Quyển 5: Kịch giả tình thật
Chương 31: Phong tỏa phi trường (2)
Liên Kiều và Kiều Trị cùng nhìn về hướng nhân viên tiếp tân vừa chỉ, trong chớp mắt mắt đều trợn to …
Sau lưng không biết từ lúc nào đã có mấy người đàn ông mặc đồ đen, đeo kính đen, người nào người nấy cao to uy mãnh.
Bọn họ là ai chứ?
‘Là Liên Kiều tiểu thư phải không? Mời …’
Một trong số những người áo đen bước lên, ngữ điệu bình ổn mà cung kinh hỏi, hắn đưa tay ra dấu mời.
Liên Kiều sắp bị mấy người áo đen “không mời mà đến” hù ngất rồi, ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp, vì thế khi người áo đen đó vừa dứt lời, cô đột nhiên thét lên một tiếng …
‘Học trưởng Kiều Trị, chúng ta chạy mau!’ Vừa thét vừa nắm tay Kiều Trị nhắm hướng cửa mà chạy.
Đám người áo đen nhất thời sững người, bọn họ căn bản không ngờ sẽ gặp tình huống này, sau đó không nói gì thêm, gấp gáp đuổi theo.
‘Liên Kiều, những người này em quen sao? Bọn họ là ai?’
Kiều Trị trước giờ thường xuyên luyện tập thể thao bởi vậy chạy nhanh hơn Liên Kiều rất nhiều, cuối cùng biến thành hắn kéo Liên Kiều chạy.
‘Quỷ mới biết bọn họ, anh xem dáng vẻ của bọn họ cũng biết là xã hội đen rồi, bọn họ nhất định là muốn cướp rồi, tuyệt đối không thể để bọn họ bắt được!’
Cô lớn tiếng trả lời, hai người nắm tay nhau chạy cộng với đám người áo đen đuổi theo sau khiến cho cả phi trường đều náo loạn.
Còn có cả dây ngăn cách của cảnh sát!
Đây là cảnh tượng lúc Liên Kiều vừa chạy ra cổng chính của phi trường, đang lúc cô định xoay người chạy về một hướng khác, lại đụng phải đám người áo đen đã đuối tới sau lưng.
‘Ai yo …’ Cơ thể nhỏ nhắn của cô bị dội trở lại, ngã nhào xuống đất.
‘Liên Kiều tiểu thư, cô không sao chứ?’
Mấy người áo đen thấy vật giật nảy mình, một trong số đó vội vàng đưa tay muốn đỡ cô dậy, khổ thân họ, bọn họ nhận được mệnh lệnh, tuyệt đối không thể làm cô gái này bị thương!
Chỉ là không ngờ nha đầu này lại yếu ớt như vậy, tự đụng vào mình lại bị lực quán tính là ngã …
Liên Kiều nghĩ cũng không cần nghĩ, nhắm thẳng bàn tay đang chìa ra hung hăng cắn xuống, sau đó đứng bật dậy, đá thẳng về phía trước một cước …
‘Ô …’ Người áo đen đau đớn kêu lên, trời ạ, nha đầu này ra tay cũng quá nặng đi.
‘Liên Kiều …’ Kiều Trị mắt nhanh tay lẹ, vội vàng kéo Liên Kiều qua, nhắm một cửa khác chạy đi.
‘Đuổi theo! Mau đuổi theo!’ Đám người áo đen đồng loạt hô.
Nơi cửa ra vào cũng hỗn loạn vô cùng, đang lúc Liên Kiều cho rằng có một tia hy vọng là lại tuyệt vọng phát hiện ra … chỗ này cũng có dây ngăn cách của cảnh sát.
‘Trời ạ, cái đám người đáng ghét này, chẳng lẽ cho rằng chúng ta là tội phạm giết người hay tội phạm chiến tranh gì sao?’ Vẻ mặt Kiều Trị đầy phẫn nộ.
Lúc mới xảy ra chuyện, hắn còn cho rằng đây là hiểu lầm, nhưng vừa nãy nhìn thấy đám cảnh sát nơi cửa ra vào nhìn thấy bọn họ như nhìn thấy con mồi, hắn liền biết rằng chuyện này hoàn toàn không đơn giản.
Nhưng … rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Liên Kiều đã chạy đến hụt hơi, cô vội quay đầu lại nhìn, thấy đám người áo đen vẫn đuổi sát phía sau, lại nhìn về phía trước, thấy càng nhiều cảnh sát hơn đang bao vây bọn họ lại.
‘Em bây giờ mới biết có một câu nói hoàn toàn sai bét!’ Cô vừa thở vừa nhìn đám người này, thấp giọng nói.
‘Câu gì?’ Kiều Trị nghe cô rủa thầm, hỏi lại.
‘Em nhớ lúc đi học có học qua một câu “Trời không tuyệt đường con người” nhưng hôm nay hình như không có chuyện đó xảy ra rồi!’ Liên Kiều nhìn về phía một vị cảnh sát đang mặc thường phục cách mình không xa, vô lực nói.
‘Liên Kiều, đám người áo đen đó hình như không có ý định tổn thương chúng ta, nhưng tại sao lại xuất hiện thêm một đám cảnh sát? Em có biết họ không?’ Kiều Trị thấp giọng hỏi.
‘Đương nhiên là không biết rồi, có trời mới biết em ghét nhất là cảnh sát, suốt ngày cứ làm ra vẻ đường hoàng!’ Liên Kiều bực dọc xua tay.
‘Là Liên Kiều tiểu thư phải không? Thật có lỗi, chuyến bay của cô tôi đã giúp cô hủy rồi!’ Cảnh sát trưởng tiến lên, mỉm cười nói.
Liên Kiều vừa nghe lửa giận đã bùng lên, bàn tay nhỏ nhắn níu chặt lấy cổ áo hắn, ‘Ông dựa vào cái gì mà hủy chuyến bay của tôi? Tôi lại không quen biết ông, ông sao lại phái cả đám người đuổi theo chúng tôi?’
‘Liên Kiều tiểu thư, xin cô nghe tôi nói …’
‘Còn nghe cái gì? Ông quá đáng ghét rồi, còn mười phút nữa chúng tôi phải lên máy bay rồi, ông mau đưa tôi trở lại phi trường!’ Liên Kiều thấy thời gian quá gấp, cô vừa lôi vừa kéo cảnh sát trưởng.
Các cảnh sát đang bao vây nhìn thấy cảnh này đều toát mồ hôi lạnh, không biết có nên tiến lên hay không bởi vì họ nhìn thấy vị cảnh sát trưởng kính mến của họ đã rất thê thảm rồi, mà bên ngoài cũng có không ít người qua đường nán lại xem náo nhiệt.
Kiều Trị đứng ở một bên, sớm đã rơi vào sương mù.
‘Liên Kiều tiểu thư, xin cô buông tay … a … đừng níu tóc tôi …’ Cảnh sát trưởng phát ra một tiếng kêu đau lòng, trời ơi, mình sắp bị nha đầu này hành hạ đến không chịu nổi rồi.
Tiếp theo đó, một vật màu vàng bay thẳng lên trời …
‘Được thôi, ngài cảnh sát đầu hói, còn mang cả tóc giả, hừm … ông là cáo đội lốt cừu đây mà!’ Liên Kiều không ngờ mình bấu vào một cái đầu tóc giả, như vừa phát hiện ra một châu lục mới, chuyện gì cũng quên hết đứng đó cười lớn.
‘Liên Kiều tiểu thư, xin cô, mau buông tay ra!’ Cảnh sát trưởng vẫn không dám hoàn thủ, mặt lúc xanh lúc trắng, nài nỉ.
Bởi vì lúc mái tóc giả bị kéo xuống hắn đã thấy trong đám thuộc hạ đã có không ít người nhịn không được, nhưng lại không dám cười ra tiếng.
‘Không buông, không buông, ai bảo ông xấu xa như thế, lại dám hủy chuyến bay của tôi, đánh chết ông! Tên sói đầu hói!’ Liên Kiều vừa thét vừa đánh thẳng vào viên cảnh sát, cô tức sắp chết rồi.
‘Liên Kiều tiểu thư, xin buông tay …’ Đám người áo đen phía sau không hẹn mà nhìn nhau, sau đó vội bước lên cản lại.
‘Buông tôi ra, các người muốn làm gì? Muốn bắt cóc tôi sao? Buông tôi ra, các người là một đám xấu xa, là thổ phỉ giả dạng cảnh sát!’ Khi Liên Kiều bị mấy người áo đen khống chế, hai chân nhỏ bé không ngừng điên cuồng giãy dụa.
Kiều Trị kinh hãi vừa định tiến lên, lúc này lại nghe một giọng nói cực kỳ không vui …
‘Náo loạn cả ngày còn chưa náo đủ sao?’
Giọng nói đầy uy quyền này vừa vang lên, tất cả mọi người đều yên lặng trở lại, Liên Kiều cũng ngừng giãy dụa, cô bấc giác nhìn về phía trước, thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đang bước xuống từ một chiếc xe công vụ, đi về phía cô, bóng dáng cao lớn đó mang theo một cỗ áp bức vô hình khiến mọi người không khỏi e sợ.
Chương 32: Phong tỏa phi trường (3)
Trong phút chốc, toàn trường lại náo loạn cả lên, nhất là những người đang đứng xem náo nhiệt lại càng phấn khích, người đàn ông đẹp trai này rốt cuộc là ai? Chỉ dựa vào khí tức quý tộc toát ra từ mỗi cử chỉ hành động cũng khiến cho người không hiểu chuyện biết rằng đây không phải là một nhân vật đơn giản.
Liên Kiều sớm đã bị dọa sợ, cô bất giác nới tay, cảnh sát trưởng nhân cơ hội đó thoát ra.
Kiều Trị đứng ở bên cạnh cũng trợn to mắt, không ngờ ở đây lại gặp được thần tượng mà mình ngưỡng mộ bấy lâu nay, trong lòng vui đến phát điên.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, thực lại ngại quá để ngài phải tự ra mặt, chỉ là Liên Kiều tiểu thư, cô ấy … cô ấy không phải là rất biết nghe lời…’
‘Được rồi, tôi biết rồi, vất vả cho mọi người!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhạt nói một câu, ánh mắt không rời khỏi Liên Kiều một giây.
‘Nào có, nào có, đây đều là việc chúng tôi nên làm, xin hỏi Hoàng Phủ tiên sinh ngài còn gì dặn dò không?’ Cảnh sát trưởng vội vàng đáp lời.
‘Không có, phiền ngài cảnh sát trưởng gỡ bỏ toàn bộ dây ngăn cách của cảnh sát, hủy bỏ phong tỏa phi trường đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giọng nói càng bình đạm như đang ra lệnh cho cấp dưới làm việc.
‘Được được!’ Viên cảnh sát trưởng lập tức dặn dò thuộc hạ: ‘Mọi người … giải trừ phong tỏa!’
‘Dạ!’ Thuộc hạ lập tức chấp hàng, một trong số đó nhặt mái tóc giả trả lại cho cảnh sát trưởng.
‘Cảnh sát trưởng, ngài … ách … tóc …’
Viên cảnh sát trưởng vẻ mặt ngượng ngùng cầm lấy, đội lên đầu xong, hắng giọng nói: ‘Rút lui!’
Những cảnh sát lần lượt giải tán, chỉ còn lại đám người của Hoàng Phủ Ngạn Tước!
Như chim ưng, sắc bén khiến người ta không thể trốn thoát!
Ít ra là Liên Kiều cho là vậy.
Cô trước giờ chưa thấy qua chim ưng hình dáng như thế nào chỉ là trong kênh truyền hình về động vật có thấy qua nhưng bây giờ muốn tìm một loài vật để so sánh …
Chỉ là, con chim ưng nào sao lại bay đến đây chứ?
Thấy hắn không nói gì, chỉ âm trầm nhìn mình, Liên Kiều có chút sợ hãi, cô cười khan một tiếng, khoa trương nói: ‘Hi, Hoàng Phủ Ngạn Tước, sao mà trùng hợp vậy, anh cũng chuẩn bị đi du lịch sao?’
Trời ạ, nếu ánh mắt có thể giết người không biết cô đã chết dưới ánh mắt của hắn bao nhiêu lần.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời câu hỏi của cô, đôi môi như điêu khắc câu lên một đường cong hoàn mỹ, hắn bước lên vài bước, rất nhanh đã đứng trước mặt Liên Kiều.
Liên Kiều gần như có thể cảm nhận được máu đang dồn hết lên đỉnh đầu … cũng không khó nghe được tiếng tim đang điên cuồng đập thình thịch trong lồng ngực …
Một giây sau, chiếc cằm xinh xắn đã bị một bàn tay to lớn bấu lấy, bắt cô ngẩng lên nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy mang ý cười của hắn.
‘Anh bây giờ bắt đầu không lo lắng chuyện em bị bắt cóc nữa rồi!’
Hả???
Câu nói không đầu không đuôi của hắn làm Liên Kiều ngơ ngác, nhất thời không hiểu ý hắn là sao.
Thấy cô lơ ngơ như chìm trong sương mù, gương mặt anh tuấn dí sát vào gần cô hơn, từng chữ từng chữ thốt lên bên tai: ‘Không ngờ khả năng tấn công người khác của em cũng mạnh ghê chứ!’
Hắn trước giờ cho rằng cô chỉ là một cô bé yếu ớt nhưng hôm nay hắn phát hiện mình sai rồi.
Khi hắn nghe vệ sĩ nói cô nhảy cửa sổ chạy trốn, hắn biết mình đã đánh giá thấp cô rồi.
Khi hắn vừa đẩy cửa phòng, phát hiện căn phòng vốn ngăn nắp đã trở nên hoang tàn, càng khoa trương hơn là cô lại biết lợi dụng ra giường để làm công cụ trốn thoát, hắn biết mình đã đánh giá thấp cô rồi.
Khi hắn ra lệnh phong tỏa phi trường lại phát hiện ra cô nhanh nhẹn trốn thoát khỏi sự truy đuổi của đám vệ sĩ, hắn cũng biết mình đã đánh giá thấp cô rồi.
Khi hắn nhìn thấy cô chống đối lại với đám cảnh sát và vệ sĩ, hắn biết rất rõ ràng, mình đã đánh giá thấp cô.
Cho nên, với một cô nhóc không chịu nghe lời lại khó dạy bảo như thế, hắn không đích thân ra tay làm sao được?
Liên Kiều không khó cảm nhận được ánh mắt quen thuộc kia càng lúc càng trở nên thâm thúy, đây không phải là dấu hiệu một cơn giận sắp bùng phát sao?
‘Hắc hắc … Đây là phản ứng bình thường của con người mà.’ Cô chỉ có thể đánh trống lảng.
‘Ồ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười, một nụ cười mang đầy vẻ nguy hiểm, ‘Vậy xin hỏi Liên Kiều tiểu thư đối với tình huống tiếp theo sẽ đối mặt như thế nào?
Liên Kiều lại cười khan một tiếng, bất giác thoái lui một bước, nhưng lại phát hiện ra có mấy người đàn ông cao lớn đứng dàn một hàng phía sao, đành phải dẹp ngay ý định trốn thoát.
‘Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây?’ Cô không nhịn nổi nữa, thẳng thắn rống hỏi hắn.
‘Đơn giản thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thôi cười, gương mặt trở nên uy nghiêm dị thường, ‘Ngoan ngoãn lên xe!’
‘Em không muốn về!’ Liên Kiều giậm chân thình thịch, đôi mắt màu tím cũng lóe lên tia giận dữ.
‘Em thử xem!’ Giọng Hoàng Phủ Ngạn Tước càng dọa người, sự không vui trong đôi mắt càng lúc càng rõ rệt …
Bầu không khí như đông lại!
Kiều Trị thấy tình trạng giương cung bạt kiếm này, hắn cẩn trọng bước lên, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, thực ra …’
Nửa câu sau chưa kịp nói đã bị hắn cứng rắn nuốt trở lại bởi vì hắn đã thấy ánh mắt sắc bén của Hoàng Phủ Ngạn Tước quét qua mình, tuy chỉ là quét qua nhưng cũng đủ khiến hắn không rét mà run …
‘Nhân lúc anh chưa phát hỏa, mau chóng lên xe đi!’ Hắn xem Kiều Trị như người vô hình, ánh mắt lần nữa quét về phía Liên Kiều.
Liên Kiều tức tối nhìn hắn, thật lâu sau mới hung hăng giậm chân, đi về phía chiếc xe.
Thấy vậy ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước mới hòa hoãn trở lại, trên môi câu lên một đường cong.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, cái này …’ Kiều Trị vội vàng tiến đến.
‘Kiều Trị phải không? Ta … không muốn gặp cậu lần thứ ba!’
Giọng nói lạnh lùng như muốn cự tuyệt người ta ngoài ngàn dặm, sau đó xoay lưng bước đi.
Kiều Trị sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì những vệ sĩ phía sau đã vượt lên bước theo sau Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Liên Kiều đang đi ở phía trước không bị ai chặn lại, ánh mắt chợt đảo, sau đó nhấc chân định chạy lần nữa.
Chính ngay lúc này, cô chỉ nghe bên tai một tiếng “Chíu”, định thần nhìn kỹ đã thấy một cây phi đao không nghiêng không lệch chính xác găm ngay trước mũi chân, vừa hay ngăn cản hướng chạy của cô …
Vụt quay đầu lại đã phát hiện Hoàng Phủ Ngạn Tước trên môi câu một nụ cười, tay đang nghịch một cây phi đao giống hệt như cây vừa ghim trên mặt đất, giống như đang chuẩn bị phóng ra.
Phi đao dưới ánh mặt trời càng lóe sáng đến chói mắt.
Liên Kiều hớp một hơi không khí lạnh, trong đầu chợt nhớ lại câu nói của Hoàng Phủ Anh … “Anh trai em thân thủ rất giỏi, đặc biệt là môn phóng đao, là bách phát bách trúng!”
Chương 33: Phi đao dọa người
Tự dưng có một luồng khí lạnh từ đầu ngón chân xuyên thẳng lên đỉnh đầu, cô gần như có thể cảm thấy mỗi một tế bào trong người cũng đang run rẩy.
Cô sợ! Trước giờ chưa từng sợ đến thế.
Cảnh tượng đó cô nghĩ mình chỉ có thể thấy trong những bộ phim không ngờ hôm nay lại được trông thấy tận mắt.
Thời gian – trong khoảnh khắc như đứng lại.
‘Nha đầu, lên xe!’
Người đàn ông đối diện vẫn cười hết sức “hiền hòa”, trong đáy mắt cũng chỉ là nét ưu nhã, dịu dàng như chưa từng giận dữ qua, nhưng trong giọng nói thì không khó nhận ra sự uy nghiêm và đe dọa.
Hai chân Liên Kiều không ý thức run lên, cô miễn cưỡng nuốt một ngụm nước bọt, xoay ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Kiều Trị đang đứng một bên, lại phát hiện hắn sớm đã ngơ ngác đứng đó, một nỗi tuyệt vọng hoàn toàn xâm chiếm lấy cô …
Gần như là tia hy vọng cuối cùng cũng mất rồi?
Cô nắm chặt nắm tay, chết thì chết vậy!
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, em không muốn theo anh về!’ Cô nghểnh mặt, cường hãn nén lại nỗi sợ đang trào dâng trong lòng.
Mặt cô vừa bị hơi lạnh của phi đao lướt qua mà trở nên trắng bệch, nhưng đôi mắt màu tím vẫn không sờn, không sợ nhìn thẳng vào đôi mắt đen thăm thẳm kia, trong lòng đã hạ quyết tâm đối kháng đến cùng.
Nực cười, cô ít nhiều gì cũng là hậu nhân của hoàng thất Mã Lai, nếu như dễ dàng bị người ta hù dọa thậm chí là bị ép về há chẳng phải là bị người ta cười đến rớt răng sao?
Mấy người vệ sĩ đứng sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước ai nấy đều hớp một hơi khí lạnh, lúc Liên Kiều vừa nói dứt lời, bọn họ đều hướng ánh mắt ngưỡng mộ về phía cô, chỉ là … trong ánh mắt đó, sự lo lắng chiếm nhiều hơn!
Không hổ là hậu nhân của hoàng thất Mã Lai trời không sợ đất không sợ, từ trước đến nay nào có mấy người dám nói như vậy trước mặt Hoàng Phủ tiên sinh, cô quả thật là người đầu tiên.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ngược lại chẳng có chút tức giận nào, thậm chí cũng chẳng thèm bước đến gần Liên Kiều, nụ cười trên môi càng mê người, đầy sức quyến rũ.
‘Chậc chậc, nha đầu, có lúc sự cố chấp của em thật làm người ta thương mến nhưng …’
Nói đến đây, nụ cười trở nên nhạt dần như hòn đá vừa chìm xuống mặt hồ, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng, chầm chậm nhả ra hai chữ: ‘Ngu xuẩn!’
Liên Kiều nghe vậy sắc mặt cũng thay đổi, lời của hắn như một mồi lửa đốt lên cơn giận trong cô, trong nhất thời tràn đầy tinh thần “nghé non không sợ hổ”: ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh dựa vào đâu mà nói những lời này với em chứ? Anh mới là ngu xuẩn đó, ngu xuẩn cực kỳ!’ Cô rống lên với hắn, đôi mắt màu tím vì giận dữ cũng trợn to.
Thu hết vẻ giận dữ của cô vào trong đáy mắt, sự không vui của hắn càng lúc càng rõ rệt …
‘Anh nói lần cuối, lên xe!’ Hắn đưa tối hậu thư.
‘Em không …’
‘Chíu …’ Lời còn chưa thốt ra đã nghe một cơn gió lạnh xẹt qua bên tai, cơn gió lạnh mang theo sức mạnh vô cùng lớn hất tung những sợi tóc trên vai cô.
Ánh sáng bạc xẹt qua, vài sợi tóc bị cắt đua nhau rụng xuống, mà sau lưng cô, ẩn ẩn hiện hiện lại là một cây phi đao.
Cả quá trình chỉ là trong chớp mắt, không có một dấu hiệu báo trước nào, cũng không có dấu hiệu kết thúc, đến quá đột ngột đi rất bất thình lình, gần như khiến cho Liên Kiều không phản ứng lại kịp.
‘Aaaaaa …’
Qua một lúc lâu cô mới nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra, đôi chân liền mềm nhũn, cả người vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
Thật quá đáng sợ đi, vừa nãy cây phi đao đó xẹt qua thật sát gương mặt cô, lỡ như … lỡ như nó lệch đi một chút … chỉ một chút xíu thôi thì có chẳng phải cô đã bị hủy dung rồi sao?
Không còn dũng khí để đối chọi, chỉ có thể trừng đôi mắt kinh sợ nhìn về phía người đàn ông đối diện đang từng bước từng bước đi đến gần.
Ánh mặt trời trên đầu đột nhiên bị cái bóng cao lớn che mất, chí còn lại một áp lực vô danh cực lớn đang áp xuống từ đỉnh đầu.
‘Bây giờ thì sao? Có lên xe hay không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước khuỵu xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đẩy cằm cô lên, giọng nói vẫn ưu nhã như thế, thần thái vẫn dịu dàng như thế.
Giống như … đang dỗ một đứa bé không nghe lời vậy nhưng không hề chừa lại con đường sống nào.
‘Lên …’
Liên Kiều lần này quả thật bị dọa sợ rồi, chỉ trong vài phút ngắn ngủi cô đã tận mắt chứng kiến hai lần phóng phi đao, nếu như lại thêm một lần nữa, khẳng định tim cô không chịu nổi mà vỡ mất.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Vậy mới ngoan chứ!’
Ngón tay đang đặt ở cằm cô khẽ dời qua mái tóc óng ả, sau đó cả bàn tay trượt lên, mang theo sự sủng ái và trìu mến vỗ nhẹ lên đầu cô, sau đó khẽ cúi người, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, nhẹ đặt một nụ hôn lên chóp mũi cô.
Nụ hôn – như chuồn chuồn lướt nước nhưng mang theo một thông điệp chiếm hữu hết sức rõ rệt.
Sau đó hắn đưa tay ra, kéo cả người cô vào lòng, ôm lên bước thẳng về phía chiếc xe.
Vệ sĩ đứng sau lưng lập tức chạy lên, cung kính giúp hắn mở cửa.
Kiều Trị đứng ở một bên sớm đã ngây ngốc lúc này mới phản ứng lại kịp, hắn vội vàng đuổi theo …
‘Hoàng Phủ tiên sinh …’
Anh ta cứ thế mang Liên Kiều đi sao? Vậy còn chuyến du lịch của hắn và cô thì thế nào?
Hoàng Phủ Ngạn Tước dừng bước, xoay người lại không nói gì, ánh mắt lạnh lùng quét trên mặt hắn, trên môi khẽ câu lên một nụ cười châm chọc.
Kiều Trị há hốc miệng, một lúc lâu mới phát ra tiếng nói, ‘Cái đó … chuyến du lịch của tôi và Liên Kiều …’
‘Hủy đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước dứt khoát nói ra hai chữ, không phải là một câu nói thông thường mà là một mệnh lệnh.
Sau đó đẩy Liên Kiều vào trong xe trước rồi tự mình cũng ngồi vào.
Xe chạy như bay để lại một Kiều Trị ngơ ngác bên đường.
***
Trong xe Liên Kiều không ý thức cố gắng ngồi cách Hoàng Phủ Ngạn Tước thật xa, dường như là vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hoàng lúc nãy, lại giống như đang cố ý trốn tránh hắn.
‘Ngồi qua đây!’
Giọng nói của Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn hết sức tao nhã, vừa nói vừa thưởng thức một hớp rượu, ngón tay thon dài chỉ chỉ phía bên cạnh mình.
Liên Kiều suy nghĩ một lúc, trong lòng muốn phản đối nhưng khi nhìn vào mắt hắn, đành tự khuyên mình từ bỏ ý định, chỉ có thể rất không tình nguyện ngồi dịch sang bên đó.
Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nhấc lên liền khiến Liên Kiều khẩn trương, cô không ý thức định tránh khỏi nhưng thấy hắn có vẻ không vui chỉ đành ngoan ngoãn ngồi tại chỗ.
Hơi ấm quen thuộc từ trong lòng bàn tay truyền đến từng sợi tóc, khi nãy phi đao xẹt qua đã làm tóc cô bị cắt không ít.
Chương 34: Quyết định không kịp trở tay (1)
Hắn nhìn cô chăm chú, ánh mắt như đang suy nghĩ điều gì, một lời cũng không nói, giống như tự mình đang nghiền ngẫm một vấn đề gì đó.
Sự trầm mặc này của hắn khiến cho Liên Kiều trong lòng càng hồi hộp, nhất thời toàn thân nằm trong trạng thái đề cao cảnh giác.
Qua rất lâu, ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều chợt có sự thay đổi, sự dịu dàng trong nụ cười nhàn nhạt kia đột nhiên trở thành tuyệt đối chiếm hữu.
‘Nha đầu, đối với chuyến du lịch của em …’ Hắn cố ý kéo dài giọng nói, vẻ mặt khiến người ta không thể nắm bắt được suy nghĩ của mình.
Liên Kiều vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi.
Những biểu hiện trên mặt cô hoàn toàn rơi vào tầm mắt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, bờ môi hoàn mỹ khẽ câu lên một nụ cười, nụ cười này, rõ ràng là mang theo sủng nịch lẫn trìu mến như tắm trong gió xuân, chỉ nghe hắn chầm chậm nói …
‘Anh quyết định đáp ứng em!’
Liên Kiều trợn mắt, im lặng một lúc cuối cùng mới mở lời: ‘Thật sao? Anh … anh không phải lại đang gạt em chứ?’
‘Yên tâm, anh vẫn còn thích nhìn em cười!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nói một câu nhiều nghĩa.
Sự chuyển biến một trời một vực khiến Liên Kiều khó mà tin được, cô ngơ ngác nhìn hắn thật lâu, thấy trên mặt hắn không có vẻ gì là giận dữ mới yên tâm, mỉm cười …
‘Hay quá, em lại có thể đi du lịch thám hiểm rồi!’
‘Nhưng mà …’ Hắn đột ngột chuyển hướng, khiến nụ cười của Liên Kiều hơi cứng lại …
Thấy cô như vậy, hắn cười cười, ‘Anh sẽ không để cho em đi cùng với vị học trưởng Kiều Trị đó đâu!’
‘Hả?’ Liên Kiều vẫn chưa hiểu ý hắn, ‘Chẳng lẽ muốn em đi một mình sao?’
‘Đương nhiên là không rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ vỗ vỗ đầu cô, ánh mắt cực kỳ khó hiểu.
Liên Kiều càng không hiểu, cô nghiêng đầu chăm chú nhìn hắn.
‘Sau khi kết hôn, em muốn đi đâu, chúng ta có thể đi đến đó, xem như là đi hưởng tuần trăng mật!’
Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước càng sâu, như từng cơn từng cơn sóng gợn mặt hồ nhưng Liên Kiều thì ngược lại, bị lời của hắn dọa đến thất thanh kêu một tiếng.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh vừa nói cái gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì nữa, thân thể cao lớn trong bộ Tây trang được cắt may thật khéo nhàn nhã tựa vào thành xe, nhìn cô không chớp mắt.
Liên Kiều bị hắn nhìn đến toàn thân không tự tại, cô gian nan nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn, không có phát hiện ra ánh mắt thâm thúy đang nhìn mình từ phía trên.
Tim, bất chợt đập điên cuồng!
Đây là thế nào chứ? Ánh mắt của hắn có ma lực gì sao, lại khiến cô có một cảm giác như không thể khống chế chính mình.
Với lại … lời hắn vừa nói ban nãy, là ý gì?
Kết hôn????
Tuần trăng mật???
***
Xe không chạy về hướng tòa nhà Hoàng Phủ tài phiệt mà chạy thẳng về “Hoàng Phủ”.
Trên xe cực kỳ yên lặng mà Liên Kiều sau đó mặt đầy hoài nghi bị hắn kéo vào phòng khách chính.
Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung đều ở đó, một người đang bày biện bình hoa còn một người đang yên lặng pha trà, bầu không khí hết sức tĩnh lặng mà ấm áp.
‘Liên Kiều?’ Hai người vừa vào cửa đã bị Triển Sơ Dung nhìn thấy, bà đặt bình hoa trên tay xuống, vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
‘Con bé này, sao lại có thể im lặng mà rời khỏi “Hoàng Phủ” chứ? Chẳng lẽ không sợ làm chúng ta lo lắng hay sao?’ Bà vừa nói vừa kéo tay Liên Kiều.
Còn Hoàng Phủ Ngự Phong cũng ngừng động tác tren tay, nhìn thấy Liên Kiều bình an trở về, ông cũng yên lòng.
Liên Kiều nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Triển Sơ Dung, trong lòng vô cùng áy náy, cô ngoan ngoãn ngồi xuống, vòng tay ôm lấy bà, nhẹ giọng nói: ‘Xin lỗi, bác gái, con để hai bác lo lắng rồi!’
‘Trở về là tốt rồi! Hứa với ta, sau này không được len lén bỏ đi nữa, được không?’ Triển Sơ Dung đối với cô gái nhỏ này hết sức thương yêu, nói.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước bên cạnh, sau đó nhìn về Triển Sơ Dung, nhè nhẹ gật đầu.
‘Liên Kiều à …’
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong không khó phát hiện ra trên mặt cô lộ vẻ sợ hãi Hoàng Phủ Ngạn Tước, ông hiền hòa nói: ‘Hành động của Ngạn Tước hôm nay quả thật có chút quá nóng nảy, nó không nên nhốt con vào trong phòng, hy vọng con có thể tha thứ cho sự kích động của nó, còn nếu con muốn đi du lịch, ta nghĩ nên có Ngạn Tước ở bên cạnh thì tốt hơn.’
Liên Kiều cắn môi, không nói gì.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới mở miệng, hắn vừa cất lời đã khiến hai vị phụ mẫu yêu dấu ngạc nhiên đến giật mình …
‘Cha dạy rất phải, mà con cũng đã quyết định đi du lịch cùng với Liên Kiều!’
Triển Sơ Dung vừa nghe trong lòng đã nở hoa, ‘Thật sao? Vậy tốt quá rồi, các con định bao giờ thì xuất phát?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, sau đó mới nhìn về phía Liên Kiều đang ngồi cạnh bên, chầm chậm cất lời: ‘Chính xác mà nói thì là du lịch trăng mật!’
‘Cái gì?’
Triển Sơ Dung sững người, còn Hoàng Phủ Ngự Phong thì cao hứng đứng bật dậy, cẩn thận đánh giá con trai, đây là con trai mình thật sao?
‘Ngạn Tước, ý con là …’
Triển Sơ Dung một lúc mới phản ứng lại kịp, vẻ mặt kích động hỏi.
‘Ý của con rất đơn giản, nếu như nhà Hoàng Phủ chúng ta và vương thất Mã Lai sớm đã có hôn ước, vậy thì con sẽ chuẩn bị đám cưới trong thời gian sớm nhất!’
Nụ cười của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã lan từ khóe miệng đến đầu mày cuối mắt.
‘Hay quá, Ngạn Tước, con … con đồng ý kết hôn rồi sao? Thật không?’
Triển Sơ Dung còn không quá tin là thật, tuy rằng bà mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tư của con trai dành cho cô bé này nhưng muốn hắn quyết định đi vào giáo đường quả là một việc không dễ dàng gì.
Thế nào hôm nay lại nghĩ thông suốt rồi?
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật nhẹ đầu, ‘Đương nhiên, như lời cha nói, “Trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng” là chuyện bình thường, hơn nữa con và Liên Kiều lại hợp nhau như thế, không kết hôn còn đợi gì nữa!’
‘Đúng đó đúng đó, con xem hai đứa con xứng đôi biết mấy, quả thật là trời tạo một đôi!’ Triển Sơ Dung vui đến cười không khép miệng được, còn Hoàng Phủ Ngự Phong cũng vừa ý gật đầu.
Không tệ, con trai mình rốt cuộc đã thông suốt rồi!
Liên Kiều hoàn toàn bị “đơ” rồi, cô ngơ ngác ngồi nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, trên mặt vẻ khó hiểu càng lúc càng rõ rệt.
Vừa nãy cô còn cho rằng hắn tiện miệng nói đùa thôi, thế nào mà … hắn lại muốn kết hôn thật sao?
Mà đối tượng kết hôn lại chính là … mình?
Trời ơi …
Cô thấy đầu váng mắt hoa, nhất thời không có cách nào tiếp thu tình huống thế này.
Không đúng, nhất định là có vấn đề, bằng không sao tính tình của hắn lại có thay đổi lớn như vậy?
Chương 35: Quyết định không kịp trở tay (2)
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt kéo tay Liên Kiều, hướng về Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung nói …
‘Vì để thể hiện thành ý của nhà Hoàng Phủ chúng ta, con cho rằng chuyến đi thăm hoàng thất Mã Lai ngày mai không thể hủy bỏ được!’
‘Đương nhiên, đương nhiên!’ Triển Sơ Dung nói.
‘Hơn nữa …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn Liên Kiều, nói tiếp: ‘Ngày mai con và Liên Kiều cũng sẽ cùng đi!’
‘Được đó, được vậy thì tốt nhất rồi, như vậy mới thể hiện được thành ý của nhà Hoàng Phủ chúng ta, con quyết định như vậy ba mẹ rất vui!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cũng vui mừng nói.
‘Được rồi được rồi, Ngạn Tước, Liên Kiều, hai con ở bên ngoài cả ngày cũng mệt rồi, mau dẫn nó về phòng nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai!’ Triển Sơ Dung cố tình giúp hai người tạo cơ hội gần nhau.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gật đầu.
***
Mãi tận khi về đến phòng, Liên Kiều vẫn còn chưa hết kinh ngạc và nghi hoặc, từ lúc Liên Kiều bị phi đao của hắn dọa đến hai lần, những lời nói và hành vi sau đó của hắn khiến cô khó mà hiểu được.
Kết hôn?
Thật hay giả đây?
Hắn không phải rất không muốn kết hôn sao? Mà trước đó không lâu còn yêu cầu mình phối hợp với hắn, cùng nhau thoái hôn hay sao?
Ngón tay ấm áp xoa xoa đầu mày đang chau lại của cô, ‘Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?’
Nha đầu này, lúc hồn vía lên mây nhìn thật giống một con búp bê, khiến người ta yêu mến.
‘Ân …’ Liên Kiều chớp chớp mắt, nhìn hắn, ‘Anh … sao phải làm vậy?’
Nếu như hôm nay cô không hỏi hắn cho rõ, chỉ sợ đang ngủ cũng nằm mơ đến chuyện này mà phải tỉnh dậy.
‘Tại sao cái gì?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi ngược lại cô, một tay kéo cánh tay cô qua, nhìn thấy vết bầm trên đó, hắn bực dọc chau mày, sau đó lấy điện thoại, nhấn số …
‘Phúc tỷ, dặn người mang thùng thuốc đến đây!’
‘Ách … Không cần …’ Liên Kiều bị hắn nhìn đến phát ngượng, muốn rút tay lại nhưng bị hắn giữ chặt quá, đành thôi.
Có thể là do lúc chạy trốn bị ngã, vốn chỉ là một vết xước, nhưng giờ đã bầm tím cả rồi, lại còn rỉ máu nữa.
Hoàng Phủ Ngạn Tước ném cho cô một cái nhìn cảnh cáo, thấy vậy cô chu môi, không nói gì nữa.
Thùng thuốc rất nhanh đã được đưa đến, sau khi để người làm rời đi, hắn tự mình giúp cô xử lý vết thương.
‘Có thể là sẽ đau, ráng chịu một chút đi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lấy thuốc sát trùng và thuốc mỡ ra, tỉ mỉ thoa lên miệng vết thương, khi thấy cô hít hà vì đau, trong mắt chợt xẹt qua một tia đau lòng.
‘Vội vàng như vậy muốn rời khỏi anh sao, thậm chí không thèm để ý đến vết thương?’ Hắn nhẹ giọng hỏi, một nỗi đau xẹt qua trên gương mặt anh tuấn.
Liên Kiều sững người, cô trước giờ chưa từng thấy qua một Hoàng Phủ Ngạn Tước như vậy, lúc này đây sự dịu dàng của hắn, nét ưu thương nhàn nhạt trên gương mặt hắn khiến cô cũng có chút đau lòng.
Đây … đây là thế nào?
‘Em không phải …’ Cô thấy mình nên nói gì đó nhưng lại không có chút sức lực nào chỉ ấp a ấp úng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không nói gì thêm, chỉ tập trung tinh thần giúp cô xử lý vết thương.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em …’ Liên Kiều nhẹ giọng nói.
‘Câu hỏi nào?’ Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô.
‘Ách, chính là cái đó … chuyện anh muốn kết hôn …’ Liên Kiều càng nói càng nhỏ, bởi vì cô không biết trong lòng hắn muốn cái gì nên không dám xác định.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước câu lên một đường cong, giống như đang cười, lại giống như đang tập trung …
‘Nha đầu …’
Hắn ghé lại gần cô, hít lấy mùi hương hoa cỏ thanh mát trên người cô, trong mắt chợt hiện lên vẻ trìu mến …
‘Thích ở bên cạnh anh không?’
Liên Kiều bị câu hỏi đột ngột này của hắn làm cho ngơ ngẩn, qua một lúc lâu mới thì thầm nói: ‘Thích, nhưng mà … có lúc anh rất hung dữ, lúc đó em không thích …’
‘Sau này nếu em ngoan ngoãn, anh sẽ luôn rất tốt rất tốt với em.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất nhẫn nại, sủng ái nhìn cô.
‘Rất tốt rất tốt …’ Liên Kiều lặp lại hai chữ này mấy lần, cô vẫn chưa hiểu rất tốt rất tốt nghĩa là thế nào, rốt cuộc là tốt đến mức nào?
Nhưng mà, vì sao hôm nay hắn hoàn toàn không giống trước đây?
‘Đúng vậy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười vò tóc cô.
Vẻ mặt Liên Kiều càng mê mang, đôi mày cũng cau lại sít sao với nhau.
‘Nhưng mà … nhưng mà …’
Cô “nhưng mà” nửa ngày cũng không biết mình nên nói cái gì, mọi chuyện hình như rất tự nhiên lại hình như có gì đó không đúng.
‘Có muốn gả cho anh không?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời cô, hỏi thẳng.
‘Anh thật là muốn kết hôn sao?’ Liên Kiều không trả lời, nghi hoặc nhìn hắn.
‘Kết hôn còn có thật hay giả sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô đầy hứng thú.
‘Nhưng mà … anh rõ ràng đã nói là sau khi kết hôn sẽ không còn chút tự do nào …’
Liên Kiều cố nhớ lại lời hắn nói, vô tình lại nhớ lời Cung Quý Dương đã nói với cô.
Đúng rồi, hắn không phải là còn một người …
‘Nha đầu, đây chính là “mỗi lúc mỗi khác”, hơn nữa anh cảm thấy hai chúng ta quá xứng để kết hôn!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhướng mày, vẻ mặt cùng giọng nói có chút dí dỏm.
‘Em không hiểu …’ Liên Kiều lắc đầu, lời của hắn sao càng lúc càng thâm sâu vậy chứ?
‘Vậy được, anh hỏi em nhé!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô, ấp nó trong bàn tay to của mình, nghịch nghịch mấy ngón tay như búp măng của cô, ‘Em vừa nãy cũng nói em thích ở bên cạnh anh phải không?’
Liên Kiều không cần suy nghĩ, gật đầu, nhưng liền sau đó bổ sung thêm một câu, ‘Là lúc anh không hung dữ …’
‘Anh hiểu!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ngắt lời cô, ‘Anh lúc nãy cũng nói, chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ rất tốt rất tốt với em, phải không?’
‘Ân!’ Liên Kiều quá ngây thơ để nhận ra “cái bẫy” đang giăng ra.
‘Cho nên …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước đắc ý cười: ‘Chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ không hung dữ với em nữa, chỉ cần anh không hung dữ với em thì em rất thích ở bên cạnh anh có phải không?’
‘Đúng vậy!’ Liên Kiều cũng cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...