Tứ Đại Tài Phiệt : Gặp Gỡ Đại Nhân Vật Tỷ Phú

Cuối cùng cũng chờ được đến ngày Tước ca và Liên Kiều kết hôn rùi...
***
Quyển 6: Kết hôn
Chương 1: Đi Mã Lai (1)
Plato hỏi thầy mình là Socrates, cuộc sống là gì? Socrates bảo ông ấy đi vào một khui rừng, trên đường đi thấy loại hoa nào đẹp nhất thì hái lấy mang về, Plato vâng lời đi vào rừng. Qua ba ngày mà vẫn chưa thấy ông về, Socrates liền đi vào rừng tìm, sau cùng phát hiện ra Plato đã cắm trại ở trong rừng.
Socrates hỏi hắn, ‘Con đã tìm thấy loài hoa đẹp nhất chưa?’
Plato chỉ vào đóa hoa bên cạnh nói, ‘Đây chính là loài hoa đẹp nhất!’
Socrates hỏi, ‘Vì sao con không hái nó mang về?’
Plato trả lời thầy mình, ‘Nếu như con hái nó xuống, nó sẽ héo đi rất nhanh, còn nếu như con không hái nó, nó sớm muộn gì cũng khô héo đi. Cho nên con ở bên cạnh nó lúc nó nở đẹp nhất. Đợi đến khi nó tàn rồi con lại đi tìm một bông hoa khác. Đây đã là bông hoa đẹp nhất thứ hai mà con tìm thấy!’
Lúc này Socrates mới cho học trò mình biết, ‘Con đã biết chân tướng của cuộc sống rồi đó!’
… Cuộc sống chính là theo đuổi và tận hưởng từng thời khắc tốt đẹp nhất của sinh mệnh!
***
Langkawi, hòn đảo thiên đường!
Nơi ở của hoàng thất Mã Lai, cách thành phố Langkawi khoảng 30km nằm cạnh biển Andaman, thuộc bang Kedah, sát biên giới Thái – Mã, bờ biển phía tây còn có một vịnh biển hết sức yên tĩnh, cảnh đẹp nên thơ – Vịnh Burau.
Từ trên cao 30.000m qua cửa máy bay có thể nhìn thấy khung cảnh nên thơ bên dưới, trên một diện tích rộng lớn, tòa nhà sang trọng mang phong cách Mã Lai hiện ra trước mắt.
Vương thất Nakheer là một gia tộc mang màu sắc thần bí nhất của Mã Lai, không chỉ đơn giản là vì người trong gia tộc có trực giác hơn hẳn người thường cùng với Giáng Đầu Thuật mà ai nghe cũng khiếp sợ, càng quan trọng hơn là trong lịch sử, vương thất Nakheer đã có những đóng góp to lớn mà không ai phủ nhận được.
Người có uy quyền nhất trong vương thất Nakheer là Hoa Đô lão nhân, cũng chính là ông nội của Liên Kiều. Ông tự xưng là Hoa Đô lão nhân, mà người bên ngoài cũng dùng danh xưng thân thiết này để gọi ông.
Giống như gọi một vị thần trong tín ngưỡng của họ.
Hai năm trước vương thất Nakheer mới từ thủ phủ của Mã Lai dời đến mảnh đất thiên đường Langkawi này, nguyên nhân là vì Hoa Đô lão nhân đã già rồi, đối với những chuyện thị phi trong vương thất đã sớm nhàm chán, ông bây giờ chỉ thích hưởng thụ cuộc sống an nhàn, hưởng thụ một cuộc sống thật sự!
Máy bay từ từ đáp xuống sân bay tư nhân đã được trải thảm đỏ, những người làm sớm đã sắp thành đội ngũ đón tiếp, trên mặt mỗi người đều là vẻ cung kinh và nghiêm túc.
Khi cánh cửa máy bay mở ra, cái đầu nhỏ của Liên Kiều đã không đợi được mà lộ ra nhìn sau đó là cả thân hình nhỏ nhắn.
‘Kuching tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư về nhà!’
Người làm đứng thành hai hàng vừa thấy Liên Kiều nhảy xuống, liền đồng loạt cúi người chào.
‘Ngoan nha ngoan nha, tôi bây giờ gọi là Liên Kiều, nhớ kỹ đó!’ Liên Kiều xua xua tay, nói với những người làm.
Người làm ai nấy đều nhìn nhau, hiển nhiên họ không hiểu “Liên Kiều” nghĩa là gì.
‘Ông nội …’
Khi Liên Kiều vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng người tóc bạc từ từ đi về phía mình, lập tức vui mừng hô lên một tiếng, vội vàng chạy đến.
‘Ông nội, con nhớ ông nhiều lắm, tối qua nằm ngủ còn mơ thấy ông nữa đó!’ Cô vừa nói vừa bổ nhào vào lòng ông, trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ nhớ nhung chân thành.
‘Thật là, lớn như vậy rồi mà cứ như đứa bé vậy, con xem, ở trước mặt bố mẹ chồng và chồng tương lai mà nhõng nhẽo với ông như đứa bé vậy!’
Hoa Đô lão nhân là một vị lão nhân rất hiền từ, tuy râu tóc đã pha sương nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, tinh thần sáng láng, không khó hình dung ra thời tuổi trẻ ông lợi hại đến thế nào, trên người mặc trang phục của vương thất Mã Lai, rõ ràng là ông rất xem trọng buổi gặp mặt hôm nay.
Khi ông nhìn thấy cả nhà Hoàng Phủ từ trên phi cơ bước xuống, trên mặt hiện ra một nụ cười hiền hòa, ông vỗ nhẹ vai Liên Kiều, bước lên phía trước cười sang sảng …
‘Gia tộc Hoàng Phủ hôm nay đến thăm thật là nhà tranh thêm sáng, hoan nghênh, hoan nghênh!’
‘Hoa Đô lão nhân, nhiều năm không gặp ngài vẫn tinh anh như xưa, thực làm cho cháu khâm phục!’ Hoàng Phủ Ngự Phong khiêm tốn tiến đến bắt tay Hoa Đô lão nhân.
‘Nào có nào có, ta tuổi đã gần trăm, chỉ có cháu là vẫn phong độ như xưa!’ Hoa Đô lão nhân cười ha hả.
‘Đây là vợ cháu Triển Sơ Dung, lúc Hoa Đô lão nhân đến nhà “Hoàng Phủ” của chúng cháu, vợ cháu đúng lúc không có ở đấy!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cười nói.
‘Hoa Đô lão nhân, chào ngài, cháu vẫn thường nghe Ngự Phong nhắc về ngài, hôm nay được gặp quả là vinh hạnh!’ Triển Sơ Dung đĩnh đạc nói.
‘Tốt tốt, không hổ là thiên kim của Triển Thị, quả thật có phong thái danh môn!’ Hoa Đô lão nhân gật đầu cười.
Hoàng Phủ Ngự Phong chỉ tay về Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đứng bên cạnh …
‘Đây là con trai cháu, Hoàng Phủ Ngạn Tước!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bước lên, từ tốn mà đường hoàng, cúi người chào, ‘Gọi ngài là Hoa Đô lão nhân thì quá xa lạ đi, ông nội, chào ông!’
Một câu nói, trực tiếp thuyết minh quan hệ giữa hắn với Liên Kiều.
Hoa Đô lão nhân sững người nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, gương mặt anh tuấn, tư thế đĩnh đạc, trong ánh mắt tràn đầy trí tuệ và trầm tĩnh, không khỏi lên tiếng tán thưởng, ‘Ngự Phong à, đây … đây là con trai cháu … Hoàng Phủ Ngạn Tước?’
Hoàng Phủ Ngự Phong cười đáp lời: ‘Đúng vậy, đây chính là con trai trưởng của cháu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhìn về Hoa Đô lão nhân, trên môi vẫn là nụ cười tao nhã lộ rõ khí chất hơn người.
‘Tốt lắm tốt lắm, thật là rồng trong loài người!’
Trong mắt Hoa Đô lão nhân tràn đầy vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, ‘Tước Nhi, đây là Tước Nhi sao, không ngờ Tước Nhi hôm nay đứng trước mặt ta lại xuất sắc như vậy, tuổi còn trẻ đã là người thừa kế của tài phiệt tài phiệt, tốt lắm, tốt lắm …’
Trong giọng nói của ông có chút vui mừng lại có chút an ủi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe câu nói của Hoa Đô lão nhân, thân hình hơi run, Tước Nhi? Cách gọi này đã lâu lắm không được nghe rồi.
Hoa Đô lão nhân nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong mắt tràn đầy trìu mến, nhất thời cứ nắm tay hắn không buông …
‘Đi, ở đây gió lớn lắm, chúng ta vào trong nói chuyện đi!’
Ông vừa nói vừa nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Tước Nhi, đi gần ông nội một chút, để ông nhìn con cho kỹ!’
Tuy trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút hồ nghi nhưng vẫn nở nụ cười tao nhã, chủ động tiến lên dìu Hoa Đô lão nhân.
‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, đây là ông nội của em, em muốn dìu ông nội!’
Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đi sát bên cạnh Hoa Đô lão nhân, trong lòng liền không vui giống như đứa bé vừa bị người ta đoạt đi món đồ chơi.
Chương 2: Đi Mã Lai (2)
‘Hừm!’ Liên Kiều chu môi liếc nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, tức tối đi vượt lên trước.
‘Xem đứa cháu này của ta, đều là do ta chìu hư nó rồi, đợi nó gả vào nhà Hoàng Phủ, vẫn phải nhờ cháu trai và cháu dâu bao dung cho nó mới được!’ Hoa Đô lão nhân nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung nói.
‘Hoa Đô lão nhân, Liên Kiều đứa bé này ngây thơ đơn thuần lại thông minh lanh lợi, ngài yên tâm, con và Hoàng Phủ đều rất thích con bé!’ Triển Sơ Dung cười nói.
Hoa Đô lão nhân rất hài lòng, gật đầu, sau đó quay sang Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: ‘Tước Nhi, đứa cháu nghịch ngợm này của ta từ hôm nay giao lại cho con, nó tuy là có chút nghịch ngợm nhưng lòng dạ rất tốt, con nhất định phải bảo vệ nó thật tốt mới được!’
‘Ông nội, xin ông yên tâm, Liên Kiều là vợ của con, con nhất định sẽ dùng thời gian cả đời bảo vệ và chăm sóc cô ấy!’
Trên gương mặt anh tuấn tuyệt luân của Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể dễ dàng nhận ra sự chân thành và nghiêm túc.
