Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú

Quyển 8: Tình yêu đến
Chương 55: Cuộc sống nơi Lãnh uyển (1)
‘Dạ, Lãnh tiên sinh!’
Người áo đen chính là Lôi chấp pháp cung kính cúi thấp người chờ lệnh.
Lãnh Thiên Dục không vội lên tiếng mà đi đến trước mặt Hoàng Phủ Anh, cất lời.
‘Anh Anh, chị dâu em muốn học bắn súng, còn em thì sao?Có muốn học hay không?’
Hoàng Phủ Anh vốn cực kỳ sợ Lãnh Thiên Dục bị hắn hỏi một câu như vậy đương nhiên là càng sợ, vội vàng lắp bắp nói: ‘Em … em nghe theo Lãnh đại ca!’
Liên Kiều ở bên cạnh nghe vậy nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Anh, thấy đôi mày liễu của cô chau lại gần như dính sát vào nhau, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.
Lãnh Thiên Dục không khó nhận ra vẻ bất mãn trên gương mặt của Liên Kiều, môi hắn nhẹ câu lên một đường cong, nói với Hoàng Phủ Anh: ‘Anh nghe Ngạn Tước nói em là cô gái duy nhất trong nhà Hoàng Phủ không phải chịu huấn luyện, như vậy làm sao được chứ, lỡ như gặp phải phần tử nguy hiểm lúc đó năng lực tối thiểu là tự bảo vệ ình cũng không có!’
Đầu Hoàng Phủ Anh cúi thấp đến không thể thấp hơn, mười ngón tay bối rối nắm lấy nhau.
‘Như vậy đi, dù sao em cũng đã đến đây rồi, cùng học bắn súng vậy!’
Lãnh Thiên Dục bá đạo ra lệnh.
‘Dạ, Lãnh đại ca!’
Giọng của Hoàng Phủ Anh cực nhỏ, cô cúi đầu ánh mắt len lén nhìn về phía Liên Kiều.
Sớm biết như vậy thì đã không nghe lời Liên Kiều chay đến nước Ý làm gì, người thích học bắn súng là Liên Kiều chứ nào phải cô đâu.
Thấy cô lên tiếng đồng ý, Lãnh Thiên Dục hài lòng gật đầu sau đó xoay người lại dặn dò Lôi: ‘Lôi, Anh Anh giao cho ngươi!’
‘Dạ, Lãnh tiên sinh!’ Lôi gật đầu đáp lời.
Hoàng Phủ Anh ngâng đầu lên, ánh mắt sợ sệt nhìn vào đôi mắt sâu không thấy đáy của Lôi, trong lòng ngoại trừ hoảng loạn chỉ có hoảng loạn, cô vội vàng nói: ‘Lãnh đại ca, vậy … vậy Liên Kiều …’
‘Anh sẽ tự dạy!’
Lãnh Thiên Dục nhìn thẳng vào đôi mắt đầy vẻ hoài nghi của Liên Kiều, nói: ‘Người có thể khiến cho Lăng Thiếu Đường luống cuống tya chân anh còn chưa thật sự thấy qua, nha đầu anh lại muốn xem thử em có phải giống như lời Lăng Thiếu Đường … là có tài năng thiên bẩm thế không!’
‘Ngưng …’ Liên Kiều bực dọc xua tay: ‘Cái gì mà thiên bẩm với thiên bánh? Nhân tiện, nhắc tới bánh em cũng thấy đói bụng rồi. Đúng rồi, cho dù anh đem nhốt em ở trong Lãnh gia biệt uyển thì cũng không thể bạc đãi em nha, bằng không em sẽ nói với Ngạn Tước để anh ấy thay em báo thù.’
‘Phù …’ Thượng Quan Tuyền bị cách nói ngây thơ của cô chọc cười, cô che miệng cố nén tiếng cười.
Thật là một cô gái có bản lĩnh, có thể đem lời của Dục nói nghiêng nói ngửa thành thế này.
Lãnh Thiên Dục cũng bị lời nói của cô làm cho nhất thời không phản ứng lại kịp, một lúc sau hắn mới thở dài, dặn dò người làm …
‘Đi chuẩn bị bữa ăn cho Hoàng Phủ phu nhân và tiểu thư!’
***
Bữa ăn trưa diễn ra cực kỳ vui vẻ bởi vì có Liên Kiều, cây chọc cười này khiến cho bầu không khí trong Lãnh gia trở nên náo nhiệt không ít.
‘Tiểu Tuyền, Lãnh gia biệt uyển có thú vị không? Chị thấy chỗ nào cũng có vệ sĩ, em sống ở đây nhất định là buồn chết phải không?’ Ăn uống no nê xong Liên Kiều kéo tay Thượng Quan Tuyền và Hoàng Phủ Anh cùng nhau đi dạo trong vườn hoa.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười, ‘Thực ra lúc vừa đến đây em cũng không quen lắm nhưng nghĩ đến thân phận của Dục thì em hiểu, vốn dĩ vệ sĩ ở đây nhiều hơn nhiều so với ba người còn lại trong tứ đai tài phiệt là bởi vì sự an toàn của Lãnh gia mà thôi!’

‘Vậy chẳng phải là em không có chút tự do nào sao?’
Liên Kiều nhướng mày nhìn một lượt bốn phía, căn biệt thự này toàn bộ đều là màu trắng hệt như một tòa thành cổ trong truyện cổ tích.
‘Nào có khoa trương như chị nói chứ. Thực ra Dục đón hai người đến ở chỗ này chẳng qua cũng là suy nghĩ cho sự an toàn của hai người mà thôi. Dù sao hai người cũng là con gái chân yếu tay mềm.’ Thượng Quan Tuyền kéo tay Liên Kiều và Hoàng Phủ Anh cùng ngồi xuống một băng ghế gỗ, nhẹ giọng nói.
Liên Kiều chợt nghĩ đến một vấn đề, cô liền lên tiếng hỏi: ‘Đúng rồi Tiểu Tuyền, em là sát thủ thật sao? Mà còn là loại sát thủ rất lợi hại phải không?’
Cô thật sự rất tò mò nha, từ nhỏ đến lớn Liên Kiều chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc với một sát thủ huống chi là kết bạn chuyện trò.
‘Liên Kiều …’ Hoàng Phủ Anh có chút ngượng ngùng kéo một góc áo Liên Kiều như nhắc nhở cô rồi nhìn Thượng Quan Tuyền bằng ánh mắt như có lỗi: Tiểu Tuyền, Liên Kiều chỉ là tính tò mò hơi mạnh, chị đừng trách nha.’
Thật là hết cách với Liên Kiều, chị ấy sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này chứ? Lúc đến phi trường mình không phải đã dặn dò rất kỹ là những chuyện liên quan đến quá khứ của Thượng Quan Tuyền tốt nhất là đừng nên nhắc tới hay sao chứ, hỏi ra thật không lịch sự chút nào.
‘Ai ya, Anh Anh, cái này có gì ghê gớm đâu. Chị chỉ là sùng bái một cô gái có thể làm sát thủ thôi mà!’ Liên Kiều vốn tâm tư đơn thuần, chẳng suy nghĩ gì nhiều, thản nhiên nói.
Thượng Quan Tuyền cười cười: ‘Anh Anh, Liên Kiều nói cũng đúng, thực ra cũng chẳng có gì phải dấu giếm cả, đều là chuyện đã qua rồi mà!’
‘Oa, nói như vậy tất cả đều là sự thật sao? Em thật sự là sát thủ sao?’ Liên Kiều nhìn Thượng Quan Tuyền bằng ánh mắt hâm mộ.
Hoàng Phủ Anh có cảm giác mình sắp xỉu mất.
Thượng Quan Tuyền gật đầu.
Liên Kiều thấy vậy càng cao hứng, cô vừa nắm bàn tay nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền vừa hỏi: ‘Làm được sát thủ nhất định là rất lợi hại phải không? Trong mấy phim chị xem ai làm sát thủ cũng cũng vậy hết đó, rất cool. Đúng rồi, em có thể phi thân sao? Trong phim rất nhiều người bay tới bay lui vậy đó!’
Hoàng Phủ Anh liếc nhìn cô một cái, nhịn không được chen vào: ‘Làm ơn đi Liên Kiều, bay tới bay lui là mấy chiêu trò để hấp dẫn người xem thôi!’
‘Ai nói chứ? Làm sát thủ không phải là nhảy từ những chỗ rất cao xuống đất hoặc là phi từ chỗ này sang chỗ khác sao? Tiểu Tuyền, em nói có đúng không?’ Liên Kiều hưng trí bừng bừng vừa nói vừ khua tay múa chân.
‘Phù …’ Lần này Thượng Quan Tuyền cũng không nhịn nổi nữa, cô bật cười ra tiếng, ‘Liên Kiều, chị thật đáng yêu nha!’
Chỉ quen nhau trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủ, Thượng Quan Tuyền đã hoàn toàn hiểu rõ sự ngây thơ và đơn thuần của Liên Kiều, chẳng trách cả Kỳ Hinh và Sầm Tử Tranh đều rất thích Liên Kiều, chính bản thân cô cũng rất thích.
‘Tiểu Tuyền, có thể biểu diễn một chút cho chị xem được không? Chị thật sự rất hiếu kỳ nha!’ Liên Kiều dùng ánh mắt nài nỉ nhìn Thượng Quan Tuyền, tay không ngừng lắc lắc cánh tay của cô.
Thượng Quan Tuyền cố nhịn cười nói: ‘Liên Kiều, cho dù là sát thủ lợi hại nhất cũng không bay nổi đâu, Anh Anh nói đúng đó, mấy chuyện đó chỉ là chiêu trò của phim điện ảnh mà thôi. Người làm sao làm nổi chứ!’
Liên Kiều thất vọng nói: ‘Nhưng sát thủ nhất định có điểm khác người thường chứ?’
Thượng Quan Tuyền nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Ừm, thực ra … sát thủ cũng có thể coi như là biết bay tới bay lui, nhưng với điều kiện là phải có hoàn cảnh thích hợp hoặc là một số công cụ hỗ trợ thì mới được.’
Chương 56: Cuộc sống nơi Lãnh uyển (2)
‘Vậy nếu muốn nhảy từ một nơi rất cao rất cao xuống thì sao?’ Liên Kiều trố đôi mắt to tròn sáng long lanh nhìn cô, hết sức phấn khích.
Thượng Quan Tuyền gật đầu, ‘Cũng có thể, nhưng mà cần phải có vài dụng cụ đặc chế bởi vì dù sao cũng là con người, hoàn toàn không dùng dụng cụ mà nhảy được là chuyện không thể nào!’
Liên Kiều phấn khích hỏi lại: ‘Vậy còn em thì sao? Em từng ở chỗ cao nhất là bao nhiêu nhảy xuống?’
‘Chuyện này hả… để em nghĩ thử xem …’
Thượng Quan Tuyền cũng không dấu diếm, cô trầm tư một chút như nhớ lại rồi cười nói: ‘Chắc là khoảng từ lầu mười bảy nhảy xuống, khoảng đó!’
‘Trời ạ …’

Không chỉ Liên Kiều mà ngay cả Hoàng Phủ Anh cũng kinh ngạc đến trợn mắt líu lưỡi, hai người bốn mắt nhìn nhau, trên mặt đầy vẻ sùng bái.
‘Mười … mười bảy tầng???’
Liên Kiều há hốc miệng, vẻ mặt hâm mộ nhìn Thượng Quan Tuyền: ‘Tầng mười bảy đó nha, em … em chứ như vậy mà nhảy xuống sao?’
Vậy thì quá cool rồi!!!
Trong đầu Thượng Quan Tuyền thấp thoáng hiện ra hình ảnh lúc đó, cô cười nói: ‘Bởi vì có dụng cụ hỗ trợ, hơn nữa lúc đó đang trong lúc nguy hiểm, em cũng không thể suy nghĩ nhiều quá!’
‘Trời ạ, tình huống lúc đó chắc rất khẩn cấp đúng không? Ở đâu lại xuất hiện tên vô lương tâm nào lại ép người ta nhảy từ tầng mười bảy xuống đất chứ, thật là quá đáng ghét rồi!’
Thượng Quan Tuyền thấy vẻ mặt bất bình lẫn phẫn nộ của cô ngược lại còn bị chọc cười đến gập cả lưng, nhất thời không ngổi thẳng nổi.
‘Cười cái gì chứ? Bộ chị nói sai sao?’ Liên Kiều nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Thượng Quan Tuyền thật khó khăn mới nén nổi tiếng cười, cô hắng giọng nói: ‘Cái tên trời đánh mà cô vừa nói đến đó chính là … Lãnh Thiên Dục!’
Hả????
Liên Kiều nhất thời chết sững.
‘Lãnh Thiên Dục? Trời ạ, tên này cũng quá đáng ghét đi. Hắn lại còn ép em phải nhảy lầu sao?’
‘Không phải đâu, tình huống lúc đó hoàn toàn không giống như chị tưởng tượng đâu, lúc đó tình hình rất đặc biệt.’
Thượng Quan Tuyền chợt nhớ lại một đoạn quá khứ “oanh liệt” đó, trên gương mặt xinh đẹp chợt nổi lên một vầng hồng.
‘Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì lúc đó?’
Liên Kiều nhìn cô với ánh mắt tò mò, dù sao cũng đã hỏi, chẳng bằng hỏi đến cùng.
Thượng Quan Tuyền mỉm cười bắt đầu kể lại chuyện cũ cho hai cô gái nghe.
Gió thổi lá lay, mùi hương hoa dìu dịu thoang thoảng đưa trong không khí, dưới tán cây, ba cô gái xinh đẹp ngồi nói chuyện say sưa, thật là một bức tranh xinh đẹp và ấm áp.
‘Oa, thì ra em và Lãnh Thiên Dục thân thủ đều lợi hại đến thế sao? Sớm biết như vậy chị sẽ theo em học vài chiêu phòng thân chứ không cần theo người mặt lạnh kia học bắn súng rồi.’
Liên Kiều vẫn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thượng Quan Tuyền, sau cùng cô gật đầu như đã hạ quyết tâm, ‘Ừm, chị quyết định rồi, chị phải theo em học.’
‘Theo em học? Học cái gì?’
Thượng Quan Tuyền chỉ tay vào mũi mình hỏi lại: ‘Liên Kiều, tất cả những gì em được học trước đây chỉ là bản lĩnh giết người mà thôi. Chị vừa đơn thuần vừa đáng yêu như vậy, em hoàn toàn không muốn chị bị tiêm nhiễm những thứ đáng sợ kia!’
‘Không đâu, làm sao có thể chứ. Em dạy chị những chiêu phòng thân đơn giản là được rồi. Tóm lại là chị thích em, chị không thích Lãnh Thiên Dục, hắn lúc nào cũng lạnh như nước đá hết.’ Liên Kiều bĩu môi nói.
‘Không phải trước giờ chị rất muốn học bắn súng sao? Thực ra em cũng có thể dạy chị. Chỉ là … bản lĩnh bắn súng của em so với Dục còn kém xa lắm.’ Thượng Quan Tuyền cứ nói theo sự thật.
‘Không đâu không đâu. Chị muốn theo em học.’
Liên Kiều vội vàng xua tay, nói một tràng: ‘Em là sát thủ kia mà, đương nhiên là mạnh hơn nhiều so với cái tên Lãnh Thiên Dục kia. Em có biết không, trên đời này chị sùng bái nhất chỉ có hai người thôi đó.’
‘Là ai vậy?’ Thượng Quan Tuyền tò mò hỏi.

Liên Kiều hắng giọng nói: ‘Một người là chị gái chị, còn một người chính là em đó.’
Hoàng Phủ Anh ngồi bên cạnh nhịn không được, khịt mũi một cái, Liên Kiều cô gái này miệng lưỡi thật ngọt.
Quả nhiên, Thượng Quan Tuyền nghe cô nói vậy cực kỳ vui vẻ, gương mặt nhỏ nhắn chợt hồng lên, vội nói: ‘Em nào có gì đáng để chị sùng bái chứ, nhưng chị của chị thì khác nha, lần trước gặp chi ấy quả thật là kinh thiên động địa. Chị ấy đúng là rất giỏi Giáng Đầu Thuật nha!’
‘Chuyện này cũng bình thương thôi mà. Chị tôi là Giáng Đầu Sư quyền uy nhất của hoàng thất nha, chị ấy thực sự rất lợi hại.’
Liên Kiều vừa nhắc đến Mặc Di Nhiễm Dung lập tức cả người toát ra vẻ kiêu ngạo và tự hào.
‘Thật vậy sao? Chị ấy rất thần bí có phải không? Em còn nghe nói người trong gia tộc của chị trực giác đều mạnh hơn người thường, hơn nữa đều tinh thông Giáng Đầu Thuật có phải không?’ Thượng Quan Tuyền tuy là sát thủ nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, đối với những chuyện có tính thần bí như vậy đương nhiên là không kìm được sự tò mò rồi. Cô kéo tay Liên Kiều, vừa kéo vừa hỏi.
‘Cái này …’ Liên Kiều cắn môi, vừa định trả lời thì lúc này Hoàng Phủ Anh chợt lên tiếng …
‘Trực giác của Liên Kiều đúng là rất mạnh nhưng chị ấy không biết Giáng Đầu Thuật.’
‘Này …’ Liên Kiều vội vàng đưa tay bịt miệng Hoàng Phủ Anh, cười ngượng ngùng nói: ‘Ai nói chị không biết Giáng Đầu Thuật chứ? Chị vẫn thường nhìn chị gái thực hiện Giáng Đầu Thuật nha, đương nhiên là học lóm được không ít chiêu.’
Đùa sao, nếu để Thượng Quan Tuyền biết mình không biết Giáng Đầu Thuật, nói không chừng em ấy không chịu dạy mình gì hết, vậy thật chán. Chi bằng cứ tạm nói mấy câu qua loa cho xong chuyện vậy.
Hoàng Phủ Anh suýt nữa thì cô làm cho tức chết, cô liếc nhìn Liên Kiều, ‘Trời ạ, bản lĩnh mở to mắt nói dối này của Liên Kiều đúng là khiến cô mở rộng tầm mắt.’
Thượng Quan Tuyền ngược lại hết sức tin tưởng lời nói của Liên Kiều, cô nhìn Liên Kiều với ánh mắt sáng rỡ: ‘Chị biết Giáng Đầu Thuật thật sao? Thật giỏi quá nha. Có thể dạy cho em không?’
‘Em không sợ sao?’ Liên Kiều thấy đề nghị này của Thượng Quan Tuyền quá đột ngột.
Một cô gái bình thường chỉ cần nghe nói đến Giáng Đầu Thuật đã sợ phát khiếp, làm gì có can đảm xin học nữa chứ.
Thượng Quan Tuyền vội vàng lắc đầu, ‘Liên Kiều, chi không biết đó thôi, khi em nhìn thấy chị của chị thi triển Giáng Đầu Thuật, quả thực là hết sức hâm mộ bản lĩnh của chị ấy, nếu như em có thể học được một hai chiêu thì tốt quá.’
Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Như vậy đi, em dạy chị học bắn súng, chị dạy em Giáng Đầu Thuật.’
‘Được đó được đó!’
Thượng Quan Tuyền cực kỳ cao hứng, một tay nắm lấy tay Liên Kiều, tay kia nắm lấy tay Hoàng Phủ Anh, vui vẻ nói: ‘Nghe qua đã thấy rất thú vị rồi, hai người không biết đó hôi, nếu như hai người không đến, em thật sự là buồn chết đó!’
Liên Kiều cũng rất vui vẻ, ‘Tiểu Tuyền, chị thấy bất mãn thay cho em đó, tuổi của em nhỏ hơn của chị nhưng một chút tự do cũng không có, chẳng bằng em gia nhập vào đội của chị với Anh Anh, cùng nhau đi du ngoạn đi.’
‘Đi du ngoạn?’
Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút sau đó nhẹ lắc đầu không tán thành: ‘Dục sẽ không đồng ý đâu, anh ấy sợ em găp nguy hiểm.’
Chương 57: Cuộc sống nơi Lãnh uyển (3)
‘Cho chị xin, em xuất thân là sát thủ thì làm sao gặp nguy hiểm được chứ. Em xem, chị với Anh Anh đi từ Mỹ sang ý còn không có gặp chuyện gì nguy hiểm đây nè.’ Liên Kiều không cho lời cô nói là đúng.
‘Nhưng mà …’ Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không phù hợp.
‘Đừng có nhưng mà nữa, cứ quyết định như vậy đi, đợi chi học bắn súng xong rồi chị sẽ dẫn em cùng đi du ngoạn.’ Liên Kiều khẳng khái nói.
Hoàng Phủ Anh nghe vậy vội kéo tay cô ngăn lại: ‘Liên Kiều, chị điên rồi sao? Chúng ta ba người cùng đi ra ngoài chẳng phải là quá lộ liễu hay sao? Nếu như bị Lãnh Thiên Dục phát hiện thì không phải hỏng rồi sao? Người của Lãnh đại ca ở khắp mọi nơi, như vậy chúng ta muốn đi đâu chơi cũng không đi được rồi.’
Liên Kiều nghe vậy cúi người nói nhỏ bên tai cô: ‘Chị đã nghĩ kỹ lắm rồi, Lãnh Thiên Dục chọc giận chị như vậy chị sẽ lén lút dẫn dụ Tiểu Tuyền rời đi. Nói không chừng lúc đó hắn sẽ tức điên lên luôn. Nghĩ chắc là buồn cười lắm!’
Mắt Hoàng Phủ Anh chợt trừng to lên …
‘Điên rồi, chị nhất định là điên rồi!’
‘Yên tâm đi, chị nghĩ Tiểu Tuyền sẽ đồng ý thôi, cô ấy mới có mười tám tuổi thôi, còn nhỏ tuổi hơn hai chúng ta. Ngay cả chúng ta còn thích đi du ngoạn như vậy, Tiểu Tuyền đương nhiên là càng thích hơn rồi!’ Liên Kiều nói như đinh đóng cột.
Hoàng Phủ Anh liếc mắt nhìn cô, vô lực lắc đầu: ‘Nếu sớm biết như vậy em sẽ không đi theo chị đến đây đâu. Đây nào phải du lịch gì đâu, chỉ thuần túy là đi thám hiểm thôi. Nếu chị còn chọc giận Lãnh đại ca nữa, nói không chừng chúng ta sẽ phải sống cuộc đời của tội phạm truy nã mất.’
Mấy chữ cuối cô nói có chút kích động nên Thượng Quan Tuyền nghe thấy, không kìm được hỏi lại: ‘Anh Anh, chị nói cái gì mà tội phạm truy nã vậy?’
‘Cái này …’

‘Anh Anh chỉ là đang nói bậy thôi, em đừng để ý!’
Liên Kiều ngắt lời Hoàng Phủ Anh, không cho cô giải thích đồng thời kéo tay Thượng Quan Tuyền đánh trống lảng: ‘Tiểu Tuyền, em yên tâm đi, đến lúc đó chúng ta thừa lúc mọi người đều ngủ say lén ra ngoài, đợi đến trời sáng khi mọi người phát hiện ra không thấy chúng ta thì đã muộn rồi. Lãnh gia biệt uyển này tuy đẹp nhưng không có ai chơi với em, cho dù đẹp hơn nữa cũng chẳng thú vị gì, cứ coi như đây là một cơ hội trời cho đi.’
‘Chuyện này …’
Thượng Quan Tuyền vẫn hết sức do dự, cô vẫn luôn cảm giác có gì đó không thích hợp, ‘Nhưng chị đã có điểm đến chưa? Dù sao chúng ta cũng không thể lang thang khắp nơi mãi được đúng không?.’
‘Đương nhiên rồi. Chuyện này mấy ngày tới đây chúng ta sẽ bàn bạc thật tốt mới được. Tiểu Tuyền, em còn nhỏ như vậy, trước đây nhất định không có dịp nào đi chơi cho thật thỏa thích đúng không? Theo chị và Anh Anh đi chơi, cơ hội tốt như vậy nếu như để lỡ rồi nhất định là sẽ không còn nữa đâu.’
Liên Kiều nghỉ một chút rồi nói tiếp: ‘Em tưởng tượng thử xem, bãi biển xanh trong, ánh mặt trời ấm áp, còn có vô vàn các món ăn ngon của các vùng miền khác nhau, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy cuộc sống rất tươi đẹp rồi.’
‘Liên Kiều, chị đừng nói nữa, chị mà nói nữa em thật sự động lòng đó.’
Thượng Quan Tuyền bị cô nói đến tay chân cũng bắt đầu ngứa ngáy, trong đầu không ngừng dập dờn các phong cảnh đẹp, các món ăn ngon, lại còn hình ảnh ba cô gái cùng cười đùa dưới ánh nắng ấm áp.
Trước đây cô cũng đã đi qua không ít quốc gia nhưng đều là vì chấp hành nhiệm vụ mà đi, hoàn toàn chẳng phải là đi du ngoạn gì cả. Đến lúc đi ra ngoài chơi thì cũng chỉ là đi cùng với Lãnh Thiên Dục mà thôi. Cô trước giờ chưa được hưởng thụ qua cảm giác vài cô gái trẻ vô tư vô lự cùng nhau đi du lịch là thế nào.
‘Động lòng thì cứ hành động thôi, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa đâu nha.’ Liên Kiều càng ra sức quạt lửa, cổ động.
‘Liên Kiều …’
Hoàng Phủ Anh quả thực không thể ngồi yên xem nữa, cô quá rõ lực hấp dẫn của Liên Kiều rồi, nhìn xem, Thượng Quan Tuyền bây giờ đã xiêu lòng tám chín phần rồi.
‘Hai người trước tiên đừng nói đến dễ nghe như vậy, hai người cho rằng anh Ngạn Tước và Lãnh đại ca sẽ không phái người bắt chúng ta lại hay sao chứ? Liên Kiều, chị đừng quên nếu như anh không không biết hành tung của chúng ta thì làm sao có thể theo chân mà đến đây được chứ?’
‘Chuyện này …’
‘Liên Kiều, có nghĩ tới một điểm mấu chốt đó là nếu như chạy trốn không thành, nếu như tứ đại tài phiệt liên kết với nhau cùng phong tỏa đường biển, đường bộ, đường hàng không, ngay cả các khách sạn cũng không tha thì xong đời, huống gì visa cũng không thể làm giả được hay không.’
Ba người không hẹn mà cùng chìm trong trầm tư suy nghĩ.
‘Thực ra …’ Thượng Quan Tuyền có chút do dự phá vỡ sự im lặng: ‘Muốn giải quyết những vấn đề này thực ra không khó. Chỉ có điều nếu như Dục biết được, anh ấy chắc sẽ giận lắm.’
Liên Kiều nghe cô nói vậy như thấy ánh sáng cuối đường hầm, mừng như điên vội lên tiếng: ‘Thực sao Tiểu Tuyền, em thực sự có cách sao? Mau nói thử xem!’
Lúc này Liên Kiều nào có thèm để ý đến Lãnh Thiên Dục có tức giận hay không chứ, vốn ý định của cô là dẫn Tiểu Tuyền đi mất để cho hắn tức giận cơ mà.
Thượng Quan Tuyền suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Em biết thuật dịch dung, nếu như chúng ta hóa trang thành những người khác, sau đó tìm cách lấy được visa khác thì em nghĩ Dục bọn họ sẽ không tìm được chúng ta nhanh như vậy đâu!’
‘Trời ạ …’ Hai tay Liên Kiều vòng qua cổ Thượng Quan Tuyền như đang ôm một vật báu, miệng cười đến không khép lại được, ‘Tiểu Tuyền, em thật là thiên tài nha. Dị dung thuật mà em cũng biết, sao cái gì em cũng biết hết vậy. Hô hô, như vậy bọn họ có tìm cũng tìm không được chúng ta nha. Chị thật sự muốn thử xem mình cải trang thành người khác sẽ như thế nào đây.
Thượng Quan Tuyền thì không thoải mái như Liên Kiều được, cô nói: ‘Nhưng mà … nhưng mà còn một vấn đề khác!’
‘Vấn đề gì?’
Liên Kiều nghe cô nói vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: ‘Chị biết rồi, em nhất định là sợ Lãnh Thiên Dục tức giận có phải không? Không có sao đâu, em nghĩ thử xem, hắn thương em như vậy nhất định sẽ không tức giận lâu đâu. Hơn nữa, chỉ vì sợ hắn mà hy sinh một chuyến du lịch triển vọng như thế thật là đáng tiếc nha.’
Thượng Quan Tuyền nhẹ lắc đầu, cười nói: ‘Liên Kiều, chị hiểu lầm rồi, nếu như em đã đề xuất giải pháp tức là nói rõ em đã quyết định sẽ theo hai người đi ra ngoài một chuyến rồi. Vấn đề em nói ở đây là … làm sao mà làm giả visa được đây?’
Liên Kiều chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Vậy trước đây em làm visa giả bằng cách nào?’
‘Chúng em có một đường dây chuyên làm chuyện này, nếu như có nhiệm vụ nào cần dùng visa giả thì sẽ báo với họ để họ chuẩn bị sẵn. Cũng có lúc có nhiệm vụ đột xuất cần visa thì cần có người đặc biệt cung cấp mật mã của hệ thống cho chúng em.’ Thượng Quan Tuyền sợ cô nói nhiều từ chuyên nghiệp Liên Kiều không hiểu cho nên cố tình đem sự việc nói đơn giản một chút: ‘Bây giờ em đã rời khỏi tổ chức, vốn không thể tiến vào hệ thống dữ liệu đó, đừng nói là giả tạo visa, trừ phi … tìm Dục giúp đỡ. Nhưng chuyện này vốn là không thể nào.’
Hoàng Phủ Anh đang thoải mái dựa lưng vào ghế, nghe cô nói vậy liền nhẹ giọng nói: ‘Vậy là xong rồi, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng mất rồi.’
Liên Kiều khuỵu chân xuống đất, hai tay ôm lấy đầu áo não rên một tiếng.
‘Anh Anh, Liên Kiều bị sao vậy? Đau đầu sao?’ Thượng Quan Tuyền thấy cô như vậy quả thực bị hành động của cô hù đến.
Hoàng Phủ Anh nhún vai, ra vẻ “chuyện này cũng thường thôi”, nói: ‘Chaị ấy đang suy nghĩ gì đó thôi, không cần phải lo!’
Thượng Quan Tuyền ngạc nhiên, thầm nghĩ, Liên Kiều đúng là một cô gái khác thường, ngay cả lúc suy nghĩ cũng không giống với người thường chút nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui