Chương 36: Đêm thần bí (2)
Liên Kiều chỉ cười không nói.
‘Em, sao lại đến đây? Mau trở về ký túc xá đi!’ Mặc Di Nhiễm Dung thấy cô liền nói.
Liên Kiều không đồng ý: ‘Chị, chị thật không có lương tâm nha, người ta muốn đến giúp chị mà!’
‘Giúp chị?’
Mặc Di Nhiễm Dung cười khổ: ‘Em biết gì về Giáng Đầu Thuật đâu chứ, đừng có làm phiền chị nữa là tốt rồi!’
‘Ai nói em làm phiền? Nha, em còn mang người đến cho chị đó!’
Liên Kiều kháng nghị, lời vừa dứt đã đẩy một người đàn ông tới.
‘Này này, Liên Kiều em làm gì mà đẩy mạnh vậy!’
Tiếng một người đàn ông lười nhác vang lên, hết sức trầm ấm dễ nghe.
‘Này, Cung Quý Dương, anh có lộn không vậy? Bây giờ còn chưa đến mười giờ mà, anh đừng có mất tinh thần như vậy có được không, là anh nói dù có gì cũng cố hết sức giúp mà!’
Liên Kiều dùng sức đẩy cánh tay của người đàn ông, vẻ mặt nghịch ngợm nói.
‘Câu này đúng là anh nói, nhưng cũng không có nghĩa là anh phải đi làm mồi nhử chứ, lỡ như cái xác đó nổi ma tính lên xé anh thành hai mảnh thì biết làm sao?’
‘Sao lại thế được? Còn có chị em ở đây mà, yên tâm đi, trước khi anh bị xé làm hai mảnh, chị em nhất định sẽ trị được cái xác đó!’
Liên Kiều cười rất ngây thơ khoe hàm răng trắng bóng.
Hoàng Phủ Ngạn Thương và Mặc Di Nhiễm Dung đều ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, qua một lúc Hoàng Phủ Ngạn Thương mới có phản ứng, hắn bước lên nói: ‘Anh Quý Dương, sao anh lại đến đây?’
Cung Quý Dương lười nhác nhìn hai người trước mặt, ánh mắt quét qua người Mặc Di Nhiễm Dung xong lại rơi xuống Hoàng Phủ Ngạn Thương, hắn chỉ tay vào Liên Kiều đứng bên cạnh …
‘Hỏi cô ta đi, anh đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì bị nha đầu thối này gọi điện thoại kêu ra, anh bây giờ còn đang mệt lắm đây!’
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, đây cũng là lần đầu cô gặp Cung Quý Dương, thì ra anh ta là một trong bốn đại tài phiệt – Cung thị.
Người đàn ông này không đơn giản chút nào!
Đó là cảm giác đầu tiên của Mặc Di Nhiễm Dung.
Người đàn ông này ngay từ lúc xuất hiện chỉ nhìn cô một cái nhưng trong ánh mắt của hắn, cô cũng phát hiện ra sự tinh minh và thâm thúy hơn hẳn người khác.
Chỉ có điều ... Liên Kiều kéo người đàn ông kia đến làm gì?
‘Em à, em đang giở trò gì vậy? Rõ ràng biết tối hôm nay chị phải làm gì còn kéo người vô tội vào đây mạo hiểm sao?’ Mặc Di Nhiễm Dung kêu lên.
Liên Kiều lắc đầu: ‘Chị, tuy em không rành về Giáng Đầu Thuật nhưng cũng biết lúc thi hành giải Giáng cần phải có một người có ngày giờ sinh thuộc về dương tính ở bên cạnh thì mới tốt, nha, vị Cung Quý Dương tiên sinh này giờ sinh là thuộc về âm tính, hắn hoàn toàn có thể khiến cho cái xác đó có phản ứng!’
Lời cô vừa dứt thì cả Cung Quý Dương lẫn Hoàng Phủ Ngạn Thương đều chấn động, còn Mặc Di Nhiễm Dung thì dùng một ánh mắt hoàn toàn khác đánh giá người đàn ông trước mặt.
Cung Quý Dương bị Liên Kiều làm cho đầu óc rối loạn, hắn hai ngày nay đều bận họp đến tối mặt tối mũi, cả hai đêm đều không được ngủ ngon, bây giờ thì tốt rồi, còn bị cô lôi đến đây nói là giúp cô làm pháp thuật gì đó, làm ơn đi, tuy hắn quả thật rất tò mò, nhưng trước mắt đi ngủ mới là chuyện lớn hắn nên làm.
‘Này, tiểu nha đầu, em qua đây!’ Hắn vẫy vẫy tay ra hiệu cô đi về phía mình.
Liên Kiều vội bước lên: ‘Thế nào? Anh còn muốn gì?’
Cung Quý Dương day day huyệt Thái Dương, vẻ mặt vô lực hỏi: ‘Nghe lời em nói lúc nãy giống như muốn đem anh làm mồi nhử phải không? Cái gì là “anh làm cho cái xác có phản ứng”?’