‘Tốt lắm, ta quả là không có nhìn sai người, khi ông nội con đưa ảnh của con cho ta xem, ta đã biết ngày sau của con nhất định không đơn giản, quả đúng là như thế!’ Hoa Đô lão nhân trìu mến nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, ‘Ông nội, người quá khen rồi, thì ra người có nhìn ảnh của con lúc nhỏ!’
Thì ra là như vậy, nghĩ lại lúc mình sinh ra liền là niềm kiêu hãnh của cả nhà, mà Hoa Đô lão nhân và ông nội là bạn thân nhiều năm, lúc đó mình đương nhiên là trở thành đề tài nói chuyện của hai người già rồi. Hoa Đô lão nhân từ lúc gặp mặt vẫn luôn gọi mình là “Tước Nhi”, chắc là gọi theo ông nội rồi, đây chắc cũng là cách Hoa Đô lão nhân thể hiện sự tưởng niệm đối với người bạn thân sớm đã qua đời.
‘Đương nhiên là xem rồi, lúc đó tuy rằng không có gặp con ngoài đời thực, nhưng vừa nhìn bức hình ta đã biết đứa bé như con sau này sẽ làm nên chuyện lớn, trên mặt tràn đầy vẻ anh khí và kiên định giống hệt như ông nội và cha con, chỉ đáng tiếc ông nội con ra đi quá sớm, bằng không thấy đứa cháu này bây giờ ưu tú như vậy, nhất định sẽ …’ Nói đến đây, giọng của Hoa Đô lão nhân có chút nghẹn nào, trong mắt cũng lấp lánh ánh lệ.
Tình cảnh này đúng là “cảnh cũ còn đây người đi mất”.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở lời thì đã nghe từ không xa truyền lại một tràng tiếng kêu kinh ngạc …
‘Kuching … Kuching là em sao? Trời ơi!’
Sau đó lại nghe tiếng reo mừng của Liên Kiều …
‘A, anh Đan Tư!
Trên bãi cỏ cách đó không xa, hai người thân thiết ôm lấy nhau, màn thân mật này lọt hết vào mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn chau mày lộ vẻ không vui.
Còn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung ai nấy nhìn nhau.
‘Kha kha, là anh họ của Kuching, từ nhỏ đến lớn là nó thương yêu con bé nhất, cũng may là còn có Đan Tư đứa bé này, bằng không tuổi thơ của Kuching cũng rất cô độc. Yên tâm đi …’
Hoa Đô lão nhân như nhìn thấu vẻ không vui trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, ông đưa tay vỗ vỗ tay hắn, đầy thâm ý nói.
***
‘Anh Đan Tư, anh không nhớ em sao? Sao không đến Hồng Kông thăm người ta?’
Trong phòng khác lớn, Liên Kiều không chút cố kỵ ngồi sát bên cạnh Đan Tư, nồng nhiệt nhõng nhẽo nói.
Đan Tư cũng có thể coi như một người đàn ông đẹp trai, mặt mũi thanh tú, dáng người cao ráo, duy chỉ có thiếu đi một chút anh khí.
Hắn cười cười, ‘Ai nói là anh không nhớ em, từ sau khi em đi, anh gần như đêm nào cũng mơ thấy em!’
‘Thậ sao?’ Liên Kiều không tin.
‘Đương nhiên là thật rồi!’ Đan Tư vội vàng lên tiếng.
Lời nói của hai người lọt vào tai của Hoàng Phủ Ngạn Tước vô cùng chói tai, người đàn ông này, ánh mắt nhìn về phía Liên Kiều hoàn toàn không giống với ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái mình, là đàn ông, Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu ánh mắt ấy hàm chứa điều gì.
Hắn nghe nói ở đất nước này anh em họ cũng có thể kết hôn, ở xã hội Trung Quốc cũ cũng không phải chủ trương cho thân càng thêm thân sao?
Khi bàn tay to không ý thức nắm chặt lại thì bên tai đã nghe tiếng cười sang sảng của Hoa Đô lão nhân …
‘Đan Tư, bước lên chào hỏi khách quý của gia tộc Hoàng Phủ đi con!’
Đan Tư cực kỳ nghe lời, bước lên nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung, nhẹ nghiêng người cung kính nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, Hoàng Phủ phu nhân, chào các vị, nguyện chuyến đi Mã Lai lần này của hai vị sẽ được thiên thượng chúc phúc!’
‘Tốt! Tốt!’ Hoàng Phủ Ngự Phong tươi cười gật đầu.
Triển Sơ Dung định thần nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, lại liếc mắt về phía con trai, cố ý nói: ‘Ồ, thì ra con là Đan Tư, nếu như luận về thứ tự, ta nên gọi con là hoàng tử Đan Tư đúng không, quả nhiên là nhân tài!’
Đan Tư nghe xong, sự kiêu ngạo trong lòng cũng theo đó dâng lên, hắn cười cười: ‘Hoàng Phủ phu nhân ngài quá lời rồi!’
Lúc này Hoa Đô lão nhân mới uy nghiêm nói: ‘Người bên cạnh ta là tổng tài đương nhiệm của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tiên sinh, là con trai trưởng của gia tộc Hoàng Phủ và cũng là vị hôn phu của Liên Kiều!’
Tử Tranh nghe xong, trên mặt lộ vẻ không được tự nhiên, sau đó hắn tiến lên, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin chào!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng mỉm cười gật đầu chào, ánh mắt sắc bén không ngừng đánh giá hắn. Nhân tài? Cẩu tài thì có! Hừm!
Tuy nhiên với kinh nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường cộng với bản tính điềm tĩnh vốn có, hắn hoàn toàn không lộ ra biểu tình gì trên mặt, cực kỳ điềm đạm nói: ‘Thì ra là anh trai của Kuching, xin thứ lỗi cho tôi trước giờ chưa nghe Kuching nhắc đến. Hôm nay gặp ở đây thật là vinh hạnh, sau này khi tôi và Kuching kết hôn, xin mời có dịp đến “Hoàng Phủ” làm khách một chuyến!’
Đan Tư cười càng không được tự nhiên, lúc này hắn cũng ngầm đánh giá Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia bất an, người đàn ông này chỉ yên lặng ngồi ở đó thôi, nhưng mỗi cửa động đều mang một khí chất đặc biệt cùng sự cương nghị mà người thường không thể sánh kịp mà trong ánh mắt cũng tràn đầy trí tuệ và điềm tĩnh khiến người ta không dám xem thường.
Chẳng lẽ Hoa Đô lão nhân thật sự muốn đem Kuching gả cho người đàn ông này?

Đang lúc hai người đàn ông đang âm thầm đánh giá nhau, đã thấy Liên Kiều chạy lên, kéo Đan Tư trở về chỗ ngồi, cố ý nói bên tai hắn: ‘Anh ngàn vạn lần đừng có nghe hắn nói, đợi lúc anh thật sự tới “Hoàng Phủ” rồi, hắn nhất định sẽ đuổi anh đi, hắn nhỏ mọn lắm!’
‘Kuching!’ Hoa Đô lão nhân nghe Liên Kiều nói vậy, có chút ngượng ngùng nhìn cả nhà Hoàng Phủ, tức giận nói: ‘Không được vô lễ!’
Chương 3: Đi Mã Lai (3)
Liên Kiều chu môi, vẻ mặt ủy khuất, ngay cả đôi mắt màu tím cũng trở nên ảm đạm, rõ ràng là rất không tình nguyện.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, cười thầm nói: ‘Ông nội, người đừng nên tức giận, Liên Kiều tuy nghịch ngợm nhưng con rất thích!’
Một câu nói, nhã nhặn mà không mất phong độ, chủ động xuất kích, trực tiếp đánh tan vẻ thắng lợi trên mặt Đan Tư.
‘Con xem, Kuching, con có thể gả cho người chồng ưu tú như vậy, thật là may mắn của con, sau khi vào nhà Hoàng Phủ con nhất định phải ngoan, đừng để cho hoàng thất Mã Lai chúng ta mất mặt đấy!’ Hoa Đô lão nhân thở dài một tiếng, trong lòng lại ngầm khen ngợi đứa cháu rể không thôi.
‘Ông nội …’ Liên Kiều kháng nghị, vẻ mặt bất mãn.
Hừm, dám ở trước mặt ông nội ra vẻ này nọ!
‘Hoa Đô lão nhân, ngài suy nghĩ nhiều rồi, Liên Kiều rất được lòng mọi người, chúng con thương con bé còn không hế!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cười nói.
‘Haizz, thật là làm ọi người chê cười rồi, đứa cháu này của ta thật quá nghịch ngợm rồi!’
Hoa Đô lão nhân ngại ngùng nói, thở dài một tiếng lại nói tiếp, ‘Nhưng mà đứa bé này thật sự khiến người ta thương mến vô cùng. À, mà con sao tự dưng lại đổi tên thành Liên Kiều?’
‘Ông nội, người ta học Trung y mà, dĩ nhiên là chọn tên Liên Kiều rồi!’ Liên Kiều nũng nịu nói.
‘Vậy sao con không chọn tên Hoàng Liên luôn đi, ở Mã Lai người ta càng dễ biết con học Trung Y!’ Hoa Đô lão nhân từ hòa trách cô.
‘Người ta mới không chọn tên Hoàng Liên, Hoàng Liên đắng lắm, ăn nhiều có thể bị câm luôn, không thèm!’
Hô hô …
Câu nói của Liên Kiều khiến cả nhà cùng bật cười.
‘Nha đầu, qua đây!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút cố kỵ cười khác, vẫy tay về phía cô, giọng điệu hệt như một người chồng nói với vợ mình.
Đan Tư sững người, ở nước hắn, rất hiếm có người đàn ông nào cường hãn như thế.
Liên Kiều cũng không để ý ánh mắt của Đan Tư, lầm bầm nói: ‘Không thèm!’
‘Vậy không có xe đua chơi đâu đấy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đạm nói.
Nghe vậy Liên Kiều vội nhảy đến, ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh không được nuốt lời nha!’
‘Anh không có, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thỏa mãn hết những ước muốn của em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tiêu sái nói.
Liên Kiều không nói thêm, chạy đến bên cạnh hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, để mặc cho cánh tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt nơi eo mình.
‘Hô hô …’ Hoa Đô lão nhân thấy một màn này, hết sức vui mừng, ‘Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nha đầu nghịch ngợm này nhất định phải có Tước Nhi mới chế phục được!’
