4 anh zaifull quyết định đưa Minhax về nhà là có âm mưa hành hạ các cô gái nhưng họ lại không ngờ còn có một âm mưu khác từ Minhax dành cho họ
( hãy bắt đầu với kế hoạch của Châu trước nhé )
- thực hiện kế hoạch đi - Châu nhận được tin nhắn của Trân .
Khi nhận phòng xong Châu đơ người 1 lúc vì phòng mình sao mà rộng thênh thang và đẹp quá . Cái giường êm ơi là êm . Nhưng dù thế nào kế hạch vẫn sẽ được tiến hành . Châu bật dậy mở ba lô lấy ra một gói gì đó rồi ăn hết sau đó nhảy lên giường ngủ . Đó là Proteinmaxen nhập khẩu từ Úc . Ăn nó vào sẽ có cảm giác thoải mái dễ chịu nhưng ngoài bề mặt da thì rất nóng . Nó có công dụng giúp loại bỏ độc tố trong cơ thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn .
Ở dưới nhà Minh thực hiện kế hoach của mình là ăn hết hết đò ăn một cách thật nhanh để Châu xuống sẽ không còn cái gì để ăn . Nhưng đợi mãi Minh ăn xong từ lâu rồi mà vẫn không thấy Châu bước xuống thì tò mò lần lên coi có chuyện gì không . Cậu gõ cửa , gõ mãi mà chẳng có ma nào thèm mở của , cậu liền lùi lại lấy đà đạp một phát vào cửa khóa cửa bung ra . Minh mở cửa đi vào và bắt gặp hình dáng bé nhỏ nằm trên chiếc giường khủng bố giống như con mèo nằm trên giường vây. Nghĩ rằng là Châu ham ngủ thì Minh tức lắm . Quyết định dạy cho con nhỏ trước mặt một bài học . Minh từ từ tiến lại phía chiếc giường . Cầm cái gối lên ném một phát vào gương mặt bé nhỏ không thương tiếc nhưng vẫn thấy Châu nằm bất động Minh lặp lại 2 , 3 lần nữa kết quả vẫn như lúc đầu : Châu nằm im bất động . Minh hoảng hốt buông cái gối xuống chạy lại nâng đầu nhỏ .
- nè cô bị làm sao vậy hả - Minh lo lắng .
- tôi ... không .... sao đâu ... an đừng lo - Châu thều thào .
- để tôi gọi bác sĩ tới - Minh nói xong rút chú Iphone 6 ra gọi cho bác sĩ riêng tới .
1 lúc sau bác sĩ đã khám xong . Mặt cắt không còn giọt máu .
- nhiệt độ cơ thể là 70 độ C - Bác sĩ vẫn chưa hoàn hồn - cần đưa cô bé tới bệnh viện ngay , từ trước tới nay 42 đọ đã chết rồi mà cô bé này tới 70 độ mà vẫn sống nhăn kì tích đấy - Bác sĩ .
- sao ... 7...7...70 độ sao - Minh như không tin vào tai mình .
- đừng .... đừng đưa tôi tới đó ... tôi sẽ không khỏi nếu ở trong đó - Châu rũ rượi tới tội
- à mà đúng rồi bài tập về nhà của tôi - Châu nói xong cố gượng dậy nhưng không được - làm sao bấy giờ - Châu lo lắng .
- thôi cô cứ nghỉ đi tôi sẽ làm cho yên tâm - Minh .
- nhưng .... - Châu .
- không nhưng nhị gì cả - Minh nói - toi lo được cco yên tâm - Mình .
- vậy cảm ơn anh nhiều nha - Châu
- cô nghỉ đi - Minh nói , qua đắp chăn cho Châu rồi sai người mang cháo lên cho Châu ăn rồi về phòng mình .
Minh ở trong phòng đứng ngồi không yên còn Châu thì đang trong phòng ôm bụng cười và tự hào về tài diễn xuất quá đỉnh của mình .
( giờ thì coi kế hoạch của Trân nhé )
Phòng của Trân cũng lộng lẫy kiêu sa không kém phòng của Châu . Chưa nghĩ ra kế hoạch tác chiến của mình nên Trân thong thả xuống nhà và định bụng kiếm cái gì đó ăn thì thấy trên bàn ăn chẳng có món nào .
- ủa chưa tới giờ ăn sao ? - Trân ngạc nhiên hỏi Nhật .
- tới rồi - Nhật
- vậy sao không thấy đồ ăn - Trân ngây thơ - hay mọi khi annh không ăn tối - Trân nghi ngờ .
- cô nấu đi , tôi không biết nấu với lại hôm nay osin nhà tôi nghỉ vài hôm rồi - Nhật nói dửng dưng , nhờ đó một kế hoạch vút qua cái chí óc bé nhỏ của Trân . Cô nàng đã nghĩ ra kế hoạch tác chiến của mình rồi !!!
- Ukm , thôi được rồi - Trân chống cằm suy nghĩ - nhưng tôi nấu món nào anh phải ăn móm đó nhá - Trân
- ok - Nhật - nhưng cô phải nhớ đồ ăn của tôi phải đặc biệt đó - Nhật nói
Cậu không hề biết rằng cậu đã bổ sung thêm một số chi tiết vào kế hoạch của Trân .
1 lúc sau , Trân đã thực hiện xong tác phẩm của mình .
- nấu xong rồi có xuống ăn đí không hả - Trân ở dưới nhà gọi vọng lên .
- biết rồi - Nhật tắt TV , bước xuống dưới phòng bếp . Trong đầu Nhật đang tưởng tượng ra bao nhiêu là món ngon đước bày trên bàn , nhưng không cậu trên bàn ăn chỉ gồm có 2 cái tô một cái tô rất rất là bự , một cái tô vừa vừa , 2 cốc nước , và 2 bộ dĩa .
- Ăn mì gói sao - Nhật thất vọng .
- ừ tôi chỉ biết làm mấy món này thôi - Trân - đay tô to là của cậu tô bé là của tôi còn đây là nước của cậu - Trân
- mấy gì mà mấy có một món thôi chứ bao nhiêu mà mấy - Nhật bĩu môi - nhưng không sao có đồ để ăn là tốt rồi - Nhật tự an ủi mình
Cậu cầm đũa lên cho gắp đò ăn cho vào miệng nhưng .....
- Á .. ặc ặc cái ..... mì ........ mì kiểu gì vậy - Nhật chỉ vừa chạm môi vào sợi mì đã ........
- sao ? không ngon hả - Trân vẫn thản nhiên ăn đồ của mình .
- cô ... cô cho cái gì vào vậy hả - Nhật sửng sốt - mì gì mà .... mà '' đắng , cay , mặn , ngọt , chua , ngấy '' vậy hả - Nhật mặt tái mét sau khi đã nuốt chọn một miếng mì .
- những nguyên liệu bình thường - Trân vẫn thản nhiên - nhưng tô của anh thì tôi cho : ba gói cà phê đáng , mười quả ớt cực cay , 5 gói bột chua , 2 gói đường , 1 lít dầu ăn , 3 bánh mì gói , 1 lít nước sôi - Trân thực thà kể .
Trời mì gói mà cho tần ấy gia vị thì còn gọi là mì gói không vậy trời . Hèn gì tô của Nhật bự như vậy bự ngang một cái thau con luôn đó và cả món mì của cậu lai đủ các vị như vậy . Nghe Trân nói xong , Nhật không đứng nổi nữa , ngồi phịch luôn xuống sàn , mắt mở to tròn , lông mày nhíu lại , mồm há hốc . Cố nuốt nước bọt trong miệng , Nhật đưa bàn tay còn run run chỉ lên bát mì .
- cô ...cô .......... định để tôi bị ...... bị ngộ độc ........... thực phẩm hả - Nhật vẫn chưa hoàn hồn .
- dâu có đau tại anh bảo đồ ăn của anh phải thật đặc biết mà , tôi nghĩ mãi chẳng biết phải đặc biệt ra sao , cuối cùng tôi cũng nghĩ ra - Trân nuốt miếng mì to - vẫn chưa đặc biệt sao , anh cứ ra nhận xét thoải mái tôi sẽ rút kinh nghiệm - Trân
- từ 8 tổng đời nào cho tới giờ tôi chưa bao giờ thấy món mì nào mà đặc biệt như vậy - Nhật - kể cả trong mơ tôi cũng không giám nhìn thấy nó - Nhật .
- kệ anh , anh phải ăn hết , vì anh bảo tôi nấu cái gì anh cũng ăn còn gì - Trân - giờ thì ăn hết sạch đi ông nội , giờ tôi lên ngủ trước anh ăn xong thì rửa bát luôn , và nhớ đừng có đổ đi đấy - Trân
- biết rồi - Nhật lườm
- vậy thì tốt , chúc ngủ ngon - Trân nói đi lên lầu để lại dương mặt đang đỏ bừng bừng vì tức .
- Mình cầm cốc nước của mình lên uống và ...
Sặc !!!
cốc nước của Nhật được chiết xuất từ 2 gói đường , 2 gói bột canh , 2 gói muối , 2 gói mì chính . Không hỏi cũng biết . Trân lên phòng ngòi trên giường lăn lộn cười và tự hào về chiến công của minh . Chiến công chủa Trân đã kết thúc thắng lợi .
( giờ tới lượt Thiên Di nhé )
Phòng của Thiên Di rất là đẹp và còn to khủng bố nữa vì cô nàng là vợ chưa cưới của chủ nhà mà hehe . Nhưng cho dù thees nào thì Di vẫn sẽ thực hiện kế hoạch của mình . Cô nàng nhẹ nhàng đi xuống trong bộ váy đầm màu hồng trông rất là xinh . Nhỏ đi xuống nhà bếp định bụng kiếm cái gì đó để ăn nhưng đập ngay vào mắt nhỏ là hình ảnh tên Vĩnh Khoa đang ăn ngấu ăn ngiến như kiểu là ngàn năm chưa có cái gì vào bụng vậy . Nhìn Vĩnh Khoa lúc đó trông rất buồn cười nhưng Di cố nhịn đứng im nhìn tên trước mặt .
- Có vẻ anh đói lắm nhỉ - Di nói .
Câu nói bất chợt của Di làm Khoa giật mình vội quay mặt sang một bên để nuốt nốt những thứ còn trong mồm . '' thật là mất hình tượng '' - Khoa nghĩ .
- anh đang nghĩ là anh để tôi nhìn thấy cái cảnh hồi nãy của anh là anh mất cả hình tượng hả - Di nói .
- Sao biết - Khoa ngạc nhiên .
- mặc kệ tôi bị đoán trúng tim đen rồi chứ gì - Di nói xong ngồi vào bàn , nhưng trên bàn thức ăn đã bị Khoa chén sạch rồi còn đâu , biết được cảnh này nên hồi nãy Di có ăn Bánh mì rồi . Cầm cốc nước nhấp một ngụm nhỏ nhưng mắt cô nàng vẫn dán vào tên trước mặt mỉm cười nghĩ về bộ mặt của tên đó khi cô nàng thực hiện xong kế hoạch của mình .
- Anh biết anh đẹp trai rồi nhưng không cần ngắm anh kĩ vậy đâu em à - Khoa nói .
PHỤT ! miệng Di đang đầy nước thì nghe thấy cái câu nói sửng cả gai góc ấy thì không thể nào chụi nổi phun phọt hết nước ra . Nước bắn ra chúng vào đâu không chúng lại chúng ngay vào gương mặt điển trai của Khoa .
- tự sướng vừa thôi ông nội à - Di nói - dù tôi có ế chổng kềnh cũng chả thèm đếm xỉa tới ông đâu nên bỏ cái tính tự tin điên khùng đó của ông đi - Di
- nhỏ kia không biết mất vệ sinh à - Khoa cáu , chụp lấy cái khăn mặt vắt gần đó lau lại gương mặt của mình - đã thế lại còn bảo anh là tự sướng , lại còn bảo người ta là ông nội nữa , này nói à biết ông nọi này còn đẹp trai chán nhá - Khoa .
- nghĩ sao tùy nhưng tự sướng vừa thôi - Di nói xong đứng lên .
Nhỏ giả vờ ngất đi và đã được Khoa đỡ lấy . Khoa hốt hoảng mang nhỏ lên trên phòng đắp chăn . Nghĩ tính nhỏ lo xa sẽ không chịu nằm yên nghỉ ngơi mà đòi dậy học bài ( tên này bị điên rồi Thiên Di lười như hủi ý sao đòi đi học được ) . Thế là Khoa cầm luôn ba lô của nhỏ sang phòng mình có gì thì làm luôn cho nhỏ yên tâm . Nhưng còn đống bát dưới nhà thì tính sao . Tất nhiên là rửa rồi nhưng ngặt nỗi người ở của nhà Khoa cho nghỉ vài ba hôm để lấy cớ bắt Di phải làm nhưng giờ nhỏ bị như thế này chả nhẽ lại gọi nhỏ xuống đây để rửa sao vậy thì ác quá rồi . Khong còn cách nào khác Khoa phải xuống rửa thôi , nhưng Khoa là công tử nhà giàu từ bé tới lớn không phải làm bất cứ việc gì ngay cả cái chổi cũng chẳng bao giờ phải đụng tới cho nên giờ cũng chẳng biết rửa mấy cái bát này kiểu gì . Cậu ta đụng vào cái bát nào là cái bát vỡ tan tành . Ở trên lầu nghe thấy tiếng bát đĩa đổ vỡ Di ngạc nhiên quá mò xuống xem thì không tin vào mắt mình ngỡ là mình vào nhầm nhà vì nước rửa chén thì đổ lung tùng bèng , bát đĩa thì rửa xong cái nào Khoa lại vứt luôn vè đằng sau nên nó vỡ hết ( khổ thế sao rửa bát xong phải vứt vào chạn bát chứ sao lại ném xuống đất vậy trời ) .
- hình như anh và bát đĩa là kẻ thù không đội trời chung thì phải nhỉ nhỉ - Di
- à không , không là kẻ thù gì hết chỉ là .... - Khoa đang nói nhưng đã phát hiện ra một sự việc lạ lùng - Á mà .... mà ....... mà sao em vừa bị bất tỉnh mà sao lại ở đây hả - Khoa
- tôi thích ở đâu kệ tôi liên quan gì tới anh - Di nói - mà mấy cái chén đó nó có tội tình gì đâu mà anh làm đau tụi nó vậy - Di
- nè anh mới là chồng em chứ có phải mấy cái chén này đâu mà em bênh tụi nó vậy hả - Khoa - mà em thấy chồng em khổ sở thế này còn đứng đó à sao không vào giúp một tay đi - Khoa
- tôi mệt - Di
- mệt thì xuống đây chi - Khoa .
- kệ tôi - Di - tôi biết anh nhà giàu rồi đập hết cũng chả sao , đạp nát hết chúng nó đi để chúng nó về đoàn tụ với anh chị mình ở thiên đường ý , rử xong thì lên làm bài tập cho tôi nhớ đừng có đối xử với maays cuốn vở của tôi như mấy cái chén đó nghe chưa - Di nói xong đi lên phòng .
Còn Khoa thì đứng ở đấy chả hiểu cái cứt gì , đây là lần đầu tiên có người ra lệnh cho chàng ta đó mà . Ra lệnh kiểu thể như Khoa là osin vậy . Còn Di thì đi lên phòng lăn lộn nằm trên giường không biết là rơi xuống đất bao nhiêu lần rồi nữa vì một cái lí do là sặc cười . Kế hoạch của Di thành không tốt đẹp .
( giờ coi kế hoạch của Tuyết Anh thế nào nhé ^ - ^)
Phòng của Anh cũng lộng lẫy không kém . Anh rất thích căn phòng này và cô nàng thấy hơi bối rối vì đang phân vân có nên sử dụng kế hoạch động trời này hay không vì An đối xử tốt với Anh thế còn gì . Tạm tha cho An nhưng nếu An làm cho nhỏ tức thì nhỏ sẽ nhần câu ra cho bằng chết . Anh nhẹ nhàng đi xuống dưới trong bộ đầm màu hồng rất ư là duyên dáng .
- vô nấu cơm - An đang coi TV
- sao anh biết tôi xuống hả - Anh ngạc nhiên vì nó đi nhẹ mà còn bị phát hiện , chứng tỏ tai của tên An này thính thật .
- ảnh của cô hiện rõ trên màn hình nè , tôi đau bị đui mà không nhìn thấy - An nói mắt vẫn dán vô màn hìn mỉm cười với cái bộ mặt ngơ ngác của Anh .
Bây giờ Anh mới để ý thấy cái màn hình mà giống cái TV kia thật ra là cái màn hình phản xạ camera . Ảnh của nó to ơi là to không nhìn thấy thì chứng tỏ là bị mù .
- mà nhà annh không có osin à mà sai tôi - Anh ngơ ngác .
- có - An
- thế họ đâu ? - Anh
- nghỉ - An
- sao - Anh hốt hoảng vì cô nàng nghĩ họ đã xảy ra chuyện gì đó ví dụ như ... toi mạng - Sao họ lại nghỉ - Anh
- nè cô nói nhiều từ khi nào thế hả - An - vô nấu cơm đi còn đứng đó - An gắt .
- nhưng tôi đâu biết nấu - Anh mặt xụ xuống tới tội .
- gì ? - An ngạc - con gái con đứa gì mà lớn tướng rồi vẫn chưa biết nấu ăn thể nào sau này cũng bị ế à xem - An chọc ngoáy .
- kệ tôi , tôi có bị ế hay không thì liên quan gì tới anh mà anh quan tâm - Anh
- đây sách đây học theo trong này mà nấu - An nói rồi rút trong kệ sách ra một cuốn sách dạy nấu ăn . Cậu vứt cuốn sách cho Anh như Anh là ăn xin tới nhà và An buộc phải bố thí ột chút vậy đó . Rõ tức mà .
- được rồi cái tên dấng ghét kia gậy ông rồi sẽ đập lưng ông haha - Anh nói và tự haod về kế hoạch mới nghĩ ra của mình .
- cô lẩm bẩm cái gì đó - An nhìn Anh nghi hoặc làm nhỏ giật thót tim hồn lìa khỏi xác ( hơi quá nhỉ hihi ^ - ^ )
- à có lẩm bẩm cái gì đâu - Anh nói rồi cầm cuốn sách đi xuống bếp .
1 lúc sau .......
- An Chó xuống ăn cơm đi - Anh ở dưới bếp nói vọng lên .
An thì sau khi nghe thấy Anh gọi thì hả hê cười vì bây giờ chàng ta đã có lí do để mắng cho Anh một trận tơi bời . An tắt TV rồi xuống dưới bếp .
- thư kí mà gọi ông chủ là chó à cô to gan thật - An mạnh giọng .
Đúng lúc đó có một chú cún nhỏ lon ton chạy vào làm An hết hồn cứ tưởng cái gì hóa ra là Lulu - cún cưng của An đây mà .
- Tôi gọi An Chó chứ có gọi anh đâu mà anh xuống - Anh nói rồi cầm bát cơm nhỏ cho chú cún ăn - từ nay Lulu sẽ tên là An Chó - Anh .
Chú cún nghe thấy thế thì vẫy đươi mừng rỡ mắt cứ tít lên chứng tỏ rất vui mừng đây . Chả hiểu sao chú cún này lại mừng đến thế ( đây là động tác phản chủ nè ) .
- sao cô dám lấy tên của tôi đặt cho Lulu chứ hả - An gắt .
- toi đâu lấy tên của anh - Anh thản nhiên - tôi gọi Lulu là An Chó từ này có tận cùng là từ '' chó '' nên nó dùng để gọi con vật , còn Chó An có tận cùng là từ '' An '' nên nó dùng để gọi người hiểu chưa - Anh nói làm An tức lòi ruột vì suốt từ nãy Anh đã chửi An bao nhiêu lần rồi nhưng lí do Anh đưa ra có lí như vậy thì An làm sao mà mắng Anh được . Thế là An đành ngậm cục tức này rồi đi lên nhà coi TV tiếp . Còn Anh thì hả hê vì bước đầu của kế hoạch đã thành công haha .
1 tiếng trôi qua rồi mà vẫn chưa thấy Anh gọi xuống ăn cơm An hơi lo nghĩ Anh sảu ra chuyện gì đó rồi nên mò xuống xem xét tình hình . Khi vừa mới bước vào bếp đập vào mắt anh chàng là hình ảnh cô nhóc đang ngồi ăn ngon lành . An hậm hừ kéo cái ghế ăn ra rồi ngồi vào bàn .
- ăn sao không gọi tôi hả - An
- tôi chỉ là thư kí thôi chứ có phải là osin đâu mà phải gọi anh xuống ăn chứ , ăn thì xuống mà không ăn thì về phòng ngủ chỉ có vậy thôi rắc rối làm gì - An vẫn thản nhiên ăn .
- đồ ăn của tôi đâu - An
- đợi chút tôi đi lấy - Anh nói rồi đứng lên mở tủ lạnh lấy ra 2 món .
- đồ ăn liền chứ có phải dự trữ đâu mà cô bỏ vô tủ lạnh vậy hả - An ngạc nhiên
- thì tại nó hơi nóng tôi sợ anh ăn vào thì bỏng miệng chết nên cho vô tủ lạnh cho nó nguội đó mà - Anh viện cớ.
- ukm , mùi thơm đó - An khen khi ngửi thấy mùi tơm nức mũi bốc ra từ 2 món mà Anh đem ra .
- à là tôi xịt nước hoa vào đó - Anh giải tích nguyên do vì sao mấy món đó lại thơm .
- gì ? - An không tin vào tai mình , có ai đời nào lại xịt đi xịt nước hoa vào thức ăn bào giờ - đó là đồ ăn chứ có phải cơ thể đâu mà cô xịt nước hoa , bộ cô bị điên hả - An hỏi nghi ngờ .
- à chả là lúc tôi nấu xong thì mùi của nó kinh quá nên tôi xịt nước hoa vào cho nó thơm ý mà - Anh giải thích - nhưng anh không cần lo ăn được mà - Anh
- chắc không ? - An
- Chắc - Anh khẳng định .
- thật ? - An
- thật - Anh lại khẳng định .
- chắc chắn ? - An
- nói nhiều quá đi - Anh gắt .
- nhớ đấy tính mạng tôi hơi bị quý đó , tôi mà có mệnh hệ gì thì cô chết với tôi - An
- bộ anh bị thần kinh à - An cãi lại - thế ngộ nhỡ anh ra đường rồi tai nạn giao thông sứt đầu mẻ chán cũng là tại tôi chắc - Anh
- thôi ăn - An đành kết thúc cuộc tranh cãi ở đây vì cậu biết nếu đấu võ mồm với con quỷ nhỏ này thì cậu chỉ có nước thua . An cầm đữa lên gặp miếng thịt ở một cái đĩa và ...............
Sặc !!!
- ặc ặc ....... cái này ...... cái này là ..... là cái quái gì mà ...... mà cay vậy hả - An vừa nói vừa sặc vì khi vừa cho vào mồm cái miếng thịt nhỏ tí tẹo teo mà cứ như là cho cả 100 quả ớt vô miệng vậy , nó cay kinh khủng .
- đó là sườn nướng cay , không cay chả nhẽ lại ngọt hả - Anh vẫn thản nhiên .
- cay thì cay vừa thôi chứ , cay dã man như vậy thằng cha nào nó ăn nổi - An khiếu nại .
- mặc xác tôi , tôi nấu cay vậy đó không ăn thì , tôi không ép - Anh
- tất nhiên là không ăn rồi , ăn hết chỗ này để mà thành rồng lửa hả - An
Sau khi lấy lại bình tĩnh , An nhìn vào món còn lại .
- cái gì thế kia - An chỉ tay vào món thứ hai - sao đen thui vây , hay cô cho tui ăn cục than vậy - An ngạc nhiên .
- sushi chiên giòn - Anh giới thiệu
- giòn ? - An càng ngạc nhiên hơn - vậy mà giòn sao ? - An cầm đôi đữa chọc thử vào cái món được gọi là sushi chiên giòn nhưng vô ích cái món sushi đó cứng lắm , cứng ngang với đá rồi đó .
- giòn thế còn kêu ca cái gì - Anh phản bác .
- vậy mà giòn thì cái gì gọi là cứng hả - An
- nói nhiều quá rồi đó ăn đi rồi lên học bài , đàn ông con trai gì mà chậm chạp như con ốc senn vậy đó - Anh nói rồi cầm cốc nước của mình uống để kết thúc bữa ăn - à anh ăn xong thì tiện thể rửa bát luôn , tôi lên ngủ trước đây - An nói rồi đứng lên . An mặt đỏ bưng bừng vì đây là lần đầu tiên có người sai bảo cậu như là sai bảo nô lệ đó nha .
- nhỏ này chỉ có thể là tiểu yêu thôi chứ chắc gì đã là người quạy quá trời quá đất luôn , tự dưng mình lại rước cái cục nợ này về nhà làm chi không biết nữa - An nói rồi cầm cốc nước của mình uống và ........
Sặc !!!!!! .
- ê nhỏ kia bộ cô cho tôi uống nước biển hả - An
- biển gì mà biển , nước muối chứ nước biển đâu ra - Anh đang pha cốc nước cam ngon tuyệt hảo để thưởng thức .
- bộ nhà tôi hết nước lọc rồi à mà cô cho tôi uống nước muối hả - An
- không , nhà còn nhiều nước lọc lắm nhưng nước muối này nó tốt cho cái trí não đầu heo của anh - Anh - với lại nó còn ngừa sâu răng nữa vì tôi biết rằng anh rất lười đánh răng trước khi ngủ - Anh .
Cô nàng nói xong đi lên phòng nhưng đang đi thì không may cô nàng vấp phải cái giẻ lau nhà , trượt chân té một cái đè lên cái bình hoa và ..........
RẦM ! RẦM ! RẤM !
các thứ ở kề nhau liên tiếp bị đổ vỡ vì chúng đè lên nhau , thế là trong nháy mắt , một căn phòng sang trọng lộng lẫy giờ chẳng khác gì cái bãi rác công cộng ở Đà Nẵng . Điều này nằm ngoài kế hoạch của Anh nhưng kệ . Cô nàng đi lên lầu một cách thản nhiên như chưa hề nghe , thấy , làm gì cả . Cũng may phong khách và phòng bếp được ngăn cách nhau bởi một cái cửa cách âm cho nên An mới không nghe thấy cái tiếng động kinh khủng kia .
1 lúc sau ..........
An mới có thể dời khỏi cái nhà bếp để đi lên phòng khách mà xem phim cho khuây khỏa . Vừa bước vào tới phòng khách thì An ngỡ mình vào nhầm nhà . Cái phòng khách cậu đã vắt óc để trang trí cho thật đẹp , thật lộng lẫy mà giờ thì có khác gì một cái .........
CHENG!!
tiếng một cái đĩa rơi từ trên cao xuống vỡ tan tành . Lúc này An mới ngó vào cái bếp đáng yêu hằng ngày của cậu . Giờ thì cậu thực sự tin rằng mắt mình đã bị hỏng rồi vì cậu không ngờ rằng đây lại chính là nhà của mình .
Không chỉ có phòng khách được nếm thử tuyệt chiêu '' múa xẻng '' của Anh mà cả phòng bếp cũng đã được trải nghiệm .
Trong phòng bếp ,........
3 con dao mang một hình thù vô cùng kì lạ . Toàn bộ nồi nấu , máy nường , lò vi sòng đều có một bộ áo mới mang màu đen xì , bát đĩa chén cốc đã qua đời yên phận nằm trên sàn . Tủ lạnh thì trứng gà vỡ tùm lum rơi trên tủ . Dưới sàn đò ăn thứa uống nằm lung tùng bèng , cái bếp ga thì phát tiếng xì xèo khó nghe , vòi rửa bát thì rỏ vài giọt không tài nào có thể vặn cho nó chảy to hơn . Thùng rác thì cách đây vài tiếng không có lấy một cọng rác mà bây giờ nó như muốn nổ tung vì quá nhiều rác . Tóm lại cái nhà của An đã bị Anh phá lộn hết lên rồi . An đơ người đứng chôn chân nhìn lại cục cưng bé nhỏ của mình . Nếu biết trước có chuyện này xảy ra cậu đã không rước cái con quỷ siêu phá phách kia về nhà rồi huhu . An đang hối hận thực sự . Còn Anh thì suốt từ hồi nãy ở trên lầu nhưng lại nhóm mắt xuống để coi sắc mặt của An và cô nàng không thỉ nhịn cười được trước phản ứng của cậu .
( vậy là Minhax đã thực hiện xong kế hoạch trả thù rồi haha ^ - ^ )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...