Quyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 18: Sự thật chấn động (3)
Thấy Dodo chau mày, Lãnh Thiên Dục cũng tiến đến, lẳng lặng chắn trước mặt hai cô gái, nói bằng giọng lạnh lùng: 'Dodo tiểu thư, cô đã mất đi song thân, cô chắc cũng suy nghĩ rõ ràng rồi chứ? Chẳng lẽ cô thật sự muốn mất đi người em gái này luôn sao?'
Dodo ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, nhàn nhạt nói: 'Lãnh tiên sinh, trong số bốn người của tứ đại tài phiệt, người tôi không muốn đắc tội nhất chính là ngài, nhưng ngài tuyệt đối đừng khiêu chiến cực hạn của tôi!'
'Muốn khiêu chiến thì thế nào?' Lãnh Thiên Dục nhếch môi, trong đáy mắt đều là sự lạnh lùng.
Dodo không trả lời hắn, bàn tay cô ta chợt nắm lại thật chặt, vừa định nhấc tay lên ...
'Hự ...'
Một tiếng kêu đau đớn thoát ra từ miệng cô ta, Dodo xoay nhanh người lại, ánh mắt màu tím hung hăng trừng về phía Mặc Di Nhiễm Dung.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc bởi vì họ phát hiện, ngón tay vốn màu trắng nõn của Dodo đang nhỏ máu, từng giọt từng giọt rơi trên nền đá hoa cương sáng bóng, có vẻ như tay cô ta đang bị thương.
'Cái này ...'
Mặc Di Nhiễm Dung thì rất bình tĩnh nhìn mọi chuyện đang xảy ra, cô bình tĩnh đối mặt với Dodo.
'Mặc Di Nhiễm Dung!'
Dodo hung hăng nghiến răng nói từng chữ, 'Cô thật sự muốn chống đối với tôi tới cùng phải không?'
Ánh mắt Mặc Di Nhiễm Dung không chút sợ hãi, bình thản như mặt nước hồ, cô bước nhẹ nhàng về phía trước nâng tay Dodo lên, nhìn kỹ ngón tay cô ta, môi khẽ câu lên, 'Tôi thật sự không muốn đối địch với cô, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cô dùng Giáng Đầu Thuật hại người!'
Lời của Mặc Di Nhiễm Dung vừa dứt, Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền và Liên Kiều cùng giật mình.
Gì chứ?
Vừa nãy sao? Vừa nãy cô ta định hạ Giáng Đầu sao?
'Cô cũng thật quá âm độc đi! Ông trời thật không có mắt, lại để cho cô sống đến bây giờ!' Thượng Quan Tuyền lửa giận bừng bừng quát một câu.
'Âm độc?' Dodo liếc nhìn Thượng Quan Tuyền sau đó ánh mắt nhìn vê phía Mặc Di Nhiễm Dung, 'Từ này dùng cho Mặc Di tiểu thư chắc là thích hợp hơn. Cô cho rằng ở sau lưng người khác hạ Giáng Đầu không phải là chuyện vinh quang gì vậy thì vừa nãy cô ta làm cái gì?'
'Cô sai rồi!' Mặc Di Nhiễm Dung không nhanh không chậm lên tiếng: 'Tôi hạ Giáng Đầu hoàn toàn là vì muốn ngăn chặn hành vi hại người của cô. Còn về ngón tay bị thương của cô ... nếu như vừa nãy cô không phải là muốn dùng Giáng Đầu để đối phó họ thì cũng sẽ không bị thương. Tôi chỉ là "dùng cách của người để trị người" mà thôi.'
'Mặc Di Nhiễm Dung, cô cho rằng mình có thể thắng được tôi sao?'
Dodo cười lạnh một tiếng: 'Chẳng lẽ cô đã quên chúng ta từng đấu với nhau, cô ... chỉ là một bại tướng dưới tay tôi mà thôi!'
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô ta nói vậy, trên mặt có vẻ tiếc nuối lắc đầu nói: 'Tôi thật sự thấy tiếc thay cho cô!'
'Cô nói vậy là có ý gì?' Dodo lạnh nhạt nhìn cô.
Mặc Di Nhiễm Dung cũng nhìn lại cô, đôi mắt màu tím khẽ híp lại, 'Đúng vậy, năng lực của cô đúng là cao hơn tôi, cô vốn nên trở thành Giáng Đầu Sư được mọi người tôn trọng nhưng xem cô bây giờ đã trở thành người như thế nào? Trời sinh cô có năng lực dị thường hơn người không phải để cô dùng nó mà đi trả thù.'
Dodo nghe vậy trong đáy mắt xẹt qua một tia phức tạp, thật khó nắm bắt, cô ghé sát người vào Mặc Di Nhiễm Dung, nói bên tai cô, 'Cô thì biết cái gì chứ? Đem những lý luận trẻ con đó nói cho chính mình nghe đi. Đừng có mang cái vẻ Chúa cứu thế đó ra cho tôi xem bởi vì ... cô vốn chẳng hiểu gì hết!'
'Tôi đúng là không hiểu, tôi không hiểu một người vì sao lại có thể máu lạnh đến mức ngay cả em gái ruột của mình cũng nỡ xuống tay!' Mặc Di Nhiễm Dung không hề sợ hãi đáp lời.
Dodo cười lạnh một tiếng, cô ta chầm chậm đưa tay lên, ngón tay đang chảy máu chỉ về phía Liên Kiều đang đứng sau lưng Lãnh Thiên Dục và Thượng Quan Tuyền ...
'Đứa em gái ngốc như cô ta, có hay không cũng vậy thôi!'
Cả người Liên Kiều run rẩy mãnh liệt, cô đi đến trước mặt Dodo, đôi mắt màu tím trừng lớn ...
'Chị thật sự ... thật sự là chị của em sao? Lời của họ nói là thật sao? Vì sao chị lại làm vậy?'
'Đúng, tôi chính là chị của cô!' Dodo không chút dấu giếm thừa nhận ngay, 'Chỉ có điều ... tôi thật hối hận mình có đứa em như vậy!'
'Vì sao? Vì sao chứ?' Giọng Liên Kiều yếu ớt như chẳng còn chút sức lực nào, cánh môi run run giọng nói thốt từng tiếng.
Dodo cười nhạt, 'Bởi vì cô ngốc. Ngốc đến nỗi cái gì cũng không biết! Ngốc đến nỗi nhờ sự giáo huấn của tôi mới biết bản thân hạnh phúc đến cỡ nào!'
Cả người Liên Kiều lung lay như sắp đổ, cũng may là có Mặc Di Nhiễm Dung đỡ lấy.
'Cô thật quá đáng!'
Giọng của Mặc Di Nhiễm Dung lanh lảnh vang lên, 'Cô đừng nói cho tôi biết là cô khống chế cả nhà Hoàng Phủ là vì muốn giáo huấn Liên Kiều đấy! Cái phương thức giáo dục ấu trĩ này cũng là lần đầu tiên tôi nghe nói đến.'
'Cho dù là thế thì sao chứ? Ít ra bây giờ tôi đã có những gì tôi muốn!' Dodo khịt mũi cười, 'Còn cô ... căn bản là không đụng nổi một sợi tóc của tôi!'
'Chị ... chị à, sao chị lại làm như thế? Xin chị buông tha cho Ngạn Tước, buông tha cho cả nhà Hoàng Phủ được không? Nếu như ... nếu như chị hận em ghét em vậy chị cứ tìm em thôi!' Liên Kiều lo lắng lên tiếng nhưng trên mặt chỉ toàn là ưu thương.
'Cô tưởng rằng ngay từ đầu tôi không định làm thế sao?' Dodo đột nhiên cao giọng quát, 'Nếu như không phải chị cô chọc gậy bánh xe, nếu như không phải Ngạn Tước của cô cho người phong tỏa tất cả các phương tiện giao thông vì cô thì cô cho rằng mình có thể thoát được sao? Đúng là về sau cô thoát được không sai nhưng tôi đã phát hiện ra một cách chơi thú vị hơn, khiến cô càng đau khổ hơn, còn người mà Ngạn Tước của cô yêu say đắm bây giờ lại chính là tôi, không phải cô!'
'Không!' Liên Kiều bất lực đưa tay bịt tai lại, đôi mắt như phủ một màn sương mù.
'Thế nào? Cô không dám nghe tiếp sao?' Dodo chợt bước nhanh đến gỡ tay Liên Kiều xuống, bắt buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình ...
'Xem kìa, cô chẳng khác nào một phế vật, sao xứng làm em gái của tôi chứ? Cô với tôi đều có trực giác cực mạnh bẩm sinh vậy mà cô chỉ biết dùng nó để làm những chuyện nực cười. Tôi thật sự không hiểu, Hoa Đô lão nhân vì sao lại thiên vị như vậy, lại để cô hưởng cuộc sống hạnh phúc vui vẻ như vậy còn tôi phải chịu hết những nỗi khổ sở chứ!'
Chương 19: Không thể thua
Lúc này Liên Kiều mới thấy được lửa giận và sự phẫn nộ trong mắt Dodo, cô ngây ngốc một lúc hoàn toàn chẳng có bất cứ cử động gì, cứ để mặc Dodo nắm lấy mình mà phát tiết cơn giận.
Đây ... đây là chị của mình sao?
Chị của mình lại hận mình đến thế!
Những chuyện xảy ra tối nay thực sự quá nhiều, cô hoàn toàn không thể tiêu hóa nổi.
Ngay sau đó cánh tay của Dodo đã bị Lãnh Thiên Dục nắm lấy, bàn tay hắn cứng như gọng kìm khiến cô ta không nhịn được chau mày.
'Buông tôi ra!' Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Đáy mắt Lãnh Thiên Dục âm trầm, hắn không nói gì chỉ dãy mạnh tay cô ta ra khiến Dodo nhất thời mất trọng tâm, ngã nhào trên đất.
'Tôi cảnh cáo cô, đừng nên khiêu chiến giới hạn của tôi, bằng không ...'
Hắn không nói tiếp nữa nhưng ánh mắt lạnh lùng khiến người ta không rét mà run.
Dodo nhất thời cũng bị ánh mắt lạnh như băng của hắn dọa sợ, cô ta hơi sửng sốt một chút rồi đứng dậy, cười lạnh: 'Bằng không thì sao? Tôi không tin anh có thể làm gì có thể uy hiếp một Giáng Đầu Sư!'
'Thật sao?'
Lãnh Thiên Dục không giận mà cười, hắn nhìn cô chăm chú: 'Giáng Đầu Sư cũng là người, thử nghĩ xem dưới một tình huống mà cô không rõ bị từng viên từng viên đạn "không cẩn thận" bắn xuyên qua đầu thì thế nào? Tôi thật sự nôn nóng muốn nhìn thử một màn này!'
'Anh ...'
Dodo rõ ràng là cũng không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, chỉ hung hăng trừng hắn bằng ánh mắt phẫn nộ.
'Dodo tiểu thư, Lãnh Thiên Dục tôi trước giờ giết người cũng không ít chỉ chưa từng giết phụ nữ cho nên ... cô tuyệt đối đừng để tôi phải phá lệ!' Lãnh Thiên Dục nói chuyện giết người bằng một giọng cực kỳ lạnh nhạt.
Dodo thấy mình yếu thế, trong đôi mắt màu tím xẹt qua một tia hận ý sau đó nhìn Lãnh Thiên Dục nói một cách châm chọc: 'Đúng là Giáng Đầu Sư cũng là người, anh hoàn toàn có thể giết được tôi nhưng mà ... tôi đoán là vĩnh viễn anh cũng không dám ra tay!'
'Cô tưởng tôi không dám sao?' Lãnh Thiên Dục hỏi lại, đôi mắt như chim ưng toát ra một tia đe dọa.
'Anh không dám!' Dodo nói một cách quả quyết, 'Tôi tin rằng anh nói được sẽ làm được, đường đường là Thủ Phán Cách Hạ đương nhiên lòng dạ cũng đủ độc ác nhưng có điều ... anh đừng quên tôi là Giáng Đầu Sư, đương nhiên sẽ có cách bảo hộ chính mình, không tin anh có thể hỏi một chút vị Giáng Đầu Sư kia.'
Cô xoay đầu nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, lạnh lùng nói.
Ánh mắt mọi người cùng nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, thấy ánh mắt ảm đạm của cô ai nấy đều kinh hãi.
Dodo thấy vậy đắc ý cười, 'Thế nào? Mặc Di tiểu thư không muốn nói hay là không biết? Hay là để tôi trực tiếp nói cho họ biết vậy ...'
Ánh mắt Dodo quét sang từng người một, không nhanh không chậm nói: 'Đúng, mọi người có thể giết tôi ngay bây giờ, ngay tại đây nhưng ... Giáng Đầu Thuật mà tôi hạ sẽ còn phát huy tác dụng. Tôi chết rồi cả nhà Hoàng Phủ cũng sẽ cho rằng người chết là Liên Kiều còn Hoàng Phủ Ngạn Tước, tin rằng cả đời này hắn cũng sẽ sống trong đau khổ bởi vì người vợ mà hắn yêu nhất đã chết rồi. Ha ha ...'
'Chị ...'
Trong tiếng cười chói tai của Dodo, Liên Kiều kéo tay Mặc Di Nhiễm Dung cẩn trọng hỏi lại: 'Chị ấy nói có thật không? Đúng là như vậy sao?'
Mặc Di Nhiễm Dung không trả lời Liên Kiều, ngược lại rất điềm tĩnh nhìn Dodo, lên tiếng chặn ngang tràng cười của cô ta ...
'Cô cho rằng Giáng Đầu Thuật mà cô hạ không có người nào có thể phá giải được sao?'
Dodo ngưng tiếng cười nhìn Mặc Di Nhiễm Dung một lúc rồi mới kiêu ngạo nói: 'Mặc Di Nhiễm Dung, cô và tôi đều là Giáng Đầu Sư, hơn nữa còn là Giáng Đầu Sư bậc cao, tôi nghĩ cô đã biết rất rõ ràng những Giáng Đầu Sư như tôi và cô một khi hạ Giáng, trừ phi chính mình chủ động giải Giáng, bằng không loại Giáng Đầu này sẽ tiếp tục cho đến thời hạn đã định mới có thể ngừng lại!'
'Đúng vậy! Giáng Đầu mà cô hạ tôi vốn không giải nổi nhưng mà ... Giáng Đầu mà tôi hạ tin rằng cô cũng không thể phá giải!' Ngoài suy nghĩ của Dodo, Mặc Di Nhiễm Dung cất tiếng cười thanh thoát mang theo một sự tự tin hiếm có.
Mày Dodo bắt đầu chau lại.
Còn Liên Kiều thì nhìn Mặc Di Nhiễm Dung bằng ánh mắt kinh ngạc, trong ánh mắt đầy nghi vấn. Chị đã hạ Giáng Đầu rồi sao? Hạ loại Giáng Đầu gì? Hạ Giáng cho ai?
Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh gần như cũng có cùng nghi vấn như cô.
Liên Kiều vừa định lên tiếng hỏi thì Dodo vì thẹn quá hóa giận đi đến trước mặt Mặc Di Nhiễm Dung nghiến răng nghiến lợi nói: 'Thì ra là cô làm! Mặc Di Nhiễm Dung, tôi sẽ khiến cô nếm mùi lợi hại!'
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn thẳng vào đôi mắt phẫn nộ của cô, điềm đạm cười: 'Đúng vậy, là tôi làm đó vậy thì thế nào? Cô đang sợ hãi! Chắc cô không thể ngờ mình thiết kế ra mọi thứ cẩn mật như vậy lại có sơ hở để tôi nắm được đúng không?'
'Cô tưởng làm vậy có ích sao? Chắc cô không ngây thơ đến nỗi cho rằng chỉ đơn giản dựa vào điểm này mà có thể cứu vãn tình thế, cứu được cả Hoàng Phủ? Tôi nói cô biết, vô dụng thôi!' Ánh mắt của Dodo mang đầy vẻ châm chọc và khiêu khích.
Môi Mặc Di Nhiễm Dung khẽ câu lên một đường cong, 'Có ích hay không trong lòng cô và tôi đều rõ. Tôi đã nói tôi nhất định sẽ dùng bất cứ giá nào ngăn chặn hành vi của cô!'
'Cho dù là đến cuối cùng chỉ là công dã tràng?' Dodo hướng ánh mắt đầy nguy hiểm nhìn về phía cô.
'Đúng vậy. Cho dù cuối cùng tất cả đều là công dã tràng.' Mặc Di Nhiễm Dung ung dung trả lời.
'Cô sẽ không thắng được tôi đâu!' Dodo lạnh lùng nói.
'Cũng không nhất định là tôi thua!' Mặc Di Nhiễm Dung vẫn bình tĩnh trả lời.
Dodo không nói gì nữa, chỉ có ánh mắt phức tạp chăm chăm nhìn hai người.
'Chị à, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?'
Liên Kiều không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hình như chị đã hạ Giáng Đầu nhưng điều khiến cô cảm thấy mơ hồ là chị đã hạ Giáng Đầu cho ai?'
'Liên Kiều chỉ cần em nhớ rõ mọi chuyện chị làm đều là vì em là được rồi. Những chuyện khác em không cần hỏi! Như hiểu được những nghi vấn trong lòng cô, Mặc Di Nhiễm Dung lên tiếng.
'Chị ...' Lòng Liên Kiều cảm giác có một nỗi bất an nhưng cô không rõ nó từ đâu đến.
Chương 20: Chỉ có Liên Kiều làm được
'Mặc Di Nhiễm Dung, cô đã dám làm mà không dám thừa nhận?' Dodo rít lên, 'Là do cô sợ mình thất bại cho nên không dám nói cho em gái tốt của cô biết rằng mình đã làm gì sao?'
'Chị ...' Liên Kiều ngập ngừng lên tiếng.
'Em gái tốt của chị, chị Mặc Di của em sẽ không nói cho em biết đâu, để chị nói cho em biết vậy!' Dodo nhìn Liên Kiều, trong đáy mắt chỉ là sự lạnh lùng, nói một cách châm chọc.
Liên Kiều nhìn Dodo bằng ánh mắt cảnh giác.
'Chị của cô đúng là đã hạ Giáng Đầu, là hạ Giáng Đầu với Hoàng Phủ Ngạn Tước!' Dodo không chút dấu giếm nói thẳng.
'Gì chứ?'
Cả nhóm người của Lãnh Thiên Dục cùng lúc hướng ánh mắt về phía Mặc Di Nhiễm Dung, trong lòng đều nảy lên một nghi vấn: "Sao cô lại hạ Giáng Đầu với Ngạn Tước chứ?"
'Thế nào? Cả nhà đều bị tin này làm cho ngốc hết rồi sao?' Dodo lạnh giọng cười, 'Mặc Di tiểu thư của các người thật quan tâm đến các người nhất là cô ... Liên Kiều! Cô ta vì cô mà hạ một loại Giáng Đầu với Hoàng Phủ Ngạn Tước, là loại Giáng Đầu có thể ảnh hưởng đến ý thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước!'
'Chị ... chuyện này ... rốt cuộc là thế nào?' Liên Kiều rất tin tưởng chị mình sẽ không làm hại Ngạn Tước nhưng những thông tin mơ hồ này cứ luẩn quẩn trong đầu cô.
Mặc Di Nhiễm Dung cũng không định giấu diếm nữa, cô nhìn mọi người: 'Tôi đúng là đã hạ Giáng Đầu đối với Hoàng Phủ tiên sinh, trong suy nghĩ của ngài ấy sẽ luôn xuất hiện hình bóng của Liên Kiều!'
'Chị ...' Lúc này Liên Kiều đã hoàn toàn hiểu rõ dụng ý của chị mình. Trong mắt cô không dấu được sự vui mừng và cảm động.
Thì ra chị mình đã âm thầm giúp mình làm nhiều việc như vậy bằng không hôm nay sao Ngạn Tước lại trong lúc không biết mình là ai nhưng vẫn đối xử với mình nhiệt tình và ôn nhu như vậy.
Dodo thấy Liên Kiều kích động như vậy, cô khịt mũi vẻ xem thường: 'Tôi khuyên cô đừng nên vui mừng quá sớm. Cô cho rằng chuyện này sẽ đơn giản như vậy sao? Nếu như thật sự đơn giản như vậy thì chị cô đã không cần phải dấu diếm cô cho đến bây giờ!'
'Ý cô là sao?' Liên Kiều ưỡn thẳng người đối mặt với Dodo, trong mắt cũng bừng lên lửa giận. Tuy cô ta thừa nhận mình là chị ruột của cô nhưng ... làm ra những chuyện như vậy, chị của cô cũng thật quá đáng đi!
'Ý của tôi rất đơn giản, chính là bởi vì chị của cô hoàn toàn không nắm chắc cách làm của cô ta sẽ có hiệu quả nên không dám cho cô biết sự thật thôi!'
Dodo lạnh lùng nói tiếp: 'Cách làm của chị cô đúng là có thể ảnh hưởng đến một số hành vi của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng nếu như trước khi đến thời hạn mà tôi đặt ra mà tiến hành phá giải thì ngược lại chẳng giúp được gì mà lại phản tác dụng, ngược lại là giúp tôi, tức là làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thêm toàn tâm toàn ý yêu tôi, nói cách khác tức là trong ý thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước, tôi và Liên Kiều lúc đó sẽ hoàn toàn là một.'
'Sao lại như thế được?' Liên Kiều không tin mà cũng không dám tin những gì cô ta nói là thật.
'Nha đầu, chẳng lẽ cô không hiểu đạo lý "già néo đứt dây" sao? Chức năng của Giáng Đầu Thuật vốn không phải là giúp người ta giải quyết vấn đề, ở một múc độ nào đó, nó sẽ trở thành công cụ để người ta lợi dụng.' Dodo tạt nước lạnh vào Liên Kiều.
Liên Kiều sửng sốt đến ngây người, cô không hiểu rõ Giáng Đầu Thuật lắn nhưng ít nhiều cũng nghe Mặc Di Nhiễm Dung đề cập đến nên cô biết, những lời của Dodo nói là sự thật.
Lúc này, người nãy giờ vẫn giữ im lặng là Mặc Di Nhiễm Dung mới chậm rãi lên tiếng: 'Kế hoạch của cô rất hoàn mỹ nhưng ... cô sẽ không thành công đâu!'
'Cô nói sao?' Dodo chau mày nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, thấy cô tràn đầy tự tin không có vẻ như đang giả bộ, một lúc lâu cô ta mới lên tiếng: 'Tôi không tin cô có cách phá giải được Giáng Đầu Thuật mà tôi đã hạ!'
'Tôi có cách!' Mặc Di Nhiễm Dung nói không nhanh không chậm, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Hô hấp của Liên Kiều chợt trở nên gấp gáp, với sự hiểu biết của cô về chị mình, cô biết nếu như chị không nắm chắc thì tuyệt đối sẽ không nói ra những lời vừa rồi.
Dodo nhìn Mặc Di Nhiễm Dung, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: 'Tôi không tin cô có năng lực làm như vậy.'
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cô ta đầy thâm ý, đôi mắt màu tím trong veo sáng lóng lánh: 'Đúng là tôi không có năng lực đó nhưng ... Liên Kiều có! Cho nên người thực sự có thể phá giải Giáng Đầu Thuật của cô không phải tôi mà là Liên Kiều!'
Vừa nói Mặc Di Nhiễm Dung vừa vươn tay nắm chặt lấy tay Liên Kiều, vẻ mặt kiên định.
Liên Kiều ngây người nhìn cô.
Hoàng Phủ Anh thì hoang mang ngơ ngác.
Thượng Quan Tuyền cũng đưa tay bụm miệng như muốn ngăn lại một tiếng kêu kinh ngạc.
Còn Lãnh Thiên Dục thì chau mày nhìn một màn trước mắt này.
'Cô ta?'
Dodo như vừa được nghe một chuyện tiếu lâm, cô ta nhìn Liên Kiều rồi lại nhìn sang Mặc Di Nhiễm Dung: 'Cô không có nói lầm hay là tôi nghe lầm chứ? Nha đầu này lại có thể phá giải Giáng Đầu Thuật c ủa tôi? Thật nực cười, ngay cả cô còn không làm gì được huống gì là cô ta!'
Mặc Di Nhiễm Dung không chút lo âu, ngược lại còn ung dung cười trả lời: 'Đúng là Liên Kiều không biết Giáng Đầu Thuật nhưng em ấy có năng lực làm cho Hoàng Phủ tiên sinh yêu mình lần nữa!'
Lần này đổi lại người ngây ngốc là Dodo!
'Tôi không nói sai chứ? Cho nên tôi nói, muốn phá giải Giáng Đầu Thuật của cô còn một phương pháp nữa, đó chính là làm cho Hoàng Phủ tiên sinh yêu thương Liên Kiều thật sự lần nữa, chỉ cần ngài ấy yêu, hay chỉ cân hai người phát sinh quan hệ thì tất cả những cố gắng của cô đều sẽ tan thành mây khói!' Mặc Di Nhiễm Dung điềm đạm nói.
'Cô ...' Dodo nắm chặt tay như cố nén cơn giận, ánh mắt nguy hiểm nhìn Mặc Di Nhiễm Dung: 'Cô quyết định sẽ làm như vậy sao?'
'Đúng vậy. Liên Kiều là em gái tôi, cũng là em gái cô, nếu như cô còn một chút lương tri thì nên buông tay đi!' Mặc Di Nhiễm Dung nhìn cô nói.
'Cô cho rằng Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ yêu Liên Kiều sao?'
Dodo cười nhạt: 'Đừng quên trong tiềm thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước tôi mới là người vợ mà hắn yêu nhất. Hắn sao lại có thể thay lòng đổi dạ yêu thương một người phụ nữ khác được? Muốn hắn phản bội lại tình cảm của mình, phản bội lại Liên Kiều, chuyện này hoàn toàn không có khả năng!'
'Cô thật sự có lòng tin như vậy sao?'
Mặc Di Nhiễm Dung bám riết không tha: 'Hoàng Phủ tiên sinh đúng là rất yêu thương người vợ của mình - Liên Kiều, chỉ tiếc là cô không phải là Liên Kiều! Trong tiềm thức của mình, ngài ấy yêu chỉ có một người đó là Liên Kiều. Khi Liên Kiều thật sự đứng trước mặt ngài ấy, cô cho rằng cơ hội thành công là bao nhiêu?'
Dodo chợt bật lên một tiếng cười lạnh: 'Mặc Di Nhiễm Dung, đừng cho rằng cô hạ Giáng Đầu cho Hoàng Phủ Ngạn Tước thì Liên Kiều sẽ có cơ hội vãn hồi lại tất cả. Cho dù cô ta là Liên Kiều thật sự thì sao chứ? Trong ý thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một người khách mới gặp được một ngày còn tôi mới chính là Liên Kiều trong nhận thức của hắn!'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...