"Tiểu Cố, không phải cậu nói sẽ không đi sao?", Tiêu Vũ Huyên ngạc nhiên nhìn Cố Thanh Hàn.
Thực ra không chỉ có Tiêu Vũ Huyên ngạc nhiên mà bản thân Cố Thanh Hàn cũng đang chưa load được chuyện gì đang xảy ra.
Lùi lại một tiếng trước, Cố Thanh Hàn về đến nhà chuẩn bị làm cơm thì bị Cố Tiểu Mạc kéo ra ngoài phòng khách ngồi.
"Có chuyện gì vậy Tiểu Mạc?"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Tiểu Mạc nàng lại cảm thấy lo lắng, không lẽ con bé ở trường bị bạn ăn hiếp?
"Không có gì, chỉ là Tiểu Mạc muốn xin chị một chuyện"
"Chuyện gì?"
Cố Tiểu Mạc nháy mắt phấn chấn, hai mắt lấp lánh nhìn nàng, "Tiểu Mạc muốn đi xem phim"
"Xem phim?"
Tiểu Mạc chẳng phải trước giờ vẫn luôn ghét những nơi đông người như rạp phim sao? Trước đây Cố Thanh Hàn cũng từng đưa Cố Tiểu Mạc đến đó vài lần nhưng con bé đều muốn bỏ về giữa chừng.
Vì là rạp chiếu phim nên không tránh khỏi sẽ phải ngồi cạnh người lạ, cộng thêm âm thanh trong đó rất lớn luôn khiến Cố Tiểu Mạc thấy khó chịu.
Vậy mà bây giờ lại chủ động muốn đi xem phim, này thật sự là có quỷ a?
Cố Thanh Hàn thắc mắc liền hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn đi xem phim?"
Cố Tiểu Mạc ngẫm nghĩ một hồi như đang tìm kiếm câu trả lời, sau đó chậm rãi mở miệng: "Tiểu Mạc có hẹn với bạn"
Cố Thanh Hàn trố mắt nhìn em gái, sự ngạc nhiên của nàng vẫn không biến mất mà nó đi từ vấn đề này sang vấn đề khác.
Tiểu Mạc vừa nói con bé có bạn sao? Đây là lần đầu tiên Cố Tiểu Mạc chủ động nói với Cố Thanh Hàn rằng con bé có bạn.
Dù sao Tiểu Mạc so với nàng càng ít nói, hơn nữa con bé vẫn luôn bài xích với người lạ, bây giờ có bạn thì không phải quá tốt rồi sao? Đây chính là điều mà nàng hằng đêm mong ước.
Cố Thanh Hàn đương nhiên phấn khởi đồng ý.
Vậy nhưng tới nơi thì mới phát hiện không có bạn cũng chẳng có bè, chỉ có tấm poster bự chảng có mặt Triệu Lam cùng tên phim ở trên đó.
Cố Thanh Hàn chết lặng ở trong tim nhiều nhiều chút.
"Oa a, Tiểu Cố, cô bé đáng yêu này là em gái cậu sao?"
Trình Vân Y cực kì yêu thích những cô bé với vẻ ngoài đáng yêu như Cố Tiểu Mạc.
Lại nói hôm nay Cố Thanh Hàn cho Tiểu Mạc mặc chiếc váy trắng mà nàng mới mua, trông con bé không khác gì một tiểu công chúa.
Tiêu Vũ Huyên lườm cô một cái, "Cậu tém tém lại cái, doạ em nó sợ bây giờ"
"Chậc, mình đã làm gì em ấy đâu?", Trình Vân Y nhăn mặt sau đó lại quay sang mỉm cười với Cố Tiểu Mạc, "Bé con, em tên gì?"
Cố Tiểu Mạc nhìn chị gái nhiệt tình trước mặt, có chút sợ hãi, hơi lui lại phía sau nắm lấy cánh tay của Cố Thanh Hàn, ánh mắt lỗ rõ vẻ phòng bị.
Động tác của con bé khiến cho cả Tiêu Vũ Huyên và Trình Vân Y bất ngờ, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Cố Thanh Hàn ngược lại cũng không quá ngạc nhiên, đây mới là phản ứng bình thường của Cố Tiểu Mạc khi gặp người lạ.
Dù sao con bé mới gặp họ lần đầu.
"Các cậu thông cảm, con bé hơi sợ tiếp xúc với người lạ"
Cố Thanh Hàn vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tiểu Mạc, nhẹ giọng trấn an: "Tiểu Mạc đừng sợ, họ là bạn của chị, không phải người xấu đâu.
Em thử bắt chuyện với họ đi"
Cố Tiểu Mạc chuyển ánh mắt nhìn Tiêu Vũ Huyên và Trình Vân, hồi lâu mới lên tiếng, "Hai chị...là bạn của Tiểu Thanh Hàn sao?"
Tiêu Vũ Huyên trước tiên trả lời, "Đúng vậy, tụi chị làm chung với Tiểu Cố, em tên Tiểu Mạc đúng không? Chị là Tiêu Vũ Huyên"
"Còn chị là Trình Vân Y, hôm trước bánh mà chị em mang về là do chị làm đó"
"Thật ạ?"
Cố Thanh Hàn khẽ gật đầu.
Lúc này Cố Tiểu Mạc mới buông ra cánh tay của chị gái, tự mình giới thiệu: "Xin chào, em tên Cố Tiểu Mạc"
"Ui, Tiểu Mạc ngoan quá ta", Tiêu Vũ Huyên xoa đầu Cố Tiểu Mạc, nhìn đồng hồ treo trên tường, nhắc nhở: "Thôi chúng ta vào phòng đi, sắp đến giờ chiếu phim rồi"
Nói xong cùng Trình Vân Y vây lấy Cố Tiểu Mạc, "Nghe chị em nói em là fan của Triệu Lam có đúng không? Tụi chị cũng vậy nè"
Cố Tiểu Mạc nghe nhắc đến nữ thần của mình thì liền vứt hết sự phòng bị lúc nãy, tíu tít trả lời: "Dạ đúng ạ, Tiểu Mạc thích Lam tỷ lắm"
Cả ba cứ như quen biết đã lâu, vừa đi vừa trò chuyện rôm rả mặc kệ Cố Thanh Hàn lững thững đi một mình.
Cố Thanh Hàn đau đầu, nàng có cảm giác mình bị lừa.
Háo hức đến gặp bạn của Tiểu Mạc, kết quả bị ba con gián tinh vì truy nữ thần mà vứt bỏ mình ở phía sau.
Một vạn tính từ cũng không đủ để miêu tả tâm trạng biến hoá khôn lường này của nàng.
Vì đi riêng nên dãy ngồi của chị em nàng và hai người còn lại khác nhau, nhờ vậy mà tam ca gián tinh mới chịu dừng lại.
Phim bắt đầu chiếu.
Đúng như cái tên của nó, đây là một bộ phim cổ phong liêu trai, kể về một người phụ nữ vì muốn được ở cạnh người mình yêu mà chấp nhận bán linh hồn cho quỷ dữ.
Bộ phim lần này Triệu Lam đóng tận hai vai, một vai là công chúa Tang quốc Lạc Yên, vai còn lại là Mục Yêu ác linh chuyên hút linh hồn người khác để tu thành chánh quả.
Lạc Yên vốn phải lòng Lộc Minh thượng thần, nhưng người và thần nào có thể ở bên nhau, ác linh vì thế đã dụ dỗ nàng giao linh hồn cho ả, ả sẽ giúp nàng thoát khỏi kiếp luân hồi, mãi mãi có thể ở bên Lộc Minh.
Lạc Yên vì quá si tình nên đã bất chấp tất cả, đồng ý trở thành con rối của Mục Yêu, với nàng chỉ cần được nhìn thấy Lộc Minh là đủ.
Nhưng càng ngày Lạc Yên càng phát hiện, nàng không những không thể đến gần Lộc Minh mà ngay cả bản thân nàng cũng dần bị mất đi lí trí, hoàn toàn bị Mục Yêu thao túng.
