Chương 51: Sự cố (2)
Làm cho cảnh sát kinh ngạc là thi thể này nhìn giống như dùng sáp chế ra, bởi vì thi thể này lại được phủ một loại vật chất nào đó giống như sáp.
‘Thi thể này thật hiếm gặp!’
Một trong số cảnh sát gương mặt kinh dị nói với một cảnh sát khác, tay vừa bận rộn ghi chép.
‘Đây là thi lạp!’
Khi mọi người còn đang thảo luận, một giọng nói trầm thấp từ cửa truyền vào, mọi người liền nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn mặc sơ mi đơn giản đang đi về hướng thi thể, vừa đi vừa mặc vào áo khoác, sau đó đeo găng tay cao su lên.
Chỉ thấy người này rất đẹp trai, đôi mắt thâm thúy sắc bén như muốn nhìn thấu tất cả sự vật, mà nhất cử nhất động đều mang khí chất quý tộc.
Các cảnh sát đều nhường đường bởi vì họ đều biết truớc mặt họ chính là vị pháp y đỉnh đỉnh đại danh - Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Hoàng Phủ Ngạn Thương đến gần thi thể, khẽ ngồi xổm xuống, mở thùng dụng cụ ra, bắt đầu tiến hành khám nghiệm thi thể.
‘Thi thể này được phát hiện bao lâu rồi?’ Hắn vừa quan sát thi thể vừa hỏi.
‘Theo lời người làm nói thì vào khoảng ba giờ sáng hôm nay!’ Một cảnh sát trả lời.
‘Thi thể này chưa có dấu hiệu bị dịch chuyển qua, vậy nơi đây chắc là hiện trường thứ nhất của vụ án, nhưng mà …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi nhướng mày, có một chút nghi hoặc … thi thể vừa mới chết sao lại có thể biến thành thi lạp được chứ?
Nhưng … thi thể trước quả đúng là giống như thi lạp.
Cái gọi là thi lạp, chính là một loại hiện tượng đặc thù cực kỳ hiếm gặp xuất hiện trên thi thể, nguyên nhân hình thành là do thi thể bị dìm trong nước hoặc chôn trong một nơi đất thiếu không khí trong một thời gian dài, bởi vì không khí không đủ cho nên sẽ khống chế các vi khuẩn phân hủy cơ thể, do đó tiến trình phân hủy sẽ chậm lại, đồng thời trong thi thể hiện tượng thủy phân từ từ xâm lấn, lớp mỡ dưới da bắt đầu từ từ phân giải mỡ và cam du, cam du sau khi bị phân giải hòa tan vào trong nước, acid béo và canxi, ma-giê, amonica … trong nước kết hợp, tạo thành sự xà phòng hóa sinh ra muối, muối này hình dạng giống sáp, khó tan trong nước làm cho thi thể duy trì sự tồn tại như thế, hiện tượng như vậy gọi là thi lạp.
Nhưng theo những hiểu biết về hiện tượng này, thi thể của một người trưởng thành ít nhất cũng cần phải mất từ một năm đến một năm rưỡi mới hình thành hiện tượng thi lạp này, theo tư liệu báo cáo, vị bá tước Afhan này ngày hôm qua còn cùng với vợ con đi ra ngoài du lịch, hôm nay làm sao có thể trở thành thi lạp được chứ, nói là thi thể thì còn được.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, thi thể của Bá tước đã tạo cho phía cảnh sát chúng tôi rất nhiều phiền phức, chúng tôi cũng không biết phải điều tra từ đâu!’ Sếp cảnh sát vẻ mặt thất bại nói.
Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi gật đầu khi hắn lấy một số mẫu vật trên thi thể xong mới điềm đạm nói: ‘Cái tốt duy nhất của thi lạp là có thể hoàn toàn lưu giữ được bệnh lý hoặc vết thương của người chết, nhưng … trên thi thể này lại không có dấu hiệu đánh nhau, lại càng không có vết thương trí mạng, tôi cần phải tiến hành khám nghiệm thi thể thì mới phân tích được nguyên nhân tử vong của Bá tước.
Chương 52: Sự cố (3)
Phía cảnh sát chỉ còn cách nghe theo lời Hoàng Phủ Ngạn Thương, bởi vì thi thể như vậy quá kỳ lại mà nguyên nhân tử vong cũng rất bất thường.
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cỗ thi lạp, nhất thời chìm trong suy tư, thực ra từ góc độ y học mà nói, từ thi lạp rất không dễ phân tích ra nguyên nhân tử vong, nhưng cỗ thi lạp này chỉ là trong vài giờ ngắn ngủi mà biến thành, đây quả thực là chuyện làm cho hắn rất có hứng thú.
Khi hắn vừa muốn đứng dậy kêu trợ lý đi xử lý thi thể, một cảnh sát đã đi vào, thấp giọng nói với Hoàng Phủ Ngạn Thương: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, có một vị tự xưng là Mặc Di tìm ngài!’
‘Mặc Di?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương có chút kỳ quái, hắn xoay đầu liền nhìn thấy một cô gái tuổi còn trẻ đứng ở ngoài cửa, chỉ thấy một thân váy áo màu tím nhạt, mái tóc dài bồng bềnh theo gió, dung mạo thanh nhã tú lệ, cô đang nhìn về cỗ thi lạp, sau đó ánh mắt lại hướng về phía Hoàng Phủ Ngạn Thương.
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Thương chợt khẩn trương một chút, hắn cảm thấy ánh mắt cô gái này rất dịu dàng, nhưng quan trọng nhất là … đôi ngươi màu tím tử lan hắn trước giờ chưa từng nhìn thấy qua.
Cô gái này … là ai?
Hắn nghi hoặc bước lên phía trước, ‘Xin hỏi … cô tìm tôi có việc gì?’
Nhìn vóc dáng của cô, Hoàng Phủ Ngạn Thương không xác định được cô là người nước nào cho nên trực tiếp dùng tiếng Anh.
Cô gái sóng mắt như nước, gật gật đầu đưa tay chỉ về phía cỗ thi thể, điềm đạm nói: ‘Tôi muốn các anh giao cỗ thi thể này cho tôi xử lý!’
‘Cái gì?’ Không chỉ Hoàng Phủ Ngạn Thương mà các cảnh sát cũng rất kinh ngạc.
Cô gái này muốn lấy thi thể làm cái gì? Hơn nữa, cô ta là cảnh sát hay là pháp y?
Môi Hoàng Phủ Ngạn Thương nhẹ cười: ‘Tôi không hiểu lắm ý của cô!’
Cô gái cũng cười nhẹ, nhưng chỉ là khóe môi câu thành nụ cười, trong mắt không hề có chút ý cười nào, cô nhìn đám cảnh sát xung quanh, thấp giọng nói: ‘Không biết Hoàng Phủ tiên sinh có tiện ra ngoài nói chuyện?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn thi thể, sau đó gật đầu.
Buổi sáng trong sân của biệt thự tràn đầy mùi cỏ xanh, mặt trời cũng đã lên, chiếu những tia sáng đầu tiên.
Dưới ánh mặt trời, bóng người đàn ông cao lớn và bóng người phụ nữ yêu kiều càng thêm đẹp đẽ.
‘Mặc tiểu thư, tôi không hiểu lời cô vừa nói!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cô gái trước mặt, ánh mặt trời đang chiếu trên người cô như một vòng hào quang.
Cô gái lắc đầu, chầm chậm nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, tôi cũng như ngài mang họ ghép, Mặc Di là họ của tôi, tên của tôi là Mặc Di Nhiễm Dung!’
‘Mặc Di Nhiễm Dung?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghiền ngẫm cái tên này, rất đặc biệt, tên cũng như người.
Cô gái hơi cười, không giấu diếm nói: ‘Mặc Di Nhiễm Dung, là Giáng Đầu Sư đời thứ hai mươi lăm của gia tộc Mặc Di!’
Chương 53: Chuyện kình dị
Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi sựng lại, hắn sững sờ nhìn cô gái trước mặt, nụ cười của cô rất dịu dàng nhưng lời nói lại làm cho hắn có chút không dám tin …
Giáng Đầu Sư?
Tuy hắn biết quả thật Giáng Đầu Sự có tồn tại như đây cũng là lần đầu tiên gặp, mà trong tưởng tượng của hắn, Giáng Đầu Sư thường là những người đàn ông ăn mặc kỳ lạ.
Nhưng nhìn cô gái trước mặt, đơn thuần như nước, tuy nói toàn thân trên dưới đều mang một vẻ thần bí nào đó nhưng hắn tuyệt đối không thể tin cô và Giáng Đầu Sư có quan hệ gì.
Nhìn Hoàng Phủ Ngạn Thương sững sờ như vậy, Mặc Di Nhiễm Dung liền cười: ‘Chỉ mong không dọa đến Hoàng Phủ tiên sinh!’
‘Đâu có đâu có, chỉ là cảm thấy một cô gái mà làm Giáng Đầu Sư có chút hiếm thấy!’ Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe Mặc Di Nhiễm Dung nói vậy bản thân cũng cảm thấy mình có chút thất thố.
Lần này Mặc Di Nhiễm Dung không cười, không phải vì lời của Hoàng Phủ Ngạn Thương mà là vì cô đang nghĩ tới thi thể kia.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, liên quan đến thi thể kia không phải là đơn giản như mọi người tưởng tượng, cho nên lần này ta mới từ nơi xa xôi vội đến đây, mục đích là muốn điều tra rõ ràng!’
Đôi mày Hoàng Phủ Ngạn Thương cũng vẽ nên một đường nghi hoặc: ‘Ý của cô là … thi thể này và Giáng Đầu Thuật có liên quan với nhau?’
Cái suy đoán này có đúng hay không hắn không biết nhưng hắn cảm thấy điểm này quá sức tưởng tượng rồi.
Mặc Di Nhiễm Dung cũng không muốn dấu giếm gì, cô không do dự gật đầu: ‘Không sai, Hoàng Phủ tiên sinh là vị pháp y đỉnh đỉnh đại danh, ngài chắc cũng hiểu rất rõ một thi thể bình thường không thể trong một thời gian ngắn như vậy mà trở thành thi lạp, tôi vừa nhìn qua thi thể này, tuy rằng chưa qua kiểm nghiệm nhưng cũng dám khẳng định, người chết lúc còn sống đã bị trúng Giáng Đầu Thuật, cái chết ly kỳ của ông ta cũng có liên quan trực tiếp đến Giáng Đầu Thuật.
‘Đã từng nghe nói Giáng Đầu Thuật có rất nhiều loại, không biết vị Bá tước Afhan này rốt cuộc là trúng loại nào?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương rất không muốn tin chuyện này, hắn trước giờ tin tưởng khoa học, nhưng sự thật ở trước mắt làm hắn cũng không thể không tin.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng nói: ‘Thi Giáng!’
‘Thi Giáng?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương hơi chau mày, cái tên này vừa nghe đã cảm thấy có chút âm độc.
‘Không sai, người chết là bị trúng Thi Giáng, đơn giản mà nói là bị người ta lợi dụng Giáng Đầu Thuật, không chỉ muốn khống chế thi thể mà quan trọng hơn là muốn lợi dụng chất dầu trong thi thể để tiến hành một loại Giáng Đầu Thuật còn âm độc hơn!’ Mặc Di Nhiễm Dung giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng đôi mắt tím lại có chút lo lắng.
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn cô, không nhịn được hỏi một câu: ‘Cô nói cô từ xa xôi đến đây, chẳng lẽ trước khi chuyện ở đây xảy ra cô đã biết rồi?’
Điểm này thật làm hắn nghĩ không ra.
Mặc Di Nhiễm Dung biết nỗi nghi ngờ trong lòng hắn, trực tiếp nói: ‘Người nhà Mặc Di không những tinh thông Giáng Đầu Thuật mà càng giỏi chiêm bốc, cỗ thi lạp này chỉ là mở màn, tiếp theo chính là … Hồng Kông!’
‘Hồng Kông?’ Hoàng Phủ Ngạn Thương đột nhiên nhớ tới anh cả Hoàng Phủ Ngạn Tước bây giờ đang ở Hồng Kông.
Mặc Di Nhiễm Dung dường như nhìn thấu lòng hắn, nhẹ giọng nói: ‘Không sai, tôi bói ra được thuật Thi Giáng lần này có liên quan đến tứ đại tài phiệt!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương toàn chân chấn động, hắn thấy như có một luồng gió lạnh thổi qua….
Chương 54: Cung Quý Dương nổi giận (1)
Tại Tổng công ty của Cung thị tài phiệt.
Sáng sớm, khi thư ký theo lệ thường đặt Mã Cách Lệ Đặc đặt ở phòng tổng tài, Cung Quý Dương đã nhàn nhã bước vào.
‘Cung tiên sinh, chào ngài!’ Thư ký lễ độ chào.
Cung Quý Dương ngửi mùi thơm dịu của MCLD, môi liền câu lên một nụ cười, hắn gật đầu, ‘Vất vả rồi!’
Thư ký đỏ mặt vội thu mắt lại, rời phòng tổng tài, đối diện vị tổng tài anh tuấn đến mê người này, phàm là nữ nhân đều cảm thấy tim đập chân run.
Vừa ngồi xuống, một ly cà phê nóng nổi thơm phức đã được đặt trước mặt hắn, Cung Quý Dương từ từ thưởng thức, động tác ưu nhã lại có chút lười biếng, lát nữa hắn có một cuộc họp từ xa, đối phương lại từ Paris xa xôi – Tổng tài của Lãnh thị tài phiệt – Lãnh Thiên Dục.
‘Xin chào buổi sáng, Lãnh Diện Vương!’ Cung Quý Dương hướng về màn hình lớn lên tiếng chào trước.
‘Buổi sáng chỉ là đối với cậu thôi!’ Lãnh Thiên Dục vẫn dáng vẻ lạnh lùng như trước, hắn điềm đạm mở miệng, ý là nhắc nhở bên kia đừng quên là hai bên đang sai lệch múi giờ.
Ngược lại với vẻ lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục, Cung Quý Dương vẫn cười ha hả, hắn nhún vai, đối với vẻ lạnh lùng của tên này, hắn từ nhỏ đã nhìn không quen.
‘Thiên Dục này, mới sáng sớm tìm cậu là muốn bán cho cậu một tin tức, cậu có muốn nghe hay không?’
Ở phía bên kia Lãnh Thiên Dục qua màn hình nhìn thấy cái tên Cung Quý Dương kia cười đến vô tâm vô phế lại không có phản ứng gì, ngược lại nói một câu ngoài ý muốn: ‘Thật trùng hợp, mình cũng có một tin tức muốn bán cho cậu!’
Cung Quý Dương nghe câu này rất phấn chấn, liền nói: ‘Hai tin tức giá cả ngang nhau, cậu nói trước!’
Hắn biết Lãnh Thiên Dục trước giờ không thích nói đùa, càng sẽ không vô duyên vô cớ đem bạn bè ra làm trò tiêu khiển, nếu hắn đã nói có tin tức vậy chắc chắn là tin tức có giá trị, mà nhất định là có liên quan đến mình, vốn là Cung Quý Dương muốn bắt chẹt hắn một chút, nhưng nghĩ đến từ miệng tên kia lấy được một tin tức đáng giá nên cũng thôi.
Ngược lại Lãnh Thiên Dục cũng hiểu đạo lý này, tuy Cung Quý Dương thường làm việc có chút không theo quy củ, thậm chí là không theo lẽ thường, nhưng lại không cần phải mới sáng sớm đã tìm bạn bè tiêu khiển, nhất định là có chuyện muốn nói.
Lãnh Thiên Dục nghe xong liền gật đầu, giọng trầm mà lạnh nhạt, nhưng rõ ràng là rất hiểu bạn bè: ‘Nếu đã là chủ đề do cậu khơi mào thì chẳng bằng cậu nói trước, nếu không mình sợ cậu nghe xong tin tức của mình, tâm tình trở nên quá kích động mà quên nói cho mình biết tin tức của cậu!’
Cung Quý Dương vung hai tay, cái gì chứ, làm ra vẻ thần thần bí bí như vậy.
‘OK, nói ngắn gọn!’
Bộ dạng vui đùa của hắn trong chớp mắt biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng: ‘Thiên Dục, Bá tước Afhan đã bị hại, chuyện này chắc cậu đã biết!’
Chương 55: Cung Quý Dương nổi giận (2)
Lãnh Thiên Dục gật đầu, ánh mắt thâm trầm như cú đêm: ‘Bá tước Afhan là một trong những người của gia tộc nắm quyền của tổ chức sát thủ ở Mỹ, sáng nay Giáo phụ bên đó đã báo cáo vấn đề này với mình!’
Ánh mắt Cung Quý Dương chợt trở nên sắc bén: ‘Bên cảnh sát đã phong tỏa tin tức nhưng Ngạn Thương đã tra ra được nguyên nhân cái chết của Bá tước Afhan không đơn giản, là có liên quan đến Giáng Đầu Thuật ở Nam Dương.’
‘Giáng Đầu Thuật ở Nam Dương?’
Mắt Lãnh Thiên Dục hơi nhướng lên một chút sau đó rất nhanh khôi phục lại bình thường, ‘Chuyện này quả thực mình không biết!’
Chỉ là cái chết của một người chấp sự, dĩ nhiên không quá thu hút sự chú ý của Lãnh Thiên Dục.
Cung Quý Dương hơi trầm tư: ‘Thiên Dục, mình cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, cái chết của một người chấp sự sao lại có liên quan đến tà thuật, nghe Ngạn Thương nói, Bá tước Afhan chỉ vừa chết có mấy giờ nhưng thi thể lại biến thành thi lạp rất hiếm gặp.’
Đôi mày rậm của Lãnh Thiên Dục khẽ chau lại, ‘Chuyện này quả thật ngoài sức tưởng tượng, còn nữa … trên đời quả thật có tồn tại Giáng Đầu Thuật sao?’
Loại tà thuật này tuy đã từng gây náo loạn ở Mã Lai và Thái Lan, nhưng vẫn là chưa có người nào được trải nghiệm qua, cho nên chuyện này có thật hay không cũng là chưa biết.
‘Nghe nói lúc đó có một cô gái đến tìm Ngạn Thương, cô ta tự xưng mình là Giáng Đầu Sư của vương thất Mã Lai, Ngạn Thương cũng là nghe cô ta nói, bước kế tiếp sẽ là Hồng Kông. Thiên Dục, mình muốn nhắc nhở cậu, nếu cái loại tà thuật đó đã xuất hiện, vậy nhất định là có người âm thầm động thủ động cước, cậu phải chú ý hơn, tuy người ngoài không biết thân phận thực sự của Bá tước Afhan, nhưng hắn rõ ràng là người của tổ chức sát thủ!’ Cung Quý Dương trịnh trọng nói.
Lãnh Thiên Dục cũng đồng tình với hắn, ‘Mình sẽ để ý chuyện này!’
Cung Quý Dương yên tâm, hắn lại khôi phục bộ dáng lông bông, lười biếng ngả người vào lưng ghế, tay nâng ly cà phê nhướng mày nói: ‘Tới lượt cậu!’
Lãnh Thiên Dục buồn cười nhìn hắn, bề ngoài tên này lười nhác như thế nhưng trong lòng không biết đã gấp đến đâu, hắn hắng giọng cười nói: ‘Trên đời này chuyện trùng hợp rất nhiều, chuyện mình muốn nói với cậu có liên quan đến vương thất Mã Lai, nhưng, theo tin đồn cô ta là vị hôn thê của Hoàng Phủ.’
‘Chắc là Hoàng Phủ đợi không nổi muốn gặp con gái nhà người ta chứ gì?’ Cung Quý Dương vừa cười vừa uống cà phê, cái tin này thì liên quan gì đến hắn.
Lãnh Thiên Dục giả vờ ung dung nói: ‘Đúng, hắn ta đích thực là chạy đến Hồng Kông gặp cái cô gái tên Liên Kiều đó, nhưng mà …’
Hắn ngưng lại, nhìn Cung Quý Dương đang ung dung nhàn nhã uống cà phê, rất ác ý nhướng mày: ‘Hoàng Phủ lấy đại danh của Cung Quý Dương tiên sinh mà đi xem mặt!’
‘Hả …’ Cà phê trong miệng Cung Quý Dương phun ra ngoài, sau đó hắn rống lên: ‘Cậu nói … khụ khụ … cậu nói cái gì?’
Lấy tên hắn đi gặp vương thất Mã Lai? Làm gì vậy? Hắn là đi gặp vị hôn thê mà, tại sao lại phải giả mạo mình chứ?
Nụ cười trên môi Lãnh Thiên Dục càng đậm: ‘Mình nếu là cậu liền lập tức bay đến Hồng Kông, mình còn chuyện phải làm, nói đến đây thôi, bye bye!’
Cung Quý Dương mặt xanh rờn, hắn rất khó khăn mới dằn được cơn tức, vươn tay nhấn phím điện thoại …
‘Đặt cho tôi vé máy bay đến Hồng Kông, càng nhanh càng tốt!’
*****
Cung Quý Dương biết rõ Hoàng Phủ Ngạn Tước giả danh mình đi gặp vị hôn thê người Mã Lai đó thì sẽ thế nào. Đến khi Liên Kiều biết mình bị gạt thì sẽ làm sao chỉnh cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đó? Mặc Di Nhiễm Dung cô gái này cuối cùng có chỗ nào thần bí? Giáng Đầu Thuật, chiêm tinh thuật mấy loại tà thuật khủng khiếp đó mang đến cho người ta một cảm giác rất thần bí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...