Bệnh viện St. Hoxton, New York vẫn giống hệt như ngày hôm qua, yên tĩnh, sạch sẽ và thoang thoảng hương hoa, bất chợt một tràng tiếng bước chân gấp gáp phá vỡ không gian yên tĩnh.
Cửa phòng giải phẫu vẫn đóng chặt, bên trong chính là đang quyết định sự sinh tử của một con người, chỉ nghĩ đến điều này đã đủ khiến người ta thật không thoải mái.
Khương Tĩnh Nghiên người gầy rộc hẳn đi đang ngồi bất động nơi hàng ghế chờ ngoài cửa phòng giải phẫu, trong mắt chỉ có tuyệt vọng và lo lắng.
'Tĩnh Nghiên ... Tĩnh Nghiên ...'
Khi Sầm Tử Tranh nhận được điện thoại của bệnh viện đánh đến thông báo tin tức, cô gần như là một đường điên cuồng chạy đến đây, khi nhìn thấy Khương Tĩnh Nghiên rầu rĩ cuộn mình nơi ghế chờ, cô vội chạy đến.
'Tĩnh Nghiên ...'
Sầm Tử Tranh đau lòng ngồi xuống bên cạnh bạn, giọng lo lắng hỏi: 'Bác trai ... Bệnh của bác trai sao đột nhiên lại trở nặng được chứ?'
Đây là điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô. Bác sĩ George là bác sĩ chuyên khoa tim mạch cực kỳ nổi tiếng và có uy tín, lúc đó cũng là ông đảm bảo bệnh tình của bác Khương sẽ sớm được điều trị khỏi. Bây giờ sao lại thế này chứ?
Khương Tĩnh Nghiên mấp máy môi, gương mặt xinh đẹp giờ đã tiều tụy đến không chịu nổi.
Sầm Tử Tranh ấn vai ra hiệu cho cô ngồi xuống còn mình thì đứng dậy đi về phía phòng giải phẫu như muốn dò xem tình hình.
Ngoài hành lang tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có ánh đèn màu đỏ nhấp nháy nơi phòng phẫu thuật là dấu hiệu duy nhất cho thấy còn sinh mệnh.
Qua rất lâu sau đó đèn phòng giải phẫu chợt tắt, Sầm Tử Tranh nhìn thấy liền không nhịn được một cơn rùng mình ...
Cửa phòng giải phẫu chợt bị đẩy ra, bác sĩ George cùng hai bác sĩ trợ thủ khác bước ra, trên mặt không dấu được vẻ mệt mỏi.
'Bác sĩ George, bệnh nhân thế nào rồi?'
Sầm Tử Tranh thấy ông liền chạy vội đến, lo lắng hỏi.
Câu hỏi của cô như đánh động đến Tĩnh Nghiên, lúc này cô mới có p hản ứng, đứng bật dậy, trên mặt Khương Tĩnh Nghiên cũng đầy vẻ lo lắng hỏi: 'Bác sĩ, ba tôi ... ba tôi ...'
Bác sĩ George thở dài một tiếng, đưa tay tháo khẩu trang xuống sau đó nhìn Sầm Tử Tranh rồi nhìn Khương Tĩnh Nghiên bằng ánh mắt phức tạp cuối cùng mới nhẹ lắc đầu nói: 'Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức ...'
Gì chứ???
Khương Tĩnh Nghiên nghe vậy cả người lập tức lảo đảo, chỉ có thể chống tay lên tường để đừng ngã xuống, sắc mặt thoáng chút trắng bệch.
Sầm Tử Tranh rõ ràng là cũng không dự đoán được tình huống này, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự khó tin, cô sửng sốt một hồi mới thì thào hỏi: 'Bác sĩ, vừa rồi lời ông nói ... là ý gì?'
Cái gì gọi là "cố gắng hết sức"? Chẳng lẽ ...
Bác sĩ George nhìn cô, chậm rãi nói: 'Ông Khương đã mất rồi!'
'Ba ơi ....'
Lời của bác sĩ George chưa dứt thì đã nghe một tiếng kêu thê lương phát ra từ phía Tĩnh Nghiên, cô loạng choạng bước đến trước mặt ông, nước mắt đã thấm ướt mặt ...
'Không thể nào? Ba tôi sẽ không ... sẽ không ..., bác sĩ, không phải ông đã nói có thể chữa khỏi căn bệnh này sao? Sao lại như thế chứ? Tại sao?'
Tâm tình của cô lúc này vừa kích động vừa hoảng loạn, không thể nghi ngờ gì, tin tức này đối với Khương Tĩnh Nghiên mà nói là một tiếng sét giữa trời quang!
Thực ra không chỉ có Tĩnh Nghiên kích động mà Sầm Tử Tranh cũng thật khó tiếp nhận. Cô nhìn bác sĩ George, chờ ông cho mình một câu trả lời.
Bác sĩ George đỡ Tĩnh Nghiên ngồi xuống rồi nói: 'Tôi có thể hiểu được tâm tình của hai người. Khi vừa đón nhận ca bệnh của ông Khương, đúng là tôi cho rằng chỉ cần giải phẫu phối hợp với điều trị bằng thuốc thì có thể chữa khỏi nhưng về sau mới phát hiện, tuổi tác của ông đã cao thêm vào đó thể chất vốn vôn tốt, biến chứng của bệnh thì càng lúc càng nặng. Lúc đó vì để giảm bớt đau đớn cho ông, chúng tôi quyết định dùng thuốc để tiến hành trị liệu nhưng sau đó mới nhận ra thuốc đã không có tác dụng gì nhiều. Hôm nay bệnh tình phát tác cũng là khó tránh. Nghiêm túc mà nói, bệnh của ông Khương không chỉ là bệnh tim mà là nhiều căn bệnh cùng tấn công một lúc!'
'Không ... không ...'
Khương Tĩnh Nghiên đau khổ gào lên, cô dùng hết sức lắc đầu như muốn dùng hành động này chối bỏ thực tế, cô không tin, cũng không dám tin cha mình đã ra đi, cô không tin từng người thân của mình lần lượt bỏ cô mà đi để lại cô cô độc trên cõi đời.
Tiếng khóc đau đớn ai oán vang trong bệnh viện, Sầm Tử Tranh rũ hàng mi dài, giờ phút này cô cũng thấy thương cảm thay cho Khương Tĩnh Nghiên và cho chính mình. Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ ông trời cứ muốn cô phải sống trong áy náy cả đời hay sao? Cả một cơ hội để bù đắp cũng không chịu cho cô sao?
Ông trời ơi, ông làm thế cũng không khỏi quá tàn nhẫn rồi!
Mất một lúc Sầm Tử Tranh mới tỉnh táo lại ...
'Bác sĩ, cám ơn ông luôn tận tâm tận lực cứu chữa. Xin ông yên tâm, tôi sẽ chiếu cố và an ủi cô ấy!'
Bác sĩ George gật đầu: 'Có vấn đề gì cứ trực tiếp đến tìm tôi!'
Sầm Tử Tranh gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời.
Đợi các bác sĩ đi rồi cô mới ngồi xuống bên cạnh Khương Tĩnh Nghiên, nhẹ nhàng khoác tay lên vai cô nói: 'Tĩnh Nghiên, bạn phải nghĩ thoáng một chút, trước mắt điều cần làm là lo chuyện hậu sự cho bác trai. Mình biết bạn rất khổ sở, cũng sẽ cảm thấy thiếu đi chỗ dựa, mình là bạn của bạn, chuyện của bạn cũng là chuyện của mình. Mình nhất định sẽ giúp bạn, sẽ không để bạn cô đơn một mình đâu!'
Tiếng khóc của Tĩnh Nghiên nghe thật đau lòng, tiếng khóc như đứt gan đứt ruột khiến Sầm Tử Tranh không khó cảm nhận được sự bất lực và yếu ớt của bạn mình.
Nhưng lời của Sầm Tử Tranh vừa dứt thì Khương Tĩnh Nghiên đã ngẩng đầu lên, gương mặt đẫm nước mắt nhưng giọng nói lại lạnh đến nỗi khiến Sầm Tử Tranh phát run...
'Thế này cô vừa lòng rồi chứ?'
Câu nói khiến Sầm Tử Tranh nhất thời ngẩn người sửng sốt, cô kinh ngạc nhìn người bạn đang ngồi trước mặt, có chút không rõ ràng Tĩnh Nghiên nói vậy là có ý gì.
'Tĩnh Nghiên, bạn ...'
'Hừm ...'
Khương Tĩnh Nghiên cười một cách tuyệt vọng, 'Sầm Tử Tranh tôi nói cho cô biết, tôi không cần sự thương hại của cô, cũng không cần sự giúp đỡ của cô. Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cô đi đi!'
'Tĩnh Nghiên!' Sầm Tử Tranh đứng bật dậy, cao giọng gọi ...
'Từ đầu đến cuối những gì mình làm đều không phải bởi vì lòng thương hại, sở dĩ mình muốn giúp bạn là vì tình bạn giữa chúng ta .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...