Nàng muốn giải trừ khế ước với ả trước khi quá muộn.
Thế nhưng Lạc Yên chỉ là một cô nương bình thường, sức không đủ, phép không có, căn bản không thể thoát khỏi Mục Yêu.
Lộc Minh thượng thần sau khi phát hiện người con gái mình yêu bị quỷ dữ giam hãm, ngài đã đến tìm Mục Yêu, bắt đầu cuộc chiến không hồi kết.
Cuối cùng Lộc Minh tự ý dùng tiên khí nghìn năm của bản thân mở ra Quỷ Môn Quan để trấn giữ Mục Yêu, đồng thời tìm lại ba hồn bảy phách cho công chúa.
Lộc Mình mất hết tiên khí bị tước đi phong vị thượng thần, đẩy vào vòng luân hồi nhưng vẫn tha thiết tìm kiếm hình bóng vị công chúa năm nào đã cùng hắn thề nguyện.
Nói thật lòng, đây quả là một phim vô cùng đáng giá.
Kịch bản không quá mới mẻ nhưng từ trang phục, góc quay cho tới bố cục và cách mà các diễn viên truyền tải cảm xúc vào nó mới thật sự khiến người ta nể phục.
Tuy nhiên thứ mà Cố Thanh Hàn quan tâm hơn cả là diễn xuất của Triệu Lam.
Đây là lần tiên nàng thật sự nghiêm túc xem tác phẩm của cô.
Trước đây nàng cảm thấy mọi người đã quá tâng bốc Triệu Lam rồi, nếu không có Thẩm Tư Đằng hậu thuẫn thì cô chưa chắc có được như ngày hôm nay.
Nhưng ngay lúc này thì lại khác, nàng thật sự bị diễn xuất thiên phú của cô thuyết phục hoàn toàn.
Một lúc cân cả hai vai nhưng không khiến người xem thấy gượng gạo, cũng không bị lẫn lộn giữa nhân vật này với nhân vật khác.
Rõ ràng khuôn mặt không hề thay đổi nhưng từ ánh mắt, biểu cảm, cử chỉ cho đến cách nhả thoại đều cho thấy đây là hai nhân vật với hai tính cách trái ngược nhau.
Cố Thanh Hàn là xem đến ngốc rồi, ngay cả phần bắp trên tay bị Cố Tiểu Mạc bóc ăn gần hết cũng không hề hay biết.
Phụt.
Màn hình trở nên tối đen, đèn trong phòng sáng lên, bộ phim đã kết thúc nhưng Cố Thanh Hàn vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi cảm nhận được Cố Tiểu Mạc lay nhẹ cánh tay mình thì nàng mới định thần lại.
"Tiểu Thanh Hàn thấy bộ phim nay thế nào?"
"Rất hay", nàng quả thật không có chỗ nào để chê.
Cố Tiểu Mạc lại càng thêm hào hứng, ánh mắt không giấu được sự chờ mong, "Vậy...vậy còn Lam tỷ thì sao?"
Cố Thanh Hàn bị chọc trúng chỗ ngứa, á khẩu một lúc, khẩu thị tâm phi mà phun ra hai chữ, "Bình thường"
Đánh chết nàng cũng không thừa nhận vừa nãy bản thân đối với tài năng của Triệu Lam có bao nhiêu ngưỡng mộ.
Đương lúc mọi người trong rạp đứng lên để ra về thì bỗng nhân viên yêu cầu tất cả quay lại chỗ ngồi, có một điều đặc biết sắp được diễn ra.
Ngay sau đó thì toàn bộ đèn lại vụt tắt, một giọng nói không nhanh không chậm vang lên.
"Rất cảm ơn mọi người đã đến ủng hộ cho buổi công chiếu đầu tiên của "
Lông tóc sau gáy Cố Thanh Hàn bỗng chốc nắm tay nhau dựng đứng, trong đầu vang lên tiếng chuông cảnh báo một dự cảm không lành.
Giọng nói này nghe sao có chút quen tai, thật giống như....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...