Cung Quý Dương nghe con trai nói như vậy, đôi mày không khỏi chau lại ...
'Con trai, ý của con là, Triệt Nhi hắn ... đang ở Mỹ sao?'
Sao lại thế được chứ? Hai ngày trước hắn còn nghe nói cả nhà Lăng Thiếu Đường đã đi Hy Lạp, sao Lăng Triệt lại có thể ở Mỹ được chứ?
Trên gương mặt nhỏ nhắn của Cung Liệt Thiên lộ ra vẻ kiêu ngạo, hắn gật đầu: 'Đương nhiên rồi, con với Lăng Triệt đã hẹn xong cả rồi, hắn sao dám thất hứa chứ?'
'Nhưng chú Lăng của con nói cả nhà đã đi Hy Lạp rồi mà!'
Cung Quý Dương thấy mình phải nhắc con chuyện này, thuận tiện sờ đầu con trai ... không có phát sốt nha, sao lại nói chuyện hồ đồ thế?
'Ba à, con không có bệnh mà. Lăng Triệt thực sự đang ở Mỹ. À, không phải, phải nói là Lăng Triệt vì con mà lén ngồi máy bay trở về Mỹ. Con đương nhiên biết hắn đi Hy Lạp, sau đó hỏi hắn có phải là sợ nên muốn thất hẹn không, sau đó ... hắn tự đáp máy bay trở về!' Cung Liệt Thiên đường hoàng giải thích nguồn cơn cho Cung Quý Dương.
Nghe con nói xong hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh ...
Trẻ con bây giờ thế nào mà đứa sau lại to gan hơn đứa trước chứ? So với bọn hắn lúc nhỏ dường như còn to gan hơn nhiều.
Làm ơn, Lăng Triệt nói thế nào vẫn còn là một đứa nhỏ, thật không biết hắn làm cách nào mà trốn lên máy bay được. Với lại ... tên Lăng Thiếu Đường kia nếu như biết con trai mình mất tích liệu có phát điên hay không?
Cung Quý Dương vô lực lắc đầu, 'Thế Lăng Triệt đâu?'
'Đang ở trường đua đó! Thiên Nhi vừa mới nói cho ba nghe rồi mà. Ba à, Lăng Triệt thích chơi với bọn con, hắn nói Lăng Lạc là con gái, hắn không thích cùng Lăng Lạc chơi búp bê mà!'
'Thiên Nhi, con thật là lắm trò. Lỡ như trên đường Triệt Nhi gặp phải chuyện gì thì sao? Lúc đó ba biết ăn nói thế nào với chú Lăng đây?' Cung Quý Dương toát mồ hôi lạnh, hắn dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, lễ Giáng Sinh này nhất định sẽ rất náo nhiệt.
Lăng Triệt đứa bé kia thực đúng là có duyên với hắn. Từ nhỏ Lăng Triệt đã thích những chiếc xe mà Cung Quý Dương cải tạo hơn nữa vừa gặp được người cha nuôi này là bám riết không buông.Từ khi Cung Liệt Thiên hiểu chuyện, Lăng Triệt xem như là có bạn cùng chơi mới, có lẽ chịu sự ảnh hưởng của hắn mà hai đứa bé đều thích đua xe vì vậy Lăng Triệt thỉnh thoảng lại trốn nhà đi chơi mà Cung Viên chính là điểm đến thường trực của thằng bé.
Nhưng những lần trốn nhà trước cũng không quá đáng như lần này, đứa nhóc kia lại dám vì cuộc hẹn với Thiên Nhi mà một mình lén ngồi máy bay từ Hy Lạp về Mỹ, chuyện này Cung Quý Dương không hề nghĩ đến.
Từ khi bốn người họ lần lượt cưới vợ sinh con, tuy trong lòng rất không nỡ nhưng vẫn không thể không chia lìa bởi đời thứ ba của tứ đại tài phiệt từ năm năm tuổi bắt đầu sẽ được đưa đến tổ chức chịu huấn luyện đặc biệt, chịu đựng hiện thực tàn khốc nhất giống như bọn họ lúc nhỏ.
Nhưng nếu phải so sánh, có thể nói những đứa bé này có được đãi ngộ tương đối không tệ, ít ra còn có thể trở về nhà thăm cha mẹ và người nhà nhưng sự nghiêm khắc của chương trình huấn luyện đặc biệt vẫn giống hệt như xưa.
Đây là vận mệnh không thể tránh khỏi của đời sau của tứ đại tài phiệt, nói trắng ra là để những đứa trẻ sớm một chút hiểu được nỗi khổ, người chịu được nỗi khổ trong những nỗi khổ thì mới có thể trở thành người tài giỏi được. Thân là đời sau của tứ đại tài phiệt, bọn trẻ phải trải qua huấn luyện thân thể nghiêm ngặt thì mới có thể có ý chí kiên định, tinh thần minh mẫn mà chịu đựng những áp lực của thương trường.
Có lẽ là như vậy nên hành vi của hai đứa trẻ này mới to gan lớn mật và thành thục như vậy.
Cung Liệt Thiên nghe vậy cười thật ngọt: 'Sự thực đã chứng minh hắn không có chuyện mà!'
Cung Quý Dương chỉ còn cách lắc đầu.
'Ba à, cho chúng con đến đó đi. Ba làm trọng tài phân xử được không? Thiên Nhi còn muốn theo ba học kỹ thuật lái xe đua mà, được không? Chúng ta về nhà trễ một chút thôi!'
Cung Liệt Thiên thấy cha không nói gì, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ vẻ dè dặt, đôi tay nhỏ vòng qua cổ cha, trong giọng nói nghe rõ có chút làm nũng.
'Thật là bó tay với hai đứa tiểu quỷ con. Nói rồi đấy nhé, chỉ đua một vòng thôi bằng không bị mẹ con phát hiện ra, ngay cả ba cũng sẽ bị mắng!' Cung Quý Dương cùng con đàm phán điều kiện.
'Hoan hô! Hay quá!' Cung Liệt Thiên hào hứng khua tay múa chân nói.
'Đi, đi đua xe thôi!'
Cung Quý Dương cầm lấy áo khoác cõng con ngồi lên vai hào hứng rời khỏi phòng tổng giám đốc.
***
Cung Viên
Cung Viên vào lúc hoàng hôn mang một vẻ đẹp rất đặc biệt nhất là vào một ngày đặc biệt như hôm nay. Tối nay là đêm Bình an, đầy trời hoa tuyết bay khiến cho không gian mang đậm màu sắc Giáng sinh. Từ sáng đến giờ tuyết rơi không có dấu hiệu dừng lại.
Lúc này trong Cung Viên đèn đã sáng rực, những cây thông Giáng sinh dưới ánh đèn màu và hoa tuyết bay bay nhìn càng rực rỡ.
Tất cả những người làm ở Cung Viên đều chìm trong không khí vui vẻ đó, họ đi tới đi lui, bận rộn chuẩn bị mọi công việc cần thiết cho đêm đặc biệt này. Trên đầu ai nấy đều đội những chiếc mũ Giáng sinh mà Cung Quý Dương đã chuẩn bị sẵn, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Phòng khách chính của Cung Viên bày một cây thông Giáng sinh thật lớn được trang trí thật đẹp đang lấp lánh những ánh đèn màu, dưới gốc cây đã bày đầy những hộp quà lớn có nhỏ có được gói thật tinh xảo, không gian tràn ngập không khí lễ hội.
'Dì Tề, dì Tề ...'
Đang cùng Sầm Tử Tranh trang trí cho cây thông Giáng sinh, Trình Thiến Tây chợt hướng về nhà bếp gọi lớn.
'Dạ, phu nhân!'
Dì Tề vội vàng chạy lên, hào hển trả lời Trình Thiến Tây.
'Những món ăn cho bữa tiệc tối nay chuẩn bị đến đâu rồi? Lát nữa nhà bà thông gia qua đây ăn cơm, người nhiều thức ăn phải chuẩn bị tươm tất một chút. Còn món canh gà mà lão phu nhân thích uống cũng không được quên!' Trình Thiến Tây dặn dò cẩn thận.
Dì Tề mỉm cười: 'Phu nhân xin yên tâm. Phòng bếp bên đấy tôi đã dặn dò đâu vào đấy cả rồi. Đảm bảo mọi người sẽ hài lòng!'
Sầm Tử Tranh đang treo nốt những món trang trí cuối cùng, cười nói với mẹ chồng: 'Mẹ à, những món ăn hôm nay đều là do Quý Dương đề xuất, món mà bà nội thích ăn, mẹ và mẹ con thích ăn, cả những món ba thích đều có, đương nhiên là không thể thiếu phần ba đứa nhỏ rồi. Mẹ yên tâm đi!'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...