‘Ông nội nói phải đó, Liên Kiều quả thật có lúc rất nghịch ngợm, giống như một đứa trẻ vậy, rất mê chơi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thân thiết nhìn cô, trong mắt tràn đầy tình ý.
Tim Liên Kiều hốt nhiên “đông” một tiếng đập loạn lên.
‘Ai mê chơi chứ …’
Cô yếu ớt phản kháng, đôi mắt tím nhìn hắn chăm chăm giống như bị hắn thôi miên.
‘Chính là nha đầu em đó, ngoài em ra còn có ai chứ!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vuốt mũi cô, sau đó vỗ vỗ sau ót cô, thập phần trìu mến.
Một màn này khiến Hoa Đô lão nhân, Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung vui đến nở hoa, nhưng lọt vào mắt Đan Tư lại vô cùng chói mắt.
Bầu không khí chợt trở nên có chút quỷ dị, người hạnh phúc cảm thấy hạnh phúc còn người khó xử cảm thấy càng khó xử.
‘Đúng rồi, mải vui suýt nữa thì quên mất!’
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới cất lời: ‘Biết Hoa Đô lão nhân trước giờ vẫn lưu luyến mùi thơm của trà Hồng Bào ở núi Vũ Di, hôm nay cháu đặc biết mang đến danh trà từ Bán Sơn Nhai của Cửu Long Khoa, hy vọng có thể giúp ngài bớt nỗi nhớ nhung!’
Vừa nói Hoàng Phủ Ngự Phong vừa ra hiệu cho vệ sĩ lấy ra một hộp lễ vật tinh xảo, cung kính đưa đến trước mặt Hoa Đô lão nhân.
‘Cháu thật có lòng, còn nhớ sở thích của lão già này, thật tốt!’ Trong mắt Hoa Đô lão nhân tràn đầy ý cười, ông vừa nhẹ mở hộp lễ vật, mùi thơm đã tràn vào mũi.
‘Quả nhiên là trà ngon, nghe đồn Hồng Bào trên thế giới chỉ còn lại ba cây, thật là đáng tiếc …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng: ‘Ông nội nói vậy là không đúng rồi, vốn là “vật quý là vì hiếm”, cho nên như vậy người ta mới càng trân trọng!’
‘Nói hay lắm, rất tốt, rất tốt, Ngự Phong …’
Hoa Đô lão nhân chuyển ánh mắt về phía Hoàng Phủ Ngự Phong nói: ‘Từ lúc ta gặp được Tước Nhi liền thích nghe nó nói chuyện, nếu như không phải ngày cưới của chúng nó gần kề, ta nhất định phải lưu Tước Nhi ở đây mấy ngày, thật không nỡ để nó đi nhanh như vậy!’
‘Người yên tâm, con sẽ sắp xếp thời gian, sau khi kết hôn xong, chúng con sẽ thường xuyên về đây thăm người!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng nói.
‘Được, được!’
Hoa Đô lão nhân vẻ mặt đầy an ủi, sau đó quay về phía quản gia: ‘Mau đem trà này pha đem lên!’
‘Dạ!’ Quản gia cung kính tiếp lấy hộp trà, vội vàng đi chuẩn bị.
Rất nhanh, một bộ dụng cụ pha trà đã được bày ra trước mặt mọi người, người làm thành thục pha trà, không lâu sau một mùi hương thơm ngát đã lan tỏa khắp trong không khí.
Sau khi thưởng thức một ngụm trà, Hoa Đô lão nhân lưu luyến nhấm nháp hương vị thanh mát của loại trà nổi tiếng, sau đó thở dài một tiếng, ‘Ngự Phong, cha con trước giờ cũng rất thích trà đạo, càng thích sưu tầm các loại danh trà, Trung Quốc là đất nước của trà, mà loại trà này cũng là loại trà mà cha con thích uống nhất, cũng là với sự dẫn dắt của cha con mà ta cũng bắt đầu yêu thích mùi hương thanh mát này, nghĩ lại năm đó ta và cha con có thể nói là hận gặp nhau quá muộn, không có chuyện gì là không nói được với nhau, lại còn định hôn ước cho hai đứa cháu, không ngờ hắn còn chưa kịp thấy Tước Nhi cưới vợ sinh con …’
Vừa nhắc đến ông nội của Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng nói của Hoa Đô lão nhân liền có chút nghẹn ngào, trong mắt cũng có ánh lệ, có thể tưởng tượng năm đó giao tình của hai người sâu đậm đến đâu.
Bầu không khí có chút thương cảm, đang lúc Hoàng Phủ Ngự Phong định lên tiếng an ủi Hoa Đô lão nhân lại nghe có tiếng khóc truyền đến.
‘Aiiiii … ‘ Là Liên Kiều, cô đang khóc.
‘Sao vậy, nha đầu? Tự dưng sao lại khóc?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, vội vàng ôm lấy vai cô hỏi.
Còn Hoa Đô lão nhân và những người khác cũng trợn mắt nhìn Liên Kiều.
Chương 4: Đi Mã Lai (4)
Liên Kiều thút thít nói: ‘Người ta cảm động mà …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói như rơi vào sương mù: ‘Cảm động? Cảm động cái gì?’
‘Tình bạn giữa ông nội em và ông nội Hoàng Phủ đó, nghe ông nói em cũng muốn gặp ông nội Hoàng Phủ, ông nhất định cũng sẽ giống như ông nội, yêu thương em…’
Liên Kiều càng nghĩ càng cảm động, từng giọt từng giọt nước mắt tí tách rơi, làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy mà đau lòng.
‘Được rồi được rồi, nha đầu đừng khóc nữa, ông nội anh tuy không còn nữa nhưng em còn bố mẹ chồng tương lai, họ cũng sẽ yêu thương em như ông nội! Hắn nhẹ giọng an ủi.
‘Vậy còn anh?’ Liên Kiều ngước đôi mắt đẫm lên nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước mềm nhũn, hắn nở nụ cười: ‘Nha đầu ngốc, em sắp thành vợ của anh rồi, làm chồng đương nhiên là sẽ thương yêu vợ rồi!’
Liên Kiều lúc ấy mới vui trở lại. Thấy vậy trên mặt Hoa Đô lão nhân hiện lên nét cười trìu mến: ‘Nha đầu này, lớn rồi mà vẫn tính trẻ con thế!’
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới lên tiếng: ‘Hoa Đô lão nhân, nếu như hai đứa trẻ đã có ý với nhau, hay là chúng ta nhanh chóng định ngày kết hôn cho chúng. Còn đây là sính lễ của nhà Hoàng Phủ! Ngạn Tước trước nay làm việc rất chu đáo, đây đều là những sính lễ dành cho đám cưới mà Ngạn Tước đích thân chuẩn bị!’
Nói xong liền vỗ tay ra hiệu, vệ sĩ liền dâng sính lễ đến trước mặt Hoa Đô lão nhân.
‘Cái này …’
Hoa Đô lão nhân nhìn phần sinh lễ, trước mặt có chút không hiểu, ‘Cháu à, con sao phải làm thế, ta và cha con là bạn thân nhiều năm, chuyện hôn ước cũng sớm đã quyết định, ta nhận phần sính lễ này không thích hợp cho lắm, ta không thể nh âjn!’
‘Ông nội …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười nói: ‘Người cũng biết ông cố con là Hoa kiều, trước giờ vẫn luôn duy trì truyền thống của người Hoa từ đời này sang đời khác, đám cưới là chuyện lớn, mà chuẩn bị sính lễ đương nhiên là một trong số những truyền thống tốt đẹp, con tin là nếu ông nội còn sống, ông cũng sẽ dặn dò con làm như thế. Cho nên … phần sính lễ này, xin ông nhận cho!’
Hoa Đô lão nhân nghe vậy cũng cảm thấy hắn nói có lý mới gật đầu, ‘Vậy cũng được, nếu như ta còn từ chối nữa thì hình như không tôn trọng văn hóa của người Trung Quốc rồi. Được, vậy ta nhận, nhưng ta có một điều kiện!’
‘Xin người nói!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi.
‘Điều kiện của ta rất đơn giản, chính là hy vọng các con có thể nhanh chóng kết hôn, không biết bên gia đình đã chọn được ngày chưa?’ Hoa Đô lão nhân nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười đáp: ‘Xin người yên tâm, hôn lễ đã chọn được ngày, là vào âm lịch mùng tám tháng sau!’
‘Mùng tám?’ Hoa Đô lão nhân không rành về âm lịch lắm, liền hỏi lại.
‘Cũng là nửa tháng sau!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhắc nhở.
‘Ồ? Vậy sao? Được được, nếu như chuẩn bị không quá gấp rút thì ta đồng ý!’ Hoa Đô lão nhân cười rạng rỡ.
‘Tất cả con đã sắp xếp thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không để Liên Kiều chịu một chút ủy khuất nào!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đĩnh đạc nói.
‘Được, được! Kuching … đến bên ông nội này!’ Hoa Đô lão nhân vẫy tay về phía Liên Kiều.
Cô vội chạy đến.
‘Kuching, qua nửa tháng nữa chính là hôn lễ của con và Tước Nhi, trong thời gian này con phải ngoan ngoãn, đừng gây thêm phiền phức gì cho nhà Hoàng Phủ, sau khi kết hôn cũng phải học làm một người vợ hiền, đừng giống như bây giờ mỗi ngày đều ham chơi, có nghe chưa?’ Hoa Đô lão nhân nói lời tận đáy lòng.
Liên Kiều căn bản là nghe cũng như không mấy lời này nhưng bởi vì muốn ông nội không lo lắng và giận dữ, cũng liền gật đầu.
‘Vậy mới là cháu ngoan của ông chứ!’ Hoa Đô lão nhân thấy vậy, trong lòng rất an ủi.
Liên Kiều thấy ông nội vui vẻ, trong lòng cũng nhẹ nhàng, cô nghiêng đầu nhìn Hoa Đô lão nhân: ‘Ông nội, lâu rồi con không về đây, con muốn ra ngoài chơi!’
‘Đừng làm rộn, bây giờ đang bàn luận chuyện đám cưới của con, con ngồi yên ở đó, một lát nữa nói sau!’ Hoa Đô lão nhân trách cô.
Liên Kiều đảo mắt một vòng, sau đó bước đến níu cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Ngày đám cưới không phải đã quyết định rồi sao? Hơn nữa, anh ấy trước giờ chưa đến nhà chúng ta lần nào, con dẫn anh yấ đi dạo, được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười nhìn cô gái trong lòng … thật biết tìm bia đỡ đạn nha. Nói không chừng một lát nữa không biết chạy đến đâu chơi bỏ lại mình một mình đây.
Nhưng … thấy cô ỷ lại vào mình như vậy, hắn rất vui cho nên cất lời: ‘Liên Kiều nói cũng không phải không có lý, con trước giờ chưa từng đến đây, đi dạo một chút cũng tốt!’
Nghe vậy, Liên Kiều giương mắt nhìn hắn đầy cảm kích.
Hoa Đô lão nhân nghe vậy liền cười n ói: ‘Được, vậy … Tước Nhi con đi theo con bé dạo một vòng đi!’
Chương 5: Đi Mã Lai (5)
Chỗ ở của hoàng thất Mã Lai được trang hoàng rất đặc sắc, tuy không bề thế như “Hoàng Phủ” nhưng mang một vẻ đẹp riêng, diện tích cũng không lớn lắm nhưng so với nhà của những người giàu có ở Mã Lai thì quy mô cũng không phải nhỏ.
Căn biệt thự được xây gần biển, bởi vậy trong không khí tràn đầy mùi vị của biển cả, đứng ở biệt thự có thể thu hết phong cảnh đẹp đẽ nên thơ vào tầm mắt.
‘Ha ha, Hoàng Phủ Ngạn Tước, nơi đây đẹp không? Từ khi dọn đến đây em chỉ trở về có hai lần, nhưng lần nào cũng chơi rất vui. Anh biết không, ở gần đây có rất nhiều điểm du lịch nổi tiếng nha!’ Liên Kiều ríu rít như chút chim.
Đối với phong cảnh của Langkawi Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên là biết rõ. Tuy rằng bận rộn với công việc nên hắn không có quá nhiều thời gian đi du lịch, nhưng cũng không phải chưa từng đi qua những khu có phong cảnh đẹp như thế này để thị sát hoàn cảnh hoặc đi gặp khách hàng. Nơi đây phong cảnh rất đẹp, nhưng đẹp mấy cũng không bằng cảnh đẹp trước mắt.
Ánh mặt trời chiếu vào Liên Kiều khiến vẻ đẹp của cô có chút không chân thật. Ánh sáng nhàn nhạt như một vầng hào quang màu vàng nhạt lấp lánh vây quanh cô, chiếu lên làn da trắng nõn của cô khiến nó trở nên gần như trong suốt, đẹp không chút tỳ vết mà nụ cười rạng rỡ trên môi cô khiến cô như một vị thiên sứ trên trời, toàn bộ vẻ đẹp đó hiện ra trước mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Đối diện với một cô gái như vậy làm sao có thể không trầm luân!!!
***
‘A, Hoàng Phủ Ngạn Tước, mau đến đây xem nè!’ Ở gần đó vọng lại tiếng của Liên Kiều.
Hoàng Phủ Ngạn Tước men theo hướng âm thanh của Liên Kiều lần đến, nhìn thấy dưới tán cây xanh um là hai chú chim nhìn bên ngoài giống như chim két, màu sắc rất rực rỡ, thân hình lùn mập, đuôi ngắn, chiếc mỏ đỏ khá to, trên đầu có một chỏm lông đen trên cổ lại có một chỏm lông màu vàng, ở ngực và lưng đều là lông xanh nhưng cánh và đuôi lại là màu đen, chân màu chì.
‘Đây là chim gì?’ Hoàng Phủ hiếu kỳ hỏi.
Liên Kiều nhìn hai chú chim một cách kiêu ngạo, nói: ‘Đây là Hornbill, chính là “chim tình yêu” mà mọi người hay gọi, cũng gọi là chim tê giác, đây là “quốc điểu” của nước em.’
‘Chim tình yêu? Cái tên lạ quá, nhưng rất đẹp!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn hai chú chim đang cách mình không xa, cảm thấy cái tên này rất đúng.
‘Là rất đẹp, loại chim này rất si tình, chúng nó đều sống thành đôi thành cặp, chỉ cần một trong số hai con chết đi, con kia cũng không sống nổi…’ Liên Kiều nghiêng đầu ngắm hai chút chim, trong mắt có chút bi ai.
‘Xem ra loài chim này còn si tình hơn loài người nhiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nói.
Đi qua một vườn hoa rộng, không khó nhìn thấy có rất nhiều chim tình yêu, bạon chúng đều là từng đôi từng cặp bay cùng nhau, quả đúng là “chỉ nguyện uyên ương không làm tiên” cũng chỉ đến thế này thôi.
‘Đây là hoa gì? Đẹp quá!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy một biển hoa màu trắng trước mắt, cảm thấy rất lạ.
‘Thế nào, đẹp hơn Mỹ Nhân Anh của anh chứ?’
Liên Kiều vẻ mặt rạng rỡ, tung tăng chạy về hướng biển hoa.
Bóng dáng nhỏ nhắn dần chìm trong biển hoa, Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng đuổi theo.
Tiếng cười như chuông bạc từ biển hoa truyền đến …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, đây là hoa râm bụt, hoa râm bụt trắng, là quốc hoa của nước em …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trước mắt toàn là màu trắng, mùi hương hoa thanh mát nhàn nhạt lan tỏa, lại nhìn về Liên Kiều, chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn lúc ẩn lúc hiện trong biển hoa trắng.
‘Nha đầu, chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã!’ Hắn vội đuổi theo sau.
‘Qua đây bắt em đi …’
Giọng nhí nhảnh của Liên Kiều vang vọng giữa biển hoa, dưới ánh mặt trời, mỹ nhân trong biển hoa trắng quả là một cảnh đẹp vô song.
‘Tiểu quỷ, xem anh bắt được em sẽ phạt em thế nào!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị lây vẻ nhí nhảnh của cô, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự vui vẻ.
‘Hi hi … anh chạy nhanh thật …’
Liên Kiều bị hắn bắt được, đầu dựa vào ngực hắn cười rất vui vẻ.
‘Bắt được em rồi, xem em còn nghịch ngợm nữa không!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm tình rất tốt, tay vươn về phía cô, bắt đầu tấn công …
‘A aa … Hoàng Phủ Ngạn Tước … đừng mà … ha ha …’
Liên Kiều sợ nhất là bị nhột, cô vội trốn khỏi tay hắn nhưng thế nào cũng trốn không thoát.
‘Còn chạy nữa à?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cô lại, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, mùi hương nam tính trong nháy mắt tràn ngập khoang mũi cô.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt long lanh …
‘Anh thật xấu!’ Cô không chút đề phòng nói.
Cô vốn không biết, vẻ ngây thơ đáng yêu cộng thêm câu nói mập mờ đó càng dễ khiến cho đàn ông điên cuồng.
‘Phải không?’
Trong cổ họng Hoàng Phủ Ngạn Tước bật ra một tiếng cười trầm trầm, trong ánh mắt toàn là sự trìu mến dành cho cô.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, mùi hương trên người anh thật dễ chịu, có một loại … ừ … là cảm giác an toàn … em rất thích!’
Cô lần nữa vùi mặt vào ngực hắn, tham ham hít thở mùi hương của riêng hắn.
Đây là mùi hương gì chứ, không phải nước hoa, cũng không phải mùi thuốc lá – hắn không hút thuốc, chỉ là mùi Long diên hương nhàn nhạt, không giống với mùi hương nào cô từng ngửi trước đây …
‘Nha đầu thật khiến người ta thương mến …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy nhồn nhột nơi ngực, ghé mắt nhìn xuống, thì ra là mấy sợi tóc dài của cô đang vướng nơi áo hắn, cũng rất vô tình quấn vào cả tim hắn …
‘Nhớ kỹ, em chỉ có thể thích một mùi hương này!’ Giọng nói vừa bá đạo lại trìu mến. Thật khó tưởng tượng, nếu như có một ngày Liên Kiều thích mùi hương của một người đàn ông khác, cũng vùi mặt vào ngực người đàn ông khác thế này, hắn sẽ thế nào, chỉ nghĩ tới một màn này, trong đầu hắn ngay cả ý muốn giết người cũng có!
Liên Kiều bất tri bất giác gật đầu.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt mái tóc mềm như tơ của cô, trượt xuống chiếc cổ trắng như tuyết, nâng nhẹ mặt cô lên, nhìn chăm chú cô thật lâu sau đó từ từ cúi xuống …
Đang lúc Liên Kiều tưởng rằng hắn sắp hôn mình, lại rất ngạc nhiên thấy hắn vùi mặt vào mái tóc dài của mình.
Mùi hương nam tính quét qua làn da nhạy cảm của cô khiến cô khẽ run lên, đôi chân cũng mềm nhũn, cũng may còn có một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy người cô từ sau lưng.
‘Nha đầu, mùi hương của em, anh cũng rất thích …’
Giọng nói của hắn mang theo vô vàn quyến luyến.
Liên Kiều cảm thấy tim bắt đầu đập rất nhanh, gần như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
‘Em … em …’ Cô có chút bối rối.
‘Gì vậy?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi đầu hỏi bên tai cô, sự luống cuống của cô càng gợi lên hứng thú nguyên thủy của người đàn ông.
‘Lạ thật đó, mỗi lần anh đến gần em, tim em liền đập rất nhanh, Hoàng Phủ Ngạn Tước, có phải em bị bệnh rồi không?’ Liên Kiều vẻ mặt khổ sở nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nghe vậy toàn thân đều chấn động, hắn khẽ ôm cô vào lòng, trìu mến vuốt ve mái tóc cô.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh … em có phải là bị bệnh thật rồi không?’ Liên Kiều bị hắn ôm vào lòng, tiếng cô vọng lên từ lồng ngực hắn.
‘Nha đầu ngốc …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười đầy vẻ cảm động, nhưng nét ngây thơ của cô càng khiến hắn khổ sở.
‘Anh không tin sao? Không tin anh sờ thử xem, còn đang đập rất nhanh đây!’
Liên Kiều đơn thuần nắm tay hắn đặt lên ngực mình như muốn hắn cảm nhận nhịp đập của tim mình.
Sự mềm mại ấm áp truyền đến lòng bàn tay khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thấy khó kềm chế được, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống …
Quyển 6: Kết hôn
Chương 1: Đi Mã Lai (1)
Plato hỏi thầy mình là Socrates, cuộc sống là gì? Socrates bảo ông ấy đi vào một khui rừng, trên đường đi thấy loại hoa nào đẹp nhất thì hái lấy mang về, Plato vâng lời đi vào rừng. Qua ba ngày mà vẫn chưa thấy ông về, Socrates liền đi vào rừng tìm, sau cùng phát hiện ra Plato đã cắm trại ở trong rừng.
Socrates hỏi hắn, ‘Con đã tìm thấy loài hoa đẹp nhất chưa?’
Plato chỉ vào đóa hoa bên cạnh nói, ‘Đây chính là loài hoa đẹp nhất!’
Socrates hỏi, ‘Vì sao con không hái nó mang về?’
Plato trả lời thầy mình, ‘Nếu như con hái nó xuống, nó sẽ héo đi rất nhanh, còn nếu như con không hái nó, nó sớm muộn gì cũng khô héo đi. Cho nên con ở bên cạnh nó lúc nó nở đẹp nhất. Đợi đến khi nó tàn rồi con lại đi tìm một bông hoa khác. Đây đã là bông hoa đẹp nhất thứ hai mà con tìm thấy!’
Lúc này Socrates mới cho học trò mình biết, ‘Con đã biết chân tướng của cuộc sống rồi đó!’
… Cuộc sống chính là theo đuổi và tận hưởng từng thời khắc tốt đẹp nhất của sinh mệnh!
***
Langkawi, hòn đảo thiên đường!
Nơi ở của hoàng thất Mã Lai, cách thành phố Langkawi khoảng 30km nằm cạnh biển Andaman, thuộc bang Kedah, sát biên giới Thái – Mã, bờ biển phía tây còn có một vịnh biển hết sức yên tĩnh, cảnh đẹp nên thơ – Vịnh Burau.
Từ trên cao 30.000m qua cửa máy bay có thể nhìn thấy khung cảnh nên thơ bên dưới, trên một diện tích rộng lớn, tòa nhà sang trọng mang phong cách Mã Lai hiện ra trước mắt.
Vương thất Nakheer là một gia tộc mang màu sắc thần bí nhất của Mã Lai, không chỉ đơn giản là vì người trong gia tộc có trực giác hơn hẳn người thường cùng với Giáng Đầu Thuật mà ai nghe cũng khiếp sợ, càng quan trọng hơn là trong lịch sử, vương thất Nakheer đã có những đóng góp to lớn mà không ai phủ nhận được.
Người có uy quyền nhất trong vương thất Nakheer là Hoa Đô lão nhân, cũng chính là ông nội của Liên Kiều. Ông tự xưng là Hoa Đô lão nhân, mà người bên ngoài cũng dùng danh xưng thân thiết này để gọi ông.
Giống như gọi một vị thần trong tín ngưỡng của họ.
Hai năm trước vương thất Nakheer mới từ thủ phủ của Mã Lai dời đến mảnh đất thiên đường Langkawi này, nguyên nhân là vì Hoa Đô lão nhân đã già rồi, đối với những chuyện thị phi trong vương thất đã sớm nhàm chán, ông bây giờ chỉ thích hưởng thụ cuộc sống an nhàn, hưởng thụ một cuộc sống thật sự!
Máy bay từ từ đáp xuống sân bay tư nhân đã được trải thảm đỏ, những người làm sớm đã sắp thành đội ngũ đón tiếp, trên mặt mỗi người đều là vẻ cung kinh và nghiêm túc.
Khi cánh cửa máy bay mở ra, cái đầu nhỏ của Liên Kiều đã không đợi được mà lộ ra nhìn sau đó là cả thân hình nhỏ nhắn.
‘Kuching tiểu thư, hoan nghênh tiểu thư về nhà!’
Người làm đứng thành hai hàng vừa thấy Liên Kiều nhảy xuống, liền đồng loạt cúi người chào.
‘Ngoan nha ngoan nha, tôi bây giờ gọi là Liên Kiều, nhớ kỹ đó!’ Liên Kiều xua xua tay, nói với những người làm.
Người làm ai nấy đều nhìn nhau, hiển nhiên họ không hiểu “Liên Kiều” nghĩa là gì.
‘Ông nội …’
Khi Liên Kiều vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng người tóc bạc từ từ đi về phía mình, lập tức vui mừng hô lên một tiếng, vội vàng chạy đến.
‘Ông nội, con nhớ ông nhiều lắm, tối qua nằm ngủ còn mơ thấy ông nữa đó!’ Cô vừa nói vừa bổ nhào vào lòng ông, trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ nhớ nhung chân thành.
‘Thật là, lớn như vậy rồi mà cứ như đứa bé vậy, con xem, ở trước mặt bố mẹ chồng và chồng tương lai mà nhõng nhẽo với ông như đứa bé vậy!’
Hoa Đô lão nhân là một vị lão nhân rất hiền từ, tuy râu tóc đã pha sương nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, tinh thần sáng láng, không khó hình dung ra thời tuổi trẻ ông lợi hại đến thế nào, trên người mặc trang phục của vương thất Mã Lai, rõ ràng là ông rất xem trọng buổi gặp mặt hôm nay.
Khi ông nhìn thấy cả nhà Hoàng Phủ từ trên phi cơ bước xuống, trên mặt hiện ra một nụ cười hiền hòa, ông vỗ nhẹ vai Liên Kiều, bước lên phía trước cười sang sảng …
‘Gia tộc Hoàng Phủ hôm nay đến thăm thật là nhà tranh thêm sáng, hoan nghênh, hoan nghênh!’

‘Hoa Đô lão nhân, nhiều năm không gặp ngài vẫn tinh anh như xưa, thực làm cho cháu khâm phục!’ Hoàng Phủ Ngự Phong khiêm tốn tiến đến bắt tay Hoa Đô lão nhân.
‘Nào có nào có, ta tuổi đã gần trăm, chỉ có cháu là vẫn phong độ như xưa!’ Hoa Đô lão nhân cười ha hả.
‘Đây là vợ cháu Triển Sơ Dung, lúc Hoa Đô lão nhân đến nhà “Hoàng Phủ” của chúng cháu, vợ cháu đúng lúc không có ở đấy!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cười nói.
‘Hoa Đô lão nhân, chào ngài, cháu vẫn thường nghe Ngự Phong nhắc về ngài, hôm nay được gặp quả là vinh hạnh!’ Triển Sơ Dung đĩnh đạc nói.
‘Tốt tốt, không hổ là thiên kim của Triển Thị, quả thật có phong thái danh môn!’ Hoa Đô lão nhân gật đầu cười.
Hoàng Phủ Ngự Phong chỉ tay về Hoàng Phủ Ngạn Tước đang đứng bên cạnh …
‘Đây là con trai cháu, Hoàng Phủ Ngạn Tước!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước bước lên, từ tốn mà đường hoàng, cúi người chào, ‘Gọi ngài là Hoa Đô lão nhân thì quá xa lạ đi, ông nội, chào ông!’
Một câu nói, trực tiếp thuyết minh quan hệ giữa hắn với Liên Kiều.
Hoa Đô lão nhân sững người nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, gương mặt anh tuấn, tư thế đĩnh đạc, trong ánh mắt tràn đầy trí tuệ và trầm tĩnh, không khỏi lên tiếng tán thưởng, ‘Ngự Phong à, đây … đây là con trai cháu … Hoàng Phủ Ngạn Tước?’
Hoàng Phủ Ngự Phong cười đáp lời: ‘Đúng vậy, đây chính là con trai trưởng của cháu!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhìn về Hoa Đô lão nhân, trên môi vẫn là nụ cười tao nhã lộ rõ khí chất hơn người.
‘Tốt lắm tốt lắm, thật là rồng trong loài người!’
Trong mắt Hoa Đô lão nhân tràn đầy vẻ kinh ngạc lẫn vui mừng, ‘Tước Nhi, đây là Tước Nhi sao, không ngờ Tước Nhi hôm nay đứng trước mặt ta lại xuất sắc như vậy, tuổi còn trẻ đã là người thừa kế của tài phiệt tài phiệt, tốt lắm, tốt lắm …’
Trong giọng nói của ông có chút vui mừng lại có chút an ủi.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe câu nói của Hoa Đô lão nhân, thân hình hơi run, Tước Nhi? Cách gọi này đã lâu lắm không được nghe rồi.
Hoa Đô lão nhân nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong mắt tràn đầy trìu mến, nhất thời cứ nắm tay hắn không buông …
‘Đi, ở đây gió lớn lắm, chúng ta vào trong nói chuyện đi!’
Ông vừa nói vừa nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Tước Nhi, đi gần ông nội một chút, để ông nhìn con cho kỹ!’
Tuy trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước có chút hồ nghi nhưng vẫn nở nụ cười tao nhã, chủ động tiến lên dìu Hoa Đô lão nhân.
‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, đây là ông nội của em, em muốn dìu ông nội!’
Liên Kiều thấy Hoàng Phủ Ngạn Tước đi sát bên cạnh Hoa Đô lão nhân, trong lòng liền không vui giống như đứa bé vừa bị người ta đoạt đi món đồ chơi.
Chương 2: Đi Mã Lai (2)
‘Hừm!’ Liên Kiều chu môi liếc nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, tức tối đi vượt lên trước.
‘Xem đứa cháu này của ta, đều là do ta chìu hư nó rồi, đợi nó gả vào nhà Hoàng Phủ, vẫn phải nhờ cháu trai và cháu dâu bao dung cho nó mới được!’ Hoa Đô lão nhân nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung nói.
‘Hoa Đô lão nhân, Liên Kiều đứa bé này ngây thơ đơn thuần lại thông minh lanh lợi, ngài yên tâm, con và Hoàng Phủ đều rất thích con bé!’ Triển Sơ Dung cười nói.
Hoa Đô lão nhân rất hài lòng, gật đầu, sau đó quay sang Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: ‘Tước Nhi, đứa cháu nghịch ngợm này của ta từ hôm nay giao lại cho con, nó tuy là có chút nghịch ngợm nhưng lòng dạ rất tốt, con nhất định phải bảo vệ nó thật tốt mới được!’
‘Ông nội, xin ông yên tâm, Liên Kiều là vợ của con, con nhất định sẽ dùng thời gian cả đời bảo vệ và chăm sóc cô ấy!’
Trên gương mặt anh tuấn tuyệt luân của Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể dễ dàng nhận ra sự chân thành và nghiêm túc.
‘Tốt lắm, ta quả là không có nhìn sai người, khi ông nội con đưa ảnh của con cho ta xem, ta đã biết ngày sau của con nhất định không đơn giản, quả đúng là như thế!’ Hoa Đô lão nhân trìu mến nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười, ‘Ông nội, người quá khen rồi, thì ra người có nhìn ảnh của con lúc nhỏ!’
Thì ra là như vậy, nghĩ lại lúc mình sinh ra liền là niềm kiêu hãnh của cả nhà, mà Hoa Đô lão nhân và ông nội là bạn thân nhiều năm, lúc đó mình đương nhiên là trở thành đề tài nói chuyện của hai người già rồi. Hoa Đô lão nhân từ lúc gặp mặt vẫn luôn gọi mình là “Tước Nhi”, chắc là gọi theo ông nội rồi, đây chắc cũng là cách Hoa Đô lão nhân thể hiện sự tưởng niệm đối với người bạn thân sớm đã qua đời.
‘Đương nhiên là xem rồi, lúc đó tuy rằng không có gặp con ngoài đời thực, nhưng vừa nhìn bức hình ta đã biết đứa bé như con sau này sẽ làm nên chuyện lớn, trên mặt tràn đầy vẻ anh khí và kiên định giống hệt như ông nội và cha con, chỉ đáng tiếc ông nội con ra đi quá sớm, bằng không thấy đứa cháu này bây giờ ưu tú như vậy, nhất định sẽ …’ Nói đến đây, giọng của Hoa Đô lão nhân có chút nghẹn nào, trong mắt cũng lấp lánh ánh lệ.
Tình cảnh này đúng là “cảnh cũ còn đây người đi mất”.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa định mở lời thì đã nghe từ không xa truyền lại một tràng tiếng kêu kinh ngạc …
‘Kuching … Kuching là em sao? Trời ơi!’
Sau đó lại nghe tiếng reo mừng của Liên Kiều …
‘A, anh Đan Tư!
Trên bãi cỏ cách đó không xa, hai người thân thiết ôm lấy nhau, màn thân mật này lọt hết vào mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn chau mày lộ vẻ không vui.
Còn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung ai nấy nhìn nhau.
‘Kha kha, là anh họ của Kuching, từ nhỏ đến lớn là nó thương yêu con bé nhất, cũng may là còn có Đan Tư đứa bé này, bằng không tuổi thơ của Kuching cũng rất cô độc. Yên tâm đi …’
Hoa Đô lão nhân như nhìn thấu vẻ không vui trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, ông đưa tay vỗ vỗ tay hắn, đầy thâm ý nói.
***
‘Anh Đan Tư, anh không nhớ em sao? Sao không đến Hồng Kông thăm người ta?’
Trong phòng khác lớn, Liên Kiều không chút cố kỵ ngồi sát bên cạnh Đan Tư, nồng nhiệt nhõng nhẽo nói.
Đan Tư cũng có thể coi như một người đàn ông đẹp trai, mặt mũi thanh tú, dáng người cao ráo, duy chỉ có thiếu đi một chút anh khí.
Hắn cười cười, ‘Ai nói là anh không nhớ em, từ sau khi em đi, anh gần như đêm nào cũng mơ thấy em!’
‘Thậ sao?’ Liên Kiều không tin.
‘Đương nhiên là thật rồi!’ Đan Tư vội vàng lên tiếng.
Lời nói của hai người lọt vào tai của Hoàng Phủ Ngạn Tước vô cùng chói tai, người đàn ông này, ánh mắt nhìn về phía Liên Kiều hoàn toàn không giống với ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái mình, là đàn ông, Hoàng Phủ Ngạn Tước hiểu ánh mắt ấy hàm chứa điều gì.
Hắn nghe nói ở đất nước này anh em họ cũng có thể kết hôn, ở xã hội Trung Quốc cũ cũng không phải chủ trương cho thân càng thêm thân sao?
Khi bàn tay to không ý thức nắm chặt lại thì bên tai đã nghe tiếng cười sang sảng của Hoa Đô lão nhân …
‘Đan Tư, bước lên chào hỏi khách quý của gia tộc Hoàng Phủ đi con!’
Đan Tư cực kỳ nghe lời, bước lên nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung, nhẹ nghiêng người cung kính nói: ‘Hoàng Phủ tiên sinh, Hoàng Phủ phu nhân, chào các vị, nguyện chuyến đi Mã Lai lần này của hai vị sẽ được thiên thượng chúc phúc!’
‘Tốt! Tốt!’ Hoàng Phủ Ngự Phong tươi cười gật đầu.
Triển Sơ Dung định thần nhìn kỹ người đàn ông trước mặt, lại liếc mắt về phía con trai, cố ý nói: ‘Ồ, thì ra con là Đan Tư, nếu như luận về thứ tự, ta nên gọi con là hoàng tử Đan Tư đúng không, quả nhiên là nhân tài!’
Đan Tư nghe xong, sự kiêu ngạo trong lòng cũng theo đó dâng lên, hắn cười cười: ‘Hoàng Phủ phu nhân ngài quá lời rồi!’
Lúc này Hoa Đô lão nhân mới uy nghiêm nói: ‘Người bên cạnh ta là tổng tài đương nhiệm của Hoàng Phủ tài phiệt, Hoàng Phủ Ngạn Tước tiên sinh, là con trai trưởng của gia tộc Hoàng Phủ và cũng là vị hôn phu của Liên Kiều!’
Tử Tranh nghe xong, trên mặt lộ vẻ không được tự nhiên, sau đó hắn tiến lên, ‘Hoàng Phủ tiên sinh, xin chào!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng mỉm cười gật đầu chào, ánh mắt sắc bén không ngừng đánh giá hắn. Nhân tài? Cẩu tài thì có! Hừm!
Tuy nhiên với kinh nghiệm bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường cộng với bản tính điềm tĩnh vốn có, hắn hoàn toàn không lộ ra biểu tình gì trên mặt, cực kỳ điềm đạm nói: ‘Thì ra là anh trai của Kuching, xin thứ lỗi cho tôi trước giờ chưa nghe Kuching nhắc đến. Hôm nay gặp ở đây thật là vinh hạnh, sau này khi tôi và Kuching kết hôn, xin mời có dịp đến “Hoàng Phủ” làm khách một chuyến!’
Đan Tư cười càng không được tự nhiên, lúc này hắn cũng ngầm đánh giá Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong ánh mắt không khỏi lộ ra một tia bất an, người đàn ông này chỉ yên lặng ngồi ở đó thôi, nhưng mỗi cửa động đều mang một khí chất đặc biệt cùng sự cương nghị mà người thường không thể sánh kịp mà trong ánh mắt cũng tràn đầy trí tuệ và điềm tĩnh khiến người ta không dám xem thường.
Chẳng lẽ Hoa Đô lão nhân thật sự muốn đem Kuching gả cho người đàn ông này?
Đang lúc hai người đàn ông đang âm thầm đánh giá nhau, đã thấy Liên Kiều chạy lên, kéo Đan Tư trở về chỗ ngồi, cố ý nói bên tai hắn: ‘Anh ngàn vạn lần đừng có nghe hắn nói, đợi lúc anh thật sự tới “Hoàng Phủ” rồi, hắn nhất định sẽ đuổi anh đi, hắn nhỏ mọn lắm!’
‘Kuching!’ Hoa Đô lão nhân nghe Liên Kiều nói vậy, có chút ngượng ngùng nhìn cả nhà Hoàng Phủ, tức giận nói: ‘Không được vô lễ!’
Chương 3: Đi Mã Lai (3)
Liên Kiều chu môi, vẻ mặt ủy khuất, ngay cả đôi mắt màu tím cũng trở nên ảm đạm, rõ ràng là rất không tình nguyện.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy, cười thầm nói: ‘Ông nội, người đừng nên tức giận, Liên Kiều tuy nghịch ngợm nhưng con rất thích!’
Một câu nói, nhã nhặn mà không mất phong độ, chủ động xuất kích, trực tiếp đánh tan vẻ thắng lợi trên mặt Đan Tư.
‘Con xem, Kuching, con có thể gả cho người chồng ưu tú như vậy, thật là may mắn của con, sau khi vào nhà Hoàng Phủ con nhất định phải ngoan, đừng để cho hoàng thất Mã Lai chúng ta mất mặt đấy!’ Hoa Đô lão nhân thở dài một tiếng, trong lòng lại ngầm khen ngợi đứa cháu rể không thôi.
‘Ông nội …’ Liên Kiều kháng nghị, vẻ mặt bất mãn.
Hừm, dám ở trước mặt ông nội ra vẻ này nọ!
‘Hoa Đô lão nhân, ngài suy nghĩ nhiều rồi, Liên Kiều rất được lòng mọi người, chúng con thương con bé còn không hế!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cười nói.
‘Haizz, thật là làm ọi người chê cười rồi, đứa cháu này của ta thật quá nghịch ngợm rồi!’
Hoa Đô lão nhân ngại ngùng nói, thở dài một tiếng lại nói tiếp, ‘Nhưng mà đứa bé này thật sự khiến người ta thương mến vô cùng. À, mà con sao tự dưng lại đổi tên thành Liên Kiều?’
‘Ông nội, người ta học Trung y mà, dĩ nhiên là chọn tên Liên Kiều rồi!’ Liên Kiều nũng nịu nói.
‘Vậy sao con không chọn tên Hoàng Liên luôn đi, ở Mã Lai người ta càng dễ biết con học Trung Y!’ Hoa Đô lão nhân từ hòa trách cô.
‘Người ta mới không chọn tên Hoàng Liên, Hoàng Liên đắng lắm, ăn nhiều có thể bị câm luôn, không thèm!’
Hô hô …
Câu nói của Liên Kiều khiến cả nhà cùng bật cười.
‘Nha đầu, qua đây!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút cố kỵ cười khác, vẫy tay về phía cô, giọng điệu hệt như một người chồng nói với vợ mình.
Đan Tư sững người, ở nước hắn, rất hiếm có người đàn ông nào cường hãn như thế.
Liên Kiều cũng không để ý ánh mắt của Đan Tư, lầm bầm nói: ‘Không thèm!’
‘Vậy không có xe đua chơi đâu đấy!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm đạm nói.
Nghe vậy Liên Kiều vội nhảy đến, ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh không được nuốt lời nha!’
‘Anh không có, nếu như em ngoan ngoãn nghe lời, anh sẽ thỏa mãn hết những ước muốn của em!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước tiêu sái nói.
Liên Kiều không nói thêm, chạy đến bên cạnh hắn ngoan ngoãn ngồi xuống, để mặc cho cánh tay mạnh mẽ của hắn giữ chặt nơi eo mình.
‘Hô hô …’ Hoa Đô lão nhân thấy một màn này, hết sức vui mừng, ‘Thật là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nha đầu nghịch ngợm này nhất định phải có Tước Nhi mới chế phục được!’
‘Ông nội nói phải đó, Liên Kiều quả thật có lúc rất nghịch ngợm, giống như một đứa trẻ vậy, rất mê chơi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thân thiết nhìn cô, trong mắt tràn đầy tình ý.
Tim Liên Kiều hốt nhiên “đông” một tiếng đập loạn lên.
‘Ai mê chơi chứ …’
Cô yếu ớt phản kháng, đôi mắt tím nhìn hắn chăm chăm giống như bị hắn thôi miên.
‘Chính là nha đầu em đó, ngoài em ra còn có ai chứ!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vuốt mũi cô, sau đó vỗ vỗ sau ót cô, thập phần trìu mến.
Một màn này khiến Hoa Đô lão nhân, Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung vui đến nở hoa, nhưng lọt vào mắt Đan Tư lại vô cùng chói mắt.
Bầu không khí chợt trở nên có chút quỷ dị, người hạnh phúc cảm thấy hạnh phúc còn người khó xử cảm thấy càng khó xử.
‘Đúng rồi, mải vui suýt nữa thì quên mất!’
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới cất lời: ‘Biết Hoa Đô lão nhân trước giờ vẫn lưu luyến mùi thơm của trà Hồng Bào ở núi Vũ Di, hôm nay cháu đặc biết mang đến danh trà từ Bán Sơn Nhai của Cửu Long Khoa, hy vọng có thể giúp ngài bớt nỗi nhớ nhung!’
Vừa nói Hoàng Phủ Ngự Phong vừa ra hiệu cho vệ sĩ lấy ra một hộp lễ vật tinh xảo, cung kính đưa đến trước mặt Hoa Đô lão nhân.
‘Cháu thật có lòng, còn nhớ sở thích của lão già này, thật tốt!’ Trong mắt Hoa Đô lão nhân tràn đầy ý cười, ông vừa nhẹ mở hộp lễ vật, mùi thơm đã tràn vào mũi.
‘Quả nhiên là trà ngon, nghe đồn Hồng Bào trên thế giới chỉ còn lại ba cây, thật là đáng tiếc …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng: ‘Ông nội nói vậy là không đúng rồi, vốn là “vật quý là vì hiếm”, cho nên như vậy người ta mới càng trân trọng!’
‘Nói hay lắm, rất tốt, rất tốt, Ngự Phong …’
Hoa Đô lão nhân chuyển ánh mắt về phía Hoàng Phủ Ngự Phong nói: ‘Từ lúc ta gặp được Tước Nhi liền thích nghe nó nói chuyện, nếu như không phải ngày cưới của chúng nó gần kề, ta nhất định phải lưu Tước Nhi ở đây mấy ngày, thật không nỡ để nó đi nhanh như vậy!’
‘Người yên tâm, con sẽ sắp xếp thời gian, sau khi kết hôn xong, chúng con sẽ thường xuyên về đây thăm người!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ giọng nói.
‘Được, được!’
Hoa Đô lão nhân vẻ mặt đầy an ủi, sau đó quay về phía quản gia: ‘Mau đem trà này pha đem lên!’
‘Dạ!’ Quản gia cung kính tiếp lấy hộp trà, vội vàng đi chuẩn bị.

Rất nhanh, một bộ dụng cụ pha trà đã được bày ra trước mặt mọi người, người làm thành thục pha trà, không lâu sau một mùi hương thơm ngát đã lan tỏa khắp trong không khí.
Sau khi thưởng thức một ngụm trà, Hoa Đô lão nhân lưu luyến nhấm nháp hương vị thanh mát của loại trà nổi tiếng, sau đó thở dài một tiếng, ‘Ngự Phong, cha con trước giờ cũng rất thích trà đạo, càng thích sưu tầm các loại danh trà, Trung Quốc là đất nước của trà, mà loại trà này cũng là loại trà mà cha con thích uống nhất, cũng là với sự dẫn dắt của cha con mà ta cũng bắt đầu yêu thích mùi hương thanh mát này, nghĩ lại năm đó ta và cha con có thể nói là hận gặp nhau quá muộn, không có chuyện gì là không nói được với nhau, lại còn định hôn ước cho hai đứa cháu, không ngờ hắn còn chưa kịp thấy Tước Nhi cưới vợ sinh con …’
Vừa nhắc đến ông nội của Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng nói của Hoa Đô lão nhân liền có chút nghẹn ngào, trong mắt cũng có ánh lệ, có thể tưởng tượng năm đó giao tình của hai người sâu đậm đến đâu.
Bầu không khí có chút thương cảm, đang lúc Hoàng Phủ Ngự Phong định lên tiếng an ủi Hoa Đô lão nhân lại nghe có tiếng khóc truyền đến.
‘Aiiiii … ‘ Là Liên Kiều, cô đang khóc.
‘Sao vậy, nha đầu? Tự dưng sao lại khóc?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước giật mình, vội vàng ôm lấy vai cô hỏi.
Còn Hoa Đô lão nhân và những người khác cũng trợn mắt nhìn Liên Kiều.
Chương 4: Đi Mã Lai (4)
Liên Kiều thút thít nói: ‘Người ta cảm động mà …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói như rơi vào sương mù: ‘Cảm động? Cảm động cái gì?’
‘Tình bạn giữa ông nội em và ông nội Hoàng Phủ đó, nghe ông nói em cũng muốn gặp ông nội Hoàng Phủ, ông nhất định cũng sẽ giống như ông nội, yêu thương em…’
Liên Kiều càng nghĩ càng cảm động, từng giọt từng giọt nước mắt tí tách rơi, làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy mà đau lòng.
‘Được rồi được rồi, nha đầu đừng khóc nữa, ông nội anh tuy không còn nữa nhưng em còn bố mẹ chồng tương lai, họ cũng sẽ yêu thương em như ông nội! Hắn nhẹ giọng an ủi.
‘Vậy còn anh?’ Liên Kiều ngước đôi mắt đẫm lên nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Tim Hoàng Phủ Ngạn Tước mềm nhũn, hắn nở nụ cười: ‘Nha đầu ngốc, em sắp thành vợ của anh rồi, làm chồng đương nhiên là sẽ thương yêu vợ rồi!’
Liên Kiều lúc ấy mới vui trở lại. Thấy vậy trên mặt Hoa Đô lão nhân hiện lên nét cười trìu mến: ‘Nha đầu này, lớn rồi mà vẫn tính trẻ con thế!’
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới lên tiếng: ‘Hoa Đô lão nhân, nếu như hai đứa trẻ đã có ý với nhau, hay là chúng ta nhanh chóng định ngày kết hôn cho chúng. Còn đây là sính lễ của nhà Hoàng Phủ! Ngạn Tước trước nay làm việc rất chu đáo, đây đều là những sính lễ dành cho đám cưới mà Ngạn Tước đích thân chuẩn bị!’
Nói xong liền vỗ tay ra hiệu, vệ sĩ liền dâng sính lễ đến trước mặt Hoa Đô lão nhân.
‘Cái này …’
Hoa Đô lão nhân nhìn phần sinh lễ, trước mặt có chút không hiểu, ‘Cháu à, con sao phải làm thế, ta và cha con là bạn thân nhiều năm, chuyện hôn ước cũng sớm đã quyết định, ta nhận phần sính lễ này không thích hợp cho lắm, ta không thể nh âjn!’
‘Ông nội …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước mỉm cười nói: ‘Người cũng biết ông cố con là Hoa kiều, trước giờ vẫn luôn duy trì truyền thống của người Hoa từ đời này sang đời khác, đám cưới là chuyện lớn, mà chuẩn bị sính lễ đương nhiên là một trong số những truyền thống tốt đẹp, con tin là nếu ông nội còn sống, ông cũng sẽ dặn dò con làm như thế. Cho nên … phần sính lễ này, xin ông nhận cho!’
Hoa Đô lão nhân nghe vậy cũng cảm thấy hắn nói có lý mới gật đầu, ‘Vậy cũng được, nếu như ta còn từ chối nữa thì hình như không tôn trọng văn hóa của người Trung Quốc rồi. Được, vậy ta nhận, nhưng ta có một điều kiện!’
‘Xin người nói!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi.
‘Điều kiện của ta rất đơn giản, chính là hy vọng các con có thể nhanh chóng kết hôn, không biết bên gia đình đã chọn được ngày chưa?’ Hoa Đô lão nhân nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười đáp: ‘Xin người yên tâm, hôn lễ đã chọn được ngày, là vào âm lịch mùng tám tháng sau!’
‘Mùng tám?’ Hoa Đô lão nhân không rành về âm lịch lắm, liền hỏi lại.
‘Cũng là nửa tháng sau!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhắc nhở.
‘Ồ? Vậy sao? Được được, nếu như chuẩn bị không quá gấp rút thì ta đồng ý!’ Hoa Đô lão nhân cười rạng rỡ.
‘Tất cả con đã sắp xếp thỏa đáng, tuyệt đối sẽ không để Liên Kiều chịu một chút ủy khuất nào!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đĩnh đạc nói.
‘Được, được! Kuching … đến bên ông nội này!’ Hoa Đô lão nhân vẫy tay về phía Liên Kiều.
Cô vội chạy đến.
‘Kuching, qua nửa tháng nữa chính là hôn lễ của con và Tước Nhi, trong thời gian này con phải ngoan ngoãn, đừng gây thêm phiền phức gì cho nhà Hoàng Phủ, sau khi kết hôn cũng phải học làm một người vợ hiền, đừng giống như bây giờ mỗi ngày đều ham chơi, có nghe chưa?’ Hoa Đô lão nhân nói lời tận đáy lòng.
Liên Kiều căn bản là nghe cũng như không mấy lời này nhưng bởi vì muốn ông nội không lo lắng và giận dữ, cũng liền gật đầu.
‘Vậy mới là cháu ngoan của ông chứ!’ Hoa Đô lão nhân thấy vậy, trong lòng rất an ủi.
Liên Kiều thấy ông nội vui vẻ, trong lòng cũng nhẹ nhàng, cô nghiêng đầu nhìn Hoa Đô lão nhân: ‘Ông nội, lâu rồi con không về đây, con muốn ra ngoài chơi!’
‘Đừng làm rộn, bây giờ đang bàn luận chuyện đám cưới của con, con ngồi yên ở đó, một lát nữa nói sau!’ Hoa Đô lão nhân trách cô.
Liên Kiều đảo mắt một vòng, sau đó bước đến níu cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Ngày đám cưới không phải đã quyết định rồi sao? Hơn nữa, anh ấy trước giờ chưa đến nhà chúng ta lần nào, con dẫn anh yấ đi dạo, được không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười nhìn cô gái trong lòng … thật biết tìm bia đỡ đạn nha. Nói không chừng một lát nữa không biết chạy đến đâu chơi bỏ lại mình một mình đây.
Nhưng … thấy cô ỷ lại vào mình như vậy, hắn rất vui cho nên cất lời: ‘Liên Kiều nói cũng không phải không có lý, con trước giờ chưa từng đến đây, đi dạo một chút cũng tốt!’
Nghe vậy, Liên Kiều giương mắt nhìn hắn đầy cảm kích.
Hoa Đô lão nhân nghe vậy liền cười n ói: ‘Được, vậy … Tước Nhi con đi theo con bé dạo một vòng đi!’
Chương 5: Đi Mã Lai (5)
Chỗ ở của hoàng thất Mã Lai được trang hoàng rất đặc sắc, tuy không bề thế như “Hoàng Phủ” nhưng mang một vẻ đẹp riêng, diện tích cũng không lớn lắm nhưng so với nhà của những người giàu có ở Mã Lai thì quy mô cũng không phải nhỏ.
Căn biệt thự được xây gần biển, bởi vậy trong không khí tràn đầy mùi vị của biển cả, đứng ở biệt thự có thể thu hết phong cảnh đẹp đẽ nên thơ vào tầm mắt.
‘Ha ha, Hoàng Phủ Ngạn Tước, nơi đây đẹp không? Từ khi dọn đến đây em chỉ trở về có hai lần, nhưng lần nào cũng chơi rất vui. Anh biết không, ở gần đây có rất nhiều điểm du lịch nổi tiếng nha!’ Liên Kiều ríu rít như chút chim.
Đối với phong cảnh của Langkawi Hoàng Phủ Ngạn Tước đương nhiên là biết rõ. Tuy rằng bận rộn với công việc nên hắn không có quá nhiều thời gian đi du lịch, nhưng cũng không phải chưa từng đi qua những khu có phong cảnh đẹp như thế này để thị sát hoàn cảnh hoặc đi gặp khách hàng. Nơi đây phong cảnh rất đẹp, nhưng đẹp mấy cũng không bằng cảnh đẹp trước mắt.
Ánh mặt trời chiếu vào Liên Kiều khiến vẻ đẹp của cô có chút không chân thật. Ánh sáng nhàn nhạt như một vầng hào quang màu vàng nhạt lấp lánh vây quanh cô, chiếu lên làn da trắng nõn của cô khiến nó trở nên gần như trong suốt, đẹp không chút tỳ vết mà nụ cười rạng rỡ trên môi cô khiến cô như một vị thiên sứ trên trời, toàn bộ vẻ đẹp đó hiện ra trước mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Đối diện với một cô gái như vậy làm sao có thể không trầm luân!!!
***
‘A, Hoàng Phủ Ngạn Tước, mau đến đây xem nè!’ Ở gần đó vọng lại tiếng của Liên Kiều.
Hoàng Phủ Ngạn Tước men theo hướng âm thanh của Liên Kiều lần đến, nhìn thấy dưới tán cây xanh um là hai chú chim nhìn bên ngoài giống như chim két, màu sắc rất rực rỡ, thân hình lùn mập, đuôi ngắn, chiếc mỏ đỏ khá to, trên đầu có một chỏm lông đen trên cổ lại có một chỏm lông màu vàng, ở ngực và lưng đều là lông xanh nhưng cánh và đuôi lại là màu đen, chân màu chì.
‘Đây là chim gì?’ Hoàng Phủ hiếu kỳ hỏi.
Liên Kiều nhìn hai chú chim một cách kiêu ngạo, nói: ‘Đây là Hornbill, chính là “chim tình yêu” mà mọi người hay gọi, cũng gọi là chim tê giác, đây là “quốc điểu” của nước em.’
‘Chim tình yêu? Cái tên lạ quá, nhưng rất đẹp!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn hai chú chim đang cách mình không xa, cảm thấy cái tên này rất đúng.
‘Là rất đẹp, loại chim này rất si tình, chúng nó đều sống thành đôi thành cặp, chỉ cần một trong số hai con chết đi, con kia cũng không sống nổi…’ Liên Kiều nghiêng đầu ngắm hai chút chim, trong mắt có chút bi ai.
‘Xem ra loài chim này còn si tình hơn loài người nhiều!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười nói.
Đi qua một vườn hoa rộng, không khó nhìn thấy có rất nhiều chim tình yêu, bạon chúng đều là từng đôi từng cặp bay cùng nhau, quả đúng là “chỉ nguyện uyên ương không làm tiên” cũng chỉ đến thế này thôi.
‘Đây là hoa gì? Đẹp quá!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy một biển hoa màu trắng trước mắt, cảm thấy rất lạ.
‘Thế nào, đẹp hơn Mỹ Nhân Anh của anh chứ?’
Liên Kiều vẻ mặt rạng rỡ, tung tăng chạy về hướng biển hoa.
Bóng dáng nhỏ nhắn dần chìm trong biển hoa, Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng đuổi theo.
Tiếng cười như chuông bạc từ biển hoa truyền đến …
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, đây là hoa râm bụt, hoa râm bụt trắng, là quốc hoa của nước em …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trước mắt toàn là màu trắng, mùi hương hoa thanh mát nhàn nhạt lan tỏa, lại nhìn về Liên Kiều, chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn lúc ẩn lúc hiện trong biển hoa trắng.
‘Nha đầu, chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã!’ Hắn vội đuổi theo sau.
‘Qua đây bắt em đi …’
Giọng nhí nhảnh của Liên Kiều vang vọng giữa biển hoa, dưới ánh mặt trời, mỹ nhân trong biển hoa trắng quả là một cảnh đẹp vô song.
‘Tiểu quỷ, xem anh bắt được em sẽ phạt em thế nào!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng bị lây vẻ nhí nhảnh của cô, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự vui vẻ.
‘Hi hi … anh chạy nhanh thật …’
Liên Kiều bị hắn bắt được, đầu dựa vào ngực hắn cười rất vui vẻ.
‘Bắt được em rồi, xem em còn nghịch ngợm nữa không!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước tâm tình rất tốt, tay vươn về phía cô, bắt đầu tấn công …
‘A aa … Hoàng Phủ Ngạn Tước … đừng mà … ha ha …’
Liên Kiều sợ nhất là bị nhột, cô vội trốn khỏi tay hắn nhưng thế nào cũng trốn không thoát.
‘Còn chạy nữa à?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cô lại, đôi tay mạnh mẽ ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, mùi hương nam tính trong nháy mắt tràn ngập khoang mũi cô.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt long lanh …
‘Anh thật xấu!’ Cô không chút đề phòng nói.
Cô vốn không biết, vẻ ngây thơ đáng yêu cộng thêm câu nói mập mờ đó càng dễ khiến cho đàn ông điên cuồng.
‘Phải không?’
Trong cổ họng Hoàng Phủ Ngạn Tước bật ra một tiếng cười trầm trầm, trong ánh mắt toàn là sự trìu mến dành cho cô.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, mùi hương trên người anh thật dễ chịu, có một loại … ừ … là cảm giác an toàn … em rất thích!’
Cô lần nữa vùi mặt vào ngực hắn, tham ham hít thở mùi hương của riêng hắn.
Đây là mùi hương gì chứ, không phải nước hoa, cũng không phải mùi thuốc lá – hắn không hút thuốc, chỉ là mùi Long diên hương nhàn nhạt, không giống với mùi hương nào cô từng ngửi trước đây …
‘Nha đầu thật khiến người ta thương mến …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy nhồn nhột nơi ngực, ghé mắt nhìn xuống, thì ra là mấy sợi tóc dài của cô đang vướng nơi áo hắn, cũng rất vô tình quấn vào cả tim hắn …
‘Nhớ kỹ, em chỉ có thể thích một mùi hương này!’ Giọng nói vừa bá đạo lại trìu mến. Thật khó tưởng tượng, nếu như có một ngày Liên Kiều thích mùi hương của một người đàn ông khác, cũng vùi mặt vào ngực người đàn ông khác thế này, hắn sẽ thế nào, chỉ nghĩ tới một màn này, trong đầu hắn ngay cả ý muốn giết người cũng có!
Liên Kiều bất tri bất giác gật đầu.
Ngón tay thon dài khẽ vuốt mái tóc mềm như tơ của cô, trượt xuống chiếc cổ trắng như tuyết, nâng nhẹ mặt cô lên, nhìn chăm chú cô thật lâu sau đó từ từ cúi xuống …
Đang lúc Liên Kiều tưởng rằng hắn sắp hôn mình, lại rất ngạc nhiên thấy hắn vùi mặt vào mái tóc dài của mình.
Mùi hương nam tính quét qua làn da nhạy cảm của cô khiến cô khẽ run lên, đôi chân cũng mềm nhũn, cũng may còn có một bàn tay mạnh mẽ đỡ lấy người cô từ sau lưng.
‘Nha đầu, mùi hương của em, anh cũng rất thích …’
Giọng nói của hắn mang theo vô vàn quyến luyến.
Liên Kiều cảm thấy tim bắt đầu đập rất nhanh, gần như sắp vọt ra khỏi cổ họng.
‘Em … em …’ Cô có chút bối rối.
‘Gì vậy?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước cúi đầu hỏi bên tai cô, sự luống cuống của cô càng gợi lên hứng thú nguyên thủy của người đàn ông.
‘Lạ thật đó, mỗi lần anh đến gần em, tim em liền đập rất nhanh, Hoàng Phủ Ngạn Tước, có phải em bị bệnh rồi không?’ Liên Kiều vẻ mặt khổ sở nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vừa nghe vậy toàn thân đều chấn động, hắn khẽ ôm cô vào lòng, trìu mến vuốt ve mái tóc cô.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh … em có phải là bị bệnh thật rồi không?’ Liên Kiều bị hắn ôm vào lòng, tiếng cô vọng lên từ lồng ngực hắn.
‘Nha đầu ngốc …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười đầy vẻ cảm động, nhưng nét ngây thơ của cô càng khiến hắn khổ sở.
‘Anh không tin sao? Không tin anh sờ thử xem, còn đang đập rất nhanh đây!’
Liên Kiều đơn thuần nắm tay hắn đặt lên ngực mình như muốn hắn cảm nhận nhịp đập của tim mình.
Sự mềm mại ấm áp truyền đến lòng bàn tay khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước càng thấy khó kềm chế được, ánh mắt càng lúc càng trầm xuống …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui