Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 70: Náo loạn ở Lãnh uyển (3)
Đặt điện thoại xuống, nụ cười hạnh phúc trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn chưa tản đi, hắn lại tìm trong danh bạ sau đó ấn phím …
‘Chuẩn bị máy bay, ngày mai tôi muốn dùng!’
‘Vâng, Hoàng Phủ tiên sinh!’
Hắn nhớ cô vợ nhỏ của mình lắm rồi, tuy chỉ mới xa cách nhau mấy ngày nhưng thời gian dường như đã qua rất lâu rồi vậy. Cho đến bây giờ hắn mới hiểu được hàm ý của câu nói “Một ngày không gặp cũng bằng ba năm” này.
Trước giờ chưa từng biết, thì ra nhớ nhung cũng là một loại dày vò.
Cộc cộc cộc …
Ngoài cửa phòng vang lên mấy tiếng gõ cắt đứt dòng suy nghĩ của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
‘Vào đi!’ Giọng nói hắn đã trở lại lãnh đạm như thường.
Thư ký tổng tài tiến vào, cô cung kính nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, có một vị tiểu thư nói là người quen biết cũ của ngài muốn gặp ngài, cô đã chờ khá lâu rồi, tôi khuyên thế nào cũng không chịu rời đi. Ngài xem …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, ‘Người quen cũ của tôi? Tên là gì?’
Gì mà quen biết cũ chứ? Thần bí quá!
Thư ký vội đáp lời: ‘Cô ấy nói mình tên là Dodo!’
Chính vì cô cảm thấy cô gái kia có chút kỳ lạ cho nên mới dám để cô ta ngồi chờ lâu như vậy.
‘Dodo?’
Mày Hoàng Phủ Ngạn Tước chau càng chặt hơn, cô gái này sao lại chủ động tới tìm mình chứ?
Thư ký thấy vậy dè dặt hỏi: ‘Xin hỏi Hoàng Phủ tiên sinh, tôi có nên mời cô ấy rời đi không?’
‘Cô ta đang ở đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi ngược lại.
‘Người còn đang ở phòng chờ, tôi đã nói với cô ấy là không có hẹn trước thì sẽ không gặp được ngài nhưng cô ấy nói, cô ấy nói …’ Cô thư ký có chút ngập ngừng không dám nói tiếp.
‘Nói cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước trầm giọng hỏi.
‘Cô ấy nói … nếu như ngài không gặp cô ấy thì … nhất định sẽ hối hận.’
Thư ký gian nan nói ra mấy lời cuối, cô luôn cảm thấy cô gái này quá lớn mật, đây rõ ràng là một loại uy hiếp không phải sao?
‘Ồ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh giọng hừm một tiếng, ‘Để cô ta vào!’
Hắn ngược lại rất có hứng thú muốn biết cô gái này muốn làm gì.
‘Vâng!’ Cô thư ký lui xuống.
Ánh mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt trở nên lạnh lẽo, cô gái nà chủ động tới tìm hắn nhất định là có mục đích gì đó, nhưng cũng kể như cô ta thông minh, không đuổi theo đến tận nước Ý, bằng không …
Đang chìm trong suy nghĩ thì mấy tiếng gõ cửa khe khẽ vang lên sau đó là một mùi hương thơm ngát tràn vào trong phòng, một tràng tiếng guốc cao gót gõ vang trên nền đá hoa cương sau đó biến mất dưới tấm thảm dày, không còn chút tiếng động nào.
Dodo mặc một thân váy dài, yểu điệu duyên dáng nhưng anh khí trong đôi mắt màu tím lại khiến cô bị nhiễm một chút tục khí.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô gái đang chậm rãi đi đến trước mặt mình, hắn không nói gì nhưng ánh mắt lộ rõ không vẻ không dám xem thường.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau!’
Dodo đi đến càng lúc càng gần, lúc này hai người chỉ ngăn cách nhau bằng chiếc bàn làm việc, cô vươn tay phải về phía hắn …
Cổ tay cô nhỏ nhắn, làn da trắng trẻo xinh xắn nhưng lại xăm lên hình xăm một con rắn, đầu rắn ngậm vào đuôi rắn cho nên nhìn từ xa rất dễ tưởng là một chiếc vòng tay.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lách khỏi bàn tay cô đang vươn ra, chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện …
‘Ngồi đi!’
Dodo mỉm cười, đối với chuyện hắn không để ý đến mình cô ta hoàn toàn không có vẻ gì là giận dỗi, sau khi ngồi xuống ghế mới lên tiếng: ‘Xem ra địch ý của Hoàng Phủ tiên sinh đối với tôi tương đối lớn, xin ngài đừng quên, ngài là em rể của tôi!’
‘Nếu như người chị như cô có thể an phận một chút, tôi rất vui để Liên Kiều và chị nhận lại nhau!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước ý ở ngoài lời, lên tiếng.
‘Đương nhiên, tôi cũng rất chờ mong ngày đó sẽ đến!’ Dodo trả lời hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước dựa người vào lưng ghế, nhìn cô gái đối diện hỏi một cách trực tiếp: ‘Nói mục đích cô đến tìm tôi hôm nay đi!’
Câu nói lạnh như băng dù không đánh mất vẻ tao nhã vẫn có nhưng không hề có chút tình cảm nào.
Dodo dường như đã sớm dự liệu được thái độ này của hắn, cô điềm nhiên mỉm cười, chợt thay đổi cách xưng hô, ‘Anh sao lại có thể không hiểu phong tình đến thế chứ, ngay cả nói chuyện với con gái cũng lạnh như băng vậy sao? Không hiểu em gái tôi thích anh ở điểm nào nữa!’
Trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước xẹt qua một tia châm chọc …
‘Cô là cô, Liên Kiều là Liên Kiều, đừng có vơ đũa cả nắm!’
Dodo lạnh lùng hừm một tiếng: ‘Anh thật là tuyệt tình vậy sao? Tôi lại chẳng làm gì sai, sao lại hung dữ với tôi như vậy chứ?’
‘Chuyện cô làm còn ít lắm sao? Nể tình Liên Kiều tôi mới không truy cứu, bằng không có thể cô không còn tự do như bây giờ nữa đâu.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng nói.
Dodo cười cười: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, lời anh nói thật khiến tôi buồn cười, nếu nói về mạng người, số người chết trong tay tôi tuyệt đối là kém xa anh, hơn nữa, nếu tôi không sợ những lời cảnh cáo của anh thì anh làm gì được tôi?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh nhạt nhìn cô, trên mặt không lộ ra bất cứ biểu tình nào, ‘Nếu như cô đến đây chỉ vì nói những chuyện nhàm chán này vậy thì xin mời trở về, tôi còn có việc!’
‘Tôi đương nhiên là có việc mới đến tìm anh!’ Dodo nghe hắn có ý đuổi khác, vội lên tiếng.
‘Nói đi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rất không khách khí ném ra hai chữ.
Ý cười trên mặt Dodo vẫn không dứt, cô chậm rãi đứng dậy đi về phía hắn, mãi đến lúc đứng đối diện với hắn mới đứng lại.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày vừa định lên tiếng thì lại bị lời của cô chặn lại …
‘Tôi đến đây đương nhiên là vì muốn … chờ anh tan tầm rồi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lạnh lùng “hừm” một tiếng, ‘Đợi tôi tan tầm? Dodo tiểu thư, tôi nghĩ cô tìm nhầm đối tượng rồi.’
Cô gái này, trong đầu đang nghĩ gì vậy chứ?
‘Tôi không nói đùa, tôi là …’
Hai tay của Dodo chợt vươn ra ôm lấy cổ hắn, giọng nói chợt trở nên cực kỳ dịu dàng, âm thanh trầm trầm dội vào tai hắn …
‘Thật sự là muốn chờ anh tan tầm mà, chúng ta … về nhà thôi!’
Thân thể mềm mại chợt bị một đôi tay cứng rắn đẩy ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước hơi lui lại, tay hắn hung hăng bấu chặt lấy cổ tay cô …
‘Tôi cảnh cáo cô, nhân lúc tôi còn chưa phát hỏa nhanh chóng rời khỏi đây, bằng không đừng trách tôi không khách khí! Những lời nói điên khùng khi nãy tôi xem như chưa từng nghe thấy!’
Dodo nghe vậy, trong đáy mắt chợt hiện lên một tia ám muội, cô liếc mắt nhìn cổ tay mình đang bị hắn bấu chặt đến dần đỏ lên, cô vẫn dùng giọng nói mềm mại như nước nói với hắn: ‘Tôi không có nói sai, nếu anh không tin lời tôi, chúng ta cùng nhau trở về “Hoàng Phủ” không phải sẽ biết sao?’
Nét lạnh lùng trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng rõ rệt, ‘Cô đã đến “Hoàng Phủ”?’
Nghĩ đến chuyện này có thể xảy ra, ánh mắt hắn càng trở nên thâm trầm.
Dodo mỉm cười, ‘Nếu như quan tâm đến người nhà mình như vậy, vì sao không trở về xem thử chứ?’
Chương 71: Náo loạn ở Lãnh uyển (4)
Buổi trưa ở Lãnh Uyển thật ấm áp, ánh mặt trời tán loạn trên tán lá chiếu xuống thảm cỏ tạo nên những bóng nắng xen kẽ nhau, gió dìu dịu đưa lại mùi hương hoa thơm ngát, cả biệt thự Lãnh Uyển chìm dưới ánh mặt trời như một tòa thành trong cổ tích được bao phủ bởi một vầng hào quang, đẹp đến không chân thực.
Trong buổi trưa yên tĩnh như vậy, khi Liên Kiều đến phòng của Hoàng Phủ Anh, cô thậm chí cửa cũng lười gõ, trực tiếp xông vào.
Hành động đột ngột của cô khiến Hoàng Phủ Anh đang ở trong phòng bị dọa nhảy dựgn, cô sửng sốt nhìn Liên Kiều.
‘Anh Anh, anh hai em tối mai là đến Lãnh Uyển rồi!’
Liên Kiều ngồi xuống một bên của chiếc sofa, tiện tay cầm lấy một quả táo, cắn một miếng to, hoàn toàn chẳng có chút dáng vẻ thục nữ nào.
Đôi mắt đẹp của Hoàng Phủ Anh rõ ràng là ngay lập tức trở nên ảm đạm, nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ ảm đạm biến mất không dấu tích, cô mỉm cười: ‘Nhất định là do anh hai nhớ chị rồi, chỉ mong anh ấy đừng trách tội em là tốt rồi.’
‘Sao lại trách em chứ? Ngạn Tước lo cho em còn không kịp nữa là. Nhưng mà Anh Anh này …’
Liên Kiều lại cắn một miếng nữa, chậm rãi nuốt xuống, đôi mắt màu tím như hoa tử lan chợt có vẻ ngưng trọng nhìn Hoàng Phủ Anh: ‘Thực ra chị cảm thấy rất áy náy!’
‘Tại sao chứ?’ Hoàng Phủ Anh nghe không hiểu.
Liên Kiều thở dài một tiếng, ‘Ban đầu, đến Ý là ý kiến của chị, mục đích chính là muốn giúp em khuây khỏa, đem những chuyện không vui đều quên đi nhưng bây giờ chị lại không thể dẫn em đi đâu, còn bị Lãnh Thiên Dục nhốt ở trong này. Ngày mai khi em gặp lại Ngạn Tước, tâm trạng chắc là khó chịu lắm, không phải sao?’
Một tia phức tạp chợt lan tỏa trong mắt Hoàng Phủ Anh nhưng rất nhanh đã bị nụ cười của cô xua tan mất, cô nhìn Liên Kiều, tận lực làm ình như không có chuyện gì.
‘Sao có thể chứ? Liên Kiều, chị yên tâm đi, có một số ảo tưởng nhất định phải bị phá vỡ, bằng không sống hết đời cũng sẽ không vui. Cảm tình của em dành cho anh Ngạn Tước cũng giống như vậy, em đã sớm hết ảo tưởng, sẽ xem anh ấy như một người anh trai thật sự.’
‘Anh Anh, em thật sự nghĩ vậy sao?’
‘Thật sự!’
Một nụ cười nhàn nhạt treo nơi khóe miệng Hoàng Phủ Anh, mong manh như một cánh hoa trong gió, nhưng trong ánh mắt của cô hiện rõ sự quyết tâm cùng dũng khí.
‘Liên Kiều, em thật sự phải cám ơn chị. Anh Ngạn Tước nói đúng, em từ nhỏ đến lớn chưa được tiếp xúc với thế giới bên ngoài cho nên mới đặt toàn bộ tâm trí, ảo tưởng của mình vào người anh ấy. Lần này tuy không phải là đi du lịch khắp thế giới như chỉ cần được đi ra ngoài thì em đã biết thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp, cuộc sống của em, suy nghĩ của em cũng trở nên phong phú hơn nhiều.’
Liên Kiều nghe cô nói vậy, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng được dỡ xuống, cô thở phào một hơi nhẹ nhõm sau đó đi đến ôm chặt lấy Hoàng Phủ Anh …
‘Anh Anh, em nghĩ được như vậy thì tốt quá rồi. Chị còn tưởng rằng mình muốn giúp em hóa ra lại hại em.’
‘Liên Kiều ngốc, chị sao lại có thể nghĩ như vậy chứ? Chị đã vì em mà bỏ nhà đi, chỉ riêng chuyện này thôi đã khiến em cảm động lắm rồi.’ Hoàng Phủ Anh cũng vòng tay ôm chặt lấy cô, hai cô gái cùng cười thật vui vẻ.
Một lúc sau …
‘Ai yo, đúng rồi suýt nữa thì chị quên nói với em một chuyện quan trọng.’ Liên Kiều đột nhiên nhớ ra, thét lên một tiếng.
‘Sao vậy? Chị đến không phải để báo với em là anh hai ngày mai đến Ý sao? Còn chuyện khác nữa sao?’
‘Đương nhiên là không phải rồi, còn một chuyện còn quan trọng hơn.’
Hoàng Phủ Anh nghe cô nói vậy càng tò mò hơn, cô nghiêng đầu nhìn Liên Kiều, không biết cô định nói gì.
Liên Kiều liếm liếm môi, đôi mắt màu tím linh lợi đảo một vòng sau đó nhẹ giọng nói: ‘Anh Anh, thực ra … chị đến tìm em là vì muốn … nhờ em.’
‘Nhờ em?’
Hoàng Phủ Anh càng nghe càng không hiểu, sao tự dưng Liên Kiều lại nói ra câu này?
Liên Kiều gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: ‘Là như vậy, sau khi chị nghe xong điện thoại của Ngạn Tước đã suy nghĩ rất lâu. Ngạn Tước sau khi đến đây chắc chắn chúng ta sẽ càng không được tự do nữa, càng đừng nói đến đi ra ngoài chơi bởi vì Ngạn Tước nhất định sẽ đi theo.’
‘Điều đó là đương nhiên rồi, anh hai lo lắng cho chị mà, bằng không sao lại bỏ hết công việc mà chạy đến nước Ý xa xôi này chứ? Chị muốn đi đâu chơi, anh ấy nhất định sẽ dẫn chị đi.’ Hoàng Phủ Anh không cần suy nghĩ, nói thẳng.
‘Vấn đề chính là ở đó đó …’
Liên Kiều bĩu môi, đôi mày lá liễu nhẹ chau, ‘Chị vẫn luôn mốn cùng em, lại còn Tiểu Tuyền, ba người chúng ta tự do tự tại hưởng thụ cảnh đẹp của nước Ý, cho dù chỉ là một ngày cũng được chứ có mấy người đàn ông đi kèm thì thật chẳng giống ai.’
Hoàng Phủ Anh trố mắt nhìn cô, cảnh giác hỏi lại: ‘Liên Kiều, rốt cuộc là chị muốn làm gì chứ? Anh hai đã sắp đến đây rồi, chị đừng làm loạn nữa mà.’
‘Đâu có đâu.’
Liên Kiều xua tay, nhìn Hoàng Phủ Anh cười ngọt ngào: ‘Thực ra … chỉ cần em chịu giúp chị, thứ nhất là sẽ không gây ra chuyện gì náo loạn, thứ hai là có thể thỏa mãn tâm nguyện của chúng ta.’
‘Chị … chị muốn em làm gì?’ Hoàng Phủ Anh thấy mắt cô chợt lóe sáng, trong lòng liền thấp thỏm không yên.
‘Đơn giản thôi, như vầy …’
Liên Kiều đưa miệng kề sát tai cô, nhỏ giọng thì thào kế hoạch của mình, càng nói càng cao hứng, càng nói biểu tình trên mặt càng phong phú.
Nhưng biểu tình của Hoàng Phủ Anh vừa hay hoàn toàn trái ngược với cô, cô càng nghe càng kinh ngạc, đến cuối cùng, đôi mắt xinh đẹp thậm chí còn trừng lớn.
Đợi Liên Kiều nói xong, cô liều mạng lắc đầu: ‘Không được đâu Liên Kiều, em … em làm sao mà làm được chứ?’
‘Được mà, em nhất định có thể. Chỉ cần em biểu hiện khổ sở một tí, tội nghiệp một tí, hắn nhất định sẽ đồng ý thôi.’ Liên Kiều nói một cách khẳng định.
‘Nhưng mà … nhưng mà …’
‘Ai ya, đừng có nhưng mà nữa mà, tin chị đi, em nhất định có thể thành công mà. Em trước giờ rất ngoan ngoãn, hắn nhất định sẽ không nghi ngờ là em đang nói dối đâu.’
Liên Kiều vừa kéo kéo tay Hoàng Phủ Anh như nài nỉ vừa nhìn cô bằng ánh mắt cầu khẩn, cực kỳ tội nghiệp: ‘Anh Anh, chẳng lẽ em không muốn đi ra ngoài chơi hay sao? Đây là cơ hội cuối cùng đó nha.’
Mặt Hoàng Phủ Anh đầy vẻ khó xử nhưng khi nhìn vẻ đáng thương lẫn nài nỉ của Liên Kiều cô chỉ còn cách gật đầu đồng ý.
‘Yeah, Anh Anh vạn tuế! Em thật đáng yêu nha …’ Liên Kiều lại ôm cô lần nưa, khoa trương đặt một nụ hôn lên gò má trắng mịn của cô.
Hoàng Phủ Anh cười khổ một tiếng nhìn Liên Kiều bằng ánh mắt bất đắc dĩ, sau cùng chỉ nói một câu: ‘Em phải nói trước, em chỉ cố hết sức giúp chị thôi, còn chuyện có thể gạt được hắn hay không em cũng không nắm chắc đâu nha.’
‘Được rồi được rồi. Em chỉ cần làm theo đúng những gì chị vừa nói thì nhất định sẽ không có vấn đề gì. Đi đi, đi nhanh đi.’ Liên Kiều vội vàng đẩy cô ra khỏi phòng.
Hoàng Phủ Anh vô lực thở dài một tiếng, cô biết mà, Liên Kiều chỉ yên tĩnh được một lúc là lại bày trò ngay.
Chương 72: Náo loạn ở Lãnh uyển (5)
Dưới gốc cây tử vi, những đốm nắng chiếu xuyên qua kẽ lá lung linh rọi trên mái tóc dài như hải tảo của cô đang lõa xõa trên vai. Trong chiếc váy màu trắng, Hoàng Phủ Anh đứng dưới ánh mặt trời nhàn nhạt khiến người khác nhìn không rõ nét mặt cô lắm. Cô đứng lẳng lặng nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng gần mình, hai tay vô thức nắm chặt.
Lôi híp đôi mắt đen láy nhìn cô gái nhỏ nhắn chỉ đứng đến ngực mình, hắn thấy cô hơi chớp đôi mi như đôi cánh bướm sau đó mắt chợt mở to nhưng khi chạm đến ánh mắt hắn thì hàng mi lại khép lại lần nữa.
Ngọn gió chiều thổi qua tán lá, thổi tung mái tóc dài của cô bay tán loạn như muốn đùa giỡn với nó, thổi tung những cánh hoa tử vi màu tím nhạt khiến nó cũng bay loạn quanh người cô.
Giờ phút này trông cô đẹp đến không chân thật.
‘Anh Anh tiểu thư, cô nói cô cũng muốn học bắn súng?’ Lôi có chút hoảng hốt thu vội tầm mắt, lên tiếng hỏi.
‘Ân!’
Giọng Hoàng Phủ Anh nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu nhưng lại đánh thẳng vào tim Lôi.
‘Sao tự dưng lại muốn học môn này?’ Lôi không nhịn được hỏi tiếp.
Mấy ngón tay thon thả của Hoàng Phủ Anh chợt nắm chặt lại, cô ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, ‘Bởi vì … bởi vì em thích.’
Lôi nghe câu này của cô, đôi mày vì không hiểu mà chau chặt hơn, ‘Lãnh tiên sinh không có nhắc đến.’
‘Phải, là em đột nhiên muốn học thôi, em chưa nói với Lãnh đại ca!’ Tâm trạng Hoàng Phủ Anh có chút thắc thỏm trả lời hắn.
Thực ra cô hoàn toàn không muốn chọc tới người đàn ông này, nhìn hắn cực kỳ lạnh lùng, không khác Lãnh đại ca chút nào, chỉ cần đứng gần một chút, một cảm giác lạnh lẽo đã khiến người ta khó thở.
Người đàn ông như vậy cô ít nhiều gì cũng có chút sợ hãi.
Nếu như không phải tại Liên Kiều …
Nếu như không phải tại Liên Kiều cứ ở trước mặt cô làm ra vẻ thảm thương, tội nghiệp.
Cô …
Còn lâu mới dám chủ động tiếp xúc với người đàn ông kia.
Tuy rằng …
Tối hôm qua hắn quả thực đã canh giữ trước cửa phòng cô suốt đêm.
‘Tôi biết rồi. Tôi sẽ nói lại với Lãnh tiên sinh! Anh Anh tiểu thư, nếu như không còn chuyện gì khác, tôi tiễn cô về phòng.’
Trong giọng nói điềm đạm của Lôi không nghe ra có chút xao động nào, hệt như là đang bàn chuyện công vậy.
Hoàng Phủ Anh vừa nghe trong lòng đã lo lắng, trong cơn hoảng loạn cô vội nắm lấy cánh tay hắn …
‘Em … em không muốn Lãnh đại ca biết chuyện này. Anh đừng nói với anh ấy, được không?’
Trong ánh mắt long lanh của cô không giấu được một tia khẩn cầu khiến Lôi càng cảm thấy khó hiểu.
‘Tại sao chứ?’
‘Bởi vì … bởi vì …’
Hoàng Phủ Anh ấp a ấp úng, mắt cô đảo một vòng, ‘Anh ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý đâu, em không giống với Liên Kiều. Anh ấy đồng ý dạy Liên Kiều là bởi vì anh ấy đã hứa với anh hai em.’
‘Vì thế … cô muốn tôi dạy cô?’
Lôi trầm giọng nói, ánh mắt không tự chủ nhìn xuống cánh tay mình, nơi có một bàn tay nhỏ nhắn đang bấu vào, cảm giác mềm mại nơi đó khiến lòng hắn cũng mềm xuống.
‘Dạ dạ!’
Hoàng Phủ Anh gật mạnh mấy cái, trong mắt mang theo chờ mong cùng mừng rỡ, chân vì cao hứng mà bất giác tiến về phía trước mấy bước.
‘Nghe Lãnh đại ca nói anh bắn súng cũng rất giỏi. Anh dạy em được không? Chỉ một chút thôi.’
‘Tôi vốn không cho rằng con gái nên đụng đến những môn này, chẳng có gì hay ho cả.’
Lôi nhìn vẻ chờ mong trong mắt cô, giọng nói vốn lãnh đạm thường ngày chợt trở nên mềm mỏng mà ngay chính hắn cũng không cảm nhận được.
‘Đương nhiên là có ích rồi, anh cũng biết em là người duy nhất trong nhà Hoàng Phủ không phải chịu huấn luyện, đi ra ngoài lúc nào cũng cần có người bảo vệ, không có ai bên cạnh, em chẳng khác nào phế nhân cả …’
‘Tôi có thể bảo vệ cô!’
Lôi chợt lên tiếng ngắt ngang lời cô, hắn cảm thấy rất không thoải mái khi nghe cô coi thường chính mình như vậy.
Hả???
Hoàng Phủ Anh sửng sốt nhìn hắn, trong đôi mắt trong veo như nước chợt hiện ra một tia nghi hoặc.
‘Ừmm … ý tôi là … chỉ cần ngày nào cô còn ở Lãnh Uyển thì tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cô.’
Lôi lúc này mới phản ứng lại, hắn đường hoàng trả lời.
Vừa nãy mình là thế nào chứ? Lại còn nói ra những lời này.
Là bởi vì vẻ đáng thương của cô, là vì ánh mắt của cô hay là vì sự mềm mại nào đó đã đánh trúng lòng mình?
Hoàng Phủ Anh hơi mỉm cười, khi cô cười lên rất xinh đẹp nhưng trong lòng lại là một nỗi thất lạc không thể giải thích được.
‘Xin anh, giúp tôi được không? Chỉ cần dạy tôi một chút là được rồi.’
Lôi nhìn bàn tay trắng nõn đang bấu vào cánh tay mình, ánh mắt Lôi chợt xẹt qua một ý cười nhàn nhạt.
Hoàng Phủ Anh thấy hắn không nói gì, nhìn theo ánh mắt hắn mới phát hiện hắn đang nhìn cái gì cô vội vàng rụt tay lại còn ngượng ngùng vuốt phẳng tay áo nơi vừa bị cô bấu đến nhăn lại …
‘Xin lỗi anh, tôi … tôi không cố ý …’
‘Không sao đâu!’
Mất đi cảm giác mềm mại nơi cánh tay, Lôi cảm thấy có chút thất lạc, ‘Tôi có thể dạy cô nhưng chỉ có thể dùng súng của tôi, những vật dùng để tập bắn súng toàn bộ phải thu hồi.’
‘Tốt quá!’
Hoàng Phủ Anh nghe vậy trên mặt liền lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nụ cười như ánh mặt trời chiếu sáng lòng Lôi.
Dường như cũng bị lây sự vui vẻ của cô, tâm tình của Lôi cũng trở nên thả lỏng. Đôi môi khắc bạc khẽ câu lên một đường cong, hắn trầm giọng nói: ‘Nhưng mà … cô nhất định phải cẩn thận bởi vì trong súng của tôi là đạn thật.’
‘Tôi biết, chính bởi vì vậy … ô …’ Hoàng Phủ Anh hưng phấn đến nỗi suýt nữa đã làm lộ ra kế hoạch của Liên Kiều, khi ý thức được điều này, cô vội vàng đưa tay bụm miệng.
‘Sao vậy?’
Cũng may là Lôi không nghe rõ mấy chữ cuối mà cô nói, thấy cô đang nói chợt đưa tay bịt miệng, hắn nghi hoặc hỏi.
‘Không có gì, không có gì.’
Hoàng Phủ Anh thở phào một hơi, cũng may…
‘Đến đây, cầm lấy súng đi.’
Lôi rút cây súng hắn tùy thân đeo bên hông đặt vào bàn tay nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Anh, vừa đặt lên hắn chợt bật cười.
Nụ cười của hắn lọt vào trong mắt Hoàng Phủ Anh khiến cô hơi sững sờ, thì ra người đàn ông này khi cười lên lại đẹp như vậy, nụ cười như gió xuân thổi qua khiến trong lòng cô chợt nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
‘Anh sao vậy?’ Cô dè dặt hỏi.
Nói thật lòng, hắn cười lên trông thật đẹp, đầy mị lực của một người đàn ông thành thục.
Nhìn thấy nụ cười của hắn, tim cô không hiểu sao lại đập loạn đến mức không thể khống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...