‘Tử Tranh, đến nơi rồi, có muốn anh …’
Khi xe dừng trước chung cư nơi Sầm Tử Tranh ở, Thư Tử Hạo xoay người nhìn về phía Sầm Tử Tranh đang ngồi ở ghế lái phụ thì mới phát hiện ra cô đang ngủ say sưa.
Xem ra cô thật sự mệt quá rồi bằng không sao lại ngủ say đến thế chứ.
Thư Tử Hạo không nỡ gọi cô dậy, hắn dịu dàng nhìn cô gái đang ngủ rất say kia, tình ý trong ánh mắt lúc này hoàn toàn không hề che dấu.
Ánh trăng bàng bạc chiếu nghiêng trên gương mặt xinh đẹp của cô, dưới ánh trăng làn da cô nhìn càng trắng sáng, không một chút tì vết, đôi mi thật dài như hai cánh quạt nhỏ đang rũ xuống, làn môi anh đào cong nhẹ, xem ra là đang mơ một giấc mộng đẹp.
Không kìm được lòng, ngón tay thon dài của hắn vuốt nhẹ lên gương mặt mịn màng của cô, trong mắt Thư Tử Hạo tràn đầy tình ý, người con gái đáng yêu này, cô có biết bao nhiêu năm qua, giấc mộng đẹp nhất của hắn chính là cô không? Mà giấc mộng này, hắn tình nguyện mãi không tỉnh lại.
Gương mặt an tường trong giấc ngủ ngọt ngào khiến hắn yêu mến không nỡ rời tay, giống như bị một loại ma thuật điều khiển, ngón tay của Thư Tử Hạo nhẹ trượt xuống đôi môi hồng nhuận của cô, âu yếm vuốt ve sau đó hắn từ từ khuynh người xuống …
Một mùi hương con gái thanh mát hòa quyện với hơi thở nam tính rồi tản mát trong xe, hắn càng lúc càng gần với đôi môi hồng nhuận của cô, lại có cảm giác như càng lúc càng gần với tim cô …
Nhưng chính ngay thời khắc Thư Tử Hạo đặt môi mình lên môi cô thì Sầm Tử Tranh chợt ậm ừ một tiếng, chừng như có chút không thoải mái, cô chậm rãi mở mắt ra.
Mà Thư Tử Hạo ngay lúc cô mở mắt ra đó cũng ngồi thẳng dậy, trong lòng không khỏi thầm chán ghét chính mình.
‘Thật ngại quá, em vừa nãy ngủ quên mất phải không?’ Sầm Tử Tranh lúc này mới nhận ra xe đã đậu ở chung cư nhà mình, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng.
‘Bận rộn cả một ngày chắc là em mệt lắm rồi phải không? Tối nay nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai sau khi kết thúc buổi công bố thời trang nam, anh nghĩ giới truyền thông càng có nhiều vấn đề muốn hỏi em!’ Thư Tử Hạo chu đáo giúp cô cởi dây an toàn, đau lòng nói.
Có trời mới biết trải qua những giãy dụa trong nội tâm của mình hắn rốt cuộc cũng nén xuống được nỗi xúc động muốn ôm chầm lấy cô.
Sầm Tử Tranh xoa xoa hai vai, giọng đầy cảm kích nói: ‘Tử Hạo, cám ơn anh đưa em về nhà!’
Hôm nay Thư Tử Hạo đã ở bên cạnh cô suốt một ngày, giúp cô không ít việc khiến cô càng thấy ngại ngùng.
Thư Tử Hạo cố ý làm ra vẻ tức giận, nói: ‘Tử Tranh, nếu như em còn nói với anh mấy câu khách sáo như vậy nữa thì anh sẽ giận thật đấy!’
Sầm Tử Tranh nghe hắn nói vậy, tâm trạng ngượng ngùng cũng được thả lỏng đôi chút, cô cầm túi xách lên, cười nói: ‘Tử Hạo, anh cười nhìn đẹp hơn nha!’
Nói xong cô mở cửa xe nhưng trước khi cô chào tạm biệt hắn thì Thư Tử Hạo đã gọi cô lại: ‘Tử Tranh …’ Nét mặt hắn như có gì muốn nói lại thôi, bàn tay thuận thế nắm lấy tay cô.
Sầm Tử Tranh chần chừ một chút sau đó mở cửa xe, nhẹ giọng hỏi: ‘Tử Hạo, anh có chuyện muốn nói với em sao?’
Trong mắt Thư Tử Hạo xẹt qua một tia phức tạp sau một lúc chần chừ rốt cuộc hắn cũng cất lời: ‘Tử Tranh, từ lúc em quyết định hợp tác với anh để phát triển thị trường thời trang nam giới, có phải em đã quyết định quên hắn sao?’
