Tứ Đại Tài Phiệt: Đăng Ký Kết Hôn Trễ

Tuyết vẫn rơi đầy trời, hơn nữa càng lúc càng dày, suốt đoạn đường Cung Quý Dương đều trầm mặc không nói, chừng như đang tập trung hết tinh thần lái xe vậy.

'Quý Dương ...'

Sầm Tử Tranh nhìn về phía Cung Quý Dương gọi nhưng vừa nhìn thấy gương mặt âm trầm của hắn, lời vừa đến miệng chỉ đành cứng rắn nuốt xuống.

Cung Quý Dương nghe tiếng cô gọi, chỉ khẽ nhếch môi: 'Nói!'

Chỉ đơn giản một chữ, tuy giọng nói nghe ra rất điềm tĩnh nhưng Sầm Tử Tranh lại không khó nhận ra sự tức giận ngấm ngầm. Hắn đang tức giận, cô không nhìn nhầm, hắn quả thực đang tức giận.

'Thôi bỏ đi, cũng không có gì!'

Suy nghĩ một hồi, Sầm Tử Tranh vẫn là quyết định không nói. Lúc này chắc là không nên tùy tiện nói cái gì thì tốt hơn!

Xe bất chợt bị thắng gấp rồi dừng hẳn lại, trong đêm tối yên tĩnh, tiếng thắng xe nghe thật chói tai.

'Aaa...'

Sầm Tử Tranh kinh hãi kêu thất thanh, một tay cô theo bản năng nắm chặt tay nắm nơi cửa xem.


Lúc này Cung Quý Dương chợt xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi của Sầm Tử Tranh, đôi mắt tà tứ hơi mị xuống, tay nhẹ vuốt ve làn da nõn nà của cô ...

'Em đang sợ sao?'

Trong giọng nói trầm thấp mang theo một chút không vui, ngay cả gương mặt anh tuấn cũng không dấu được vẻ bất mãn.

Ngón tay thuôn dài mang theo độ ấm cao dọa người lướt trên gương mặt xinh đẹp có chút lạnh băng của cô khiến cho cô khẽ run lên, sau phút sửng sờ cô nở nụ cười dịu dàng: 'Quý Dương, anh sao vậy? Còn đang giận em sao? Vẻ mặt anh như vậy đúng là khiến em rất sợ!'

Hắn có phải hiểu lầm gì hay không?

Nhìn người phụ nữ trước mặt đang cười tươi tắn như một đóa hoa bách hợp đang nở rộ, hắn chợt liên tưởng, có lẽ hôm nay khi hắn điên cuồng tìm kiếm cô trên khắp đường lớn hẻm nhỏ thì cô lại ngồi đối diện với Thư Tử Hạo, tươi cười rạng rỡ như thế này thì tim hắn chợt thắt lại.

'Tranh Tranh, từ lúc nào thì em bắt đầu sợ ngồi xe với anh rồi?'

Chừng như bất mãn với câu trả lời của cô, bàn tay Cung Quý Dương vốn đang vuốt ve mặt cô chợt dời xuống chiếc cằm nhỏ xinh xắn nâng lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình ...

'Quý Dương, anh hiểu lầm rồi. Em không có ý này ...'

Thấy trong mắt hắn dâng lên một nỗi âm trầm, trong lòng cô không khỏi hoảng hốt, vội lên tiếng giải thích.

'Ồ?' Cung Quý Dương không giận mà cười, 'Xem ra cô vợ nhỏ của anh không đồng ý với cách nói của anh!'

Nụ cười của hắn khiến Sầm Tử Tranh hơi sợ. Sống với nhau lâu cô biết, hắn cười càng vô hại thì lại càng nguy hiểm.

Cô không kìm được rùng mình một cái, bảy năm qua, từ khi kết hôn đến giờ Cung Quý Dương đối xử với cô nhất mực ôn hòa, cái loại cảm giác xa lạ mày áp bức này khiến cô nhất thời khó mà thích ứng được.

'Quý Dương ...'

Sầm Tử Tranh vô ý thức liếm đôi môi khô rang, để mặc bàn tay hắn chậm rãi dời từ cằm xuống cổ rồi xuống đến xương quai xanh xinh đẹp.

'Hôm nay tại em cả, khiến cho anh lo lắng như vậy thực có lỗi. Thực ra em chỉ vô tình gặp được Tử Hạo thôi. Em ...'

Lời của cô còn chưa nói hết thì ngón tay thon dài của Cung Quý Dương đã đặt trên môi cô, trong đôi mắt đen toát ra một tia phức tạp khiến người ta khó mà nắm bắt ...


'Tranh Tranh, hôn anh!'

Hắn trầm giọng lên tiếng, không phải là thỉnh cầu mà là một mệnh lệnh không cho phép người nghe cự tuyệt.

Sầm Tử Tranh không chút do dự, trong đôi mắt trong veo tràn đầy tình ý, cô hơi nhón người, đôi tay vòng qua cổ hắn sau đó đôi môi anh đào phủ lên đôi môi mỏng cương nghị của hắn, chiếc lưỡi thơm tho chủ động khiêu khích hắn ...

Thân hình cao lớn của Cung Quý Dương chợt run khẽ, trong cổ họng bật ra một tiếng rên rỉ khó nhịn, hô hấp cũng trở nên nặng nề nhưng rất nhanh, hắn biến bị động thành chủ động, cuồng dã cắn mút chiếc miệng nhỏ của cô, tay nhẹ ấn một cái để cho chiếc ghế cô đang ngồi từ từ ngả xuống ...

Chiếc ghế rất nhanh đã trở thành một chiếc giường nhỏ đầy tính ái muội ...

Không khó cảm nhận được sự biến hóa rõ rệt nơi người đàn ông, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt đen dấy lên một ngọn lửa dục vọng như muốn lập tức thiêu cháy Sầm Tử Tranh.

Không để cho cô có chút thời gian thích ứng nào, bàn tay hắn đã thuần thục trượt vào trong áo cô, cởi bỏ khóa cài của chiếc áo ngực rồi bàn tay hùng hậu nóng rực trực tiếp phủ lên gò ngực đầy đặn của cô.

'Quý Dương ...'

Sầm Tử Tranh tưởng chừng có thể nghe được tiếng tim mình đập kịch liệt trong lồng ngực, rất nhanh khiến cho toàn thân cô nóng ran, chỉ có điều ...

Mơ hồ níu chặt lấy bàn tay không an phận của Cung Quý Dương, cô gấp gáp nói: 'Đừng, đừng ở đây ...'

Hắn điên rồi sao?

Chẳng lẽ hắn định ở trong xe muốn cô?


Đây chẳng phải là Cung Viên, đây là đường cái. Tuy lúc này đã khuya, đường vắng người thưa hơn nữa tuyết bay mờ mịt nhưng cô vẫn cảm thấy đây không phải là một hoàn cảnh thích hợp cho chuyện vợ chồng.

Cung Quý Dương môi câu lên một nụ cười, thẳng thừng nói: 'Anh muốn em chứng minh cho anh thấy em yêu anh nhiều bao nhiêu!'

Miệng nói tay vẫn không ngừng trượt xuống dưới cho đến khi tiếp xúc với vòng mông đầy đặn của cô, khiến cô cảm nhận rõ ràng trong lòng hắn có bao nhiêu xao động ...

Cảm giác cứng rắn chống đỡ nơi đó khiến Sầm Tử Tranh thở rút một hơi, bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lấy tay hắn, trên gương mặt xinh đẹp mang đầy vẻ khẩn cầu ...

'Quý Dương, đừng ở đây ... Em rất yêu anh nhưng ... cũng đâu cần dùng cách này để biểu đạt chứ!'

Hắn sao thế nhỉ?

Trước đây Cung Quý Dương rất nghe lời cô, dịu dàng ân cần, sao tối nay lại như biến thành một người khác vậy?

Nếu như nói là hắn đang giận Thư Tử Hạo thì ít ra cũng phải nghe cô giải thích mới được chứ.

Dường như Cung Quý Dương không hề có ý định buông tha cho cô, hắn đem cô áp xuống dưới thân, hơi thở đầy nam tính không ngừng phất qua bên tai cô ...

'Bấy nhiêu năm qua chúng ta đã thử qua nhiều cách, làm sao có thể thiếu kích tình trên xe chứ!'


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui