Sorry cả nhà, máy tính bị hư mấy hôm nay, không làm gì được ... hix hix. Từ hôm nay sẽ cố gắng bù lại.
Quyển 4: Yêu tinh đến nhà
Chương 6: Chỉ có thể dùng một chữ “loạn” để hình dung (3)
Một màn bất ngờ này làm cho cả nhà Hoàng Phủ từ trên xuống dưới rối như tơ vò, nhất là Triển Sơ Dung và Hoàng Phủ Ngự Phong, hai người già, còn Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng nhất thời sững người ngơ ngác đứng đó.
Nhìn thấy Liên Kiều khóc đến đứt gan đứt ruột, lòng Triển Sơ Dung vô cùng buồn bã lẫn thương tiếc, tuy thời gian tiếp xúc với cô bé này chỉ là mấy giờ ngắn ngủi nhưng lòng bà sớm đã nhận định đây là con dâu của mình, làm sao có thể để cô thương tâm như vậy được.
‘Liên Kiều, được rồi, ngoan đi. Con yên tâm, có ta ở đây, Ngạn Tước cái tên tiểu tử thối này không dám không nhận tội, người làm mẹ như ta nhất định bắt nó chịu trách nhiệm với con!’ Bà chém đinh chặt sát nói, vừa nói vừa vỗ vỗ lưng cô như an ủi.
‘Dạ … hu hu …’
Liên Kiều khóc đến ngay cả giọng cũng khàn, nhưng Triển Sơ Dung chỉ lo lắng cho cô mà không hề nhận ra cô vừa nhận lời bà vừa khẽ nhích mấy ngón tay ra tạo thành một khe hở trộm nhìn về phía dáng người cao lớn đang đứng gần đó. Khi cô nhìn thấy mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp trở nên xanh lè thì trong lòng quả thật vui đến nở hoa!
‘Đáng đời! Ai bảo anh dám đắc tội với em trước, bây giờ chịu chút ủy khuất và trách móc thì cũng quá dễ dàng rồi!’
Trong lòng Liên Kiều rủa thầm một câu. Sáng nay cô trải qua trong sự khủng bố vạn phần, do đó nhan lúc mọi người không chú ý, cô tìm một cái cớ trốn đi tìm một góc gọi điện cho Cung Quý Dương. Nào ngờ Cung Quý Dương chỉ cười ha hả, nói với cô không cần quá khẩn trương, hắn còn đề xuất một ý kiến cho cô, để cô tương kế tựu kế, như thế mới có thể kích tới chỗ thống khổ nhất của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Ngoài ra Cung Quý Dương còn cho cô biết, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện nghe người nhà sắp xếp chuyện đám cưới, cho nên nói cô cứ yên tâm, còn nhiều thời gian để chỉnh hắn.
Quả thật càng nghĩ càng vui, trong đầu Liên Kiều lúc đó chỉ thấp thoáng bộ dạng muốn khóc không được muốn cười không xong của Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Lúc này, người em thứ hai Hoàng Phủ Ngạn Ngự mới kéo Hoàng Phủ Ngạn Tước qua một bên, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ: ‘Anh hai, chuyện này … chuyện này rốt cuộc là sao?’
Hắn cũng mới vừa biết chuyện này không lâu cho nên đối với “người chị dâu tương lai” đột ngột xuất hiện, hắn vô cùng nghi hoặc, nhất là khi hắn thấy vẻ mặt kinh ngạc và thất thần của anh trai mình, liền càng cảm thấy chuyện này nhất định có điều dị thường.
Nhà Hoàng Phủ nếu kể cả Hoàng Phủ Ngạn Thương thì tổng cộng có bốn người con trai, trong đó tính cách của người em thứ hai Ngạn Ngự và Hoàng Phủ Ngạn Tước là giống nhau nhất, không chỉ tâm tư cẩn mật mà xử sự cũng không chút sơ sài cho nên hắn rất không tin anh trai mình lại làm cái chuyện “quất ngựa truy phong” này.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói gì, chỉ có vẻ mặt âm trầm nhìn Liên Kiều đang “đau khổ”, cô trước giờ quỷ kế đa đoan, lần này chắc chắn là giả khóc để được người ta đồng tình thôi.
Cô rốt cuộc là muốn làm gì đây chứ? Với lại … cô làm sao đến được đây?
Một chuỗi những hoài nghi cứ liên tục xoay trong đầu hắn, tuy nói là lúc hắn vừa nhìn thấy Liên Kiều, trong lòng cũng có chút xao động, hắn biết nha đầu này xuất hiện ở đay tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy, quan trọng hơn là, hắn biết rất rõ, cho dùng hắn giải thích bao nhiêu lần lúc này đây cũng chỉ vô ích thôi.
Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy trong lòng bực dọc, hắn liền bước lên, trước, không nói một lời kéo Liên Kiều đứng dậy, sau đó cánh tay mạnh mẽ bấu lấy eo cô, sau đó kéo cô lên phòng sách ở lầu hai.
‘Phanh …’ Cửa phòng sách đã bị Hoàng Phủ Ngạn Tước sập lại sau lưng, ngăn lại ánh mắt hiếu kỳ của người trên kẻ dưới trong nhà Hoàng Phủ.
Liên Kiều bị hắn ấn vào tường, muốn động cũng không động được, chỉ có thể trợn đôi mắt màu tím tử lan nhìn hắn, vẻ mặt vô tội như một đứa bé, đôi mắt màu tím sáng long lanh như nước.
Đáng chết thật! Quả nhiên cô giả khóc!
‘Nha đầu, em rốt cuộc là muốn làm gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhốt chặt cô giữa hai cánh tay, mặt quét qua mũi cô, gần đến nỗi sắp dán vào gương mặt non nớt của cô.
Đánh chết hắn cũng không tin cô đến đây là vì muốn kết hôn với mình, nha đầu này, ngay cả yêu đương còn không biết nói gì đến kết hôn chứ.
Thấy gương mặt tức tối của hắn, Liên Kiều ngược lại rất thong dong, cô nghinh mặt, cười cực kỳ “lương thiện”, hàm răng trắng bóng khẽ cắn đôi môi anh đào, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ lẳng lặng cười nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước gần như bị nụ cười của cô chọc giận, hắn hung hăn cắn răng, giọng trầm thấp mang theo tia cảnh cáo rõ ràng: ‘Thu lại nụ cười của em, trả lời câu hỏi của anh!’
Liên Kiều nghe xong, le lưỡi biểu thị cô không hề bị lời cảnh cáo của hắn hù dọa, hơn nữa còn đứng thẳng dậy, sau đó rất bất ngờ đưa hai tay bám vào gáy hắn …
‘Người ta nhớ anh mà …’ Giọng cô thật ngọt, so với đường còn ngọt hơn, nói xong còn dán gương mặt xinh xắn của mình vào lồng ngực tinh tráng của hắn, giống như một chú mèo nhỏ.
Sự mềm mại trong lòng cùng giọng nói ngọt ngào của cô nhất thời làm Hoàng Phủ Ngạn Tước sững sờ, sự tức giận vốn tràn đầy trong lòng cũng giảm đi không ít, nhất thời sâu trong đáy lòng như có một sợi tơ quấn lấy tim hắn, mềm mại mà day dứt không thôi.
Đôi tay vốn đang khóa chặt hai vai của cô trong vô ý cũng trượt xuống vòng eo tinh tế của cô, sự mềm mại truyền đến lòng bàn tay mang theo cảm giác yêu thương xuyên vào tim hắn.
‘Nhớ anh? Chỉ mong là em thật sự nhớ anh thì tốt …’
Ngữ khí của Hoàng Phủ Ngạn Tước mang theo một tia không khẳng định lẫn nghi ngờ, bàn tay to lớn khẽ nhấc cằm cô lên, để đôi mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, trong ánh mắt thâm thúy lóe lên một tia thâm trầm …
‘Ách … phải đó … Em đương nhiên là nhớ anh rồi … Ha ha …’ Liên Kiều cười khan mấy tiếng, nhưng trong lòng hết sức hoảng lọan, nhìn đôi mắt như tia X của hắn cô có cảm giác như hắn có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình.
Hoàng Phủ Ngạn Tước trên môi vẫn treo nụ cười, vẻ mặt bình thản khiến người ta nhìn không thấu trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, giọng trầm ấm vang bên tai cô: ‘Nha đầu em bình thường ngốc đến cả nói dối cũng không được tự nhiên …’ Nói đến đây một tay kia vừa như an ủi vừa như cảnh cáo vỗ nhẹ sau lưng cô: ‘Nói, ai dạy cho em cách này? Ngoan ngoãn nói ra sự thật, anh sẽ không giận nữa!’
Chương 7: Hiểu lầm rồi lại hiểu lầm (1)
Lòng Liên Kiều chợt run lên, thông minh như cô làm sao không nhận ra ý cảnh cáo trong câu nói của hắn, qua một quãng thời gian tiếp xúc với hắn, cô biết rất rõ, chọc giận Hoàng Phủ Ngạn Tước thì kết quả sẽ như thế nào.
Làm sao đây?
Đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại. Không được, nếu như nói ra sự thật vậy không phải là bán đứng Cung Quý Dương rồi sao? Không được, cô không thể làm ra cái chuyện thiếu nghĩa khí như vậy được.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô nửa ngày không nói lời nào liền cúi xuống, hơi thở nam tính nóng rực quét trên mặt cô …
‘Nha đầu, thế nào? Còn muốn dấu diếm?’
Bị hắn kích thích, ý chí cùng gan dạ quay trở lại với Liên Kiều, cô dứt khoát ngẩng đàu, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt như chim ưng của hắn, hùng dũng nói: ‘Anh còn tức giận cái gì? Rõ ràng là anh có lỗi với em trước, là ai gạt em nói mình là Cung Quý Dương? Anh còn muốn nổi cáu với em? Em không nổi cáu với anh là may đấy! Hừm, Hoàng Phủ Ngạn Tước em cho anh biết, kỳ nghỉ hè này bổn tiểu thư bám anh là chắc rồi, dù sao thời gian của em còn nhiều!’
Cô rống lên, hai tay chống eo, vẻ mặt đầy tức giận nói.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không giận mà cười, ngoài ý nghĩ của Liên Kiều, hắn buông tay ra, nhàn nhã khoanh hai tay trước ngực: ‘Anh tuy là gạt em trước nhưng thủ đoạn trả thù của nha đầu em cũng đâu có nhẹ. Với lại, anh trịnh trọng nhắc nhở em một câu, em hôm nay bước vào của “Hoàng Phủ” về sau muốn đi ra thì còn khó hơn lên trời, chẳng lẽ …’
Nói đến đây, gương mặt anh tuấn của hắn đột nhiên dí sát lại, gần như sắp dán vào mũi cô, khóe môi ngoài ý muốn câu lên một nụ cười tà: ‘Em thật sự muốn gả cho anh sao?’
Hả?
Liên Kiều sững sờ, cô thế nhưng trước giờ chưa nghĩ đến chuyện này!
Cô không ý thức co rúm người lại, nhưng trong đầu chợt nhớ đến lời của Cung Quý Dương, trong lòng liền có quyết định …
‘Sao? Anh sợ rồi sao? Đương đường là tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt lại sợ kết hôn sao? Em nếu đã dám xuất hiện ở đây thì sớm đã có chuẩn bị tâm lý rồi!’ Cô cười càng giảo hoạt.
Muốn hù cô sao? Thật nực cười, cũng giống như lời của Cung Quý Dương, cô cũng không tin Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ cam tâm tình nguyện kết hôn với mình, cô càng giả vờ không để tâm thì hắn càng bị dày vò, hô hô …
‘Em …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không ngờ cô dám trả lời như vậy, nhất thời nghẹn lời, gương mặt anh tuấn trong nhất thời cũng đổi sắc.
Liên Kiều cố nén cười, quả đúng không sai, hắn bị mình chọc tức đến xanh mặt rồi! Thật vui!
Đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước định mở miệng nói gì đó, cửa phòng sách chợt mở ra, tư thế ám muội của hai người liền không nghiêng không lệch lọt vào mắt của Triển Sơ Dung.
‘Ôi, xem ra ta đến không đúng lúc rồi, nhưng mà … cơm đã dọn xong rồi, mọi người đang đợi hai người đó, Ngạn Tước, Liên Kiều vừa vào “Hoàng Phủ”, con phải chăm sóc người ta thật tốt mới được!’ Triển Sơ Dung nhìn thấy hai người thân mật như vậy, trong lòng vui như hoa nở, bà phảng phất có thể thấy được đứa cháu nội đang đưa tay về phía mình.
Trong phòng sách yên lặng trở lại, Hoàng Phủ Ngạn Tước cực kỳ áo não vò đầu, thật là khó sống, xem ra muốn mọi người không hiểu lầm cũng khó.
Đang lúc hắn mặt ủ mày chau thì cảm thấy trên cánh tay truyền đến một cảm giác mềm mại, quay dầu lại nhìn liền giật mình, chỉ thấy Liên Kiều cười rạng rỡ, hai tay bám chặt vào cánh tay của hắn, dán sát vào người hắn như cục đường.
‘Nha đầu, em làm gì vậy?’ Sự trầm ổn, bình tĩnh mà Hoàng Phủ Ngạn Tước duy trì từ trước đến giờ liên tục bị nha đầu trước mặt làm cho sắp mất đi hết.
‘Ăn cơm đó, anh không nghe vừa nãy bác gái nói sao?’ Liên Kiều cực kỳ “vô tội” nhìn hắn, đôi mắt như hai vì sao lung linh.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước lại là một trận hoảng hốt, một lúc mới phản ứng lại được, nhưng hắn cũng không có ý muốn rút tay ra, ngược lại rất kiên nhẫn nhìn cô, một giây sau mới nói một câu ngoài ý muốn: ‘Đi thôi!’
Liên Kiều cười hỉ hả, càng níu chặt hắn, thân mật như một đôi tình như đi xuống lầu.
Trong lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước không khỏi than thầm, hắn không khó nhận ra tâm ý của Liên Kiều, cô nhóc này rõ ràng là muốn chứng minh cho những người trong nhà rằng hai người có bao nhiêu ân ái, cô thật muốn bức hắn điên đây mà!
Nhưng mà …
Hắn liếc mắt nhìn sang Liên Kiều bên cạnh, hắn lúc này lại rất hưởng thụ sự mềm mại truyền đến từ cánh tay, ngoài dự kiến hắn rất không muốn phá hoại cảm giác dị thường này.
Hắn chứng kiến qua nhiều nữ nhân bám đuôi, nhưng trước giờ chưa từng thấy có cô gái nào giống cô, bám người cũng có thể bám đến động lòng như vậy.
Bầu không khí trong bữa ăn có chút khác thường.
Nói là khác thường nhưng thật ra cũng không có gì, chỉ là do ánh mắt mọi người đều tụp trung vào Liên Kiều và Hoàng Phủ Ngạn Tước hai người.
‘Liên Kiều, nghe nói năm nay con mới giành được giải thưởng dành cho sinh viên mới có thật không? Con gái học y quả thật là rất hiếm đó!’ Triển Sơ Dung phá vỡ sự im lặng.
Liên Kiều cực kỳ lễ phép đặt dụng cụ ăn xuống, gật đầu đáp: ‘Thực ra chỉ là do Liên Kiều may mắn thôi, bác gái, trong trường chúng con con gái học Y cũng rất nhiều!’
‘Xem đứa bé này, còn gọi bác gái này bác gái nọ nữa!’ Triển Sơ Dung cố ý không vui nói.
Lúc này Hoàng Phủ Ngự Phong mới mở lời: ‘Liên Kiều này, con và Ngạn Tước sớm đã có hôn ước, bây giờ lại ở tình huống như vậy, con chắc cũng nên sửa lại cách gọi , gọi chúng ta là ba mẹ thôi!’ Ông nhắc cô lần nữa.
‘Ba, mẹ, hai người làm vậy có làm khó Liên Kiều quá không?’ Người con thứ hai Hoàng Phủ Ngạn Ngự nhẹ giọng nói.
‘Đúng vậy đúng vậy, tuy rằng vương thất Mã Lai và gia tộc Hoàng Phủ chúng ta có hôn ước nhưng dù sao sự tình vẫn chưa điều tra rõ, ba mẹ, hai người đừng quá nóng lòng!’ Hoàng Phủ Ngưng cũng tiếp lời.
Triển Sơ Dung nghe xong có chút không vui: ‘Ngưng nhi, con sao lại nói như vậy, dù sao cũng là nhà Hoàng Phủ chúng ta có lỗi với người của vương thất Mã Lai, nếu như anh hai con không phải lần nào cũng từ chối gặp mặt, Liên Kiều sớm đã là con dâu trưởng của nhà Hoàng Phủ chúng ta rồi!’
Chương 8: Hiểu lầm rồi lại hiểu lầm (2)
Lời của mẹ làm Hoàng Phủ Ngưng không dám nói thêm, cô bực dọc hừ một tiếng sau đó trừng mắt nhìn Liên Kiều đang ngồi một bên.
Còn Hoàng Phủ Anh cắn cắn môi nhin Hoàng Phủ Ngạn Tước và Liên Kiều không biết đang nghĩ gì, cũng không lên tiếng.
‘Con tuyệt đối tán thành quyết định của ba mẹ!’ Người con thứ ba Hoàng Phủ Ngạn Đình cười, hai tay cũng đưa lên một cách rất khoa trương giống như đang bầu cửa, sau đó ánh mắt nhìn sang Liên Kiều: ‘Chị dâu tương lai của em, chị quả thật nên sửa cách xưng hô rồi!’
Tuổi của người con thứ ba nhỏ hơn Hoàng Phủ Ngạn Tước và Hoàng Phủ Ngạn Ngực khá nhiều, cho nên tính cách cũng trẻ trung hơn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chau mày, quét ánh mắt nghiêm khắc sang em trai hù hắn sợ đến rụt cổ lại, không dám nói thêm gì.
Liên Kiều thấy vậy cố ý hắng giọng sau đó nhìn xung quanh một vòng, ngọt ngào nói với Hoàng Phủ Ngự Phong và Triển Sơ Dung: ‘Thực ra … người ta cũng muốn sửa cách xưng hô nhưng mà … nhưng mà …’ Nói đến đây cô cố ý ngừng lại, nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, trên gương mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười đầy ủy khuất …
‘Nhưng mà Ngạn Tước hình như không thích, con không muốn làm cho anh ấy không vui …’
Một câu nói khiến lòng mọi người đều mềm xuống, âm thanh yếu ớt giống như một cô dâu nhỏ bị ép phải ‘lấy gà theo gà lấy chó theo chó vậy’.
‘Khụ … khụ khụ …’
Lời nói của Liên Kiều vừa thốt ra, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời bị hớp rượu vừa uống xuống làm cho sặc, phát ra một tràng tiếng ho, thực ra, nghiêm túc mà nói, hắn chính là bị lời nói của Liên Kiều làm cho kích động.
Nha đầu này lại … lại không sợ chết mà nói ra câu đó?
Ngạn Tước? Hình như đây là lần đầu tiên cô gọi hắn bằn cái tên đó.
‘Ai da, Ngạn Tước, anh sao vậy? Trời ơi, bị sặc rồi phải không?’
Liên Kiều đột nhiên hô lên một tiếng, dáng vẻ như rất lo lắng khi thấy hắn bị sặc, bàn tay nhỏ nhắn cũng nhè nhẹ vỗ lên lưng hắn, lại nhân tiện dùng lực vỗ xuống.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vội đưa tay giữ chặt tay của Liên Kiều, để cho cô cứ thế vỗ xuống, hắn chắc không bị cô vỗ chết không xong.
Nha đầu này nào có thật lòng quan tâm hắn chứ!
Nhưng một màn này rơi vào trong mắt người khác lại hoàn toàn biến tướng, động tác của hai người chỉ là liếc mắt đưa tình với nhau.
‘A, sao ta cứ cảm thấy hai người thật là xứng đôi với nhau chứ!’ Triển Sơ Dung cười đến không khép miệng nổi.
Còn Hoàng Phủ Ngự Phong thì không ngừng gật đầu tán đồng: ‘Liên Kiều, có thời gian chúng ta cùng đi thăm hỏi ông nội của con đi!’
Ách?
Liên Kiều giật mình, tới thăm ông nội? Để làm gì?
Nhìn thấy vẻ mặt mê mang của Liên Kiều, Triển Sơ Dung vội cùng cô giải thích, Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này vội vàng ngắt lời: ‘Nha đầu, ăn nhanh đi, em không phải là vẫn luôn tò mò về “Hoàng Phủ” sao? Ăn xong anh có thể dẫn em đi tham quan!’
Liên Kiều nghiêng đầu, cắn cắn môi: ‘Vậy anh phải đi với em nha, nếu không em sợ mình bị lạc đường!’
Câu nói này là chân thật xuất phát từ lòng cô, thứ nhất là vì “Hoàng Phủ” lớn đến không thể tưởng tượng như vậy, thứ hai, cô quả thật đối với Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm đã sản sinh một cảm giác ỷ lại, trong lòng cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước giống như một chỗ dựa vững chắc, giống như chỉ có hắn có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn.
Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng vì muốn sớm thoát khỏi bầu không khí kỳ quái trên bàn ăn cho nên cũng cực kỳ sảng khoái đáp ứng; ‘Được được được, anh đi với em!’
Trong nhất thời hắn cũng không nhận ra trong giọng nói của mình mang theo một tia sủng nịch mà bản thân không ý thức được.
Triển Sơ Dung nhìn thấy một màn này trong lòng càng vui như hoa nở, bà vội nói; ‘Đúng đó đúng đó, Liên Kiều, đây là lần đầu tiên có đến “Hoàng Phủ” thì nên tham quan một vòng,vừa hay hôm nay Ngạn Tước về sớm, có nó đi với con chúng ta cũng yên tâm. Nào, con gái, ăn cái này …’
Nói xong bà đẩy một chén huyết yến đến trước mặt cô.
Liên Kiều là loại người thấy đồ ăn là sáng mắt điển hình, chỉ lo cho dạ dày, cô cả hỏi cũng không thèm hỏi, trực tiếp múc một muỗng cho vào miệng …
‘Nha đầu, em không thể ăn cái này …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng kêu lên một tiếng, sau đó trợn mắt nhìn Liên Kiều ói ra ngụm huyết yến vừa cho vào miệng.
Trước khi mọi người kịp phản ứng với hành động của Hoàng Phủ Ngạn Tước, chỉ thấy gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều trở nên trắng bệch, tiếp theo bàn tay vội vàng bụm miệng, không ngừng nôn khan.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không nói hai lời, vội vàng kéo cô dậy, đẩy cô đến nhà vệ sinh.
Trong nhà vệ sinh, Liên Kiều ói đến nôn cả mật xanh mật vàng, gần như toàn bộ thức ăn vừa ăn được đều ói ra hết.
Qua một lúc lâu, cô rốt cuộc mới ngừng lại được, tiếp đó Hoàng Phủ Ngạn Tước đẩy một ly nước ấm qua cho cô hớp một ngụm, gương mặt nhỏ nhắn mới có lại chút huyết sắc.
‘Nha đầu, em sao lại không để ý gì hết vậy? Chẳng lẽ em không biết mình ăn huyết yến sẽ bị dị ứng sao? Nhìn cũng không thèm nhìn đã cho vào miệng rồi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp bị cô chọc tức chết rồi, hắn rút một tờ khăn giấy giúp cô lau miệng.
Liên Kiều bị hắn trách, vẻ mặt rất ủy khuất: ‘Người ta … người ta không biết cái chén đó là huyết yến mà, với lại … với lại nhìn rất … rất đẹp, em không nhịn được mới … mới ăn một ngụm mà. Em đã chịu tội như vậy, anh còn … còn hung dữ với em’
Sự khó chịu từ trận ói cộng với một bụng ủy khuất khiến giọng nói của cô cũng có chút ấm ách, cô khịt khịt mũi, sắp khóc.
Nhìn thấy mặt cô vẫn còn trắng bệch, Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không nỡ mắng thêm, hắn khoác vai cô, giọng nói mang theo sự dịu dàng mà chính hắn cũng không nhận ra, dỗ cô: ‘Được rồi, không có gì nữa, lần sau ăn gì cũng phải chú ý một chút, biết không?’
‘Ân …’ Liên Kiều dúi đầu vào lòng hắn, ngoan ngoãn gật đầu.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở phào một hơi, hắn cũng là lúc ở Hồng Kông cùng cô đi ăn cơm mới biết cô có loại dị ứng này, huyết yến là loại cao cấp nhất trong các loại tổ yến, những người khác ăn vào cực kỳ bổ dưỡng, nhưng Liên Kiều nha đầu này lại không thể ăn dù là một sợi, chỉ cần ăn vào liền nôn ói không ngừng, lần trước cũng vì vậy mà dọa hắn nhảy dựng, cho nên mới nhớ kỹ như vậy.
Chỉ có điều hắn không ngờ chính mình nhớ rõ như vậy còn nha đầu này lại vô tâm không nhớ chút gì.
Chương 9: Hiểu lầm rồi lại hiểu lầm (3)
Khi hai người trở lại bàn ăn, liền nhận được sự quan tâm và khẩn trương của mọi người ..
‘Ai, Liên Kiều, con vừa nãy … con không phải là có rồi chứ?’ Triển Sơ Dung vẻ mặt kích động nhìn Liên Kiều, ngay cả giọng nói cũng vì hưng phấn mà trở nên run rẩy.
Còn Hoàng Phủ Ngự Phong vẻ mặt cũng hết sức khẩn trương nhìn Liên Kiều, lại quay sang nhìn con trai … Hay lắm, tiểu tử, âm thầm làm cha rồi?
Những người khác cũng hướng ánh mắt “không thể tin được” về phía hai người.
Liên Kiều bị hành động đột ngột này của mọi người hù dọa, cô nuốt khan một ngụm nươc bọt, có chút khẩn trương trốn sau lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Có rồi? Có cái gì rồi? Cô sao nghe một chút cũng không hiểu?
‘Đến đây, Liên Kiều, ngồi xuống, không được đứng nữa. Đúng rồi, Lâm tỷ …’ Triển Sơ Dung vội vàng gọi quản gia.
Quản gia Lâm tỷ vội vàng bước lên cung kính cúi người: ‘Phu nhân, xin dặn dò!’
‘Lâm tỷ, từ hôm nay đồ ăn thức uống của Liên Kiều phải được chuẩn bị riêng, một ngày ba bữa cộng thêm bữa tối, toàn bộ đều phải phối hợp theo thực đơn dinh dưỡng, ta phải tự mình kiểm tra thực đơn, biết chưa?’ Triển Sơ Dung kỹ lưỡng dặn dò.
‘Da, phu nhân, xin yên tâm!’ Lâm tỷ cũng tràn đầy cao hứng đáp lời.
Hoàng Phủ Ngạn Tước quả thật hết ý kiến rồi, hắn thấp giọng nói: ‘Mẹ, mọi người hiểu lầm rồi, thực ra …’
‘Con đó, cái tên tiểu tử thối này, cái gì hiểu lầm với không hiểu lầm, chúng ta đều thấy hết cả rồi, con còn muốn giấu đến bao giờ? Được rồi, theo ý của mẹ con mà làm đi, còn nữa … từ hôm nay con nên dành nhiều thời gian hơn cho Liên Kiều đi, công ty sớm cũng đã đi vào quỹ đạo rồi con cũng nên thả lỏng một chút, chọn một ngày tốt, chúng ta cùng đi Mã Lai một chuyến!’ Hoàng Phủ Ngự Phong ngắt lời con trai, dùng giọng nói không cho phép cự tuyệt ra lệnh.
Hoàng Phủ Ngạn Tước day day huyệt Thái dương, hắn biết mình có giải thích bao nhiêu cũng vô dụng, nha đầu đáng chết này, lúc nào nôn ói không được, lại chọn ngay lúc này chứ.
Nghĩ đến đây, đôi mày của hắn lại chau lại: ‘Được rồi, Liên Kiều lúc nãy nôn ói, bây giờ chắc cũng không có khẩu vị gì, Lâm tỷ, tối nay nhớ giúp cô ấy chuẩn bị một phần ăn khuya, cha mẹ, hai người từ từ ăn!’
Nói xong liền kéo tay Liên Kiều đi ra khỏi phòng ăn.
‘A, Ngạn Tước tiểu tử này cũng có một ngày biết xấu hổ rồi, Ngự Phong, em thấy hôn lễ của con chúng ta chắc là nên tiến hành sớm hơn rồi!’ Triển Sơ Dung nhìn theo bóng hai người đã rời đi, tươi cười nói.
‘Ừm!’ Hoàng Phủ Ngự Phong cũng tán thành, gật đầu.
Bóng đêm đã tràn khắp “Hoàng Phủ”, ánh sao lấp lánh phối hợp với những đốm đom đóm nhấp nháy làm cho cả căn biệt thự “Hoàng Phủ” chìm trong ánh sáng huy hoàng mà lãng mạn.
Khi Hoàng Phủ Ngạn Tước từ phòng sách bước ra, hắn đẩy cửa phòng ngủ, nhất thời giật mình, chỉ thấy Liên Kiều như một đứa bé đang đứng trên chiếc giường rộng lớn của hắn búng lên búng xuống, giống như đang chơi bập bênh, chơi đến quên trời quên đất.
‘Nha đầu!’ Hắn thấp giọng rống, đem cả nỗi bực dọc cố nhịn cả một ngày theo tiếng rống này phát tiết ra.
Liên Kiều đang chơi đột nhiên bị tiếng rống làm cho giật nảy mình, bước hụt chân, suýt nữa thì ngã từ trên giường xuống, khi cô nhìn thấy hắn vẻ mặt tức giận đang đứng trước mặt mình, liền hung hăng giậm chân: ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh rống cái gì mà rống, em cũng không phải là bảy tám chục tuổi gì mà không nghe rõ lời anh nói? Với lại, ai cho anh vào đay? Đây là phòng của em mà!’ Cô chống hai tay lên eo, vẻ mặt rất cứng cỏi nhìn hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe lời này, suýt nữa thì tức đến hộc máu, hắn nhìn cô như nhìn người ngoài hành tinh …
‘Nha đầu, để anh nhắc nhỏ em một câu, đây là phòng của anh!’
‘Cắt …’ Liên Kiều bộ dáng không đồng ý ngồi xuống, tay vừa bóp bóp hai chân miệng chầm chậm thốt một câu: ‘Từ hôm nay anh ở phòng của khách, dù sao cả cái biệt thự này đều là của anh, phòng lại nhiều như thế …’
Ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên bị che mất một nửa, cô cảm nhận rất rõ ràng một luồng khí tức tràn đến, bất giác ngẩng đầu, lại nhìn thấy thân hình cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã phủ xuống, khiến cả người cô đều bị bao vây trong một phạm vi của riêng hắn.
Rất thông minh, Liên Kiều ngậm miệng lại, im lặng nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác, thân thể không ý thức co lại.
Một giây sau, đôi tay đặt trên eo cô khiến cho động tác của cô ngừng lại, vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước thâm thúy khiến cô không biết hắn đang nghĩ gì, ngay cả ánh mắt cũng trở nên rất thâm trầm …
‘Nha đầu, em nói cái gì? Nói lại lần nữa!’ Âm thanh trầm thấp mang theo một sự uy quyền khiến người ta phát run, mùi long diên hương nhàn nhạt bao phủ quanh người cô.
Liên Kiều cảm thấy cổ họng khô khốc, cô cẩn trọng bồi thêm một nụ cười: ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh … không phải nhỏ mọn vậy chứ, mà đây là do người nhà của ngươi sắp xếp nha, hơn nữa, em quả thật không có thói quen ngủ phòng khách mà, phòng của anh rất tốt, vừa lớn vừa sạch sẽ, tuy là hơi lạnh lẽo một chút nhưng em dù sao cũng rất thích!’
‘Sau đó thì sao?’ Vẻ mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước điềm tĩnh không nhìn ra một chút biểu tình khác thường nào khiến cho Liên Kiều không đoán được là hắn đang vui hay giận.
Cô lần nữa nuốt khan một ngụm nươc bọt, đôi mắt tím đảo quanh một vòng, vẻ mặt vô tội nói: ‘Cho nên anh chịu khó một chút, ngủ phòng khách đi, dù sao thì em cũng đã quyết định ngủ ở phòng này rồi!’
Nói xong cô ôm một chiếc gối vào lòng, tỏ rõ quyết tâm.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, không giận mà cười, hắn vươn tay, ngón tay thon dài lướt qua trên đôi gò má trắng trẻo của cô, dịu dàng như đang ve vuốt một báu vật, trên khóe môi khẽ câu lên một đường cong …
‘Nha đầu, em có biết mình đang đùa với lửa không?’ Giọng nói nhàn nhạt, trầm thấp du dương bên tai cô, đôi môi nóng bỏng như vô tình như cố ý quét qua má cô, hít lấy mùi hương thanh khiết của cô.
Hơi thở nam tính nóng hổi làm Liên Kiều ngạt thở, tim cô đột nhiên nảy mạnh một nhịp, trên mặt ráng đỏ đã lan đến mang tai, nhưng cô cực lực cưỡng bách bản thân, ấp a ấp úng hỏi: ‘Anh, anh … có ý gì?’
Nụ cười trên mặt hắn càng sáng lạn, trời sinh hắn khí chất vương giả nhưng lời nói ra lại hết sức mập mờ …
‘Nha đầu, anh cũng không có thói quen ngủ ở phòng khách. Cho nên …’
Chương 10: Ngây thơ đến ngu ngốc (1)
Liên Kiều cười càng “ngây thơ”, ngay cả trong lòng cũng vui đến nở hoa, ‘Hắc hắc, phàm chuyện gì cũng có lần đầu tiên mà, người ta là con gái, anh đường đường là một đại nam nhân, lý ra phải nhường em mới đúng, bằng không để người ta biết không phải sẽ cười anh không có phong độ sao, anh có thấy vậy không?’
Cô rất ngây thơ hỏi vặn lại hắn, nhưng trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước lại càng lộ rõ cô không có tâm cơ.
‘Anh thấy … em chắc vẫn còn chưa hiểu rõ ý anh!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng sáng lạn nhưng lại tỏa ra một chút tà ý, hắn cúi người càng sát Liên Kiều, từng câu từng chữ thốt ra: ‘Anh chỉ ngủ ở phòng này thôi!’
Một câu nói này làm Liên Kiều trợn mắt, đôi mắt màu tím nhìn trừng trừng hắn ‘Này, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh không phải là nhỏ mọn như thế chứ? Phòng ốc của anh nhiều như thế, tội gì cứ tranh với em làm gì? Dù sao em ngủ phòng này là chắc rồi!’ Cô bất khuất nói, một hề có ý rút lui.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe xong, trên mặt cũng không có chút giận dữ nào, hắn nhún nhún vai, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô, âm thanh trầm thấp mà vẫn giữ nguyên nét tao nhã như trước giờ …
‘Em hôm nay thật sự muốn ngủ ở đây?’
‘Nói nhảm, đương nhiên là muốn rồi, em lúc nãy đã nói rõ ràng lắm rồi, anh nghe không hiểu sao?’ Liên Kiều nhăn mặt, nhưng trên mặt không giấu được nụ cười đắc ý, cô thật không tin không thể đuổi tên kia đi được.
Nhưng Hoàng Phủ Ngạn Tước cũng không hề có ý rời đi, nghe câu nói của cô, trên mặt càng thoải mái, hắn cũng không nói gì, chỉ chầm chậm đưa tay cởi cúc áo sơ mi …
Từng chiếc từng chiếc cúc được cởi ra, từ từ lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Nhìn thấy hành động kỳ lạ của hắn, Liên Kiều quả thật ngơ ngác, cô giống như người gỗ thẫn thờ nhìn hắn, cho đến khi hắn cởi áo sơ mi ném qua một bên lúc đó mới hiểu…
‘Này … Hoàng Phủ Ngạn Tước … anh … anh làm gì vậy?’ Liên Kiều chỉ vào hắn, ấp a ấp úng nói.
Nhưng ấp úng thì cứ ấp úng nhưng cô vẫn là một “sắc nữ” danh xứng với thực, ánh mắt dán vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
Trời ạ, soái ca không hổ là soái ca nha, ngay cả động tác cởi áo cũng mê người như thế, mà quan trọng hơn là lồng ngực hắn, rộng rãi mà rắn chắc mang đến cảm giác an toàn như thế, làn da màu đồng lại mang đến một sự hấp dẫn như thế, vừa nhìn đã biết là kết quả của nhiều năm chăm chỉ rèn luyện.
Hoàng Phủ Ngạn Tước không khó nhận ra ánh mắt “háo sắc” của cô, trong lòng không khỏi buồn cười, nha đầu này đúng là trời không sợ đất không sợ, được, vậy hắn càng muốn thử xem cô “kiên cường” đến mức nào.
Nghĩ đến đây, hắn cố ý không thèm trả lời câu hỏi của cô, một tay nhẹ tháo dây nịt, rất nhanh dây nịt cũng cởi ra, sau đó chiếc quần dài được cắt may thủ công cao cấp cũng được cởi xuống ..
‘Ai …’ Liên Kiều hô to một tiếng, miệng há to, đôi mắt màu tím vì một màn trước mắt mà càng trợn to, cả ngón tay đang chỉ về phía hắn vì hưng phấn cũng run run.
‘Hoàng Phủ Ngạn Tước, cơ thể của anh quả thật là siêu cấp đẹp nha!’ Trời ạ, lần này ở cự ly gần như thế nhìn rõ khiến cô kích động đến tim cũng sắp vọt ra ngoài, thân thể đẹp, đôi chân lại vừa dài vừa hữu lực.
Lần trước ở hồ bơi cô chưa kịp nhìn kỹ thì hắn đã khoác áo choàng tắm lên che mất tầm nhìn của cô, lúc dạy bơi cũng bởi vì cô quá chuyên tâm tập luyện cho nên cũng không nhìn rõ cơ thể hắn, còn hôm nay, cũng coi như là đại khai nhãn giới rồi.
Tiếng kêu mừng rỡ của Liên Kiều lại làm cho Hoàng Phủ Ngạn Tước áo não không thôi, hắn vốn chỉ muốn hù dọa cô nhóc này dù sao hắn cũng không phải cố tình dùng hành động này để câu dẫn sự chú ý của con gái, nào ngờ … nào ngờ phản ứng của nha đầu này nằm ngoài dự liệu của hắn, không ngờ cô lại có hứng thú nhìn cơ thể của mình như vậy??
Đây quả là chuyện khiến hắn quá bất ngờ!
Có nhầm lẫn không vậy? Chiêu này đối với cô nhóc này lại không có chút tác dụng nào?
Vẻ mặt áo não, Hoàng Phủ Ngạn Tước cầm lấy áo ngủ bên khoác lên người, lại nhìn sang Liên Kiều thấy vẻ mặt thất vọng của cô, hắn không kìm được một nụ cười khổ.
Hắn, đường đường là tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt không ngờ hôm nay lại lưu lạc đến bước này, phải dùng phương thức như vậy để giành một chỗ ngủ? Cùng một cô nhóc tranh một cái phòng ngủ?
Chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định khiến ai cũng cười đến rớt răng.
Liên Kiều chu miệng nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước đã mặc áo ngủ xong xuôi, vẻ mặt rất không vui, lầm bầm: ‘Cái gì mà, dù sao cũng vậy, để em nhìn thêm một chút nữa cũng có mất miếng thịt nào đâu, đúng là nhỏ mọn!’
‘Em nói cái gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên ghé sát người vào cô, làm bộ như không nghe rõ.
Liên Kiều nào dám nói thêm gì, cái gối trong lòng càng ôm chặt hơn.
‘Nha đầu …’ Hắn dài giọng, mùi hương dễ chịu từ người hắn vẫn quấn quýt lấy cô, mùi long diên hương vì ở cự ly gần mà càng nồng đậm.
‘Hả, làm gì vậy? Anh đến gần em thế làm gì?’ Gương mặt Liên Kiều chợt đỏ bừng lên, không biết tại sao, mỗi lần hắn đến gần, tim cô liền đập nhanh như vậy, giống như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn thấy vẻ sợ hãi trên mặt cô, trong lòng ngược lại dễ chịu một chút, hắn cố tình ép xuống gần hơn, cho đến khi hoàn toàn ép cô vào sát lồng ngực mình mới nói thầm bên tai cô: ‘Nha đầu, em có biết lúc này trong biệt thự này chỉ còn lại anh và em thôi không?’
‘Anh với em hai người? Liên Kiều nhất thời không hiểu ý tứ trong câu nói của hắn, ngẩn ngơ một chút mới phản bác lại: ‘Cắt, gạt người, thế nào mà chẳng có người làm chứ?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước trên môi vẫn treo nụ cười: ‘Chẳng lẽ em không biết không có sự cho phép của anh, không có ai dám đi vào đây sao?’
Nói xong hắn ý vị thâm trường nhìn cô gái trong lòng, nhìn không chớp mắt như muốn theo dõi phản ứng của cô.
Nhưng …
‘Ý anh là sao?’ Liên Kiều vẫn ngơ ngác hỏi, đôi chân mày xinh đẹp vì không hiểu mà khẽ cau lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...