Tứ Đại Tài Phiệt P4 - Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú - Ân Tầm

Quyển 7: Tình yêu bắt đầu

Chương 31: Tham gia dạ tiệc (7)

Khi Liên Kiều từ trong phòng vệ sinh bước ra, vẻ tinh nghịch trên mặt sớm đã thay bằng vẻ lịch thiệp, khi một nhân viên phục vụ lướt qua cô, Liên Kiều nhẹ nhấc tay cầm lấy một ly rượu đỏ.

Nhìn qua lớp thủy tinh, màu đỏ của rượu nhìn càng mê người, chất rượu sóng sánh, mùi thơm ngào ngạt vừa ngửi cũng biết là rượu quý, nhưng bên một phía này của chiếc ly thủy tinh, nụ cười của Liên Kiều càng trở nên tà my.

Cô đi thẳng về phía Lăng Thiếu Đường.

Trong những trường dạ tiệc như tối nay, oanh oanh yến yến tề tựu, thân sĩ cùng thục nữ không ngừng khoe khoang vẻ lịch thiệp như một loại chuẩn mực để đánh giá, nhưng mà …

Theo tiếng vỡ thanh thúy của thủy tinh, đám người vốn hết sức lịch thiệp kia chợt trở nên hỗn loạn, sau đó là một tiếng kêu thất thanh của một cô gái.

Lăng Thiếu Đường ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, đôi ngươi vốn sắc bén như chim ưng chợt trừng lớn, hắn nhìn về phía áo vest của mình, sau đó nhìn chằm chằm về phía tác giả của tai họa kia.

‘Thiếu Đường, sao vậy?’ Đang cùng một vị quan viên chính phủ thảo luận sự vụ gì đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy liền tách đám đông đang hỗn loạn ra, tiến đến.

Cách sau lưng hắn không xa là Kỳ Hinh.

‘Trời ơi, Thiếu Đường, áo của anh … có chuyện gì thế?’ Kỳ Hinh hốt hoảng kêu lên một tiếng.

‘Ngạn Tước, cậu đến thật đúng lúc, quản lý cho tốt người phụ nữ của cậu vào!’ Lăng Thiếu Đường tức đến sắp phát điên.

Áo vest của hắn bị rượu vang nhuộm ướt một mảng lớn.

Mà thủ phạm đang đứng trước mặt hắn, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, không ai khác hơn là … Liên Kiều.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy liền hiểu ngay rốt cuộc là chuyện gì, hắn cố kìm một tiếng cười, nhìn Liên Kiều nói: ‘Nha đầu, sao lại không cẩn thận như vậy?’

Liên Kiều nghe vậy, ngẩng đầu lên, vẻ đáng thương nói: ‘Ngạn Tước, người ta không phải cố ý đâu, em chỉ là đứng ở một bên thôi mà, ai mà biết hắn đột nhiên xoay lại …’

Lăng Thiếu Đường nghe cô nói vậy, cơn tức càng dâng lên nhưng nhìn thấy ánh mắt của nhiều người đang hướng về phía mình, cũng lạnh lùng quét mắt một vòng, đám người xem náo nhiệt thấy vậy thức thời tản ra …

‘Ngạn Tước …’

Thấy không có ai quan sát nữa, Lăng Thiếu Đường mới nghiến răng nghiến lợi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, nói gằn từng tiếng: ‘Chắc là cậu không tin lời người phụ nữ của cậu nói chứ?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước chống tay lên trán, thấp giọng cười: ‘Đương nhiên là tin rồi, cô ấy nói mình không cố ý mà!’

‘Đáng chết! Cô ấy rõ ràng là cố ý mà! Nhất định là muốn trả thù mình!’

Lăng Thiếu Đường chuyển ánh mắt về phía Liên Kiều, nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím của cô, ‘Bởi vì trong lòng em không phục cho nên mới làm vậy, phải không?’

‘Em đâu có!’

Liên Kiều vẻ mặt vô tội, đôi mắt lóng lánh nước, ‘Anh đúng là lấy bụng tiểu nhân đi thuyền quân tử mà!’

(Tina: Căn bệnh của chị Kiều lại tái phát rồi …)

‘Cái gì?’ Lăng Thiếu Đường nhất thời không hiểu ý cô là sao, chỉ tay về cô, lại chỉ về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …

‘Cô ấy nói cái gì?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước bật cười, “tốt bụng” giải thích với hắn: ‘Vừa nãy cô ấy nói, anh là … “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử”!’

‘Cái gì? Cậu …’ Lăng Thiếu Đường sắp điên rồi.

‘Kỳ Hinh … em nhìn hắn kìa …’

Liên Kiều vội chạy đến trước mặt Kỳ Hinh, vẻ mặt ủy khuất, ‘Em đã nói là em không có cố ý rồi, hắn sao lại nhỏ mọn như thế chứ!’

Kỳ Hinh nhịn không nổi bật cười, ‘Đúng nha, nếu nói như em, hắn quả thực là một người đàn ông nhỏ mọn!’

Lăng Thiếu Đường bất lực xua tay, ‘Các người … người nào người nấy đều như vậy … hôm nay quả thực là ngày xui xẻo của tôi!’

Trong lòng Liên Kiều vui đến nỗi sắp nở hoa nhưng vẫn nén xuống, đi đến trước mặt Lăng Thiếu Đường, ‘Thôi bỏ đi, em biết cũng là do em vụng về, vậy đi, em đi cùng anh tẩy một chút!’

‘Em đi tẩy với anh? Thật tốt bụng đến thế sao?’ Lăng Thiếu Đường cảnh giác hỏi.

‘Này, anh sao nhàm chán thế? Thật không hiểu sao Kỳ Hinh lại thích anh được chứ, haizz…’

Liên Kiều xụ mặt nói, ‘Em biết là em làm sai, em xin lỗi anh, đừng có dùng cái ánh mắt cảnh giác ấy nhìn em nữa!’


Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy, nhịn cười nói: ‘Thiếu Đường, Liên Kiều rất ít khi nói xin lỗi ai, hôm nay coi như cậu là ngoại lệ đấy!’

Lăng Thiếu Đường nghe hắn nói vậy, lòng vẫn còn hoài nghi nhìn lại Liên Kiều nhưng cũng bị lời của Hoàng Phủ Ngạn Tước làm cho lung lay, chỉ tiếc là … đây là lần đầu tiên hắn gặp Liên Kiều, lần đầu tiên tiếp xúc với Liên Kiều cho nên đương nhiên không biết trong lòng cô “tốt bụng” đến cỡ nào…

  ‘Thôi br đi, anh tự đi tẩy một chút!’ Hắn vốn cũng không định tính toán gì với cô, dù sao Liên Kiều cũng là vợ của Ngạn Tước.

Thấy hắn bước nhanh đến phòng vệ sinh, Liên Kiều bụm miệng cười trộm, sau đó nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …

‘Ngạn Tước, em đem khăn lông cho hắn nhé!’

Nói xong cũng hướng về phía phòng vệ sinh mà đi.

‘Nha đầu …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước chặn cô lại.

Liên Kiều quay đầu: ‘Gì vậy?’ Trong ánh mắt xẹt qua một tia cảnh giác …

‘Đừng nghịch ngợm nữa!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cảnh cáo một câu.

‘Ai ya, em biết rồi!’ Nói xong vội vàng chạy về phía lối nhỏ kia.

Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực lắc đầu cười, Kỳ Hinh thấy vậy rất hiếu kỳ hỏi hắn, ‘Ngạn Tước, anh sao vậy? Không có gì chứ?’

‘A, không, không có gì!’ Trong lòng hắn âm thầm nói thêm một câu, ‘Người có chuyện chắc là Lăng Thiếu Đường của em kìa!’

Thiếu Đường ơi …

***

Lăng Thiếu Đường vừa vào đến phòng vệ sinh, không do dự mà đi thẳng đến vòi nước, cởi áo vest ra đặt ở một bên lavabo sau đó nhìn về phía vào bình nước rửa tay ở trước vòi nước.

Hắn đưa tay ấn vào bình nước rửa tay, hình như không có mùi thơm vốn có của xà phòng mà là ….

‘A …’ Lăng Thiếu Đường kinh hãi kêu lên một tiếng, trên gương mặt chợt mất đi vẻ điềm tĩnh vốn có.

Nhìn lại áo vest của mình, trên chiếc áo may bằng chất liệu cao cấp kia bốc lên một làn khói mỏng, sau đó cả căn phòng thoang thoảng một mùi vị vô cùng kích thích khứu giác!

Đáng chết!

Lăng Thiếu Đường trong lòng kinh hãi, hắn vội vàng mở nắp bình nước rửa tay ra xem sau đó mới tức tối phát hiện ra trong đó vốn chẳng có xà phòng gì mà là … một loại acid.

Đáng chết!

Là ai làm chuyện này chứ? Bên trong bình xà phòng sao lại có acid được chứ?

Đang lúc mang một bụng tức tối đứng đó, Lăng Thiếu Đường chợt thấy cửa phòng vệ sinh bị ai đó chầm chậm đẩy ra …

Chương 32: Tham gia dạ tiệc (8)

Là Liên Kiều! Cô đang híp mắt cười thật quỷ dị.

Mà mặt Lăng Thiếu Đường thì … kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng!

‘Sao em lại vào đây?’

Liên Kiều bụm miệng cười, thong thả nói, ‘Tại sao em lại không thể vào đây? Lăng Thiếu Đường …’

Cô đẩy người về phía hắn, cười xấu xa, ‘Câu này là em hỏi anh mới đúng nha, anh … sao lại vào đây?’

‘Em …’ Lăng Thiếu Đường càng lúc càng cảm thấy không đúng, ngay cả bầu không khí cũng hết sức khác thường.

Đúng lúc này, Liên Kiều bất thình lình nâng điện thoại lên, ấn chụp vài lần.

‘Em đang làm gì vậy?’ Lăng Thiếu Đường cảm thấy sau lưng lạnh buốt.

‘Ồ, em chỉ muốn lưu lại bằng chứng mà thôi, oa, anh thật ăn ảnh nha!’ Liên Kiều hào hứng vẫy vẫy điện thoại, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý.

‘Lưu lại chứng cứ? Em …’ Lăng Thiếu Đường nhất thời hoang mang, không nói hai lời bước nhanh ra cửa, ngẩng đầu nhìn …

Rõ ràng là biển báo phòng vệ sinh nữ!

Trời ạ …

Hắn vừa bước vào … phòng vệ sinh nữ?


Không đúng nha, lúc hắn bước vào, bên trên rõ ràng là ký hiệu phòng vệ sinh nam kia mà …

Nhất định là Liên Kiều giở trò quỷ, từ đầu đến cuối đều là cô …

Thật là nha đầu quỷ!

Lăng Thiếu Đường lửa giận bừng bừng vừa mới định đẩy cửa phòng vệ sinh vào tìm cô tính sổ thì chợt cảm thấy không thỏa đáng, hắn như vậy lại xông vào nhà vệ sinh nữ thì …

Đang suy nghĩ thì cửa phòng chợt mở ra, Liên Kiều nghiêng đầu ra nhìn về Lăng Thiếu Đường, cười đến cong cả lưng.

‘Ha ha …’

Cô vừa cười vừa chỉ về phía hắn, ‘Chẳng lẽ anh còn muốn vào lần nữa sao? Ha ha …’

‘Đáng chết! Em dám tính kế anh?’ Lăng Thiếu Đường không ngờ mình lại bị một cô nhóc chơi xỏ, chuyện này sao có thể chứ?

Liên Kiều cười đến sắp đứt hơi.

‘Không được cười nữa!’

Lăng Thiếu Đường kéo cô qua một bên, tức tối hỏi: ‘Bảng đánh dấu trên cửa là em đổi phải không? Còn có acid trong bình xà phòng, toàn bộ đều là em làm sao?’

Liên Kiều cố nén cười, trả lời hắn: ‘Anh thật thông minh!’

Lăng Thiếu Đường quả thật bị chấn động rồi, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị ai chơi xỏ đến mức này, tuy nói Cung Quý Dương là người nghịch ngợm nhất thích đùa bỡn nhất trong số bốn người bọn họ nhưng hắn trước giờ chưa bao giờ dùng thủ đoạn … trẻ con nghịch ngợm như thế này.

‘Liên Kiều, em cũng to gan thật, vì chỉnh anh mà tự mình lén chạy đến phòng vệ sinh nam sao?’ Hắn còn chưa tiêu hóa nổi cơn tức thì nhưng đồng thời cũng ngoài ý muốn hết sức đồng tình với Ngạn Tước …

Liên Kiều vẫn còn tức cười, không dễ dàng gì mới nhịn xuống được, chạy vội ra …

‘Ha ha … Lăng Thiếu Đường, anh thật ngốc nha, vừa nãy anh vào là nhà vệ sinh nữ mà, ha ha …’

‘Gì chứ?’ Lăng Thiếu Đường giật mình.

‘Không tin anh nhìn xem …’ Liên Kiều bình thản chỉ tay về một phía, Lăng Thiếu Đường nhìn theo hướng tay cô chỉ …

Một cô gái xinh đẹp đang hướng về phía đó đi đến, trong một khoảnh khắc nhìn thấy Lăng Thiếu Đường ở đó, trên mặt rõ ràng là bất ngờ và sợ hãi.

Đầu Lăng Thiếu Đường không tránh khỏi một cơn choáng váng, hắn không nói gì thêm, trức tiếp kéo Liên Kiều đi về một hướng khác.

Trời ạ, Lăng Thiếu Đường chưa có lúc nào bê bối như vậy!

‘Liên Kiều …’

Hắn nghiến răng nói: ‘Có phải trước tiên em đem đổi hai bảng hiệu của phòng vệ sinh nam và nữ với nhau rồi cố tình đổ rượu lên áo anh, biết rõ anh sẽ vào nhầm phòng vệ sinh sau đó lại còn dùng acid làm hỏng áo của anh không? Em thật … quá đáng mà !’

Liên Kiều xua tay, ‘Không, đó còn chưa hết đâu …’

‘Em còn muốn thế nào nữa?’ Lăng Thiếu Đường quả thật không tưởng tượng nổi Ngạn Tước ở bên cạnh cô lâu như vậy làm sao mà còn sống đến bây giờ, nếu như là hắn, không bị nữ ma đầu này chọc tức chết thì cũng là bị chỉnh tức chết lâu rồi!’

Liên Kiều ung dung vẫy điện thoại về phía hắn …

‘Thấy điện thoại của em không, bên trong chụp mấy tấm hình làm bằng chứng anh xông vào nhà vệ sinh nữ đó, đường đường là tổng tài của Lăng thị tài phiệt lại xông vào phòng vệ sinh nữ lúc ban đêm, còn làm cô gái như em hoảng sợ, hô hô … cái tin này nhất định sẽ sốt dẻo lắm đây!’

‘Đáng chết …’ Lăng Thiếu Đường quả thật tức chết rồi. Hắn vậy mà hết lần này đến lần khác rơi vào bẫy rập của một cô nhóc, mà nguyên nhân chỉ bởi vì hắn … quá khinh địch!

‘Nói đi, em muốn thế nào?’ Người ngu hơn nữa cũng có thể nghĩ ra tất cả những chuyện cô làm đều là có ý đồ.

Nụ cười của Liên Kiều càng sáng lạn, ‘Ừ, không hổ là người của tứ đại tài phiệt, kẻ biết điều mới là tuấn kiệt nha!’

‘Là “Người thức thời mới là trang tuấn kiệt!”’ Lăng Thiếu Đường cắn răng nhả ra từng chữ.

Mắt Liên Kiều lóe lên một tia cảnh cáo …

‘Anh nên biết hậu quả một khi em phát ra những tấm ảnh này nha!’

‘Được được được, em muốn nói thế nào tùy em. Nói đi, muốn gì!’ Hắn quả thực bị nha đầu này đánh bại rồi.


‘Đơn giản thôi, trước hết … anh phải xin lỗi em!’ Liên Kiều một bộ “cây ngay không sợ chết đứng” nói.

‘Anh xin lỗi em? Có nhầm lẫn gì không  đó? Là em chỉnh anh trước …’

Lời của Lăng Thiếu Đường còn chưa nói hết thì đã thấy Liên Kiều vẫy vẫy điện thoại, hắn đành nuốt xuống …

‘Được được, anh xin lỗi em, là anh không đúng!’ Hắn liền rất thức thời, nói xin lỗi.

Liên Kiều thỏa mãn gật đầu, ‘Ừm, nói … mình sai ở đâu!’

Hả?

Lăng Thiếu Đường ngây ngốc tại chỗ. Đáng chết! Hắn làm sao biết mình sai ở đâu chứ? Hắn đã làm gì sai đâu chứ?

Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn …

‘Lăng Thiếu Đường, anh ngay cả mình sai ở đâu cũng không biết sao? Vừa nãy là ai nói em trẻ con hả? Là ai cười nhạo em không thể cưỡi ngựa hả? Là ai nói em dùng từ không đúng hả? Lại còn “tám” chuyện em bị đánh nữa hả?’

Một tràng buộc tội, từng câu từng chữ hướng về Lăng Thiếu Đường.

Lần này thì Lăng Thiếu Đường ngây ngốc thật sự rồi … hắn cuối cùng đã hiểu, lòng dạ đàn bà rốt cuộc là hẹp hòi đến đâu, những chuyện lông gà vỏ tỏi vậy mà cô toàn bộ đều ghi nhớ trong lòng …

Trời ạ …

Hắn đầu hàng, nhẹ lắc đầu, ‘Liên Kiều, OK, anh xin lỗi em, anh không nên nói em như vậy, vậy được rồi chứ?’

‘Vậy còn được!’ Liên Kiều cười càng tươi.

‘Vậy hình chụp đó … ách, có thể xóa đi được chưa?’ Lăng Thiếu Đường dè dặt hỏi lại, chỉ sợ cô cao hứng đem hình đó truyền ra ngoài thật…

Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi!

Chương 33: Tham gia dạ tiệc (9)

Đôi mắt màu tím của Liên Kiều đảo một vòng sau đó mới nghiêng đầu nói: ‘Đâu có cần xóa nhanh như vậy!’

Tiểu tổ tông, em còn muốn thế nào nữa?’

Lăng Thiếu Đường quả thật sắp điên mất rồi, hôm nay đúng là ngày xui xẻo của hắn mà, ngay giờ phút này, rốt cuộc hắn đã hiểu ý những lời dặn dò của Cung Quý Dương ngày đó rồi …

‘Đơn giản thôi mà …’

Liên Kiều dài giọng vừa nói vừa đi về phía trước còn Lăng Thiếu Đường chỉ còn cách bước theo sau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

‘Vậy anh có dạy em cưỡi ngựa hay không đây?’ Giọng nói có chút đắc ý.

‘Dạy …’ Lăng Thiếu Đường rầu rĩ trả lời.

‘Với lại … em muốn con ngựa tốt nhất trong mã trường của anh, anh có đồng ý không?’

‘Đồng ý …’

‘Ừm, cho dù em học cưỡi ngựa không thành thì anh cũng không được đem chuyện đó ra cười nhạo em, càng không thể để cho người khác biết được, anh làm được không?’

‘Được …’

‘Hô hô …’ Lần này Liên Kiều xoay người lại nhìn vào gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ của hắn, cười càng sáng lạn, ‘Như vậy mới đúng chứ, nếu như vừa nãy anh đồng ý với em thoải mái như vậy thì đâu phải chịu khổ như bây giờ chứ!’

‘Vậy em có xóa hình hay không?’ Lăng Thiếu Đường toát mồ hôi lạnh vì cô.

Liên Kiều nhún vai, ‘Xóa thì xóa, gấp gáp như thế làm gì?’

Nói xong liền xóa mấy tấm ảnh trước mặt hắn.

Lăng Thiếu Đường như vừa tỉnh lại từ một cơn ác mộng, hắn cuối cùng đã có thể thở phào một hơi …

‘Nha đầu quỷ này, lại dám dùng chiêu uy hiếp này, có tin anh bảo Ngạn Tước để hắn đánh em đến mông nở hoa luôn không?’ Lăng Thiếu Đường cố tình làm ra vẻ hung hăng nói.

Liên Kiều chau mày …

‘Ạ? Anh thật là trí nhớ kém nha, mới đó mà đã bộc lộ bản tính thật rồi sao? Anh có phải là muốn nuốt lời không?’

‘Vậy thì sao?’

Lăng Thiếu Đường dứt khoát ném đi chiếc áo vest đã bị cháy hỏng vào thùng rác, hai tay nhàn nhã khoanh trước ngực, chiếc áo sơ mi màu đen được cắt may thủ công càng tôn lên vóc dáng cao lớn của hắn.

Thấy trên môi hắn câu lên một nụ cười xấu xa, Liên Kiều cố tình buồn bã thở dài một tiếng, ‘Haizzz … anh nghe thử xem đây là gì …’

Nói xong liền nhấn một nút trên điện thoại …

 …

‘Vậy anh có dạy em cưỡi ngựa hay không đây?’

‘Dạy …’


‘Với lại … em muốn con ngựa tốt nhất trong mã trường của anh, anh có đồng ý không?’

‘Đồng ý …’

‘Ừm, cho dù em học cưỡi ngựa không thành thì anh cũng không được đem chuyện đó ra cười nhạo em, càng không thể để cho người khác biết được, anh làm được không?’

‘Được …’



Chính là đoạn đối thoại lúc nãy!

‘Em … còn dám ghi âm lại?’ Lăng Thiếu Đường trợn mắt nhìn Liên Kiều như không tin nổi.

Cô rốt cuộc là quái vật phương nào đây, lại nghĩ đến dùng loại thủ đoạn này để …. học cưỡi ngựa chứ?

‘Thế nào? Không ngờ phải không? Nếu như anh còn dám nuốt lời lần nữa, em đảm bảo nhất định sẽ cho anh biết mùi!’ Liên Kiều đắc ý vẫy vẫy điện thoại trước mặt hắn.

‘OK … anh … phục em rồi!’ Lăng Thiếu Đường giơ hai tay lên trời ra dấu đầu hàng.

‘Hô hô …’ Liên Kiều trong lòng nở hoa, không ngờ nhanh như vậy đã xong việc rồi!

Cô vừa cười vừa nhún nhảy đi vào sảnh chính còn Lăng Thiếu Đường mang vẻ mặt bất đắc dĩ bước theo sau cô.

Dạ tiệc, đương nhiên là nơi bàn chuyện làm ăn, nhưng đây càng là cơ hội để các cô con gái nhà quyền quý tìm kiếm mục tiêu.

Liên Kiều vừa bước chân vào sảnh chính đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc diêm dúa đứng trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, một tay nâng ly rượu đỏ, một tay đáp xuống trước ngực hắn, vì Hoàng Phủ Ngạn Tước quay lưng về phía Liên Kiều nên cô không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ là …

Ánh mắt tràn đầy tình ý mà cô ta nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước khiến Liên Kiều cực kỳ không thoải mái …

Cô ta dựa vào cái gì mà tiếp xúc hắn ở cự ly gần như thế?

‘Cô ấy tên là An Địch Á, cha là một nghị sĩ, mẹ là tổng tài của tập đoàn Bùi Địch!’ Lăng Thiếu Đường vừa cười thấp giọng nói bên tay Liên Kiều vừa đẩy một ly rượu đỏ đến trước mặt cô.

Liên Kiều tiếp lấy ly rượu, nét mặt rất không vui, ‘Vậy thì giỏi lắm sao? Cô ta quen biết Ngạn Tước sao?’

Lăng Thiếu Đường nhún vai, ‘Xem hai người thân mật như vậy, chắc là quen biết rồi, cũng khó trách, Ngạn Tước trước giờ thật sự có không ít … bạn gái nha!’

Nói xong môi hắn câu lên một nụ cười tà mị.

‘Thật sao?’ Trong đôi mắt màu tím của Liên Kiều xẹt qua một tia lửa, bàn tay nhỏ hung hăng nắm chặt lại.

‘Đương nhiên!’ Lăng Thiếu Đường chỉ sợ thiên hạ không loạn, khẳng định một câu, trong lòng âm thầm vui vẻ.

Ngạn Tước à Ngạn Tước ơi, ai bảo cậu vừa nãy thấy chết mà không cứu chứ, lại còn mang vẻ mặt thấy người gặp nạn mà vui mừng chứ.

‘Hừm!’

Liên Kiều càng nhìn càng tức, lại nhìn thấy một bên mặt tươi cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước khi hắn hơi xoay mặt sang, nghiến răng nghiến lợi nói, ‘Ngạn Tước đáng ghét, lại còn cười như tên ngốc thế kia!’

‘Đúng nha, Ngạn Tước cái tên này trước giờ tao nhã lịch thiệp, các cô gái thích hắn như thế cũng là điều hiển nhiên thôi, chỉ là … hắn hình như quên mất là mình đã kết hôn rồi thì phải! Haizzz … Liên Kiều, em dù gì cũng là vợ hắn nha!’ Lăng Thiếu Đường dựa vào một bên bàn, nhàn nhã nhắm một hớp rượu.

‘Hừm, tức chết em mà!’ Liên Kiều không nói hai lời nhắm thẳng về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước bước đến.

‘Uy, Liên Kiều …’ Vừa lúc đó Kỳ Hinh đi đến, nhìn thấy vẻ mặt tức tối của Liên Kiều, giật nảy mình.

‘Hinh Nhi, qua đây!’ Lăng Thiếu Đường vẫy tay về phía Kỳ Hinh.

‘Thiếu Đường, Liên Kiều làm sao vậy? Hình như là rất giận dữ thì phải?’ Kỳ Hinh vẻ mặt lo lắng nhìn theo bóng lưng của Liên Kiều.

‘Không  sao đâu, em nhìn bên đó thì biết!’ Lăng Thiếu Đường đưa tay vịn lấy bờ eo thon của Kỳ Hinh kéo cô về phía mình, một tay chỉ về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước.

‘À, thì ra là thế!’ Kỳ Hinh vừa nhìn đã hiểu ngay, cười cười nói: ‘Ngạn Tước chắc là … không sao chứ?’

‘Cái đó … khó nói lắm!’

Lăng Thiếu Đường mang vẻ mặt xem kịch vui, ‘Liên Kiều nha đầu này thật cũng đơn thuần quá đi, không chừng chỉ có cách này mới nâng cao được “chỉ số cảm xúc” (EQ) của cô ấy thôi!’

‘Nếu để em nói á, thì là đàn ông các anh quá lăng nhăng mới đúng!’ Kỳ Hinh liếc nhìn Lăng Thiếu Đường, trách yêu.

‘Anh lăng nhăng sao? Anh đối với em là một lòng một dạ mà!’ Lăng Thiếu Đường cúi xuống cười bên tai cô, sủng nịch nói.

Kỳ Hinh ngại ngùng đẩy hắn ra, ‘Đừng mà, để người khác nhìn thấy ngại lắm!’

Lăng Thiếu Đường cười sảng khoái, ‘Hinh Nhi, còn ai không biết em là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường anh chứ?’

‘Ghét … Ơ …’ Kỳ Hinh lúc này mới nhìn kỹ Lăng Thiếu Đường, ‘Thiếu Đường, áo vest anh đâu?’

‘Ách, cái đó …’ Vẻ mặt Lăng Thiếu Đường hết sức ngượng ngùng, ‘Áo vest của anh … bị cháy rồi …’

***

Chờ xem Liên Kiều PK tình địch ở phần sau nhé! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui