Tứ Đại Thần Vật
Thần Hành Vô Ảnh Bộ Pháp.Long Hoàng thấy Dương Hoài Viễn nắm được Phương Phương trong tay thì lòng lo lắng vô cùng, chàng dừng thế công lại nói:- Lão đường đường là Bảo chủ một phương mà lại giở thủ đoạn hèn hạ như vậy sao.Dương Hoài Viễn cười lớn đáp lời:- Chỉ cần giết hết bọn các ngươi, thì còn ai mà cười nhạo ta nữa.
Tên ranh kia khôn hồn hãy tự chặt đứt cánh tay mặt.
Ta sẽ rộng dung tha ngươi sống thêm vài canh giờ.Dứt lời lão giơ cao Phương Phương lên.
Năm ngón tay giữ yết hầu nàng từ từ siết lại.
Mắt thấy Phương Phương dần dần tím tái lại.
Chàng lo lắng vô cùng.
Đang khi không biết làm thế nào thì chàng chợt nghĩ.
Di Hình Thuật của Sư phụ chủ yếu là dùng bộ pháp kì tuyệt đánh lạc hướng đối phương, còn bộ pháp Ô Long Thám Trảo do Triệu Hoàng Lâm dậy lại dùng tốc độ cà sự khéo léo khi di chuyển để tấn công cùng phòng thủ nếu ta hợp nhất hai loại này lại thì có thể xuất kì bất ý, tiến sát lão quái.
Nghĩ là làm chàng liền đưa chân bước tới, hai tay trái, phải vung chưởng lên nhằm đánh tới Dương Hoài Viễn.
Chiêu thức này chính là "Vân Vụ Tề Phi" một chiêu rất cương mãnh trong Lục Tổ Chưởng Pháp" của thiền sư Vạn Hạnh.
Vừa dứt chiêu Vân Vụ Tề Phi, chàng lập tức thu tay phải về khoa lên một hình cánh cung, tay trái đẩy thẳng ra chiêu Bình Sa Lạc Nhạn.
Hai luống chưởng lực một âm một dương, theo nhau đánh tới trước mặt Dương Hoài Viễn.
Hai luồng chưởng lực hợp lại âm chưởng thì âm hàn lạnh lẽo, dương chưởng thì cương mãnh uy lực, mang theo khí tức chết chóc lao tới.Chỉ trong nháy mắt, Dương Hoài Viễn đã cảm thấy nghẹt thở.
Toàn thân xuất hiện cảm giác lúc nóng lúc lạnh khác thường.
Khí huyết trong người nhộn nhạo.Dương Hoài Viễn đang lúc kinh hãi,không còn nghĩ ra được kế hoạch gì để đối phó nữa mà cũng không tin là mình đối phó được.
Lão vội giơ Phương Phương ra làm lá chắn.
Rối cuống cuồng lùi ra sau để tránh.
Thế nhưng lão không biết rằng chàng ra chiêu đấy chỉ làm lão phân tâm mà thôi.
Đương khi lão đang vội vã thoái lui, chàng liền mang Di Hình Thuật và Ô Long Thám Trảo ra sử dụng đến cực hạn.
Người bên ngoài chỉ thấy chàng biến mất như một bóng ma rồi thình lình xuất hiện trên đầu Dương Hoài Viễn vung chưởng đánh xuống, lão thấy trên đầu kinh phong lạnh buốt vội vàng vứt Phương Phương sang một bên.
Tụ tập công lực vào hai tay vung lên đánh trả.
Một tiếng sầm rùng rợn vang lên, bốn chưởng chạm nhau gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Khói bụi tan đi trên đương trường hiện ra cảnh tượng hãi hùng.
Dương Hoài Viễn hai chân ngập sâu xuống đất đến đầu gối xem chừng đã gãy lìa.
Hai tay trong lúc tranh đấu cũng vỡ vụn buông thõng bên sườn.
Miệng lão không ngớt thở khò khè, máu tươi theo khóe miệng ướt đẫm vạt áo trước ngực.
Trước mặt lão Long Hoàng đang đứng đó như một vị chiến thất bất khả xâm phạm.
Lão cất giọng khó nhọc nói:- Lão phu đã bại tại sao ngươi còn không xuống tay cho rồi.
Hay người còn định dùng phương cách khác làm nhục lão phu.Long Hoàng thấy lão buông lời khinh miệt nhưng không nổi giận mà ôn tồn nói:- Chúng ta đã giao hẹn, nếu tại hạ may mắn thắng được, tiền bối sẽ rời đi nay, may mắn được tiền bối nhường cho tại hạ đâu cần cạn tàu ráo máng Dương Hoài Viễn nghe chàng nói vậy thì thở dài một hơi than rằng:- Không ngờ lão phu nửa đời tung hoành trên giang hồ mà ngày nay phải thất bại thảm hại thế này.
Âu cũng là do ta bị lòng tham làm cho mờ mắt đáng lắm, đáng lắm.Hai chữ đáng lắm lão nói với một giọng vô cùng thê lương vì lão biết, thương thế này có chữa khỏi sau này cũng đừng mong luyện võ.
Ngừng một lát lão lại nói tiếp.- Được lắm, lão phu thề với trời ta còn sống ngày nào quyết không ra khỏi Hoàng Kim Bảo một bước.Dứt lời lão kêu bọn đồ tử đồ tôn lại.
Chúng làm một cái cáng để khiêng lão đi.
Thoắt cái đã biến mất dưới chân núi.
Từ đó cho đến khi nhà Lý thành lập mấy trăm năm sau.
Hoàng Kim Bảo Chủ các đời đều ở ngoài Đông Hải, không tiến một bước chân vào cảnh nội.Phương Phương nhìn theo bọn chúng rồi bất mãn nói:- Sao ca ca không giết hắn đi.
Dám uy hiếp chúng ta.- Hừ, còn muốn giết người.
Tại sao không tránh ra một bên, lại còn tiến vào để hắn bắt được.Long Hoàng làm bộ tức giận nói.
Phương Phương nghe thấy thế thì vội vàng làm mặt mếu, lắc lắc cánh tay của Long Hoàng nói:- Đấy là muội lo cho ca ca mà )) - hi hi.
Ta cũng đang bị thương đây sao không thấy muội lo gì cả.
Một tên đệ tử cười cười.- Đúng thế ta thấy đau đầu - Còn ta đâu chân Bọn đệ tử được thể nhao nhao nói.Phương Phương thấy vậy xấu hộ nói lớn:- Mặc kệ các huynh Rồi nàng bước lên núi trước, Long Hoàng cười cười rồi cũng đốc thúc bọn đệ tử đi theo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...