Giọng của hắn rất nhẹ nhưng lại khiến cả người Sầm Tử Tranh run lên, nụ cười nhàn nhạt trong chớp mắt như đông cứng lại trên môi cô.
‘Tử Tranh, anh biết muốn em quên đi một người là chuyện không dễ dàng, chỉ là anh rất muốn biết, anh cách hạnh phúc còn bao xa, anh muốn bảo vệ em, che chở em, cho em hạnh phúc cả đời!’
Thư Tử Hạo nhẹ nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay mình, giọng vừa nhỏ vừa nhẹ nhưng ánh mắt nhìn cô thì như sáng ngời, tản mát ra một luồng ánh sáng khiến người ta lóa mắt.
‘Tử Hạo …’
Lòng Sầm Tử Tranh có chút xao động, nhưng trong ánh mắt mờ mịt thoáng hiện một chút hoảng loạn: ‘Em nghĩ, đồng ý hợp tác với anh cùng Cung Quý Dương là hai chuyện khác nhau, tình cảm và công việc em phân biệt rất rõ ràng, còn về Cung Quý Dương, em không muốn nhắc đến nữa!’
‘Vậy thì nói về hai chúng ta đi!’ Tâm tình Thư Tử Hạo có chút kích động, hắn đã đợi cô bao nhiêu năm rồi, hắn không muốn buông tha cho bất cứ cơ hội nào.
‘Tử Hạo …’ Sầm Tử Tranh không khó nhận ra tình ý trong mắt hắn, trên mặt cô lộ ra vẻ không được tự nhiên.
‘Tử Tranh, anh biết tám năm trước em cũng từng thích anh, điểm này em không thể gạt được anh. Vậy tám năm sau thì sao? Anh không muốn giống như xem em như em gái như bác gái đã từng nhắc đến, anh muốn em thuộc về anh!’ Thư Tử Hạo thấp giọng nói, giọng nói không dấu được sự khổ sở.
‘Tử Hạo, anh … sao anh lại phải khổ thế chứ? Em không đáng cho anh làm vậy đâu!’
Trong mắt Sầm Tử Tranh xẹt qua một tia đau lòng, nếu như không có Cung Quý Dương, tám năm trước nói không chừng cô và hắn đã ở bên nhau rồi, chỉ là … tám năm qua cảnh còn người mất, mọi việc đã thay đổi.
‘Xứng đáng!’ Thư Tử Hạo trả lời một cách kiên định.
Sự kiên định của hắn càng làm nội tâm Sầm Tử Tranh kinh hoảng, càng có chút luống cuống không biết làm sao nhìn hắn, đối với chuyện này cô tuy rằng muốn trốn tránh nhưng rõ ràng là có quá ít kinh nghiệm.
‘Tử Tranh, tấm lòng của anh chắc em đã rõ, anh cũng không muốn ép em có bất kỳ quyết định nào, anh chỉ muốn mang đến niềm vui cho em mà thôi!’ Thư Tử Hạo không kìm được lòng đưa tay vuốt nhẹ gương mặt cô, dịu dàng nói.
Đôi mắt đen của hắn trong bóng đêm càng sáng lóa động lòng người mà phần tình ý trong đó hoàn toàn không chút che dấu mà triển lộ ra hết.
Sầm Tử Tranh có chút mờ mịt vô thố, cô rũ mắt cố che đi sự mâu thuẫn trong mắt mình.
Thư Tử Hạo cũng không miễn cưỡng cô bởi vì hắn sợ nếu mình quá nóng nảy có thể sẽ dọa đến cô.
‘Được rồi, Tử Tranh, anh biết lúc này không nên phân tán tinh thần của em, như vậy đi, đợi buổi công bố kết thúc, anh đi du lịch với em một chuyến cho khuây khỏa nhé!’
‘Đi du lịch cho khuây khỏa?’ Sầm Tử Tranh nghe câu nói này của hắn mới chợt nhận ra mình đã rất lâu chưa được đi ra ngoài chơi một chuyến cho thoải mái.
Thư Tử Hạo lấy từ trong áo vest ra hai vé máy bay, lấy ra một vé nhét vào tay cô.
‘Vé máy bay anh cũng đã lấy rồi, chỉ cần em gật đầu chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào!’
Nhìn tấm vé máy bay trong tay, Sầm Tử Tranh im lặng không nói, cô biết Thư Tử Hạo muốn cô nhận lấy, đâu chỉ là một tấm vé máy bay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...