Biện Sơn Tứ ThánhMột đoàn người có mười một nam và một nữ đang ngày đêm không ngừng nghỉ cất bước trên đường cái quan nhắm Trấn Hải Dương đi tới.Dẫn đầu là một thanh niên, mặc trường bào màu xanh, lưng đeo kiếm.
Người này chính là Vũ Long Hoàng.
Phía sau là Phương Phương và mười tên đệ tử.
Những ngày qua trên đường chàng đã dụng tậm dạy cho bọn này một bộ kiếm trận, để phòng khi đối phó địch nhân, giờ đây 10 người này hợp lại có thể đối phó được một cao thủ giang hồ.Đoàn người cứ thế lầm lũi tiến tới vận dụng khinh công mà lướt nhanh trên con đường đầy đá sỏi.Chàng đang đi thì thấy Phương Phương đưa tay lên quẹt mồ hôi ở trán, không ngừng thở dốc có vẻ như đã thấm mệt, Chàng bảo- Cũng đã đi được một đoạn thời gian rồi, cố gắng đi đến cánh rừng trước mặt rồi sẽ nghỉ ngơi.Bọn đệ tử đồng thanh đáp:- Tuân lệnh môn chủ.Đoàn người đi thêm một khắc nữa rồi dừng lại bên bìa rừng ngồi xuống nghỉ chân.
Phương Phương cầm túi da chứa nước đến bênh cạnh Long Hoàng nói:- Môn chủ người uống chút nước đi.Long Hoàng đưa tay đón lấy rồi cười bảo nàng:- Cô cũng nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay cô cũng vất vả nhiều rồi.Phương Phương cúi mặt xuống lí nhí nói:- Không vất vả gì, gia phụ sai tôi đi theo người chính là để chăm sóc người mà...Mấy ngày qua, mọi việc của chàng đều do Phương Phương coi sóc, Chàng không biết nàng đã thích mình từ bao giờ, có thể là khi chàng cứu môn phái, cũng có thể là khi nàng nhìn trộm chàng trong hoa viên, chàng không biết nữa.
Thế nhưng chàng không thể để chuyện này xảy ra được.
Dù sao nàng cũng là con gái của Phan Vân, mấy ngàu này mặc cho nàng thể hiện tình ý âm thầm, hay trước mặt chàng đều giả lơ không thấy.
Thế nhưng nàng mấy ngày gần đây nàng còn bạo dạn hơn nữa.
Chàng đang đinh nói thêm thì chợt nghe thấy mé sau rừng có tiếng hô hấp rất khẽ.
Chàng quát lớn:- Ai.
Mau ra đây cho ta.Một tiếng hừ âm trầm vang lên, nháy mắt một bóng trắng đã xuất hiện trước mặt mọi người không một tiếng động.
Chứng tỏ thuật khinh công của gã đã đạt đến mức thượng thừa.Chàng đưa mắt nhìn thấy đây là một trung niên khoảng gần 50 tuổi, mặt dơi tai chuột.
đầu cạo trọc lốc, mặc một bộ quần áo tăng không ra tăng, tục không ra tục.
Lão phi thân đến nơi thì ngửa mặt lên nhìn trời.
Cứ như bọn chàng không bằng một hạt bụi dính dưới đế giày lão.
Long Hoàng cất giọng thăm dò:- Không biết tôn giá từ nơi nào tới.
Sao lại nghe lén bọn tại hạn nói chuyện.Lão mặt choắt cất giọng hừ lạnh bảo:- Nghe khẩu khí của ngươi, lẽ nào cả khoảng rừng này là của nhà ngươi, ngươi nghỉ ngơi thì được còn ta thì lại thành nghe lén ư.Long Hoàng cũng hừ lại một tiếng rồi đáp:- Không ai cấm tôn giá nghỉ ngơi.
nhưng tôn giá ở bên cạnh chúng ta.
Dùng phương pháp hạn chế hô hấp rõ ràng là có ý nghe trộm.Lão già mặt choắt cười cười:- Cứ cho là ta có ý nghe trộm thì bọn bây định làm thế nào.Chàng thấy lão ngang ngược như vậy thì cơn tức giận trong lòng nổi lên.
Chàng lạnh lùng đáp:- Vậy lão phải xem kiếm trên tay ta nói sao đã.Lão già mặt choắt cười lớn:- Nam Dương giáo chủ nói nhà ngươi gan lớn, ngông cuồng quả nhiên chẳng sai.
hôm nay ta sẽ lấy đầu ngươi làm lễ ra mắt giáo chủ.Long Hoàng nghe vậy đáp trả:- Thì ra là chó săn của Đoàn lão tặc.
được lắm ngươi tiếp thử một kiếm của thiếu gia rồi nói.Dứt lời bảo kiếm theo một chiêu Tam Thứ Lạc Địa vung lên nhắm Lão mặt choắt phóng tới.
Kiếm đi đến đâu phát ra một luồng khí lạnh buốt đến đấy mũi kiếm rung lên phát ra tiếng kêu u u, nhắm cả trên giữa và dưới đâm tới.
Lão già thấy chàng tuổi còn trẻ mà kiếm thuật cũng như nội lực đã đạt đến mức phát ra kiếm ý như vậy thì biết hôm nay mình gặp kì phùng địch thủ.
Lão hừ lạnh một tiếng vung đôi nhục chưởng lên bổ thẳng vào chiêu kiếm.
Một tiếng va chạm rùng rợn vang lên, Long Hoàng giật mình khi thấy tay lão bị kiếm chém vào mà không hề hấn gì, lẽ nào lão này có tấm thân kim cương bất hoại.
đến khi chàng ngưng thần nhìn kĩ thì thấy hai tay lão đeo một đôi bao tay mau đen kì quái mười đầu ngón tay là mười chiếc vuốt sắc tỏa ra ánh sáng âm u.
Ở ngoài vòng chiến Phương Phương thấy thế thì lập tức quay sang đám đệ tử hô lớn:- Các vị sư huynh mau vây lấy lão vào giữa.Trong không khí người ta nghe thấy tiếng binh khí ngân vang thoáng cái lão mặt choắt đã bị mười tên đệ tử vây vào giữa.
Lão thấy thân mình bị hãm vào kiếm trận thì không những không sợ hãi mà còn cười lớn:- Mấy tên tiểu bối các ngươi mà cũng dám đem kiếm trận ra trước mắt lão phu sao.
Thật không biết lượng sức mình.Long Hoàng ở ngoài thấy vậy thì không ngăn cản, chàng cũng muốn qua lần này để thử thách kiếm trận và bọn đệ tử một phen, nghĩ vậy chàng nói lớn:- Lão quái kia có giỏi ngươi thử phá Xuyên Vân kiếm trận xem sao.
các đồ đệ mau lính giáo cho ta ít thế võ đi nào.Mấy tên môn đồ dạ ran giương kiếm lên chằm chằm nhìn lão mặt choắt.
Tên chủ trận vung trường kiếm trên tay phát động kiếm trận.chín tên còn lại cũng vung kiếm lên theo sự chỉ huy của chủ trận bắt đầu công kích.
Nhất thời kiếm khí bung ra như một tấm lưới bao trùm lão mặt choắt vào trong.Lão quái nhân vẫn cười nhạt.
Lão đâu biết rằng “Xuyên Vân Kiếm Trận” vô cùng lợi hại.
Một khi phát động là mười người như một người, đồng tâm đồng ý.Đứng trong kiếm trận một lát, vẻ mặt thản nhiên của lão mặt choắt đã thay thế bằng vẻ mặt nhăn nhó bực tức.
Đã mấy lần lão thử phá trận, nhưng vô phương đi được đến tâm trận chứ đừng nói là phá.
kiếm khí từng lớp, từng lớp một cứ nhắm lão mà ập xuống.Lão mặt choắt thấy càng lúc càng khó duy trì không khỏi hồn vía lên mây, Lão hét lớn vung chưởng đánh loạn xạ hòng tìm ra sở hở.
Thế nhưng mười tên đệ tử phối hợp chặt chẽ vô cùng.
Lão bất động chúng cũng bất động, lão động chúng động trước.
Chỉ cần lão lao về hướng nào là hướng ấy bóng kiếm trùng điệp giăng ra trước mặt bức lão lui trở lại.
Mấy lần lão suýt bị thương nhưng vì bọn này chưa có kinh nghiệm lâm địch mấy nên lão may mắn tránh khỏi.
mồ hôi lạnh trên trán không ngớt chảy ra ròng ròng.
Lão thầm nghĩ lẽ nào hôm nay ta phải bỏ mạng tại đây sao.
Lão nghiến răng vung đôi nhục chưởng lên liều mạng xông tới.
Đương khi lão định cáo chết lưới rách với bọn Long Hoàng thì bất thần trên cao có tiếng nói:- Tam đệ chậm đã.Lão mặt choắt mừng rỡ ngước lên chỉ thấy trong trận không biết từ lúc nào xuất hiện một lão già râu dài tới ngực ăn mặc vô cùng cổ quái đứng đó.
Lão liếc mắt nhìn qua kiếm trận rồi khinh thường hừ một tiếng.
Lão vung tay ra điểm lia lịa vào không khí, chỉ lực của lão đi tới đâu, không khí bị nung nóng tới đó.
Lão vừa cất bước xẹt qua xẹt lại vừa liên tiếp tấn công trong chớp mắt, lão đã phá được trận.Liền đó lão tiếp tục vung tay lên một luồng kình phong hung mãnh quét tới xô mười tên đệ tử ngã nhào lăn ra một đoạn.
Kể ra thì lâu nhưng tất cả những gì lão làm chỉ trong chớp mắt.
Khi Long Hoàng giật mình thì lão đã sừng sững đứng đó rồi.
Lão có vẻ ngạc nhiên khi thấy mười tên đệ tử kia chỉ bị thương nhẹ, lão nói:- Khá lắm chỉ là một kiếm trận nho nhỏ mà có thể hóa giải phần lớn chưởng lực của ta.
chả trách khiến tam đệ vất vả như vậy.Lão mặt choắt có vẻ xấu hổ, lão cúi người nói:- Đệ bất tài vô dụng khiến đại ca chê cười rồi.
Dám hỏi đại ca nhị ca và tứ muội đã tới chưa.lão chưa hỏi xong thì một giọng nữ từ xa vọng tới:- Bọn muội tới rồi đây.Dứt lời thì có hai bóng người một nam một nữ đi đến.
Nam thì khoảng 40 tuổi lưng giắt thất tiết tiên.
nữ khoảng hơn 30 mặc áo màu tím trên đùi trên vạt áo giắt vô số cây phi đao nhỏ.Bốn người di chuyển một chút đã vây lấy bọn Long Hoàng vào giữa.
lão mặt choắt vẫm cay cú vì chết hụt lúc nãy lão nói lớn:- Đại ca đây chính là tên mà giáo chủ phát ra truy sát lệnh, dụ rằng nếu gặp được giết không cần hỏi.Lão già râu dài gật đầu, Đoạn quay sang khinh khỉnh nói với chàng:- Bé con kia, ngươi mau tự vẫn cho rồi, nếu để Biện Sơn Tứ Thánh chúng ta ra tay e rằng sẽ rất đau đớn đấy.
Ba tên còn lại nghe thế thì cười ha hả.
Mụ đàn bà nói:- Sư huynh thật là nhân từ.
Muội xin có lời nể phục...Long Hoàng thấy bọn này nghênh ngang như vậy thì cười hỏi:- Các ngươi là ai mà dám đứng trước mặt thiếu gia khua môi múa mép, Nếu không cút cho nhanh chớ trách ta không khách khí.Lão mặt choắt tức giận nói:- Tên kia chớ tưởng có chút tài năng mà ngông cuồng ngạo mạn.
Kiếm trận đã bị phá rồi ta xem ngươi là thế nào.
Hôm nay trong 10 chiêu không hạ được ngươi từ nay Hắc Sát Ma Tôn Âm Thiếu Khanh ta sẽ trở về Triều Dương Phong không ra nữa.Dứt lời lão múa tít song chưởng xông tới chưởng phong của lão quái dị vô cùng mỗi khi lão vung tay lên một đoàn hào quang tua tủa phóng ra mang theo một luồng kình phong lạnh buốt phủ tới.
Vẫn tức giận vì bị kiếm khi vây hãm khi nãy giờ đây lão ra chiêu không kiêng nể gì, âm phong cùng bóng chưởng của lão rít lên veo véo.
Long Hoàng cũng không hề chậm trễ vung kiếm ra sử ngay những tuyệt học trong Bạch Vân Kiếm Pháp chống trả.
Lần này do mấy đồ đệ bị thương đã làm chàng tức giận cực điểm, Chàng vung kiếm lên lại vận thêm 3 thành công lực của Tam Ma Địa, Kiếm quang liền tỏa ra một thứ ánh sánh đỏ rợn người.
Chàng nhấc chân sử dụng di hình hoán thuật thoắt cái đã ở sau lưng Âm Thiếu Khanh.
Kiếm rít lên véo véo nhắm hậu tâm lão đâm tới.
Đến khi Âm Thiếu Khanh cảm thấy nguy hiểm thì đã muộn lão vội vã lách mình sang trái nhưng vẫn bị kiếm của chàng rạch một đường lớn trên lưng máu tuôn ra như suối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...