Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em - Tình Yêu Bất Tử FULL


Vào cái thời đại này, ở cái xứ Lộc này chưa từng có chuyện nam nam thích nhau, chưa từng nghe qua cái từ gay bao giờ, bọn nữ sinh chỉ đơn thuần nghĩ là Tử Đằng có thêm bạn mới vào nhóm nên thiên vị một chút.
An Nhiên ngược lại trong lòng nghĩ khác, y nghĩ rằng hắn có ý với mình, hắn thích mình, đâu ai biết rằng Hàn Tử Đằng tâm tư lúc này chỉ đơn giản nghĩ rằng, Nhiên Nhiên thật đáng thương, vì hoàn cảnh đáng thương của y mà hắn có chút thương cảm, muốn đối tốt với y một chút, chỉ có vậy thôi, ngoài ra lại chẳng còn nghĩ khác, ấy vậy mà y đã hiểu lầm hắn, thật đáng thương cho y.
Tuy nhiên tiếp sau đó đã xảy ra một chút sự cố, khiến tâm tư thương cảm của Hàn Tử Đằng giành cho y phúc chốc bay biến sạch sẽ.
Chả là cuộc vui trải qua nửa tiếng đồng hồ, y bèn xin phép về trước để đi làm cho kịp giờ, nhưng hỡi ơi y mới đi được vài ba bước, chính lúc này một tiếng nhạc chuông vang lên, ding dong ding dong, tiếp sau đó là một bài nhạc cất lên "jingle bells, jingle bells, jingle all the way! O what fun it is to ride In a one- horse open sleigh..."
Do tiếng nhạc vô cùng đặc biệt, đám học sinh lập tức im phăng phắc, chú ý lắng nghe thì ra nó phát ra từ trong cặp của y, ở cái thời đại này điện thoại vô cùng đắt đỏ, chỉ có bọn nhà giàu mới sắm nổi.Nguyên cái trường trung học cơ sở này học sinh xài điện thoại có thể nói đếm trên đầu ngón tay chỉ có vài ba người, kẻ nghèo hèn như y lấy tiền đâu ra mà mua điện thoại.
Không ai bảo ai, hai kẻ duy nhất trong phòng sở hữu điện thoại là rà lại cái túi quần của mình.Mà hai kẻ ấy là ai,là Vũ Minh Luân và Hàn Tử Đằng.
"Luân, điện thoại mày còn không?" Ba đứa bạn nhỏ giọng vào tai nó, nó ngược lại không đáp lời, mắt dán chặt lên thân ảnh của Tử Đằng, Tử Đằng đã biết mình mất điện thoại, hắn chậm rời khỏi ghế, nện từng bước chân đi đến trước mặt An Nhiên, nhìn theo bước chân của hắn, đám học sinh rét lạnh cả người.
Nga nga, sắp có bão cấp năm giật lên tới cấp đại học nga, đường về trơn ướt mù sa a...Đám học sinh lúc này học cách diễn sâu toàn bộ nín thở im phăng phắc.


Y vẫn sững sờ ngây ngốc, vẫn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Đam Mỹ Hiện Đại
"Ding dong ding dong...jingle bells, jingle bells, jingle all the way! O what fun it is to ride In a one-horse open sleigh..." tiếng chuông lần nữa vang lên trong ngăn cặp của y, Tử Đằng mở ra, bàn tay thọc vào khoảnh khắc mang theo chiếc điện thoại Nokia chính hãng ra ngoài.Đám học sinh ồ lên một tiếng thất kinh hồn vía.
Tầm thời điểm này chiếc điện thoại trị giá mấy chục triệu đồng, bằng cả một gia tài của người nghèo khổ, Võ An Nhiên mày đây là muốn phất lên nhanh chóng hay sao, cướp giữa thanh thiên bạch nhật, cướp của người giàu chia cho người nghèo là mày a nga nga? Đám học sinh lần nữa học cách diễn sâu, tự đem mình nhào thành bức tượng.
"Chuyện này là sao?"Tử Đằng trầm giọng nhìn y,y không đáp lời, mắt vẫn sững sờ ngây ngẩn.
"Tôi hỏi chuyện này là sao?" Tử Đằng gầm lên túm cổ áo y xách đến gần sát mặt hắn,lại nói "Võ An Nhiên, cậu lấy cắp điện thoại của tôi?"
"Tử Đằng, tôi không có!"nhìn vào đôi mắt tức giận của hắn, An Nhiên vô cùng kinh sợ,khắc này mới lờ mờ hiểu ra rằng hắn đánh mất điện thoại.
"Hừ, điện thoại của tôi nằm trong cặp cậu, còn chối, nó là có chân tự chạy vào?"Tử Đằng giận đến độ gân xanh giật giật trên vầng trán.
"Tử Đằng, tôi không có, tin tôi đi, tôi không có lấy thật mà, chẳng hiểu sao nó lại nằm trong cặp nữa?"Chả nhẽ nó là tự động mọc thêm hai cái chân theo phiên bản nâng cấp.Sau đó tự động chạy vào ngăn cặp của tôi,diễn trò cho cậu xem,xem như món quà sinh nhật nó tự tặng cho chủ nhân của nó? An Nhiên tự lạnh với diễn tiến ngờ nghệch trong đầu, tóc gáy đều đã dựng đứng lên lành lạnh, tay ghì chặt cánh tay Tử Đằng, một bộ phân trần.Tuy nhiên hắn khắc này nào có nghe lời y nói, nhìn vào bản mặt của y,hắn lại càng chán ghét mười phần.
"Nhiên Nhiên thật giỏi diễn trò."diễn ra cái bộ mặt đáng thương như búp bê lộng trong tủ kính nhà hắn,thật uổng công hắn đã coi trọng y.

Hắn trầm mặt xuống âm lạnh, bàn tay nắm chặt lại hơi dùng lực một chút đã xô y ngã rầm xuống nền phòng học.
"Hèn hạ!" Bỏ lại một câu hờ hững, hắn đã sải chân rời khỏi phòng.Bước chân của hắn có phải là chấm hết rồi hay không, cõi lòng Nhiên Nhiên tự dưng đau thấu đoạn.
"Tử Đằng, Tử Đằng!" Y gào lên một mực chạy theo hắn, số đông đã ngăn y lại.

Một số chạy theo hắn.


Một số còn lại xúm nhau nện cho y một trận nên thân, dẫm đạp lên cặp sách của y,không ngừng sỉ vả y bằng những lời lẽ vô cùng thậm tệ, khó nghe vô cùng.
"Đồ ăn cắp, đồ ăn cắp không biết xấu hổ."
"Cha mẹ mày chết hết rồi, hèn gì không ai dạy dỗ."
"Đậu má, không được động đến cha mẹ tao." Nghe đến câu này, An Nhiên rống lên, vung tay đánh lại tụi nó.Kết quả lại bị đám học sinh đó đấm thêm cho mấy cú vào đầu vào mặt, sức mình y không cách nào chọi lại, cứ thế y dùng hai cánh tay ôm đầu, che cái bộ phận chí yếu trên cơ thể, nằm co ro trên nền, vô lực nhìn tụi nó đá đạp lên thân thể của y.
Một hồi y lại nghe có nhiều tiếng can ngăn "được rồi đá nó nữa xảy ra án mạng đó, tha cho nó đi." xì xào qua lại một vài tiếng, bọn chúng mới quay lưng rời đi trả lại phòng học vắng lặng như tờ.Chỉ còn có mình y, y lồm cồm ngồi dậy, mặt mũi tím bầm, khóe môi tét ra gỉ máu, y cũng không hề kêu lên một tiếng, nam nhi đổ máu tuyệt không đổ lệ, đó là phương châm sống của y.
Y cắn răng chịu đựng ngồi xổm dậy, chậm rãi nhặt từng sách bút vương vãi trên nền phòng nhét vào trong cặp.
"..."
Đứng dậy một cái y lại loạng choạng ngã nhào xuống, tấm lưng đập vào cạnh bàn đau điếng, đau cũng không bằng trong lòng y khắc này.Tử Đằng không tin y, hắn hoàn toàn không tin y.Hai từ 'hèn hạ'đè nặng đôi vai gầy mảnh của y, y lần nữa đứng dậy, liêu xiêu rời khỏi cái nơi khiến y chịu nhiều oan khuất.
Y về đến nhà, kết quả lại bị ông dượng bắt nằm sấp ra nền, quất thêm cho mấy gậy, bà cô ngồi bên cạnh hòa nhịp mắng xối xả xuống đầu y "cái thằng mất nết, lại đi đánh nhau với người ta, cho mày học để làm gì, đầu mày đầu trâu hay sao hở con mà không nghe lời cô dạy?"
Đêm đó An Nhiên sốt cao, nằm rên hừ hừ trong nhà kho chứa đồ "lạnh...thật lạnh quá!"
Y mê man chìm vào kí ức bé thơ, lúc bà nội còn sống.Bà nội đi chợ về, y chạy lon ton ra đầu ngỏ đón bà "a, bà nội về rồi, về rồi!"Cậu bé con lên ba hốc mắt tròn xoe long lanh ngước nhìn bà, đôi tay mũm mĩm níu lấy vạt áo của bà kéo xuống, cất giọng trong veo:

"Bà ơi, bà có mua quà cho cháu không?"
"Hà hà, bà làm sao quên được quà của cháu yêu!"Cụ bà lưng còng tóc bạc cúi xuống nhìn y, mỉm cười tươi rói trưng ra hàm răng trong chỉ còn có vài ba cái thưa thớt, đôi má hóp lại nhăn nheo.
"Ah, gấu bông, gấu bông, An Nhiên thích nhất gấu bông!"Cậu bé bật reo lên, vòng tay mở rộng đón lấy con gấu bông trắng như tuyết từ bàn tay xương xẩu của người bà.
"Bà ơi, cháu cám ơn bà, cháu thương bà nhất!"Thơm lên gò má nhăn nheo rám nắng của bà nội một cái, cậu bé nhảy cẩng lên vui sướng, vác gấu bông chạy vòng vòng khắp sân nhà.

Người bà chống gậy nhìn theo, cười híp cả mắt.
"Nhiên Nhiên, bà cũng thương Nhiên Nhiên nhất đó!"
Đến đây,một giọt nước vô thức chảy xuống gò má tím bầm của y, y không biết được ngủ trong mơ, là y đã khóc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận