Tử Đằng Tôi Tặng Riêng Em - Tình Yêu Bất Tử FULL


Lúc này trời đã chạng vạng tối, theo thường lệ buổi tối y đến làm thêm tại một quán kem bảy mùi cách nhà chỉ có vài cây số, khách đến quán kem này vào ban tối thường thì là đám học sinh con nhà khá giả trong trấn, còn lại đa phần đều là các cặp tình nhân yêu đương lãng mạn.

"Nhiên, sao đi làm trễ vậy, rồi mặt mày bị sao thế, bầm dập hết trơn?" chị làm kem trong quầy sửng sốt nhìn y.

"Ơ! em sơ ý bị té ngã.

" y vẫn là giấu đi cái vụ đánh nhau, vì cái thời đại này không cần biết ai phải trái, miễn nghe đến hai từ đánh nhau họ đều cho là người đó thuộc thành phần xấu.

"Được rồi, em mau thay đồng phục tiếp viên rồi bưng đồ ra cái chòi số một đi, nhanh chân lên bà chủ nhìn thấy em lề mề là ăn mắng cho coi.

"
"Dạ!" An Nhiên lật đật chạy đi thay đồ, sau đó bưng năm phần kem sầu riêng ngang qua hồ nước trong vắt rồi dừng trước cái chòi lợp bằng lá buông, giữa ánh đèn chớp nháy cùng tiếng nhạc xập xình y nhìn thấy trong chòi là bốn năm thanh niên cỡ độ tuổi của y, ăn mặc đẹp đẽ tươm tất, đồng hồ hàng hiệu đeo tay, đứa thì ngồi bấm điện thoại toàn những thứ xa xỉ mà y chưa từng dám nghĩ tới, xem ra chúng là cái bọn con nhà khá giả trong trấn.

"Kem của các bạn đến đây!" An Nhiên thật nhẹ nhàng đặt từng ly kem xuống mặt bàn, trưng ra nụ cười thân thiện, một đứa trong bọn đã reo rên:
"Ê, tụi bay, thằng này quen mặt ghê ta?"
"Phải ha, tao cũng thấy có chút quen!" một tên lại lên tiếng nhìn chằm chặp vào mặt An Nhiên, hai mắt bỗng sáng rỡ lên "ách, tao nhớ ra rồi, nó chính là cái thằng hồi đầu giờ ra chơi bị đánh dưới rừng cây đi tiểu nè, mặt nó sưng vêu, cái mắt liếc liếc hung dữ này nữa, đích thị nó rồi tụi bây.


"
Cả đám vây quanh nhận ra y, y cũng kịp nhận ra tụi nó chính là đám nam sinh hồi đầu giờ đã đỡ y dậy, chợt nhớ tới cái cảnh lúc đó của mình, quần áo xộc xệch mặt mày sưng húp nằm sài lai trên đất, còn có cái khóa quần lồ lộ ra bên trong quần sịp nhỏ, khiến y vô cùng xấu hổ.

"Hơ.

.

các anh nhận nhầm người rồi, tôi không quen các anh a!" nói rồi y lật đật chạy ào ra khỏi chòi.

Bọn nam sinh tính đuổi theo, giọng nói trầm trầm đã vang lên "ngồi lại đi, tụi mày đuổi theo nó làm cái quái gì?" Hàn Tử Đằng nằm trên võng miệng lên tiếng, mắt vẫn dán vào cái điện thoại ngón tay bấm bấm bàn phím, chân gác lên tấm lưng của thằng bạn ngồi chung võng, nhìn hắn khắc này nửa soái ca lại nửa đá cá lăn dưa của bọn anh chị học đường.

"Nhưng Tử Đằng, rõ ràng là nó đó, cái thằng lì lợm tao nói với mày lúc trưa, mày quên rồi sao?" Vũ Minh Luân cái tên bị hắn gác lưng quay lại nhìn hắn.

"Hừ, nó thì sao, liên quan gì đến tao, tụi mày bớt để ý thiên hạ đi.

" Tử Đằng nhíu mày nhìn tên bạn ngồi cùng, mắt nó vội vã chùng xuống có chút quẫn bách.

"Ờ ờ.

.

vậy kệ nó đi, ăn kem ăn kem a tụi bây!" Vũ Minh Luân cái tên bị gác lưng lần nữa hạ nhiệt với tay múc muỗng kem bỏ vào miệng, yết hầu dịch động nuốt cái thứ mát mát lạnh lạnh vào trong cuống họng, có phần hít thở không thông, đám đi cùng cũng không nói gì nữa, tập trung ăn kem.

Trưa hôm sau, giờ trống tiết, cả lớp nghỉ tại chỗ ngồi, tận dụng thời gian, An Nhiên nằm gối mặt lên khủyu tay chợp mắt một lát, đêm qua tan làm tại quán kem lúc mười giờ, về nhà y còn tắm rửa học bài, mang theo bụng đói đi ngủ, sáng dậy thật sớm đến tiệm cà phê dọn bàn ghế lau chùi bưng bê cho khách, y thật mệt, thật buồn ngủ lắm luôn, nằm xuống là ngủ ngon lành.

Hai thằng Trí, Hòa ngồi ở mé sau lưng y hất cằm nhìn nhau, quả nhiên chúng đã âm mưu từ đầu giờ, đợi y ngủ say, chúng len lén vươn tay kéo cái cặp trong ngăn bàn của y ra, sau đó một lúc lâu mới trả về lại như cũ cho y.

Đến giờ vào tiết, y mở ra, toàn bộ sách vở bên trong là bị xé nát, số sách vở này mua được tốn không ít tiền đi làm thêm của y, không có nó làm sao mà học bài, nắm tay An Nhiên cứ thế mà siết lại thành đấm.


Kết quả giờ ra chơi, bọn kia ra ngoài, y ở lại lớp, cứ thế dùng cách cũ trả đũa lại chúng, vật lí này, hình học này, mĩ thuật rồi cả ngữ văn, y không chừa sót cuốn nào hết trơn hết trọi.

"Thằng khốn Nhiên, mày được lắm!" hai thằng Trí, Hòa nhìn sách vở nát nhừ trong cặp gầm gừ nhe nanh "mày đợi đó Võ An Nhiên.

"
"Tao chờ chúng mày.

" An Nhiên ngón cái quệt mũi, hất cằm thách thức.

Thế là mấy bữa sau bọn chúng đón y ở cái rừng cây đi tiểu sau trường, y không xuống nữa, xếp hàng đợi tiểu ở toilet nam và không quên mang theo cặp.

Không đánh được y, không xé sách vở của y tan nát, bọn chúng là không hả giận.

Thế là phục sẵn ở con đường vắng cách quán kem bảy mùi không bao xa, chúng chờ y tan làm về, lúc này đã hơn mười giờ đêm, đường xá vắng hoe không có mấy chiếc xe qua lại, chúng dừng xe máy trước mặt y, rịn tay ga ùn ùn.

.

"Má nó!" y vừa nhìn thấy chúng hai mắt mở to quay đầu bỏ chạy, bất quá chạy được chưa bao xa, mỗi tên đã chặn một đầu dồn y lại một góc cười ha hả.

"Dám xé sách tụi tao, mày ăn gan cóc tía hả mày?" Tụi nó trợn trắng mắt, xắn tay áo chuẩn bị đấm y.


"Tụi mày xé sách tao trước, tao chỉ làm những gì tụi mày đã đối với tao.

" An Nhiên nhìn chúng hùng hổ tiến đến, vẫn cố trừng mắt đáp lời, hai đứa nó cái thứ đó đã xúm lại đập cho y một trận.

"Đối với mày thế nào, vầy được chưa, vầy được chưa?" Nói một tiếng chúng nó lại đạp lên đầu y một cái, chiêu này gọi là đế dép hôn tóc em, còn chiêu này gọi là trực thăng đáp đỉnh đầu.

Y nằm xài lai trên mép đường, hai tay ôm đầu che lại, chúng cười ha hả.

Chợt một chiếc ô tô từ xa chờ tới chiếu đèn pha sáng trưng, chúng nó có chút sợ hãi vội đạp lên bụng y thêm một cái luyến tiếc vì đánh chưa có đã tay, sau đó nhào lên xe máy phóng vút đi, để lại khói trắng từ chiếc bô phun ra phèo phèo.

Chiếc ô tô dừng lại, một thiếu niên bước xuống ngồi chồm hổm bên cạnh vươn tay đỡ lấy y "có sao không?"
Giọng nói của hắn thật ấm, An Nhiên mở mắt nhìn hắn kịp nhận ra đó là nam sinh đi cùng băng với cái tụi nam sinh vào quán kem hôm qua, sao hắn lại ở đây, sao lại trùng hợp thế này, vẫn là xấu hổ khi hai lần đều gặp hắn trong cái bộ dạng thất thố, khố rách áo ôn, tình cảnh ngặt nghèo xấu xí, An Nhiên vội gạt tay hắn ra lồm cồm đứng dậy.

"Không sao! cám ơn!" bỏ lại một câu không đầu không cuối, y cất bước đi thẳng, chỉ là đi được hai ba bước lại loạng choạng mà ngã xuống, Tử Đằng nhíu mày tính bước đến y lại rất nhanh đứng dậy cứ thế rời đi, nhìn theo tấm lưng đầy đất bẩn của y đáy mắt Tử Đằng sâu thẳm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận