Tứ Đại Tiểu Thư Đại Tài Và Tứ Đại Hoàng Tử Lưu Manh
-Ba mẹ...._Giọng người con trai trầm ấm nhẹ nhàng lại mang quen thuộc lướt qua tai nó
-Lâm....lại đây con chào mọi người đi con _Người phụ nữ trung niên cười ngọt nói
-Dạ!_ Hàn Lâm cười như ánh nằn ban mai ánh mắt chăm chú luôn nhìn nó,bàn tay nhẹ nhàng vén mái tóc mai nó lên cười ôn hòa khẽ lướt qua thì thầm:
-Chào em.....hôn thê hay vợ yêu à!
Băng cười lạnh trái tim có chút đau xót nhưng 5/6 vô cảm,Hàn Lâm đi ra chỗ ba mẹ nó và Phong với Linh
-Bác trai,bác gái con xin lỗi đã đến muộn....Hôm.nay công ti hơi bận....bác cứ trách phạt.Con là Hàn Lâm hơn Băng 1 tuổi và bằng tuổi Phong ạ!
Mẹ nó cười hiền hậu xinh đẹp nói:
-Ồ tên con nghe cũng rất quen.....Đẹp trai thật đó!!Con quen Bằn và Phong cùng Linh rồi sao? Ồ vậy thì tốt quá_ Nói vậy chứ thật ra mẹ nó cũng đau lòng lắm mẹ nó vô cùng quý hắn_ đứa bé đáng yêu từ nhỏ xíu đã líu ríu gọi dì Hương suốt hay trêu ghẹo nó cũng nhường nhịn nó chỉ tiếc lớn lên lại không nhớ nhau.
-Dạ vâng ạ_ Hàn Lâm cười ấm áp rồi đi qua chỗ Phong và Linh đưa tay ra trước mặt Phong:
-Ồ Phong và Linh....không là anh dâu và chị dâu.....chứ nhỉ? Có gì xin anh chị giúp.đỡ!
Phong co giật khóe miệng cười nhạt:
-Là cậu sao?
Linh tức giận như muốn xông lên túm cổ đánh cho Hàn lâm 1 trận:
-Chết tiệt,con mẹ nó....tôi đây cóc tin,Băng với Minh mới là một cặp....
Hàn Lâm khẽ cười chen ngang vào lời nói của Linh,hắn khẽ huýt sáo:
-Băng vs Minh?? Không không,Băng vs Minh không tồn tại! Chỉ có tôi và Băng thôi!!
-Mày chết tiệt...._Phong như phát điên muốn lao lên nhưng định hình lại đây là nhà hàng 5 sao không thể cư xử vô tứ
Hàn Lâm khẽ cười rồi đi qua chỗ ba mẹ hắn và Băng nói chuyện,Linh kéo Phong ra chỗ Băng tức giận giậm chân nói:
-Băng,mày chấp nhận sao con này?
Băng cười lạnh gương mặt xinh xắn lạnh lùng nhớ đến cảnh hắn và nó đã vui vẻ như thế nào rồi cũng rời xa nhau,nó tôn trọng quyết định của hắn:
-Chứ mày nói tao nên làm gì?Haha
Linh khẽ đau lòng thay bạn mik và Minh:
-Sao hai bọn mày lại như thế?Sao lại ra như thế này?
Phong thở dài ôm lấy đứa em gái của mình anh không muốn nó buồn:
-Đứa bé này....ngoan nào....không biết giờ bên Minh đang như thế nào? Hắn ra sao rồi?
Băng khẽ cười nhẹ rồi vụt tắt tâm trí toàn hình ảnh của Minh.
___________
Bên Minh
-Con Trai con ra khỏi phòng đi về lại nhà chung đi con chắc giờ bọn nó lo cho con lắm...còn Băng có lẽ cùng hôn thê....._Mẹ Minh đau lòng từ cửa nói
-Cho con tĩnh lặng một chút....mẹ nói ba con không cần.hôn.thê nào khác nữa!Con không cần.....Con....._Hắn như đứa trẻ bất lực gục trên giường mặt đẹp.trai lạnh lùng vô hồn nghĩ đếm cảnh nó cùng hôn thê mới cười cười nói nói hắn sẽ như thế nào? Hắn phải làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...