Từ Mộng đang ôm mặt khóc rưng rức thì đột nhiên hốt hoảng la lên.
- Tôi hiểu rồi, cô ta mang thai, có nghĩa là…thuyền này tính luôn thai nhi là năm người, thậm chí còn là con trai, phạm thêm luật nam nữ.
Trời ơi…cô cô…Tiểu Dạ cô xem cô hại chết tôi rồi, mau ném cô ta đi đi!!!
Tiểu Dạ lúc này đã cực kì sợ hãi quay sang nhìn tôi cầu cứu.
- Chu Xán…tôi…tôi phải làm thế nào đây…
Phương Tố Như vẫn điềm nhiên nói:
- Phạm hai luật mà vẫn chưa chết thì chắc mạng chúng ta lớn nhất trong đám rồi.
Chu Xán, theo cô tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?
Tôi quay sang ném cái phao con vịt mà lúc nãy Trần Khâm Đức đã cho, vừa hay lúc này nó có tác dụng nhất.
Tôi nói với Tiểu Dạ bằng giọng chậm rãi và trấn an:
- Cậu lên phao trước đi!
- Vậy còn ba chúng ta trên thuyền này? Chết à? - Phương Tố Như gắt gỏng hỏi tôi.
- Sống trước một người vẫn tốt hơn chết hết.
- Cô bị điên à? Hay mắc bệnh thánh mẫu? Giờ còn nhường phao cho cô ta.
Ở đây ai đứng trước cái chết cũng co quắp lo cho mình, còn cô mỗi lần đều lo cho cô ta trước, kì lạ thật, cô ta là tổ tông nhà cô à?
Tôi không muốn để ý tới giọng đay nghiến, cũng không có thời gian giải thích nhiều trước ánh mắt chất vấn của Phương Tố Như, chỉ lên một tòa nhà cách đó không xa nói:
- Thấy cửa sổ mở đó không? Ở xung quanh đây duy nhất chỉ có chỗ đó có cửa sổ mở, trực giác cho tôi biết đó là cửa vào nhiệm vụ.
Ban nãy cô cũng nghe “mấu chốt” rồi đó, tìm cây đinh ba trước khi nước nhấn chìm nơi này.
Có nghĩa là dù có thuyền cũng vô nghĩa, chúng ta phải đi tìm…
Tôi còn chưa dứt lời thì chiếc thuyền đã bị đâm một lỗ lớn dưới đáy, nước nhanh chóng tràn vào trong.
Tiểu Dạ ngồi trên phao con vịt đã an toàn trôi ra xa, cô không ngừng cầu cứu cho tôi nhưng giờ phút hỗn loạn này còn mấy ai để ý tới an nguy của ai vì mạng sống của họ còn khó bảo toàn.
Tôi và Phương Tố Như biết bơi, có thể giữ thăng bằng giữa mặt nước, Từ Mộng xem như may mắn nhất, dù không biết bơi nhưng nhờ gương mặt xinh đẹp xuất chúng nên được một cậu trai biết thưởng thức cái đẹp quăng cho một cái phao chuối.
Tôi nhìn mặt nước dần chuyển sang màu đỏ, nghe nhiều tiếng thét thất thanh bên tai, xung quanh là một cảnh tượng vô cùng hỗn loạn như địa ngục.
Những thứ sinh vật bí ẩn vẫn đang giấu mình dưới làn nước lạnh băng đang không ngừng tấn công, có người bị cái đuôi nhọn hoắc của nó xiên qua ngực chết úp mặt, có người bị đâm cho be bét thân thể không nguyên vẹn.
Phương Tố Như ở bên cạnh hỏi tôi:
- Chúng ta là thằn lằn hay khỉ? Thế quái nào mà bấu vào tường để leo được lên cửa sổ kia chứ?
Tôi cố gắng nén căng thẳng nói:
- Nước đang dâng lên.
Cô không để ý à? Kể từ khi có người phạm luật, mỗi phút mực nước đều dâng lên 30cm.
Phương Tố Như quạt quạt hai cánh tay để cân bằng cơ thể giữ mặt nước, cô ta quan sát một chút thì quay lại gật đầu.
- Ừ! Đúng là đã dâng rất cao so với ban đầu.
Tôi cảm giác có thứ gì đó vừa đụng vào chân mình nên nhất thời hoảng hốt, cố gắng nhìn xuyên qua mặt nước nhưng không thể thấy thứ gì.
Nhưng ngay sau đó, thứ đó đã thình lình xông tới, trước khi tôi kịp phản ứng cũng may Phương Tố Như đã rút con dao cán mạ vàng mà Trần Khâm Đức lúc nãy cho cô ta.
Sức người này chẳng thua gì đàn ông, nhìn thân hình khỏe khoắn của cô ta cứ vậy vừa vung tay đã chém một nhát dài trên thân con quái vật.
Con quái vật bị thương quằng mình làm mặt nước khuấy động dữ dội sau đó biến mất tăm.
Cô ta kéo lôi tôi qua một bên nhờ vậy tránh một kiếp nạn bị xiên thành cái donut.
Nhịp tim tôi lúc này vẫn còn đang vỗ như nhạc sàn, bên tai nghe Phương Tố Như léo nhéo nói cái gì đó nhưng đại não nhất thời vẫn chưa xử lý nổi, phải đợi một lúc sau khi cô ta vỗ vào mặt tôi mấy cái nữa tôi mới tỉnh ra.
Lúc này nhìn mặt nước xanh thẫm tôi càng có cảm giác khiếp hãi, cả nửa thân ngâm trong nước dần tê buốt không động đậy nổi.
Tôi tưởng cô không biết sợ, đã sợ như vậy nhưng vẫn nhường phao cho Tiểu Dạ à?
Tôi kìm xuống nhịp thở hổn hển, nói:
Chị dâu với cháu tôi, tôi đương nhiên phải ưu tiên.
Vớ vẩn! Tình thân ở đây vốn chẳng tồn tại nếu cô muốn sống, huống hồ lại chẳng phải ruột rà gì.
Nhưng mà...coi như cô vẫn có chút tác dụng hơn mấy loại gánh nặng kia.
Cẩn thận một chút, hình như con dao này có tác dụng, chúng sợ không dám nhắm vào tôi, chỉ nhắm vào cô thôi.
Còn bao lâu để nước dâng tới trên?
Tôi lẩm bẩm tính sau đó chắc chắn mà nói:
- Hơn 8 phút.
Cửa số kia cách mặt nước này hẳn trên dưới ba mét.
Nếu mỗi phút mực nước tăng đều 30cm, nếu vậy…thì cần 10 phút để dâng tới bậu cửa, nhưng chỉ cần dâng đến 2,5m thì chúng ta có thể bám lên rồi.
- Ôi 8 phút thì chết bố nó hết rồi còn gì!
Phương Tố Như lúc này sau khi suy tính đột nhiên hô lên một tiếng lớn với đoàn thuyền nam bên kia:
- Trần Đức Khâm, cửa vào nhiệm vụ có thể ở bên trên.
Nhưng cần 8 phút nữa nước mới dâng đến, bọn tôi không chờ được, giúp chút đi!
Cô ta hô xong thì lầm bầm nói đủ để tôi nghe thấy:
- Kẻ mạnh sẽ giúp người có tác dụng, chúng ta có thông tin để trao đổi, bọn “đầu tàu” có thể sẽ giúp một chút.
Với lí lẽ này của Phương Tố Như thành thực tôi không quá đồng tình.
Ở thế giới này, người ta chi giúp đỡ nhau khi thật dư dã sự an toàn mà thôi.
Có người vừa giúp mình phút trước, phút sau đã đạp mình xuống nước để trồi lên cũng không phải là chuyện hiếm.
Trần Đức Khâm vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, anh ta nhìn hướng bên trên sau đó nói gì đó với Lý Thái Danh, cái tên cận mọn sách kia lại bắt đầu cắm mặt mà tính toán.
Phương Tố Như ở đây sốt ruột lầm bầm mắng.
- Mẹ nó, lại tính? Chúng khinh thường chúng ta tính sai hay sao ấy?
Lại thêm một con quái vật lao đến chỗ tôi, lần này dù Phương Tố Như có phản xạ nhanh nhưng tôi cũng đã bị nó cắn cho một phát ở mắt cá chân đau điếng trời, máu loan ra đỏ cả mặt nước.
Phương Tố Như nhìn tình cảnh thờ ơ của bọn "đầu tàu" bấy giờ nhịn không nổi mở miệng thô lỗ mắng:
Mẹ các cậu nhé!
Vài giây sau thuyền của bốn kẻ kia đã chèo qua xem xét cánh cửa sổ, sau khi chắc chắn đúng là cửa vào nhiệm vụ lúc này một trong bốn gã đã đứng lên quăng dây móc, sợi dây thừng nhanh chóng đã máng vào khung sắt, Tô Vạn Vạn kéo rịch hai lần xem độ chắc chắn.
Anh ta là một trong bốn "đầu tàu", ngoại hình là một kẻ cao khều, gầy, nhưng tay chân lại rất khỏe, gương mặt thanh tú dễ khiến người ta có cảm tình.
Theo nhận xét của tôi thì đạo đức kẻ này cũng không quá khó coi, song anh ta cũng là dạng không có chí làm "anh hùng", không bao giờ tùy tiện giúp người khác mà không công.
Tô Vạn Vạn quay sang nói với Phương Tố Như:
Chị mang theo bạn chị cùng lên được không?
Phương Tố Như nói:
Bình thường nếu cô ta khỏe mạnh, có thể tự trợ lực thì có thể, nhưng bây giờ cô ta bị thương rồi, hơi rắc rối đấy.
Tô Vạn Vạn quay sang nhìn tôi.
- Cô bị thương ở chân rồi?
Tôi hơi căng thẳng gật đầu.
Ở đây ai cũng hiểu, nếu khả năng đi chạy bị hạn chế chẳng khác nào là gánh nặng cho một tập thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...