Trên Nam Nhạc quần hùng bị hãm.Đoàn Minh Đức nhìn theo hướng Nùng Thanh Phong tự tận rồi ngửa cổ lên trời cười dài cuồng ngạo:- Trong các vị có kẻ nào còn muốn chống đối bản giáo thì tên đó chính là cái gương cho mọi người soi đấy.Lão ngừng lại một lát quét mắt nhìn khắp bốn phương tám hướng rồi lạnh lùng nói tiếp:- Nếu không còn ai dị nghị vậy mau đến chỗ chấp pháp đường nhận lệnh kì thần phục bổn giáo.Mọi người còn đang phân vân suy nghĩ, có kẻ dợm bước tiến lên nhận lệnh kì, có kẻ quay sang bàn bạc với đồng môn dùng dằng chưa quyết.
Bỗng nhiên lúc đó một tiếng rít gió vang lên.
Từ trên không trung một vật thể bay xuống qua một tiếng sắc nhọn cắm phập giữa thể đài.Một thanh kiếm trạm trổ công phu dài khoảng năm thước, trên vỏ kiếm khắc năm chữ theo lối triện thư : Kiếm Thần Dương Hoài Viễn.Đoàn Minh Đức sau khi định thần đọc được năm chữ đó thì tức giận hướng về phía lưỡi kiếm phi đến nói lớn:- Dương Hoài Viễn lão có ý gì.
Lẽ nào lão đã quên lão hứa hẹn gì với ta sao.Phía rừng cây đang im lìm chợt vang lên một giọng nói vang lên:- Dương tiền bối đã lui về Đông Hải, không tham gia vào việc ác nữa rồi.Lời nói vừa dứt một đám người từ trong rừng hiện ra đó chính là Vũ Long Hoàng, Phương Phương và đám đệ tử.
Nguyên lai khi chàng đánh bại Kiếm Thần, lão xấu hổ vội bỏ đi đến binh khí của mìn cũng chẳng muốn thu lại nữa.
Nên chàng tạm thu lấy, vừa rồi tiện tay ném ra để ngăn cản qiaanf hùng quy thuận lão mà thôi.Đoàn Minh Đức vừa nhận ra bọn Long Hoàng thì không khỏi kinh ngạc tột độ lão thầm nghĩ.
Với võ công và kiếm thuật của Dương Hoài Viễn vậy mà lại bị thằng nhóc này đánh cho phải vứt cả binh khí mà chạy về đông hải.
đây là một sự việc mà lão không sao tin được.
Nhưng không tin cũng phải tin vì bằng chứng là Long Hoàng vẫn đang đứng sờ sờ trước mặt lão.Chàng nhìn quanh rồi cất tiếng nói lớn:- Thưa các chư vị anh hùng.
Tại hạ Vũ Long Hoàng hôm nay đến đây để giúo đỡ mọi người một phen.
Mong mọi người đồng tâm hiệp lực giết chết lão tặc, giải mối nguy trước mắt.Lời chàng vừa dứt, tất cả cao thủ bị ép quy thuận Nam Dương giáo đềuđập bàn, vỗ tay, la hét liên hồi.
Kẻ khoa chân, người múa tay đứng lên hoan hô vang dậy.- Phải lắm - Giết chết ác tặc, - Cứu giúp võ lâm.Đoàn Minh Đức thấy đại thế thay đổi trong nháy mắt lão quát lớn:- Biện Sơn Tứ Thánh ở đâu?Tứ Thánh vội đứng lên cung kính đáp lời:- Bẩm giáo chủ, có chúng thuộc hạ.Đoàn Minh Đức hướng về phía Long Hoàng phất tay một cái:- Tên khốn này đã hại chết con ta, hôm nay lại dám phá hỏng đại sự.
Các ngươi hãy bắt sống hắn, để ta tế linh hồn Ánh Tuyết.- Cẩn tuân giáo lệnh.Bốn người liền hình thành ngay một vòng tròn vây Long Hoàng vào giữa.
Trong khi đó Chàng vẫn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn thất thần: nàng đã chết rồi sao, vì sao mà chết vì ta ư.
Tại sao nàng lại làm như vậy.
Bao nhiêu thù hận trước kia đã bay biến hết khi chàng nghe tin dữ, chàng nhận ra trong tim mình Ánh Tuyết quan trọng đến thế nào.Đang lâm vào trầm tư suy nghĩ, chàng không hề để ý đến Hắc Y Diêm La Dương Thiên Bằng đã vung thoi quyền lên nhắm lưng chàng đánh thẳng tới.
Đợi đến khi tiếng hét thất thanh của Phương Phương vang lên thì chàng mới sực tỉnh, lúc đó quyền kình của đối phương đã đến trước mặt mất rồi.
Trong lúc nguy cấp chàng đành phải sử dụng Thần Hành Vô Ảnh Bộ lách tránh.
Môn khinh công này chính là do chàng hợp nhất từ Ô Long Thám Trảo và Di Hình Hoán Vị lại mà thành.
Chớp mắt thân người của chàng nghiêng đi một góc không tưởng.
Quyền của Dương Thiên Bằng đã đánh hụt vào khoảng không.
Chàng quag sang Đoàn Minh Đức cất giọng hỏi:- Tại sao, tại sao nàng lại chết.?Đoàn lão không trả lời mà hét lên:- Là ngươi, chính do ngươi đã hại con gái ta, tứ thánh bản giáo chủ hạn cho các ngươi trong vòng 20 chiêu phải giết được hắn, nếu không chớ trách bản giáo chủ vô tình.Bốn người bọn Biện Sơn Tứ Thánh nghiêm cẩn đáp:- Cung thỉnh giáo lệnh.Bọn chúng lập tức lại vây Long Hoàng vào giữa triển khai thế công như vũ bão.Dương Thiên Bằng hô lớn:- Các huynh đệ tất cả xông lên Rồi lão liền phóng chưởng đánh ra.
Chưởng phong rít lên một tiếng bén nhọn mang theo kinh lực kinh người phóng tới.Thủ pháp cùng tư thức của lão chính là công phu Tứ Tượng Thần Quyền.
Long Hoàng thấy chưởng phong của lão nổ lách tách như củi khô lại ẩn hiện một nguồn nội lực khổng lồ thì không dám coi thường vội nghiêng người đi để tránh.
Chàng vừa tránh khỏi thì chợ nghe sao lưng có tiếng rít gió vang lên.Thì ra là Thiên Thủ Quan Âm Dân Tứ Nương đã nhân lúc chàng sơ hở rút phi đao ra phóng tới.Chàng nghiêng mình đi né tránh rồi vòng tay như một chiếc đai sắt chụp được cả thảy 8 ngọn phi đao quăng xuống đất.
Dân Tứ Nương sau phút kinh ngạc liền gằn giọng:- Ngươi có bản lĩnh tiếp đục đỡ vài đường đao của lão nương xem sao.Nàng liên tiếp vung tay ra.
Đầu tiên là hai lưỡi phi đao rồi tiếp theo lại phóng ra mười ngọn nữa, rồi lại 10 ngọn nữa chia làm ba đường thượng, trung, hạ phóng về phía Long Hoàng.
Đây là thủ pháp mà nàng vô cùng đắc ý gọi là Mãn Thiên Hoa Vũ (mưa hoa đầy trời).
Nhất thời bóng phi đao chập chờn vun vút phóng về phía trước.
đầu, mặt, cổ họng, ngực và bụng, hạ bàn của chàng đều bị phi đao hướng đến.Thấy thủ pháp của Dân Tứ Nương âm độc như vậy Long Hoàng liền đưa chân bước sang một bước đưa tay lên một tay hướng lên trên, một tay hướng xuống đất.
Toàn bộ nội lực trong người cuồn cuộn tụ tập về huyệt Đan Điền chàng hô lớn:- Tiên Thiên Cương Khí Luồng nội lực trong người chàng phóng ra xung quanh tạo thành cương khí hộ thân, tất cả phi đao phóng tới đều bị Tiên Thiên Cương Khí chặn lại trên không trung, rồi rơi xuống đất.Qua thực trạng đó không những mọi người trên đài đều trợn mắt há mồm.
Mà Đoàn Minh Đức lại càng không tin nổi vào mắt mình nữa.
Mới một thời gian ngắn, võ công của tên tiểu tử đã tiến bộ chừng này.
Đúng là yêu nghiệt.
Lão quay sang bọn Dân Tứ Nương ra lệnh:- Tất cả đều lên, giết hắn cho ta.Phương Phương thấy vậy thì lên tiếng:- Lão họ Đoàn kia.
Lão ỷ mạnh hiếp yếu định không tuân thủ quy củ giang hồ ư.Đoàn Minh Đức hướng ánh mắt âm lệ sang phía nàng vung tay lên đánh ra một chưởng gằn giọng nói:- Sao còn không mau cút đi.Nàng chưa kịp phản ứng thì luồng kinh phong nóng rực đã ập đến trước mặt rồi.
Trong cơn sợ hãi nàng chỉ biết nhắm tịt mắt lại.
Long Hoàng thấy nàng lâm nguy lập tức vận khởi Thần Hành Vô Ảnh hướng đến phía đó vung tay kéo nàng sang một bên, chỉ nghe ầm một tiếng chỗ nàng vừa đứng đã thành chiếc hố rộng gần một thước.
Long Hoàng ném nàng về phía mười tên đệ tử hô lớn:- Mau bày trận bảo vệ nàng ấy.Bọn đệ tử nghe lệnh, liền ào ào rút kiếm ra bày Xuyên Vân Trận bao lấy Phương Phương vào giữa.Chàng quay sang Đoàn Minh Đức:- Lão dù sao cũng là giáo chủ một giáo vậy mà lại đi chấp nhặt một cô gái sao?Đoàn Minh Đức hừ lạnh một tiếng - Phàm kẻ nào chống đối bản giáo chủ thì đều phải chết không tha.
Dương Thiên Bằng trong vòng mười chiêu các ngươi phải giết được hắn cho ta.Tứ thánh nghe vậy đều đưa chân xông lên tung ra tất cả tuyệt nghệ của mình.
Long Hoàng gằn giọng:- Được lắm, hôm nay thiếu gia sẽ tiễn các ngươi một đoạn.Chàng rút kiếm ra khởi thế Lưỡng Kiên Hoành Đản nhắm Âm Thiếu Khanh đâm tới.Tiêu Vạn Hùng và Dân Tứ Nương đều vung chưởng lên nhắm hậu tâm của chàng đánh tới hòng vây Ngụy cứ Triệu.
Long Hoàng đành bỏ dở thế kiếm xoay người lại tránh khỏi thế công của hai người.
Đồng thời lại phóng kiếm ra đâm chênh chếch vào bụng của Dương Thiên Bằng.Lão liền ngưng tụ nội lực phóng hai chưởng ra, đánh vào màn kiếm khí.
Long Hoàng hơi nâng kiếm lên, tránh khỏi chưởng lực của Dương Thiên Bằng rồi xoay ngang kiếm đẩy về phía Âm Thiếu Khanh một kiếm.
Âm Thiếu Khanh sau khi bị chàng đả bại tại đèo Ba Dội trong lòng vốn đã dè chừng chàng.
Nay thấy chàng đâm tới.
Gã vội vã mượn lực ngã về phía sau lộn đi hai vòng.
May mắn tránh thoát.Hào khí nổi lên chàng hét lớn một tiếng tay phải dùng kiếm tay trái dùng chưởng tấn công tới tấp về phía tứ thánh.Vô Ảnh Song Tiên Tiêu Vạn Hùng và Thiên Thủ Quan Âm Dân Tứ Nương vội vã vung binh khí lên chia để giải khai thế đánh của chàng đánh tới.
Vừa lúc đó Dương Thiên Bằng đã liệu trước phương hướng, lão chờ cho bọn mấy người còn đang chiết chiêu, liền lập tức lao đến vung quyền ra đánh vào trước ngực Long Hoàng.Chàng lập tức loạng choạng lùi lại bốn năm bước mới đứng vững.Hắn chắc chắn rằng quyền vừa rồi, không hạ được chàng thì cũng phải làm cho chàng vỡ nát lồng ngực.
Hắn nào ngờ cương khí hộ thân của chàng đã ngăn cản phần lớn lực đạo của hắm.
hắn chưa kịp vui mừng thì đã thấy chàng khôi phục lại sắc mặt như ban đầu Cả bốn người bọn tứ thánh kinh ngạc vô cùng, tất cả đều vận nội lực, nhắm Long Hoàng đánh tới.
Nhất thời bóng chưởng dày đăc cả trận trường.
Long Hoàng nội lực sung túc nên cầm cự một cách ung dung mà không có vẻ gì là xuống sức cả, mỗi lần chàng đánh tới đều khiến cho bọn Dương Thiên Bằng vất vả chống đỡ.
Ngược lại bọn chúng dù đã biến đổi rất nhiều loại phương pháp tấn công nhưng vẫn không thể chiếm được một chút thượng phong nào.Ở bên ngoài Phương Phương lên tiếng:- Bốn con chuột nhắt kia.
Đã qua 10 chiêu rồi, các ngươi sao còn chưa dập đầu nhận thua trước ca ca.Hắc Y Diêm La giả điếc không nghe thấy.
Lão tụ tập nội lực đánh về phía chàng 4 chưởng.
Ba tên còn lại cũng dốc sức đánh tới.
Tứ bề thọ địch chàng điểm chân xuống đất vọt lên không trung xoay kiếm quét thành một vòng theo thế Lưỡng Nghi Nhất Kiếm.
Bóng kiếm tỏa ra thần tốc khiến 4 tên tứ thánh không kịp phản ứng.
Mỗi tên đều bị một kiếm đâm suốt từ trước ngực ra sau.
Nằm im trên đất lạnh.
Quần hào thấy vậy thì đều vỗ tay reo hò đều nhận định Vũ Thiếu hiệp sau này tiền đồ vô lượng.Đoàn Minh Đức thấy chỉ trong phút chốc Biện Sơn Tứ Thánh đều chết dưới kiếm của chàng thì không khỏi kinh sợ đến cùng cực.- Hôm nay không diệt hắn e là sau này hắn sẽ trở thành một đại địch đáng gờm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...