Thấy cha chết trong tay mình.
Mắt Ánh Tuyết lóe lên một tia hận thù đáng sợ.
Nàng vung kiếm về phía Thần Phong Chân Nhân đồng thời hét lớn:- Đinh lão tặc, trả mạng cho cha ta.Thần Phong Chân Nhân thấy vậy chỉ cười khẩy:- Ta ở đây, có bản lãnh ngươi cứ đến.Dứt lời, lão nhẹ nhàng điểm ra một chỉ, keng một tiếng thanh kiếm trên tay Ánh Tuyết đã gãy làm hai đoạn.
Chỉ phong tiếp tục xé gió nhắm ngay huyệt Đản Trung của nàng lao tới.Trong lúc nguy cấp Long Hoàng vội vã lao đến, vung kiếm ra tương trợ:- Ánh Tuyết, muội tránh mau.Tay phải chàng đẩy ra một kiếm nhằm vào cổ tay của Thần Phong Chân Nhân.
Tay trái nhanh chóng thò ra kéo Ánh Tuyết lùi lại.
Thần Phong Chân Nhân thấy thế kiếm hung hãn đánh tới liền thu tay về.
Nhảy lùi lại một bước đồng thời vung phất trần đánh thẳng vào sống kiếm.
Tiếng loong coong của sắt thép chạm nhau không ngớt ngân rền trong không khí chấn động mạng tai mọi người.
Hai người đều cảm thấy cánh tay tê chồn nhất loạt lùi lại ba bước.
Thần Phong Chân Nhân vô cùng kinh ngạc, chỉ qua một thời gian ngắn không gặp mà võ công của tên này đã tiến bộ như vậy, chỉ một thời gian nữa ắt hẳn tên này sẽ thành đại địch đáng gờm.Long Hoàng sau khi giải nguy cho Ánh Tuyết thì hướng Thần Phong Chân Nhân nói lớn:- Đinh lão quái, ta khuyên lão hãy mau quay đầu.
Lão cho rằng mình lão có thể chiến thắng tất cả các anh hùng hào kiệt ở đây sao.Thần Phong Chân Nhân ngửa mặt trên trời cười như cuồng dại, đoạn lão nói:- Chỉ dựa vào các ngươi.
Chưa đủ để làm cho bần đạo phải bận rộn đâu.Dứt lời lão lôi trong người ra một thanh kiếm lóng lánh sắc xanh, tỏa ra linh khí vô cùng nồng đậm.
Lão vuốt ve thanh kiếm một hồi rồi nói :- Bần đạo tuy rằng không thể phát huy hết sức mạnh của thanh Lôi Vân Kiếm này.
Nhưng để đối phó với các ngươi thì cũng đủ rồi.Lão ngừng lại một lát rồi bất ngờ vung thanh kiếm lên hét:- Các ngươi hãy chết hết đi.Kiếm quang từ Lôi Vân Kiếm phóng ra cuồn cuộn không ngớt, từng tia sét từ kiếm phóng ra nổ lách tách như rang đậu.
Cả khoảng đất xung quanh bỗng chốc trở nên nóng rực.
Long Hoàng vội vã vận cương khí hộ thân rồi hét:- Mọi người tránh mau tránh mau, Chàng ôm chầm lấy Ánh Tuyết liên tiếp lùi lại.Vừa lúc đó xen lẫn với tiếng sấm sét nổ ra là tiếng của Thần Phong Chân Nhân vang lên:- Lôi Đình Nhất Kích Tiếng vừa dứt, một tiếng nổ khủng khiếp vang lên, mặt đất phía trước đã bị kiếm của lão đánh thành một cái rãnh rộng ngoài năm mươi thước.
Khoảng hơn hai mươi người trúng phải kiếm khí đầu rơi máu chảy khắp nơi, xen lẫn với bụi đất là những mảnh máu thịt văng tứ tán.
Gió lạnh không ngớt thổi lao xao.
Mùi máu tanh và mùi thịt bị cháy không ngớt bay lên nồng nặc, qua thực trạng đó không những bọn Long Hoàng há mồm trợn mắt.
Mà ngay cả Thần Phong Chân Nhân cũng hết sức bất ngờ.Lão lại cười lớn:- Ha Ha Ha, chỉ mới dùng Nhất Kích đã như vậy nếu như sử dụng cả Nhị Kích, Tam Kích chẳng phải ta đã là thiên hạ vô địch sao ha ha ha Nhìn Thấy cảnh máu chảy đầu rơi như vậy Vạn Hạnh không ngớt lắc đầu miệng lão lâm râm niệm kinh.
Lão nói:- Các vị anh hùng, chúng ta mau hợp sức lại trừ đi ác ma này.Dứt lời lão đã phi thân lên trước.
Mọi người thấy vậy cũng hô hào hưởng ứng rồi phi thân lên đồng loạt tấn công.
Chớp mắt các cao thủ đều phóng chưởng nhắm vào Thần Phong Chân Nhân.
Thấy kình lực từ đối phương phóng tới lão vẫn không tỏ vẻ gì.
Lão liền dậm chân bay lên không, hai tay nắm chặt chuôi kiếm giơ lên cao.
Lão dồn chân khi vào kiếm rồi hô lớn:- Lôi Đình Nhị Kích Từ kiếm của lão phóng ra một tia chớp khổng lồ nhắm hướng quần hùng bổ tới một tiếng "ầm" rụng rợn vang lên.
Tất cả những ai trong vòng mười trượng quanh đó đều bị kiếm khí của lão đánh bay trở lại.
Kẻ may mắn thì bị gãy vài chiếc xương, kẻ đen đủi thì tử trận tại đương trường.
Chỉ hai chiêu lão đã giệt sát mấy chục mạng người, thật là kẻ cùng hùng cực ác.Chưa dừng lại ở đó lão lại nhanh chóng khua kiếm lên.
Khi lão chuẩn bị xuất chiêu tối hậu thì một bóng đen vọt tới.
Bóng đen chỉ hời hợt cất tay môt cái thanh Lôi Vân Kiếm đã vuột khỏi tay Thần Phong Chân Nhân, cắm xuống đất.Bóng đén dừng lại trên mặt đất cất giọng sang sảng như tiếng chuông đồng:- Các ngươi là ai mà dám đến cấm địa của chúng ta làm loạn, các ngươi muốn chết cả chăng.Từ đâu xuất hiện một quái nhân áo đen phá hỏng đại sự sắp thành.
Khiến cho Thần Phong Chân Nhân cảm thấy có một cục tức mắc trong cổ họng, lão hằn học nhìn về phía quái nhân hỏi:- Ngươi là ai mà dám phá hỏng đại sự của Bần Đạo.
Ngươi không muốn sống nữa sao.Quái nhân nọ cất tiếng cười khanh khách đáp:- Lão cho rằng mới biết một chút bề ngoài Ngự Khí Thuật là có thể khua môi múa mép ư.Lời nói vừa dứt quái nhân đã vẫy nhẹ tay một cái Lôi Vân Kiếm lập tức bay vào tay, vị này vung kiếm lên hướng vào mỏm đá phía trước mặt bổ tới, chỉ thấy hòn đá hơi rung lên một chút rồi dừng lại.
Mọi người còn đang chưa hiểu chuyển gì xảy ra thì một cơn gió thổi đến.
Lập tức tảng đá tan dần rồi biến mất.
Thì ra vừa rồi quái nhân nọ đã dùng lôi vân kiếm phá tảng đá thành bột vụn.
Nhưng ảo diệu ở chỗ công lực phát ra không lộ chút hình tích nào.
Quả thực đã đạt đến cảnh giới Đăng Phong tháo cực.Sau khi biểu diễn tuyệt kỹ trấn áp quần hùng quái nhân này chầm chậm lên tiếng:- Ta là Bạch Y Vệ Lộc Ba, Điện chủ Tây Thiên Điện muốn gặp các ngươi.Dứt lời lão quay lại ngọn núi đá nhấp nhô phía sau lẩm bẩm mấy câu gì đó.
Tức thì ngọn núi phía sau mọi người liền chuyển động dữ dội các tầng đất đá vặn vẹo để lộ ra một cái của hang sâu hun hút.
Lộc Ba nói:- Các ngươi mau vào đi, chẳng phải các ngươi tranh đấu để được vào Tây Thiên Điện này sao.Nghe thấy đây là lối vào Tây Thiên Điện mọi người đều nhanh chóng tiến vào, chỉ sợ bảo tàng vào tay người khác.
Trong chớp mắt tất cả đã tiến vào và mất hút trong bóng tối.
Ngoài cửa chỉ còn Sư đồ Vạn Hạnh? Hai cha con Phan Vân và Ánh Tuyết mà thôi.
Vạn Hạnh nói :- Lần này quần hùng chưa chuẩn bị mà tiến vào thật sự là dữ nhiều lành ít .Long Hoàng nói:- Sư phụ để đệ tử vào xem thế nào, nhất định chúng ta phải lấy lại thần vật.
Không thể để Đinh lão quái toại nguyện được.Vạn Hạnh đáp:- Được.
Lão nạp sẽ ở đây đoạn hậu.
Kẻo lỡ có kẻ giở trò với lối vào.- Vâng? Sư phụ Sau khi chuẩn bị xong xuôi cả bốn người lập tức tiến vào trong điện.Cả tòa điện này được khắc chìm vào trong lòng núi vô cùng đồ sộ.
Sau khi lọt vào điện Long Hoàng chọn con đường phía tay phải đi thẳng tới, một khắc sau ở phía trước mặt đã vang lên tiếng binh khí chạm nhau, tiếng la hét không ngừng, chàng núp phía sau một cây cột ngoái đầu nhìn ra thì thấy phía trước là đám người Bạch Liên Hoa và Trương Dương đang tranh cãi với Vong Trần và hai tên giáo chúng của Nam Dương Giáo Bạch Liên Hoa gào lên :- Quân khốn kiếp còn không mau nạp mạng ư?Chưởng phong gầm thét đánh tớiTrương Dương cũng gầm vang :- Kẻ nào dám tranh Cây Tuyết liên tử vạn năm với Hỗn Nguyên giáo taHắn cùng với hai tên Hắc Bạch hộ pháp cũng giơ tay lao tớiỞ phía bên kia cũng có tiếng quát của Vong Trần- Nếu các ngươi không cút mau, tất phải chết không sai.Vù...Vù...Ầm!Tiếng chưởng lực chạm nhau, tiếng chửi bới vang lên không ngớt.
Khi Long Hoàng đang định lên tiếng thì Ánh Tuyết đã bảo:- Long Hoàng, chúng ta không ngăn nổi họ đâu, mau tìm Đinh lão tặc trước.Phương Phương cũng nói:- Phải đó Vũ ca chúng ta mau đi.Dù không đành lòng nhưng chàng cũng phải công nhận là hai nàng nói đúng, chàng đành thầm cầu phúc cho bọn Bạch Liên Hoa rồi đi tiếp vào sâu trong nội điện.
Cứ đi một quãng chàng lại gặp một toán đang xung đột khi thì vì một thanh binh khí hiếm có, khi thì vì một cây thảo dược ngàn năm.
Số người ngã xuống cứ mỗi lúc một tăng, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Thần Phong Chân Nhân đâu cả.
Đến một gian điện chàng nhìn thấy Tần Hồng Liên, đang ra sức tấn công về phía đối thủ, phía đối diện chính là Lê việt của Ngự Man bang.
Lão đang vừa đánh vừa chửi bới:- Con tiện tỳ khôn hồn thì cút ngay, khối hàn ngọc này nhất định bản nhân phải cóLão chưa dứt lời đã bị Tần Hồng Liên chặn họng:- Có bản lĩnh thắng ta, ta sẽ cung kính nhường cho lãoLại nghe Lê Việt quát :- Mau chết đi- Lão tặc tử, nạp mạng đâyHai bên vừa đấu võ mồm vừa đánh đã ngoài 100 hiệp vẫn bất phân thắng bại.
Đang nấp sau một tấm bình phong thì bất chợt chàng nhìn thấy một bóng đen đội mũ cửu long rất giống Thần Phong Chân Nhân đang lẻn vào một động khẩu mịt mờ hơi sương ở cạnh đó.Phát hiện điều này, chàng vội vã bấm bọn Phan Vân bám theo.
Vừa lọt vào động khẩu một luồng khí lạnh vô cùng đã xộc đến, mọi người phải vận nội công mới khả dĩ chịu được.
Đi thêm một đoạn thì phía trước mặt lại là sương mù che kín tầm nhìn.
Khiến mọi người phải lò dò từng bước một.
Thêm một khoảng thời gian nữa thì mọi người đã đến một tòa điện rộng lớn trong lòng núi.
Thế nhưng trong đây trống rỗng tịnh không có lấy một vật chi cả.
Đương khi còn đang xem xét thì một giọng nói vang lên.- Tiểu tử bần đạo muốn đàm phán.!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...