Quyển 9: Tình yêu và tình thân
Chương 30: Nói với anh ấy tôi yêu anh ấy
Không đâu!!! Sao lại thế được?
Hắn là người đàn ông đã kết hôn, hơn nữa tình cảm hai vợ chồng trước nay rất tốt.
Liên Kiều nghe hắn hỏi vậy, khổ sở cười một tiếng nhưng kiên định nhìn hắn, nói rành rọt từng chữ: 'Em yêu anh ấy, dù cho sau này anh ấy mãi mãi không nhớ được em cũng vậy!'
'Sao lại phải khổ thế?' Nụ cười trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước nhạt dần, thay vào đó là một nét thâm trầm.
'Bởi vì trước đó em không hiểu được phần tình cảm này sâu đậm đến đâu cho đến khi anh ấy không còn nhớ em là ai lúc đó em rốt cuộc đã biết đối với em mà nói anh ấy quan trọng đến mức nào. Thì ra, em vẫn luôn dựa dẫm ỷ lại vào anh ấy, em yêu anh ấy!' Trong đôi mắt màu tím của Liên Kiều nước mắt đã đoanh tròng.
'Cho dù không có kết quả em vẫn yêu hắn?' Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng hỏi.
'Đúng vậy!' Liên Kiều nhìn hắn chăm chú, tình ý nồng đậm trong đáy mắt, tuy nước mắt đã làm đôi mắt kia mờ đi nhưng sự kiên định vẫn còn đó. Cô đi đến trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, gương mặt xanh xao ngẩng lên nhìn hắn, nói rành mạch từng chữ: 'Hơn nữa trước giờ em chưa từng hối hận. Nếu như em còn có cơ hội gặp được người đó lần nữa, em nhất định sẽ đích thân nói với anh ấy ...'
'Nói gì?' Trong một chớp mắt đó, Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt thấy cực kỳ khẩn trương.
'Em sẽ nói với anh ấy ... em yêu anh ấy. Cho dù anh có nhớ hay quên em em cũng yêu anh như thế. Giống như trước đây anh ấy đã từng yêu em đậm sâu vậy. Em muốn cám ơn tất cả những gì anh ấy dành cho em.'
Lúc này Liên Kiều không ngăn được nước mắt mình rơi nữa, những giọt nước mắt trong vắt lăn trên má cô theo từng lời cô nói rồi chầm chậm rơi xuống.
Cô nói không thành lời nữa.
'Nha đầu!' Trong một chớp mắt đó, ngực Hoàng Phủ Ngạn Tước như bị ai đánh mạnh vào, hắn vừa khổ sở vừa hoang mang, nhất thời có một loại ảo giác, giống như ... những lời này là cô nói riêng cho hắn nghe vậy.
***
Đêm lạnh như nước, màn đêm tối tăm làm mờ đi ánh sáng của những vì sao.
Cả một đêm này Hoàng Phủ Ngạn Tước ngủ không được ngon giấc, mày vẫn luôn chau lại ...
... Em không phải cô gái bình thường, em là người phụ nữ mà Hoàng Phủ Ngạn Tước yêu nhất! Bất luận xảy ra chuyện gì anh đều sẽ ở bên cạnh, che chở, bảo vệ cho em....
... Ngạn Tước, cả đời này chúng ta cũng không rời xa nhau được không? Ngoài ông nội và chị, anh là người mà em quan tâm nhất ...
... Anh sẽ yêu em suốt đời suốt kiếp. Anh sẽ luôn ở bên cạnh em ...
'Liên Kiều!'
Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt tỉnh lại, hắn ngồi bật dậy ...
Trên trán đổ đầy mồ hôi.
Sao giấc mộng này lại chân thực đến thế chứ?
Những lời trong mộng này sao lại quen thuộc đến thế chứ?
Hay là ... vì những lời mà cô gái kia đã nói với mình sáng nay?
Hắn đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, rồi day day huyệt Thái dương, đầu ẩn ẩn đau khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Một bàn tay mềm mại đặt trên vai hắn sau đó dời đến trán hắn, giúp hắn day day huyệt Thái Dương.
'Ngạn Tước, anh gặp ác mộng sao?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước nắm lấy bàn tay kia, xoay đầu lại nhìn vào đôi mắt màu tím của Dodo, không hiểu sao một cảm giác xa lạ lại sinh sôi trong lòng hắn.
Người phụ nữ kia là vợ hắn!
'Sao vậy?' Dodo thấy ánh mắt hắn là lạ, cảnh giác hỏi lại.
'Không có gì!' Hoàng Phủ Ngạn Tước uể oải đáp. Hắn chợt cảm thấy bản thân thật nực cười. Gác lại cảm giác kỳ lạ, hắn nhẹ ôm lấy vai Dodo nói: 'Không sao đâu, ngủ đi!'
Nằm xuống, hắn nhắm mắt lại, nhưng trong đầu vẫn thấp thoáng gương mặt nhỏ nhắn của cô gái kia, thậm chí từng lời cô nói vẫn văng vẳng bên tai hắn.
Gần đây mình sao thế này? Từ lúc cô gái kia đến "Hoàng Phủ" hắn luôn rất kỳ lạ, cả giấc mộng tối nay cũng lạ!
Lòng lại chợt đau.
Hắn biết cái tên vừa nãy trong giấc mộng kêu hắn tỉnh lại không phải là vợ mình Liên Kiều mà là Liên Kiều ... nha đầu kia!
Đang trầm tư suy nghĩ, một cảm giác mềm mại chợt phủ lấy môi hắn, mở mắt ra nhìn thì ra là Dodo đang chủ động hôn hắn.
'Liên Kiều?'
Thấy sự buồn bã trong mắt cô, hắn vội đẩy cô ra, dịu giọng hỏi: 'Sao vậy? Xin lỗi nha, là anh không tốt làm em thức giấc.'
Dodo nhìn hắn, đi thẳng vào vấn đề: 'Ngạn Tước, vừa nãy anh gọi trong giâc mơ là em hay là cô ta?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười, như muốn dùng nụ cười che dấu đi nội tâm đang dậy sóng của mình ...
'Ngốc à, đương nhiên là gọi em rồi. Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ngủ đi!'
Dodo gật nhẹ đầu, vùi đầu vào lòng hắn, đầu gác lên cánh tay cường tráng của hắn, một lúc sau cô ta ngẩng đầu lên nhìn thì đã thấy hắn nhắm mắt lại, gương mặt anh tuấn trước mắt khiến cô không tự kìm lòng được.
Tay, bất giác đặt lên má hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại mở mắt lần nữa, trong đôi mắt đen thâm thúy có một tia gì đó mà Dodo không nắm bắt được.
'Ngạn Tước!' Dodo thở dài một tiếng, ôn nhu nhìn hắn: 'Hai ngày nay ngày nào anh cũng nằm mơ!'
'Chắc là do công việc phải xử lý quá nhiều mà thôi. Không sao đâu, em đừng lo lắng!' Hoàng Phủ Ngạn Tước vuốt tóc cô nói.
Sự lo lắng trong mắt Dodo càng đậm, cô ta thăm dò: 'Trong giấc mộng, có em không?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi sửng sốt khi nghe câu hỏi đó, hắn bật cười, 'Ngốc à, em đang lo lắng điều gì?'
Dodo nghe hắn hỏi vậy, cả thân người mềm mại nhào vào lòng hắn ...
'Ngạn Tước, ôm em được không?'
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt mềm lại, bàn tay to lớn nhẹ bá vai Dodo, ôm cô vào lòng, cằm đặt nơi đỉnh đầu cô, nhẹ giọng nói: 'Sao vậy?'
'Em sợ!' Giọng Dodo vừa dịu dàng như nước, lại yếu đuối vô lực.
'Nha đầu ngốc, sợ gì chứ?' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng an ủi.
Dodo ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy tình ý ...
'Ngạn Tước anh không biết, lúc chưa gặp anh, cuộc đời em chỉ là một mảnh trống rỗng, không có chút ý nghĩa nào. Cho đến khi gặp được anh, yêu anh em mới có cảm giác mình đang sống. Nếu như một ngày nào đó mất đi anh, em thật không biết mình sẽ sống thế nào!'
Chương 31: Một đêm mê luyến (1)
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy, lúc này mới chú ý đến đề tài mà cô muốn bàn, hắn cười nhẹ: 'Ngốc à, sao em lại mất đi tình yêu của anh được chứ??'
'Sẽ không phải không?' Dodo nhìn hắn đầy thâm ý.
'Sẽ không. Em là vợ của anh, sao anh lại không yêu em được chứ?' Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng nói.
Mắt Dodo tràn đầy ai oán ...
'Ngạn Tước, nếu như có một ngày anh phát hiện ra em có điều gì đó gạt anh, anh sẽ không giận em chứ? Sẽ vẫn yêu em sao? Sẽ ... hận em không?'
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi đẩy cô ra, đôi mắt đen nhìn cô không chớp: 'Gạt anh? Em gạt anh chuyện gì?'
'Em ... em chỉ ví dụ vậy thôi.' Dodo rũ mắt không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, môi mỏng nhẹ câu lên: Em nha, từ lúc nào thích suy nghĩ lung tung vậy chứ?'
Dodo không trả lời hắn, chỉ vòng tay ôm hắn thật chặt.
Cô ta sao lại không sợ được chứ? Từ một khoảnh khắc nhìn thấy Liên Kiều ở "Hoàng Phủ" thì cô đã biết, tình cảm mà cô trộm được thời gian qua sắp không còn nữa, những ngày tháng hạnh phúc bên cạnh hắn cũng sẽ không còn nữa. Những lời cô nói vừa rồi thật ra xuất phát từ chính nội tâm cô bởi vì trước đó cô không biết chân chính yêu một người là cảm giác thế nào, trước nay cũng chưa từng được cảm thụ qua cảm giác được một người yêu mình là thế nào.
Từ khi gặp được Hoàng Phủ Ngạn Tước, lòng cô không kìm hãm được mà trầm mê thật sâu. Kế hoạch ban đầu chỉ là lợi dụng Giáng Đầu Thuật để đoạt đi Hoàng Phủ Ngạn Tước từ tay Liên Kiều như một sự trừng phạt và trả thù nhưng từ khi nhận ra mình yêu hắn, Dodo đã hạ quyết tâm, cho dù kết quả là thế nào, cô cũng sẽ theo đuổi kế hoạch này đến cùng.
Bởi vì ... cô đã không thể nào trốn khỏi tình yêu dành cho người đàn ông này!
Lần đầu gặp cô đã biết mình đã yêu hắn tuy rằng lúc đó trong mắt hắn chỉ có một người, người đó lại chính là Liên Kiều, em gái cô!
Nếu như có thể, Dodo thật sự muốn thời gian ngừng lại ngay giây phút này để cô có thể hưởng thụ sự ấm áp từ vòng tay này.
Dodo biết, hạnh phúc tạm bợ này rồi sẽ dần rời xa mình, đến lúc đó cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà không thể làm gì.
Chính vì thế cô lo lắng!
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô quá thâm thúy khiến cô có chút e dè.
Thấy Dodo không nói gì, Hoàng Phủ Ngạn Tước dịu dàng an ủi: 'Ngủ đi, bằng không ngày mai sẽ thành mắt gấu trúc mất!'
'Dạ!'
Dodo nằm xuống trở lại, cuộn mình trong lòng hắn, tham lam hít thở mùi hương nam tính riêng thuộc về hắn, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ánh trăng sáng chiếu nghiêng qua cửa sổ phòng ngủ, soi bóng một người phụ nữ an ổn nằm ngủ trong lòng người đàn ông nhưng người đàn ông thì ... không cách nào ngủ được.
Đầu óc hắn chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này!
Thời gian từng giây từng phút chậm rãi trôi, đã hơn một giờ rồi nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn không ngủ được. Hắn dứt khoát đẩy nhẹ Dodo đã sớm ngủ say ra, giúp cô đắp chăn cẩn thận rồi bước ra khỏi phòng.
Đã ngủ không được thì chẳng bằng không ngủ. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong đời mất ngủ, cứ thử cảm giác của một đêm dài đằng đẵng xem thế nào, Hoàng Phủ Ngạn Tước thầm nhủ.
Hắn đi vào thư phòng, rót ình một ly rượu đỏ rồi bước đến bên cửa sổ, mở cửa ra vừa ngắm cảnh đêm vừa thưởng thức.
Gió đêm đưa hương hoa nhàn nhạt thổi vào trong phòng khiến tâm tình đang phiền não của hắn tốt lên một chút, thoải mái một chút.
Chậm rãi vừa nhấp một ngụm rượu đỏ vừa nhìn bầu trời đêm xa xa nhưng tự dưng hắn cảm thấy, rượu đỏ hôm nay không hợp khẩu vị cho lắm, quá nhạt. Cũng may trong tủ rượu vẫn còn mấy bình rượu mạnh!
Uống rượu mạnh là thói quen của Lãnh Thiên Dục, xem ra hắn sắp bị tên kia dạy hư mất rồi. Mấy ngày nay vì có Thiên Dục mà trong tủ rượu của hắn, số lượng rượu mạnh tăng lên đáng kể, hơn nữa chính hắn cũng dần yêu cái cảm giác mãnh liệt khi hớp một hớp rượu mạnh.
Lại rót ình một ly rượu mạnh, hớp một ngụm lớn, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhắm mắt hưởng thụ cảm giác nóng cháy khi từng giọt rượu chảy qua cổ họng mình, cảm giác phiền não đã trôi đi không ít. Hắn bước đến gần cửa sổ, ánh mắt lại không tự chủ được mà nhìn về phía vườn hoa.
Hắn còn nhớ như in dáng vẻ yếu đuối và bất lực của cô gái kia khi đang ngồi khóc nơi nhà kính vườn hoa, cũng nhớ không sót lời nào cô đã nói với mình buổi sáng nay.
Đáng chết!
Cô gái đó vốn không phải nói những lời đó cho hắn nghe mà là cho người đàn ông mà cô yêu.
Nghĩ đến đây, lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lại dâng lên một nỗi phiền não, hắn bất chợt chau mày, không biết là đang giận bản thân hay giận ai!
Bất ngờ, một bóng dáng nho nhỏ quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt khiến hắn có chút ngỡ ngàng tưởng mình vẫn còn đang nằm mộng!
Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi sững người, nhìn kỹ lại lần nữa. Đúng vậy, không phải hắn say, cũng không phải đang nằm mơ, đúng là cô gái đó!
Khuya như vậy cô còn chạy đến vườn hoa làm gì?
Không suy nghĩ nhiều, hắn ngửa cổ uống cạn số rượu còn lại trong ly, đặt chiếc ly không xuống rồi đôi chân không theo sự khống chế của mình bước nhanh ra khỏi phòng khách, đi về hướng vườn hoa.
Gió đêm không ngừng thổi rào rạt. Giữa màu trắng của hoa, bóng dáng Liên Kiều nhỏ nhắn ngồi co ro trên chiếc băng ghế gỗ như một linh hồn chưa tìm được nơi trú ẩn, nhìn thấy thật không đành lòng.
Dường như cảm giác được trong không khí có mùi lạ nhàn nhạt theo gió bay tới, Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn rồi như không tin vào mắt mình khi thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết từ lúc nào đang đứng bên cạnh nhìn mình từ trên cao, ánh mắt thâm thúy mang theo một tia nghi hoặc.
Ngạn Tước!
Liên Kiều đứng bật dậy, trong đôi mắt màu tím tràn đầy kinh ngạc lẫn mừng rỡ. Cô chỉ là vì không ngủ được nên mới đến đây đi dạo cho khuây khỏa, thật không ngờ, ngay tại đây, ngay tại lúc cô không chờ mong nhất lại gặp được hắn.
Thực ra, ngủ không được là vì trong lòng cô cực kỳ khổ sở. Mỗi lần nghĩ đến hắn đang ôm một người phụ nữ khác chìm vào giấc ngủ là ruột gan cô như bị cắt thành từng đoạn, máu tươi từng giọt từng giọt chảy, khổ sở đến không thể hô hấp. Trước giờ cô không biết, thì ra đau xé lòng là cảm giác thế này.
Thế mà ... hắn giờ này lại không ở trong phòng chăn êm đệm ấm lại chạy đến xuất hiện trước mắt cô.
Liên Kiều dùng sức dụi mắt như không thể tin được. Nhưng đúng vậy!
Hoàng Phủ Ngạn Tước thật sự đang đứng ở trước mặt cô.
'Ngạn Tước ...' Rốt cuộc cũng hoàn hồn lại, Liên Kiều chạy như bay đến nhào vào lòng hắn.
Trăng lạnh, gió mát hoa thơm, không gian huyễn hoặc, tình cảm thế này thật dễ khiến người ta trầm mê.
Cơ thể mềm mại của cô gái trong lòng hắn đang run rẩy như đóa hoa trong gió khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới cảm nhận được hết câu nói "rượu không say người người tự say", không kìm lòng được, hắn đưa tay ôm chặt lấy cô, để ùi hương thanh mát từ người cô ngập tràn khoang mũi hắn càng làm hắn say thêm một phần.
'Ngạn Tước, anh đến đây là để gặp em sao? Sao anh lại ở đây giờ này được chứ?'
Tay Liên Kiều vòng qua người hắn, ôm thật chặt như chỉ sợ vừa buông tay ra thì hắn sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình vậy, dáng vẻ yếu đuối đến đáng thương.
'Anh ở trong phòng sách nhìn thấy em ở đây nên đến thôi!' Giọng nói trầm ấm của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang bên tai cô, mang theo một nỗi trìu mến mà chính hắn cũng không hiểu là vì sao.
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt màu tím sáng long lanh ...
'Em biết. Em biết mà. Anh vẫn còn quan tâm em.'
Không để đầu óc mình suy nghĩ điều gì khác, cô chuyên tâm hưởng thụ cảm giác ân cần, ấm áp từ hắn, yên ổn tựa vào thân thể cường tráng của hắn như một chú chim nhỏ tìm được nơi tránh bão. Cảm giác này ... thật tốt quá! Chẳng khác gì ngày xưa!
Chương 32: Một đêm mê luyến (2)
Đêm đã về khuya, hương hoa làm say cả hai người. Thời gian cùng không gian dường như ở giữa họ phóng đại đến vô hạn đồng thời cũng thu nhỏ đến vô hạn. Trong mắt hai người giờ này, trừ bỏ lẫn nhau vẫn chỉ còn lại lẫn nhau.
Không gian phảng phất tản ra một thứ hạnh phúc nhàn nhạt nhưng đồng thời cũng có một thứ bi thương sâu sắc quẩn quanh giữa hai người.
'Ngạn Tước!'
Cả người Liên Kiều hơi run rẩy, sự kích động cùng sợ hãi giằng xé trong nội tâm cô. Người đàn ông mà mình yêu thương giờ đang ôm chặt mình, mấy ngày khổ sở vừa qua, lần đầu tiên cô cảm nhận được hạnh phúc.
'Anh nhớ lại em rồi sao? Hay là vẫn quên? Dù sao cũng xin anh đừng bỏ rơi em, được không?' Cô nỉ non lên tiếng.
Tay Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt vươn ra nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên, ánh mắt xẹt qua một tia nghi hoặc ...
'Em vừa nói gì vậy?' Hắn nói nhỏ nhưng không giấu sự khó hiểu.
Nếu như vừa rồi hắn không nghe lầm thì chính là cô đang hỏi hắn có nhớ lại cô hay chưa?
Là ý gì chứ?
Liên Kiều cắn môi, thầm thở dài một tiếng, vừa nãy ý loạn tình mê cô nhất thời quên mất nên nói lỡ lời mất rồi, chị đã từng nhắc nhở cô tuyệt đối đừng để lộ bất cứ điều gì, bằng không ý thức của Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ càng hỗn loạn.
Nhưng ... cô thật sự không thể kìm chế được lòng mình.
'Ngạn Tước, ý em là ...'
Cô ngẩng đầu để hắn nhìn thẳng vào mắt mình, trong mắt không giấu được tình ý miên man, 'Em muốn anh yêu em!'
Nói dứt lời, cô nhón chân, chủ động vòng tay qua cổ hắn, run rẩy nhưng kiên định, nhẹ áp môi mình lên môi hắn...
Gió đêm xào xạc thổi qua kẽ lá, thật nhẹ như không muốn phá vỡ khoảnh khắc âu yếm của đôi nam nữ.
Thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước như cứng lại, lý trí bảo hắn phải đẩy cô ra nhưng ...
... môi cô ngọt ngào như vậy, cảm giác hôn cô tốt đẹp như vậy giống như ngay từ đầu cô vốn là thuộc về hắn vậy.
'Ngạn Tước!' Liên Kiều nỉ non kêu tên hắn, âm thanh đầy dụ hoặc như đang mời mọc.
Bàn tay đang bám bên eo chợt thêm sức, Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc không khống chế nổi khát vọng, bắt đầu biến bị động thành chủ động, thân thể cao lớn cúi xuống, hoàn toàn đem cô vây trong không gian của riêng hắn.
Trước khi Hoàng Phủ Ngạn Tước ý thức được chính mình đang làm gì thì môi hắn đã đáp xuống môi cô. Nụ hôn mang theo một sự bá đạo rất riêng của hắn, hoàn toàn không phải qua loa cho có mà mang đầy tính công kích, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng cô, đoạt đi sự ngọt ngào từng chút một, tận tình quấn quýt chiếc lưỡi đinh hương, hơi thở nam tính mãnh liệt xâm nhập vào từng tế bào của cô.
Liên Kiều nhắm mắt lại để mặc cảm giác mãnh liệt từ nụ hôn cuốn cô đi, Ngạn Tước, Ngạn Tước của cô ... người đàn ông mà cô yêu nhất ...
Cô gái trong lòng mềm mại mà đầy quyến rũ khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng khó mà kìm chế được. Sự yêu kiều của cô, sự ngọt ngào của cô, cả những run rẩy mang đầy cảm xúc, tất cả tất cả dường như sinh ra là để dành cho riêng hắn. Nhất thời Hoàng Phủ Ngạn Tước bị cảm giác quen thuộc này làm cho chấn động, cái cảm giác mà người phụ nữ đang ngủ trong phòng kia không thể mang đến cho hắn.
Bàn tay bất giác ôm cô càng chặt, một tay chế trụ nơi gáy nàng ...
'Liên Kiều!'
Hơi thở của Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu hỗn loạn, đôi môi mang theo một nỗi khát vọng không nói thành lời cường hãn áp xuống lần nữa, đem đôi môi non mềm của cô áp về phía hắn, nụ hôn giống như lửa nóng quét về phía cô. Cả người Liên Kiều chợt run lên ...
Hắn đang gọi tên mình, có phải hắn biết người hắn muốn là mình mà không phải "Liên Kiều" kia không?
Hô hấp trong một giây chợt trở nên gấp gáp!
Đầu lưỡi hắn tiến quân thần tốc vào khoang miệng, lúc thì cuồng nhiệt dây dưa, lúc thì quyến luyến nhấm nháp khiến cô căn bản là không thể chống đỡ được, chỉ có thể bất lực thở dốc.
Tim Liên Kiều đập thình thịch trong lồng ngực, một nguồn nhiệt nóng từ môi lan khắp cả khuôn mặt khiến nó trong chốc lát nóng rực như thiêu đốt sau đó nguồn nhiệt đó dần lan tỏa khắp toàn thân. Nụ hôn triền miên của hắn dễ dàng khơi dậy ham muốn sâu kín nhất của hai người, khiến nhiệt độ xung quanh cô trong phút chốc tăng cao.
Trời ạ, người đàn ông này, nhất cử nhất động của hắn đều khiến cô không thể kềm lòng được.
Cả người Liên Kiều mềm nhũn, trong vô thức cô hôn trả hắn, chiếc lưỡi đinh hương chủ động cùng hắn giao triền, tuy từng cử động đều hết sức dè dặt, trúc trắc nhưng cũng đủ khiến cho thân thể người đàn ông cứng lại.
Bàn tay to nóng rãy của hắn trượt xuống lưng Liên Kiều nhẹ nhàng vuốt ve khiến hô hấp của cô càng lúc càng gấp, một tay kia trượt đến trước ngực cô, khi bàn tay nóng như lửa tiếp xúc với vùng ngực đầy đặn của cô, Liên Kiều không kìm chế được khẽ rên một tiếng.
'Ngạn Tước ... anh nhớ lại rồi phải không?'
Trong lòng Liên Kiều tràn ngập chờ mong, cô biết đây là chuyện rất khó xảy ra nhưng ... những giọt nước mắt kích động vẫn trào ra từ khóe mắt.
Hai tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ vuốt ve đôi gò má đẫm nước mắt, một giọt lệ nóng vừa vặn rơi trên mu bàn tay hắn, lòng hắn trong nháy mắt như bị phỏng, sôi trào không thôi.
Hắn đẩy nhẹ cô ra, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang ở rất gần trong tầm mắt.
Đáng chết! Là hắn làm cho cô khóc sao?
Ngón tay thô ráp nhẹ vuốt má cô, động tác đơn giản nhưng mang theo vô hạn trìu mến giúp cô lau đi từng giọt nước mắt khổ sở. Cô không nên khóc không phải sao? Cô nên thường xuyên nở nụ cười mới đúng.
'Ngạn Tước...'
Cảm nhận được bàn tay ấm áp của hắn đang đặt trên má mình, Liên Kiều nhẹ áp tay mình lên đấy, dè dặt nhìn hắn ...
'Anh yêu em, người anh yêu là em, phải không?'
Cô không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu, nhìn thấy người đàn ông mình yêu ngay trước mặt nhưng cái gì cũng không thể nói, không thể bày tỏ, đây là một chuyện thống khổ đến cỡ nào chứ?
'Liên Kiều ...'
Động tác trên tay Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt ngưng lại, hắn nhìn cô, trong đáy mắt vạn phần bất an.
Hắn yêu cô sao?
Có lẽ là vậy. Ít ra đó là điều mà nội tâm hắn đang gào thét nhưng ... cô không phải là vợ hắn!
Cảm giác rối ren này khiến hắn nhất thời không biết phải làm sao.
'Ngạn Tước ...' Liên Kiều nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt cực kỳ kiên định...
'Em ... yêu anh!'
Ba chữ này rõ ràng rành mạch lọt vào tai hắn bởi vì cô nói một cách rất dũng cảm lại hết sức tự nhiên, như đã nói điều này trăm ngàn lần rồi vậy.
Lời yêu dịu dàng thốt ra lại khiến cho tim Hoàng Phủ Ngạn Tước rung động mãnh liệt, hắn nhìn cô gái đang ủ trong lòng mình, cảm giác quen thuộc lại tràn về ...
Trong tiếng thở dài thật nhẹ thoát ra từ trên môi, hắn cúi người xuống lần nữa, tay nâng cằm cô lên, nghe theo tiếng gọi từ đáy lòng mình và một cảm giác rung động kỳ lạ đặt một nụ hôn cực kỳ trìu mến lên môi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...