Liên Kiều hưng phấn nói: ‘Cung Quý Dương, anh biết không, anh quả thật là báu vật sống nha, còn nhớ lúc cái xác đó sống dậy không?’
‘Ân, nhớ chứ!’
Cung Quý Dương lười nhác gật đầu, cho dù hắn quên hết mọi chuyện trên đời chắc cũng khó mà quên được chuyện đêm hôm đó.
Cái xác lại còn biết động đậy, chuyện này ai nghe cũng thấy sợ!
Liên Kiều nhón chân, hai tay bám vào hai bên đầu hắn, lắc lắc như muốn làm hắn tỉnh táo …
‘Chuyện đêm hôm đó kỳ lạ vô cùng, lúc đầu em còn cho rằng cái xác đó chạy về phía em, về sau nghĩ lại em mới biết, thì ra là vì anh xuất hiện, cho nên cái xác đó mới đột ngột có phản ứng!’
‘Cái gì? Làm gì có chuyện đó!’
Cung Quý Dương bị cô làm cho hoang mang, nhưng nhất thời tỉnh táo không ít.
Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô nói, thân thể hơi chấn động, cũng bước lên hỏi: ‘Thật có chuyện này sao?’
Liên Kiều giương mặt: ‘Đương nhiên rồi!’
Mặc Di Nhiễm Dung có chút kích động nhìn Cung Quý Dương, vội hỏi: ‘Xin hỏi Cung tiên sinh sinh lúc mấy giờ?’
Cung Quý Dương nhìn cô gái trước mặt, toàn thân đều mang một vẻ thần bí không tả được nhưng thấy ánh mắt cô cực kỳ nghiêm túc, hắn liền nói: ‘Chắc là mười hai giờ đêm!’
‘Thật không?’
Mặc Di Nhiễm Dung không kìm được cao giọng hỏi, trên gương mặt cũng lộ rõ nét vui mừng.
‘Thật!’ Cung Quý Dương có chút kỳ lạ, sinh lúc mười hai giờ thì có gì mà phải ngạc nhiên chứ.
‘Tốt quá tốt quá rồi, Cung tiên sinh, lần này anh nhất định phải giúp mới được!’ Mặc Di Nhiễm Dung cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, giọng nói cực kỳ thành khẩn.
‘Đợi chút …’ Cung Quý Dương vội vàng ngắt lời. ‘Tôi không hiểu ý cô!’
Hắn không biết Giáng Đầu Thuật sao cô lại cầu xin hắn giúp đỡ chứ?
Chương 37: Đêm thần bí (3)
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một tiếng, chầm chậm bước đến bên những món đồ đã được chuẩn bị trước, nói: ‘Cung tiên sinh có điều không biết, thi thể ở trong tòa nhà thực nghiệm do bị trúng Thi Giáng mà thành như vậy, cho nê nếu như không kịp thời hủy đi, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Tôi đã điều tra qua, người chết có giờ sinh là mười hai giờ trưa, cũng tức là sinh ra lúc âm khí thịnh nhất, cho nên nếu muốn khống chế nó cần phải có một người dương khí nặng nhất so với nó tương khắc, theo Liên Kiều nói cái xác đó là vì Cung cảnh sát xuất hiện nên mới phát sinh hiện tượng dị thường, điều này nói lên cái xác và Cung tiên sinh phát sinh cảm ứng, Thi Giáng và linh hồn không giống nhau, nó cần phải thu nạp một chút dương khí mới có thể thành công, cho nên tin chắc tối hôm đó là vì cái xác muốn hút lấy khí dương của Cung tiên sinh để hoàn tất quá trình thi hành Giáng Đầu Thuật một cách trọn vẹn thôi!’
Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Thương nhất thời sững sờ, nhất là Hoàng Phủ Ngạn Thương, hắn rốt cuộc cũng hiểu tại sao lúc nãy Mặc Di Nhiễm Dung lại hỏi giờ sinh của mình.
‘Đợi chút …’ Cung Quý Dương bước lên, vẻ mặt nghi ngờ …
‘Chủ của cái xác đó là sinh vào mười hai giờ trưa? Ban ngày ban mặt sinh ra nhất định phải là dương khí thịnh mới đúng chứ, thế nào ngược lại là một người sinh vào mười hai giờ đêm như tôi lại có dương khí mạnh chứ?’
Mặc Di Nhiễm Dung cười cười: ‘Giáng Đầu Thuật vốn là pháp thuật đi ngược lại với nguyên lý âm dương, cho nên một người thuộc dương hay thuộc âm còn phải xem anh ta có phải sinh ra vào ban ngày hay ban đêm, Cung tiên sinh sinh ra vào lúc dương khí thịnh nhất do đó đương nhiên có thể giúp tôi một tay, chỉ cần cái xác đó có phản ứng, tôi liền có thể thực hiện giải Giáng.
Cung Quý Dương có chút suy tư sau đó hắn gật đầu, hỏi tiếp: ‘Vậy cô cần tô giúp gì?’
Mặc Di Nhiễm Dung lấy một cấy nên đã chuẩn bị sẵn đưa đến trước mặt hắn …
‘Đây là một cây nến có chứa bột từ xác con rết, chỉ cần đốt lên sau đó anh cầm trên tay, đi bên cạnh tôi, cái xác thấy nó tự nhiên sẽ có phản ứng!’
Cung Quý Dương tò mò nhìn cây nến, thấy quả thật bên trong cây nến có chút bột mịn, do đó nghi ngờ hỏi: ‘Bột này là từ xác con rết như em nói?’
Hắn rất tò mò, dùng bột nghiền từ xác côn trùng đây cũng là lần đầu tiên nghe thấy.
Mặc Di Nhiễm Dung rất nhẫn nại giải thích: ‘Thực ra đây không chỉ đơn giản là bột từ xác con rết mà bột này có nguồn gốc, trước tiên là dùng giấy tiền vàng bạc lấy từ một ngôi mộ cắt thành hình người, trên đó lại thoa thêm máu của thạch sùng, trên giấy còn phải viết ngày giờ sinh của xác chết, sau đó thoa thêm một ít thi dịch, còn cần nhện, rết và bò cạp nuôi dưỡng trong cơ thể người chết ba ngày ba đem, khi chúng đã hút đủ dịch trong cái xác mới lấy ra, đốt lên, hòa cùng với miếng giấy tiền vàng bạc đã cắt thành hình người kia trộn lại, nghiền thành bột này!’
Cung Quý Dương cùng Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn nhau một cái, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, thật quá ghê sợ đi!
Cầm cây nến đặc biệt trong tay, nét mặt của Cung Quý Dương cũng thay đổi, hắn hung hăng trừng mắt về phía Liên Kiều, nha đầu đáng chết, lại mang hắn đến đây làm chuyện này.
Mặc Di Nhiễm Dung đi phía trước cười cười: ‘Tối nay chỉ cần mượn thân thể của Cung tiên sinh một chút, tuy là rất mạo muội, nhưng cũng không còn cách nào khác!’
Còn một câu cuối cô không nói ra … ai bảo anh là người sinh vào lúc dương khí thịnh nhất làm gì?
Cung Quý Dương nhướng mày: ‘Không đúng, sinh vào lúc dương khí thịnh nhất cũng không phải chỉ có một mình anh, nha đầu, em chắc cũng biết Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng sinh cùng lúc với anh đó, tại sao không kéo hắn đến mà lại tìm anh?’
Đôi mắt tím của Liên Kiều đảo một vòng, vẻ mặt cực kỳ giảo hoạt …
‘Hắn hả, chắc là còn đang còn ở dưới hố tìm cách trèo lên, cho dù trèo lên được thì cũng bị dán dính ở cửa xe, mấy chiêu đã dùng với anh toàn bộ đều dùng lại với hắn, hô hô …’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nghe xong cũng toát mồ hôi, hắn lo lắng dùm cho anh trai mình.
Nhưng Mặc Di Nhiễm Dung nghe cô nói xong, trên mặt hơi có chút trách cứ …
‘Em đó nha, sao lại nghịch ngợm như thế chứ, lại còn trêu vào người của tứ đại tài phiệt, lỡ như để cho ông nội biết được, người nhất định sẽ tức giận lắm, đến lúc đó xem em làm sao!’
Liên Kiều le lưỡi: ‘Ông nội làm sao biết được chứ, nếu như cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia dám đi báo cáo, em nhất định sẽ làm hắn càng thảm hơn!’
Mặc Di Nhiễm Dung nghe xong cũng vô lực lắc đầu.
Lúc này Cung Quý Dương cười một tiếng, dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều bị hắn nhìn đến cảm thấy không tự nhiên, toàn thân nổi gai ốc, cô ấp úng hỏi: ‘Anh, anh sao lại cười kỳ lạ thế?’
Cung Quý Dương lười biếng tựa vào sofa …
‘Liên Kiều, anh thật đau lòng chết đi được!’ Gương mặt anh tuấn của hắn xẹt qua một tia ủy khuất.
Liên Kiều không hiểu hỏi: ‘Anh đau lòng cái gì?’
‘Aiiii…’
Cung Quý Dương cố ý ai oán thở dài nói: ‘Anh đó, giúp em cũng không ít việc mà sau này anh còn phải làm quân sư cho em, còn em lại báo đáp anh như vậy, còn không đau lòng sao!’
Liên Kiều tính tình dứt khoát, làm sao chịu nổi người khác nói cô là người ba phải, cô bước vội lên, níu cánh tay của hắn: ‘Anh nói thử coi, em làm gì không phải với anh?’
Cung Quý Dương ngẩng đầu liếc cô một cái: ‘Cô cố ý chọn hôm nay để chỉnh cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đó phải không?’
Liên Kiều nghe xong hơi sững sờ, rất không tự nhiên nói: ‘Chỉnh người thì chỉnh người, còn phải chọn ngày sao?’
Cung Quý Dương đứng dậy, vò vò đầu cô: ‘Em đó, mấy trò mèo này mà muốn qua mặt anh sao? Em chỉ là sợ cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đó đêm nay tới đây sẽ nguy hiểm, giờ sinh của hắn cũng là mười hai giờ đêm, điểm này chắc là em không khó tra được đâu há!’
Liên Kiều liếm liếm môi … ‘Nhưng mà, nhưng mà em cảm thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật không thông minh lanh lợi như anh, có anh giúp đỡ em yên tâm hơn!’
‘Mồm mép quá!’ Cung Quý Dương quả thật khóc không được, cười cũng không xong.
Chương 38: Giải Giáng (1)
Tiếng chuông đồng hồ đã điểm một tiếng, Mặc Di Nhiễm Dung, Liên Kiều, Cung Quý Dương và Hoàng Phủ Ngạn Thương một đoàn người kéo nhau đến tòa nhà thực nghiệm, hiệu trưởng sớm đã đợi ở đó rất lâu, rõ ràng là vẻ mặt của ông vừa gấp gáp vừa bất an.
Khi ông nhìn thấy mấy người cùng xuất hiện trong màn đêm, nhất thời thở phào một tiếng, ông bước nhanh về phía trước, nhưng nhìn thấy người đi phía sao liền bị hù một cái …
‘Cung tiên sinh, là ngài sao?’
Cung Quý Dương nhún nhún vai, hai tay khoanh lại, ‘Không có cách nào, tôi là bị ép đến đây làm mồi nhử!’
Hiệu trưởng nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của hắn, chỉ là không nghĩ ra tại sao một nhân vật quan trọng như hắn lại tham gia vào cái sự kiện đáng sợ này, nhất thời sững sờ, sau đó lại thấy Liên Kiều tung tăng tiến lên kéo ông sang một bên …
‘Được rồi hiệu trưởng, Cung tiên sinh sẽ không có việc gì đâu, có chị ở đây mà!’
‘Em, em … Liên Kiều, em sao cũng đến đây?’ Hiệu trưởng càng chấn động hơn, trời ạ, hắn rất không muốn có bất kỳ sinh viên nào của mình tham dự vào.
Mặc Di Nhiễm Dung bước lên nhàn nhạt nói một câu: ‘Em ấy là em gái tôi!’
Lúc này hiệu trưởng mới phản ứng lại kịp, nhìn thấy Liên Kiều quay sang mình làm cái mặt xấu, tức giận nói: ‘Liên Kiều, em cũng muốn tiến vào sao?’
‘Đương nhiên rồi …’
‘Không, em ấy không vào!’ Mặc Di Nhiễm Dung kiên quyết ngắt lời Liên Kiều, ánh mắt hướng về phía Hoàng Phủ Ngạn Thương: ‘Giúp em chiếu cố Liên Kiều nhé!’
‘Nhiễm Dung, anh không thể …’
‘Hoàng Phủ tiên sinh!’
Mặc Di Nhiễm Dung lần nữa ngắt lời hắn: ‘Anh tối nay mặc áo sơ mi, tuyệt đối không thể đi đến gần tòa nhà thực nghiệm, bằng không bao nhiêu nỗ lực của em cũng bằng không, càng nghiêm trọng hơn là có khả năng liên lụy tới người khác, anh biết không?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương nhìn lại y phục trên người mình, chỉ còn cách vô lực lắc đầu.
Lúc này Liên Kiều mang vẻ mặt không tình nguyện bước lên, buồn bã hỏi: ‘Chị, em mặc áo màu đen mà, sao không cho em vào chứ?’
‘Ngoan ngoãn nghe lời đi, đừng để chị phân tâm!’
Mặc Di Nhiễm Dung vỗ nhẹ lên mặt cô, lúc này cô thật sự không muốn người em gái này mạo hiểm, nhất là vì cô không tinh thông Giáng Đầu Thuật.
Liên Kiều vẫn là chịu nghe lời, cô gật đầu nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn lại có chút ủy khuất.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn lại Cung Quý Dương đang đứng bên cạnh, nhàn nhạt nói: ‘Chúng ta vào đi!’
Cung Quý Dương ai oán kêu một tiếng, cảm giác như mình là một chiến sĩ sắp bước ra sa trường.
Tuy là mùa hè nhưng vừa bước vào tòa nhà phòng thực nghiệm, hai người vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh rất rõ ràng, cửa thang máy đã mở ra, cảm giác lạnh lẽo dưới tầng hầm càng rõ rệt hơn.
‘Ở đây cảm giác so với lần trước còn tệ hơn!’
Cung Quý Dương không còn vẻ bỡn cợt như lúc đầu, gương mặt anh tuấn hơi cau lại, rất tập trung tinh thần.
Mặc Di dung lấy la bàn ra, nhìn kim la bàn đang dao động không ngừng, cô gật đầu, nhỏ giọng nói: ‘Không sai, ở đây âm khí rất nặng, nếu như tối nay không thể giải quyết cái xác này vậy ngày mai trường đại học Hồng Kông sẽ xuất hiện thêm vài cái xác nữa.’
Cung Quý Dương không nói thêm gì, tuy hắn xem không hiểu những dụng cụ kỳ lạ mà Mặc Di Nhiễm Dung sử dụng, nhưng đối với lời nói của cô thì hết sức tin tưởng.
Rất nhanh bọn họ đã đi đến đầu hành lang, bóng đèn cảm ứng trên đoạn hành lang dài tỏa ra một luồng ánh sáng lạnh lẽo, phía bên trái hành lang là từng phòng thực nghiệm nối tiếp nhau …
‘Là căn phòng thực nghiệm thứ ba!’ Cung Quý Dương nhắc nhở cô.
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, không chút sợ hãi bước qua, lấy ra chiếc chìa khóa mà hiệu trưởng sớm đã đưa cho cô, từ từ mở cửa …
Ập vào mặt là một luồng gió lạnh làm Mặc Di Nhiễm Dung không tự chủ được chau mày, hai người không nói thêm gì đi vào căn phòng, lần theo ánh sáng hắt ra từ hành lang, không khó nhìn thấy cái xác nằm trên chiếc giường cách cửa không xa!
‘Cung tiên sinh, anh đứng yên ở đây tuyệt đối không được động đậy, em phải bày phương vị!’ Mặc Di Nhiễm Dung nhìn chung quanh một vòng xem xét hoàn cảnh.
Cung Quý Dương gật đầu.
Chỉ thấy Mặc Di Nhiễm Dung sớm đã lấy ra chiếc nến đã chuẩn bị sẵn, định hướng rõ tám phương vị gần cái xác, sau đó dùng giấy tiền vàng bạc đã cắt sẵn thành hình người chuẩn bị trước ra, dùng nó để châm nến.
‘Cung tiên sinh, cầm lấy cây nến này, lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì cũng nhớ kỹ là không được ném chiếc nến đi!’ Cô dặn dò thật kỹ.
Cung Quý Dương gật đầu, cầm chắc cây nến.
Mặc Di Nhiễm Dung quay đầu lại, chỉ thấy cô miệng niệm niệm một câu, tay cũng phất lên, đột nhiên tất cả nến đều cháy lên, bao gồm cả ngọn nến trong tay Cung Quý Dương.
Trong lòng Cung Quý Dương không khỏi một trận kinh hãi, hắn đang nghĩ Cung thị sau này có nên phát triển trong ngành giải trí, cũng đầu tư vào phim ảnh gì đó, giống như hôm nay vậy, y hệt như đóng phim.
Đang lúc suy nghĩ lung tung, chỉ nghe Mặc Di Nhiễm Dung bắt đầu niệm một câu khó hiểu, giống như đang niệm chú, sau đó tờ giấy tiền vàng bạc trước mặt cô bắt đầu cháy lên …
Mặc Di Nhiễm Dung nhắm hai mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần, sau đó tờ giấy đang cháy khói bốc lên càng lúc càng lớn, khói lên càng lúc càng cao, bay về hướng cái xác.
Đúng lúc này bắt đầu có chuyện khác thường phát sinh, chỉ thấy cái xác vốn đang nằm giống như bị điện giật cảm ứng dậy, đột ngột kinh động một chút, sau đó bắt đầu ngồi dậy.
Cung Quý Dương trừng mắt, ai ngờ cũng cùng lúc đó cái xác cũng nhìn về phía hắn …
Cái xác này không có chút hiện tượng phân hủy gì cả, vẫn giữ nguyên hiện trạng như lúc vừa mới nhảy lầu, càng đáng sợ hơn là một bên mặt đã bị phá hủy, máu thịt lẫn lộn, hai con mắt vì vậy trở nên không đối xứng nhau.
Chương 39: Giải Giáng (2)
Cung Quý Dương nuốt một ngụm nước bọt hắn hạ cây nến xuống gần ngực, tuy hắn không nhìn thấy cái xác đang nhìn cái gì trên người ình, nhưng bị một quái vật như vậy nhìn quả thật là một chuyện không thoải mái gì.
Hắn nhìn sang Mặc Di Nhiễm Dung, cô vẫn ngồi giữa vòng đèn cầy như cũ, trong miệng vẫn không ngừng niệm niệm, cái hình người bằng giấy vàng bạc vẫn đang không ngừng bay phấp phới, mùi khói càng lúc càng nồng.
Cái xác đã hoàn toàn đứng dậy, giớng như một cái xác biết đi từ từ hướng về phía trước, không gian rộng lớn tràn đầy bầu không khí quỷ dị.
Giống như cảm giác được sự tồn tại của lửa nến, cái xác bắt đầu từng bước từng bước hướng về phía Mặc Di Nhiễm Dung bước đến, mỗi một bước đi trên đất đều lưu lại một dấu máu …
Cung Quý Dương thấy tình hình như vậy, rất muốn lên tiếng nhắc nhở Mặc Di Nhiễm Dung nhưng thấy cô vẫn ngồi yên giữa vòng nến không chút động đậy cũng yên lặng mà xem biến hóa, sợ bản thân mình sơ suất lên tiếng làm loạn hành động của cô.
Thi thể phát ra một tiếng kêu giống như tiếng gầm của dã thú, đang lúc nó đến gần đám nến, đột nhiên toàn thân nó như bị lửa thiêu vội vàng nhảy ra, sau đó lại phát ra một tiếng kêu phẫn nộ nữa.
Thấy không thể tiến đến gần cô gái đang ngồi giữa vòng nến, cái xác bắt đầu có động tác khác, nó quay một vòng, sau đó hướng mặt về phía Cung Quý Dương.
Trời ơi, nó muốn qua đây sao?
Cung Quý Dương sững sờ, quả như dự đoán, cái xác đó như có tâm linh cảm ứng với hắn, từng bước từng bước đi về phía hắn.
Con quái vật này!
Cách đó không xa, Cung Quý Dương liền nhìn thấy rất rõ ràng cái xác này đáng sợ bao nhiêu, thi thể hắn cũng xem không ít rồi, cũng đã từng nhìn thấy người sống trở thành người chết, nhưng tình huống như hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cái xác như ngửi được mùi của người sống, nó gầm lên một tiếng sau đó đưa bàn tay đầy máu thịt nhắm về hướng Cung Quý Dương chộp tới …
Dựa vào thân thủ của Cung Quý Dương, thoát khỏi thi thể này hoàn toàn không có vấn đề gì, chẳng qua hắn đột nhiên nhớ lại Mặc Di Nhiễm Dung vừa dặn dò lúc nãy, không được động đậy, cũng không được bỏ ngọn nến.
Trong lòng hắn không khỏi than thầm một tiếng, trời ơi, như vậy thật là quá dày vò người rồi, hắn hình như đã ngửi thấy mùi xác chết quanh quẩn …
Hình người bằng giấy đang bay lượn trên đầu xác chết càng lúc càng quay nhanh hơn, đang lúc cái xác sắp có một hành động tiếp theo, chỉ thấy từ phía Mặc Di Nhiễm Dung bay đến một đám giống như là đinh sắt, không nghiêng không lệch xuyên thẳng vào cái xác.
Cái xác phát ra một tiếng kêu thảm, sau đó quay đầu nhìn về phía Mặc Di Nhiễm Dung, giống như rất tức giận, đang lúc cái xác nhe răng nhắm về hướng Cung Quý Dương, chợt nghe Mặc Di kêu một tiếng quái lạ …
‘Giải!’
Hình nhân bằng giấy đang quay trên đầu của cái xác ngừng chuyển động, sau đó một luồng khói giống như bị hút về phía đan điền (bụng dưới) của cái xác, sau đó một ngọn nến bay qua thiêu lấy cả cái xác.
Cái xác rầm rầm ngã xuống, không động đậy nữa, cháy như một cái xác bình thường …
Tình huống phát sinh trong mấy giây ngắn ngủi làm cho Cung Quý Dương quả thật hiểu biết thêm không ít, quả thật là quá đặc sắc rồi.
Nhưng cái xác này …
Mặc Di Nhiễm Dung đứng lên, thổi tắt các cây nến, chỉ còn giữ lại một cây nến để chiếu sáng, cô đi đến bên cạnh Cung Quý Dương, thấp giọng nói: ‘Cung Quý Dương, cực khổ cho anh!’
Cung Quý Dương chỉ tay vào cái xác: ‘Cái này … giải quyết chưa?’
‘Ân, giải quyết rồi, nó hiện giờ cũng giống như một cái xác bình thương!’
Mặc Di Nhiễm Dung rõ ràng rất mệt mỏi nhưng nhìn ngọn lửa trên cái xác đang từ từ tắt đi, cô thở phào một hơi.
‘Tiếp theo chúng ta phải làm gì?’ Cung Quý Dương không hoang mang hỏi.
Mặc Di Nhiễm Dung nhìn về phía Cung Quý Dương, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng …
‘Người của tứ đại tài phiệt quả nhiên là không đơn giản, tuy là trong hoàn cảnh như vậy cũng có thể ung dung đối diện, lúc cái xác vừa nãy đi về phía anh, nếu như anh lên tiếng nói vậy thì những gì tôi làm thành công dã tràng rồi, cũng may anh trấn tĩnh được mới tránh được một tràng kiếp nạn!’
Cung Quý Dương nghe xong trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn, cũng may lúc nãy mình không lên tiếng.
Mặc Di Nhiễm Dung cúi người xuống bên cạnh cái xác, cẩn thận quan sát sau đó gật đầu …
‘Được rồi, Cung tiên sinh, công việc của chúng ta hoàn thành rồi, tiếp theo nên giao cho cảnh sát xử lý thôi, cái xác này không thể đi hại người nữa rồi!’
Cung Quý Dương cũng nhìn cái xác, có chút suy nghĩ: ‘Sao lại như vậy? Nhưng rốt cuộc là ai thi hành Giáng Đầu Thuật trên cái xác này?’
Mặc Di Nhiễm Dung thở dài một hơi, lắc đầu: ‘Tạm thời còn chưa tra ra được, những gì chúng ta có thể làm chỉ là chờ đợi!’
Hai người sau đó rời khỏi tòa nhà thực nghiệm.
Làn gió đêm kéo tất cả trở về hiện thực, khi thấy hai người xuất hiện trong màn đêm, mấy người nãy giờ vẫn luôn chờ ở bên ngoài đồng thời bước lên.
‘Thế nào rồi?’
Hoàng Phủ Ngạn Thương không khó nhận ra sự mệt mỏi trên mặt Mặc Di Nhiễm Dung, hắn quan tâm hỏi.
Hiệu trưởng cũng bước vội lên: ‘Mặc Di tiểu thư, xin hỏi cái xác …’
Giọng Mặc Di Nhiễm Dung có chút yếu ớt: ‘Tất cả đều giải quyết xong rồi, ngày mai giao cái xác cho cảnh sát là được rồi!’
Hiệu trưởng nghe xong trên mặt liền lộ ra vẻ kích động …
‘Cám ơn cô, Mặc Di tiểu thư, cám ơn!’
Mặc Di Nhiễm Dung xua xua tay, lại nhìn thấy Liên Kiều vẻ mặt không vui.
‘Em, sao vậy?’
Liên Kiều chu môi đi đến, không trả lời câu hỏi của cô mà quan tâm hỏi: ‘Chị, chị cũng đã tiêu hao không ít thể lực rồi? Hoàng Phủ tiên sinh …’
Cô quay sang Hoàng Phủ Ngạn Thương: ‘Giải Giáng không giống như hạ Giáng, chị phải tiêu hao gấp đôi thể lực để giải Giáng cho nên xin anh giúp tôi chăm sóc chị ấy thật tốt!’
Hoàng Phủ Ngạn Thương lúc này mới hiểu, hắn vội ôm Mặc Di Nhiễm Dung vào lòng, đau lòng thì thầm: ‘Chúng ta về khách sạn đi, em phải nghỉ ngơi thật tốt mới được!’
Chương 40: Quyết định của Liên Kiều
Mặc Di Nhiễm Dung gật đầu, để mặc hắn ôm vào lòng.
Đợi tất mọi người rời đi xong, Liên Kiều mới thở dài một hơi.
‘Nói đi nha đầu, có chuyện gì?’
Cung Quý Dương vừa nhìn đã hiểu Liên Kiều có chuyện, hắn nhàn nhã dựa vào một thân cây.
Liên Kiều vẻ mặt tò mò nhìn Cung Quý Dương …
‘Này, sao anh biết là em có chuyện tìm anh vậy?’
Cung Quý Dương cười khổ một tiếng: ‘Em đợi mọi người đi hết rồi chỉ lưu lại mình anh, không khó nhận ra em có chuyện tìm anh rồi!’
Liên Kiều dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái nhìn Cung Quý Dương, sau đó mới nói: ‘Em quả thật không tìm lầm người!’
Cung Quý Dương nhún nhún vai, thấy bộ dáng này của Liên Kiều hắn rất muốn cười nhưng cố nhịn lại.
‘Nói đi, có chuyện gì?’
Gương mặt đang tươi cười của Liên Kiều nghe câu này chợt trở nên u ám, cô chu môi: ‘Lúc nãyem nghe anh Ngạn Thương tiếp một cú điện thoại, thì ra là do cái người ở dưới hố gọi đến, hắn nói … hắn nói bên Mỹ có chuyện gấp cần phải xử lý cho nên đã trở về Mỹ rồi!’
Lời của Liên Kiều làm cho Cung Quý Dương như rơi vào một tầng mây mù, “cái người ở dưới hố”?
‘Em đang nói tới … Hoàng Phủ Ngạn Tước?’
‘Ân, hắn về Mỹ rồi!’ Giọng Liên Kiều buồn bã nói.
Cung Quý Dương cười ha hả: ‘Hắn về Mỹ cũng bình thường thôi mà, chẳng lẽ muốn hắn vĩnh viễn lưu lại Hồng Kông với em sao?’
Liên Kiều chun mũi, không nói gì, chỉ buồn bực không vui dựa người vào thân cây, đôi chân nhỏ không ngừng nghịch nghịch mấy viên sỏi dưới chân.
Thấy cô như vậy, Cung Quý Dương hoàn toàn hiểu rõ, hắn bước lên tay vỗ vỗ lên vai cô nói: ‘Em có phải là không nỡ xa cái tên đó không?’
Liên Kiều nghe xong ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó như suy nghĩ gì đó, nói: ‘Ai mà không nỡ chứ? Chỉ là hắn vội vàng bỏ đi như vậy thì dễ dàng cho hắn quá rồi, hừm!’
‘Ồ …’
Cung Quý Dương dài giọng, ‘Vậy anh hiểu rồi, em muốn anh giúp em thế nào?’
‘Chưa nghĩ ra!’ Liên Kiều rõ ràng là rất buồn, nhưng lại rất nhanh trở lại vẻ bực dọc nói: ‘Dù sao cũng không thể để hắn rời đi thong dong như vậy, vậy làm sao giải được mối hận trong lòng em!’
Cung Quý Dương thu hết phản ứng của cô vào mắt, nha đầu này rõ ràng đã bắt đầu có tình cảm với Hoàng Phủ Ngạn Tước, đáng tiếc là rõ ràng cô không biết điểm này, mà chắc là Hoàng Phủ Ngạn Tước tên đó càng không biết.
Cái gì gọi là bạn tốt chứ, bạn tốt thì nên nhân lúc thấy bạn mình mơ hồ không rõ đẩy hắn ra khỏi sương mù, ha ha, Cung Quý Dương hắn trước giờ rất thích làm những chuyện tốt như vậy.
‘Liên Kiều, anh lại có một ý kiến rất hay!’ Cung Quý Dương nhướng mày, cười xấu xa nói.
Mắt Liên Kiều liền sáng lên, cực kỳ “chân chó” chạy đến bên hắn, níu tay áo hắn.
‘Có ý gì, nói mau đi!’
Cung Quý Dương cười ha hả, ‘Theo anh được biết, bọn em sắp được nghỉ rồi phải không?’
‘Phải đó, mấy hôm nữa là nghỉ hè rồi!’ Liên Kiều nghiêng đầu ngẫm nghĩ rồi trả lời hắn.
‘Anh cũng phải xử lý một số chuyện của công ty con ở Hồng Kông, cũng phải mất mấy ngày, đợi xử lý xong công việc, em theo anh về Mỹ đi!’ Cung Quý Dương thẳng thắn nói.
‘Theo anh về Mỹ?’ Liên Kiều nhất thời chưa phản ứng kịp.
‘Đúng vậy, em không phải cảm thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đi nhanh như vậy thì khó mà giải được mối hận trong lòng sao? Cho nên anh dẫn em qua Mỹ đến nhà Hoàng Phủ, nhưng mà …’
Cung Quý Dương đột nhiên nói một câu rất bí ẩn: ‘Đến Mỹ rồi em nhất định phải nghe lời anh, anh nói cái gì em tuyệt đối không được phản đối, hiểu không?’
Liên Kiều bĩu môi, đôi mắt màu tím đảo một vòng, qua nửa ngày mới trả lời: ‘Sao anh nói bí mật vậy?’
‘Vậy là em đồng ý hay không? Đây chắc là cơ hội duy nhất để chỉnh cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước kia đó nha!’ Cung Quý Dương không ngừng dụ dỗ cô.
Liên Kiều không cần suy nghĩ, vội vàng gật đầu sau đó quay lưng đi.
‘Này, lời anh nói em nghe hết chưa? Chạy đi đâu vậy?’ Cung Quý Dương vung tay kéo cô lại.
‘Em đi đặt khách sạn, chẳng lẽ đến Mỹ anh muốn em ngủ ngoài đường sao?’ Liên Kiều suy nghĩ rất chu đáo, trong lòng đã sớm coi chuyến đi này là một chuyến du lịch rồi.
Cung Quý Dương cười càng “hiền lành” hơn, hắn nghe xong lắc đầu: ‘Không cần, em không cần đặt khách sạn làm gì, bởi vì đến lúc đó em trực tiếp vào ở “Hoàng Phủ”!’
‘“Hoàng Phủ”? Oa, Cung Quý Dương anh cũng nổ quá ha, là “Hoàng Phủ” của ai? Có phải là của vị vương gia nào không? Hay là của vị hoàng đế nào?’
Thấy Liên Kiều rõ ràng là hiểu lầm ý mình, Cung Quý Dương suýt nữa hộc máu …
‘Liên Kiều, “Hoàng Phủ” này có nghĩa là biệt thự của nhà Hoàng Phủ, là em … đến Mỹ rồi sẽ ở trong nhà của Hoàng Phủ Ngạn Tước!’ Hắn từng câu từng chữ giải thích rõ ràng.
Ách?
Liên Kiều đứng sững tại chỗ, nửa ngày cũng không nói nổi một câu.
****
Trong chiếc giường rộng rãi thoải mái ở khách sạn, ánh trăng dịu dàng soi lên gương mặt xinh đẹp của Mặc Di Nhiễm Dung, sau khi Hoàng Phủ Ngạn Thương đưa cô trở lại khách sạn, cô mệt đến nỗi lập tức ngủ say, lúc này đây cô giống như công chúa đang ngủ, yên tĩnh nằm trên giường.
Hoàng Phủ Ngạn Thương không có rời đi, hắn cũng ngồi yên tĩnh ngắm cô, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy, ngón tay thuôn dài quyến luyến vuốt ve khuôn mặt cô, trên gương mặt tuấn dật không dấu được một tia thâm tình.
‘Nhiễm Dung, bất kể là em có đồng ý hay không, sau khi anh gặp em thì đã không định buông tay, hiểu cho anh …’
Hắn thì thầm, không ngăn được lòng mình cúi người xuống, môi mỏng khẽ thiếp lên đôi môi anh đào của cô, dịu dàng nói: ‘Anh yêu em …’
Ánh trăng cùng ánh sao lấp lánh trên bầu trời, lặng lẽ soi lên bóng người xinh đẹp trong phòng.
*************
Phần hay sắp đến rồi, chờ xem chờ xem ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...