Tứ Đại Thiên Dương


Cuối cùng thì giờ học cũng kết thúc. Sắc mặt Tứ Đại chuyển từ mệt mỏi sang hào hứng ngay sau khi nghe tiếng chuông ta trường. Tứ Đại đứng ở cửa lớp tính xem sẽ đi đâu.
- Đi ăn nha! Rồi tính tiếp! – Nhi càm ràm.
- Thôi! Thẳng tới khu mua sắm rồi về nhà dùng bữa! – Ngọc nhí nhố.
- Mày thì sao Ken? – Mai hỏi nó.
- Bọn bây quyết định đi. – Giọng lạnh lùng khó tả.
- Tới bar của bọn này đi, bọn này mời! – Đức Anh từ sau lên tiếng, ba chàng kia cũng tiến lại gần.
Tứ Đại quay sang nhìn.
- Đi không? – Nhi hỏi nó.
- Tùy! – Nó.
- Vậy đi! – Ngọc.
- Ừ! Đi thôi, chần chừ gì nữa! – Mai.
- Tốt quá! Mấy bạn có xe không? – Minh hỏi mà nhìn chằm vào Nhi.
- Có. – Nó đáp.
- Mấy chiếc? – Hắn hỏi.
- Bọn này đi chung. – Nó
- Vậy đi theo cặp đi. Giống như lúc ngồi trong lớp ấy! – Minh cười nói.
- Thôi! Lằng nhằn quá! – Nó.
- Ừ! Xe ai người đó đi. – Hắn.
- Hai người này hợp ghê! Thôi quyết định vậy đi. – Ngọc.
Hắn và nó nhìn nhau mà im lặng đồng ý. Nó thì không vui tí nào còn hắn thì thấy khá là thú vị.

- Được bọn này mời đi là may mắn quá còn gì! – Hắn nghĩ.
- Mình xui mới phải đi chung với tên này. – Nó nghĩ.
Nhi đi chung với xe với Minh bằng xe của cậu. Ngọc đi chung xe với Đức Anh bằng xe của nó. Mai đi chung với Lâm bằng xe của Lâm. Nó đi chung với hắn bằng xe của hắn.
- Bảo “ tài xế” của mấy you ghé shop thay đồ! – Nó gửi tin nhắn cho ba đứa.
- Ok! – Ba đứa nhắn lại.
- Cho tôi xuống shop quần áo phía trước! – Nó nói với hắn.
- Ừ! – Hắn lạnh lùng.
Bốn chiếc xế hộp dừng trước cửa hàng quần áo khá lớn. Tứ Đại bước vào. Các chị bán hàng trầm trồ trước những vẻ đẹp không tì vết đó. Tiếp theo sau là bốn chàng kia bước vào. Thế là lần này mấy chị bán hàng “ bay lên chín tầng mây” luôn.
Tứ Đại vào được 15’ rồi bước ra.
1s…
2s…
3s…
Rồi chừng một phút sau đó, bốn chàng chết đứng trước Tứ Đại. Tứ Đại thì hai má ửng đỏ, duy chỉ có nó là bình thản ra quầy thanh toán.
- Quẹt thẻ! – Giọng nói lạnh lùng của nó vang lên làm mấy chị bán hàng và bốn chàng nhà ta trở về thực tại.
- Không cần! Tôi trả cho! – Hắn nói rồi cầm tay nó lại.
- Nhưng tôi không thiếu tiền- Nó.
- Coi như quà gặp mặt cũng được. – Hắn.
- Nhưng tôi không đi coi mắt! – Nó.
- Tôi tặng cô được chưa? – Hắn.
Nó ngạc nhiên, tim dập thình thịch vì bị hắn quát. Nhận thấy có gì đó không ổn ở đây, hắn quay sang nói với chị bán hàng:
- Tính cho cô ấy và cả bạn cô ấy.
- Vâng! - Chị bán hàng đáp mà mắt long lanh nhìn hắn không ngớt.
Xong xuôi, Tứ Đại cùng bốn chàng bước ra xe để đi tiếp.
Lúc nảy thì nó và hắn còn nói được vài lời nhưng giờ hai người im thinh thích. Hắn thì tự hỏi tại sao mình lại có hành động như vậy với một cô gái mới gặp hai lần. Nó thì đầu óc rồi tung lên, hai má ửng đỏ. Hắn nhìn thấy khuôn mặt đó thì khẽ cười, một nụ cười ấm áp thật sự.
10’ sau, bốn chiếc xe có mặt tại quán bar Back Pearl. Tứ Đại vào trước, bốn chàng thì cho xe vào bãi. Khi Nhi vừa quay lưng đi thì bị Minh kéo tay lại và nói:
- Bốn bạn nói với tên phục vụ là vào phòng Tổng Thống, hành lang V.I.P 03 ấy. Nơi đó ít người qua lại. Nhìn bốn bạn thế kia thì người ta chết mất.
- Ừ! Nhưng bọn này đến đây nhiều lần rồi mà không biết có hàng lang V.I.P với không V.I.P đấy. – Nói rồi Nhi quay lưng đi theo ba đứa kia.
Sau khi làm theo những hướng dẫn của Minh, giờ thì Tứ Đại đã gọi xong đồ uống và an tọa trong phòng Tổng Thống. Bốn chàng bước vào.
- Gọi đồ uống chưa? – Lâm hỏi.
- Rồi! Ngọc.
- Gọi gì? – Hắn.
- Cooktail! – Nó.
- Bọn này bảo đem vào rượu mạnh rồi đấy! Có uống được không? – Minh.
- Bình thường. – Nhi.
Vừa nói xong thì tên phục vụ mang nước vào. 4 ly cooktail ưa thích của Tứ Đại và 8 chai Vodka Diva Diamonds.

- Ở đây cũng có loại này à? – Ngọc hỏi ngây thơ.
- Đương nhiên! Quán của FK bọn này là phải thế thôi! – Minh.
- Lúc nãy nghe mấy you nói đói mà! Có gọi gì không tôi cho người đi mua. – Hắn.
Nghe thế, Nhi quay sang hỏi nó:
- Đói không Ken?
- Cũng đói!
- Vậy mày gọi đồ ăn đi! – Nhi.
- Để tao coi… - Nó.
Rồi nó quay sang hỏi hắn:
- Người phục vụ có đứng ngoài đó không đấy? – Nó nói, mắt hướng ra cửa.
- Có! – Hắn đáp vẻn vẹn một chữ rồi gọi người phục vụ vào.
- Rồi đấy! Ăn gì kêu nhé các tiểu thư! – Hắn quay sang Tứ Đại.
- Mỳ tương Hàn Quốc, kem Patbingsu dứa! – Ngọc.
- Mỳ Ý hải sản, bánh hương chanh. – Mai.
- Mỳ Ý sốt cà chua thịt bò, bánh mỳ Ấn Độ. – Nhi.
- Mỳ Ý sốt cà chua cay, gelato dâu tươi. – Nó.
- Các cô ăn cầu kỳ quá đấy! Nhưng bọn tôi gọi thêm cho nhé! 4 phần đôi bánh Macaron, 4 lẩu đôi kem hương trái cây và socola. – Hắn gọi thêm, làm người phục vụ ghi muốn không nổi.
- À còn nữa! 8 phần gà chiên Hàn Quốc. 8 phần bánh su đôi. Ok! Anh đi được rồi! – Lâm gọi thêm.
- Nhiều thế! Mấy ông ăn không? – Nó trố mắt.
- Ăn mới gọi – Hắn.
Thế là Tứ Đại và FK trong lúc ngồi đợi thức ăn thì bắt đầu uống. Đúng là không hổ danh Tứ Đại, uống rượu mạnh mà cứ như uống cooktail. FK cũng không vừa, tuông ừng ực mà không say.
- Sao mới gặp có hai lần mà mời chúng tôi đi chơi hào nhoáng thế? – Nó hỏi FK.
- Chẳng sao hết! Nhưng có lẽ bốn người không giống với những cô gái khác. – Hắn.
- Đúng! Phải nói là rất khác. Lần đầu tiên có người khác giới không thèm chú ý tới FK bọn tôi. – Đức Anh.
- Tứ Đại bọn này trước giờ là vậy! Con trai không quan trọng! – Nhi lạnh lùng.

- Thế mấy bạn có thất tình bao giờ chưa mà nghĩ thế? – Lâm hỏi.
Nghe đến hai chữ “ thất tình” thì Tứ Đại cười sặc sụa vì trước giờ toàn coi con trai như cỏ rác thì làm sao thất tình nổi.
- Sao cười? – Đức Anh.
- Trong từ điển của Tứ Đại không có từ đó. Hahaha! – Ngọc.
- Nói hay lắm! – Hắn nói rồi ngớp ngụm rượu.
- Thế thì mấy bạn từ trường nào chuyển tới thế? – Minh.
- Từ Sydney về! – Nhi đáp.
- Du học sinh? – Lâm thốt lên.
- Không! Sống từ nhỏ! – Ngọc.
- Vậy sao lại về Việt Nam? – Hắn.
- Có vài chuyện ngoài ý muốn! – Nó.
- Ừ! – Hắn.
Vừa lúc đó thì người phục vụ cùng 4 người nữa mang đồ ăn vào mà thở hồng hộc.
- Thưa cậu chủ, thức ăn đây ạ!
- Ừ! Tốt lắm. Tôi sẽ có thưởng. – Hắn.
- Thưa cậu chủ chúng tôi lui.
- Ừ! – Hắn đáp rồi xua tay ra hiệu.
1…2…3 Tứ Đại và FK lao vào cuộc chiến thực phẩm. 8 người vừa nói vừa ăn rất vui vẻ, như là đã quen từ rất lâu rồi vậy. Thỉnh thoảng thì Minh cứ ngước lên nhìn Nhi rồi tim lại đập loạn lên. Hắn cũng thế. Hai người cứ tự hỏi cảm giác đó là cảm giác gì? Tại sao trước giờ chưa từng có! Chỉ có Lâm và Đức Anh là bình thường và Tứ Đại cũng bình thường.
Sau khi quậy tưng bừng, ăn xong rồi lại hát, hát xong lại chơi kéo búa bao, bây giờ Tứ Đại má ửng đỏ hết. ( Ui dùi, hơi ngấm rồi) Còn FK thì vẫn tỉnh như sáo.
- Về đi! 11h hơn rồi. – Nó nói mà còn bị nấc. Nói rồi Tứ Đại đứng dậy quay đi thì nó bị hắn kéo lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui