa thầm của Cố Thanh Hàn đã bị Triệu Lam thu hết vào tầm mắt. Phải công nhận lần nào chọc ghẹo người này xong trong lòng cô cũng đều thấy thỏa mãn cả, lén lút nhếch miệng cười trộm nàng.

"Mà sao cô lại lấp ló ở chỗ này?"

"Hả, ừm...ờ..., thật ra thì...", nàng ngượng ngùng gãi đầu, cười gượng, "Tôi thật sự không cố ý nghe lén đâu, chỉ là Khổng đạo bảo tôi đi tìm chị, rồi đột nhiên thấy Chu Ân Tầm đi tới nên tôi mới đợi chị ở đây"

"Vậy cô đã nghe được những gì rồi?"

"Gần như là...toàn bộ đi?", Cố Thanh Hàn chột dạ, "Nhưng mà hai câu cuối cùng thì tôi không nghe được gì hết"

Vì lúc đó hai người họ đứng gần nhau quá, mà Chu Ân Tầm lại bị cô che khuất nên cũng không thể đoán khẩu hình được.

"Cô ta đã nói gì với chị vậy?"

Nàng thật sự muốn biết.

Triệu Lam híp mắt, từ trên cao nhìn xuống đôi môi đang mấy máy của Cố Thanh Hàn rồi đột nhiên búng vào trán nàng một cái.

"Ui da..."

"Nhiều chuyện quá, cô hỏi để làm gì?", nói xong liền xoay người đi về hướng tổ quay phim đang làm việc, "Mau đi thôi, mọi người đang đợi"

Cố Thanh Hàn ở phía sau đỡ trán, hậm hực.

"Thù" này tôi nhất định sẽ trả chị cả gốc lẫn lãi!

_____________________

[Bonus: Khi hai trẻ nhà ta quay về phim trường]

Nhân viên trang điểm vừa nhìn thấy Cố Thanh Hàn liền hoảng hốt, sắc mặt thì đen kịt, giữa trán lại có một vết ửng đỏ, trông chẳng khác gì vừa khai ấn thiên nhãn.

"Cô va vào đâu mà để sưng tấy lên như vậy, không sao chứ? Bây giờ làm sao mà quay phim tiếp được đây?"

Triệu Lam bước vào phòng vừa đúng lúc nghe cô ấy nói câu này, bước đến vỗ vai Cố Thanh Hàn vài cái, giọng nói vô cùng tự nhiên như thể chuyện không liên quan tới mình, "Cô đừng lo, chỗ đó dặm phấn nhiều một chút thì sẽ không ai phát hiện đâu"

Nàng liền ban cho cô một ánh nhìn hình viên đạn.

Cô gái quan sát thật kỹ gương mặt Cố Thanh Hàn, e dè nói, "Trông nó nổi bật như vậy, sợ là phải dặm hết khuôn mặt thì nhìn mới tự nhiên được"

"Cô thấy ổn thì cứ việc làm đi, tính tình Cố Thanh Hàn cũng hiền lành lắm, không cắn cô đâu mà sợ"

Cái bà cô họ Triệu này!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui