Đúng như Linh nói, cô đợi Lương Ngọc ở dưới chung cư của mình, sau khi nói chuyện với Phong hôm qua dường như cô đã bình tĩnh một chút, ngay lập tức đẩy Phong ra khỏi phòng mình khi nói hết câu.Cô đeo trên mình chiếc túi của Hermes nhỏ, mặc chiếc váy tay bồng ngang đầu gối cùng cổ trễ vai của Prada đang tựa vào tường, lúc này Lương Ngọc vẫn một thân vay trắng dài nhìn yếu ớt đi xuống bên cạnh có Phong đỡ, Linh nhàn nhạt liếc một cái tiến về chiếc xe ô tô BMW của mình, chiếc xe mà cô đặt từ trước đã được Vik gửi đến:
- Lên xe đi!
Lương Ngọc có chút bất ngờ, hình như cô càng ngày càng đẹp đến mê người Lương Ngọc không kìm được tự ti khi nhìn thấy ánh mắt Phong cứ dán lên người cô thì ho "khụ khụ" rồi níu tay Phong,anh nhìn Lương Ngọc khó hiểu:
- Cô sao vậy?Lạnh sao?
Linh cười nhẹ một cái thời tiết không phải mùa đông, đang là mùa xuân lạnh cái gì chứ?Cô ta ốm yếu đến nỗi vậy à?Lương Ngọc thỏ thẻ:
- À...em hơi đau họng một chút không sao!Anh xem mình đến quán nào thử đồ cưới...có Linh ở đây chúng ta có thể không mất nhiều thời gian rồi...
Mỗi câu mỗi chữ đều là như đang nhấn mạnh rằng một ít lâu nữa Phong sẽ không còn bất cứ can hệ gì với cô...Linh cười nhạt, chuẩn bị lên xe thì một người đàn ông người nước ngoài đi đến với vẻ mặt hốt hoảng, hắn ta giữ lấy tay cô, Phong có chút kích động định lao lên:
- Excusez-moi! Je suis perdu.
Pourriez-vous m'aider, s'il vous plait?( Xin lỗi bạn!Tôi bị lạc đường.Bạn có thể giúp tôi được không?)
Linh tháo chiếc kính Gucci màu đen xuống,tiến lên phía trước Phong đối diện với người đàn ông người Pháp, cô cười thân thiện:
- Oui.
Où veux-tu aller?
Người đàn ông Pháo cao tầm m9 rất vui mừng nhìn cô, chộp lấy đôi tay cô như vị cứu tinh, Phong không kìm được mà tiến lại hất tay người đàn ông ra, Linh lườm Phong với ánh mắt cảnh cáo đừng gây chuyện, Phong mím chặt môi lại:
- Đứng gần quá rồi...
Lương Ngọc kéo kéo áo Phong lại, vẻ mặt có chút buồn cười:
- Họ...đang nói gì vậy anh?.
Đam Mỹ H Văn
Phong khẽ tiến lên phía trước để bàn tay đang giật áo mình buông ra, vẫn nhìn người đàn ông đang đứng gần Linh:
- Họ nói tiếng Pháp, người đàn ông ấy cần hỏi đường!
Người đàn ông cầm bản đồ trong tay, gãi gãi tai rồi nói:
- Comment vais-je à l'aéroport? Pourriez-vous m'aider, s'il vous plait?(Tôi đến sân bay như thế nào?Bạn giúp tôi được không, làm ơn?!)
Linh gật đầu nhìn vào bản đồ, hướng đến là sân bay gần nhất, cô tiếp tục nhìn con đường rồi nói:
- Traversez le pont! Allez jusqu'au troisième feu de signalisation.
Tournez ensuite à la première rue à droite.
Continuez ensuite tout droit au prochain carrefour.
Ensuite allez un peu tout droit.
est à l'aéroport (Bạn đi qua cầu!Đi đến đèn xanh đèn đỏ thứ ba.Rồi bạn rẽ phải đường thứ nhất.Rồi bạn lái thẳng qua ngã tư tiếp theo.Rồi bạn đi thẳng một đoạn.Là đến nơi.)
Sau đó Linh tìm một tấm bản đồ mà cô hay mang theo bên mình bằng tiếng Pháp rồi đưa cho người đàn ông, hắn ta cúi hôn vào mu bàn tay cô, cảm ơn rồi đi mất.Linh quay lại nhìn rồi bước vào xe:
- Hai người...muốn đi tiệm cưới nào?
Lương Ngọc kéo nhẹ Phong ra phía sau ngồi, Linh nhìn qua kính chiếu thấy Phong vẫn đang nhìn mình, đôi mắt như muốn thiêu đốt cô mà Lương Ngọc bên cạnh lại ghen đến mức chỉ muốn giết Linh nhanh chóng, khuôn mặt đầy ghen tức hiện rõ khiến Linh cười lạnh một tiếng, khẽ đảo nhẹ mắt "chúc cô tận hưởng thời gian hạnh phúc ít ỏi còn lại nhé!"Lương Ngọc có chút rợn người nhìn nụ cười nhẹ của Linh mà cắn chặt môi trắng bệch, cô ta đang ghen tị đến điên cuồng, tự ti đã dồn ép cảm xúc của cô ta vào góc tường, đã khiến cô ta như muốn bùng nổ...giờ khắc tối hôm qua cô lén theo dõi thì thấy Phong một mạch chạy thật nhanh sang khu của Linh mà không nghĩ ngợi, cửa phòng không thèm đóng, giờ khắc đó cô ta đã thấy không an toàn"liệu níu giữ Phong bằng cách giả ốm yếu còn được không?"
- Hm...Phong anh thích Parich Wedding hay Collectu Wedding hơn...em thấy cả hai đều vô cùng sang trọng..._Lương Ngọc giơ điện thoại ra cho anh rồi cười thật tươi, lúc này liếc nhẹ lên phía Linh:
- À...Linh...cô đến hai nơi này chưa?Thấy nó như thế nào?_Linh đăm chiêu nhìn vào màn hình điện thoại khi dừng ở đèn đỏ, cô ta lại càng muốn chọc điên cô rồi?Rõ ràng vị hôn phu của cô đang bên cạnh cô ta thì lấy đâu ra thời điểm đi xem váy cưới,nhưng Linh lại càng thích thú:
- Tôi chưa đi thử lần nào nhưng sau này nếu có cưới tôi nghĩ tôi sẽ đến Parich Wedding đi...Phong...chồng sắp cưới cô rất có tiền...có thể mua những bộ váy đắt đỏ và sang trọng ở đó, khoác lên bộ váy cưới của họ, đảm bảo là cô dâu nổi bật nhất...đúng không anh,Phong?
Phong lúc này có chút tức giận khó nói thành lời, không đáp lại, anh biết cô đang trêu chọc anh, lời nói thâm thuý như thế anh hiểu hết chỉ có Lương Ngọc là không hiểu, mà Lương Ngọc liền vui vẻ khi nhắc đến sự giàu có, bộ mặt ngay sau đó khẽ nhẹ nhàng trĩu xuống:
- Tôi...không cần bộ váy quá đắt tiền...chỉ cần Phong thích là được, được cưới Phong là tôi mãn nguyện rồi...
Linh khẽ cười, tiếp tục lái xe:
- Vậy sao?Đám cưới nhất định phải mời tôi...để đến chúc hai người viên mãn bên nhau...đến răng long đầu bạc!_Lời nói phát ra đều có chút khó khăn, Linh hạ tầm mắt để ngăn nước mắt không được rơi ra...giờ khắc này cô không cho phép bản thân yếu đuối....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...