'Ba, ngưng ...'
Cung Liệt Thiên nghe cha hỏi vậy, gương mặt nhỏ nhắn không vui xoay sang phía khác: 'Thiên Nhi đã là người lớn rồi, ra khỏi nhà không cần dẫn theo em trai em gái. Nói gì đi nữa, con mà dẫn hai em ra ngoài vậy thì quá khả nghi rồi, mẹ nhất định sẽ phát hiện ra!'
Cung Quý Dương nghe vậy cười càng vui vẻ, hắn vươn ma trảo về phía Cung Liệt Thiên ...
'Con đó, còn nhỏ mà trò quỷ không ít!'
'Haha ... ha ha ... ba ...ba ... đừng mà, Thiên Nhi nhột, nhột lắm ... ha ha ...' Cung Liệt Thiên sợ nhất là chiêu này, hắn cười đến nỗi người co rúm lại.
Trong phòng làm việc hai cha con đùa giỡn thật vui vẻ.
Cười giỡn xong rồi, Cung Quý Dương nhấc lấy áo vest, tay vẫn ôm lấy Cung Liệt Thiên, nói: 'Đi thôi con trai, chúng ta về nhà thôi. Đêm nay là đêm Giáng sinh, lát nữa theo ba đi đón bà ngoại và cậu đến Cung Viên. Đây là chỉ thị của mẹ, cha không dám kháng nghị!'
Cung Liệt Thiên nghiêng đầu nhìn cha, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: 'Ba à, ba bị viêm phế quản sao?'
'Viêm phế quản? Sao ba lại bị viêm phế quản chứ?' Cung Quý Dương nhất thời chưa hiểu ý con trai.
Cung Liệt Thiên trên mặt lộ vẻ nghi hoặc nói: 'Là dì Tang Thanh nói ba bị viêm phế quản, không chỉ có ba, dì Tang Thanh nói còn có chú Lăng, chú Lãnh, cả chú Hoàng Phủ cũng bị viêm phế quản. Con nói với mẹ rồi, nói ba bị viêm phế quản nhưng mẹ chẳng lo lắng gì cả. Mẹ còn cười nữa, nhưng Thiên Nhi rất lo cho cha nha!'
Giọng non nớt của Cung Liệt Thiên líu ríu bên tai Cung Quý Dương, mang theo một sự ngây thơ và đơn thuần của trẻ con.
Cung Quý Dương nhất thời hiểu ra, hắn cười ha hả ... viêm phế quản? Nói đúng ra thì là "vợ quản nghiêm" đây mà!
Thì ra tất cả đều là do Lãnh Tang Thanh nha đầu kia dạy hư con trai hắn. Thanh nha đầu này là đứa em khiến Lãnh Thiên Dục đau đầu nhất, tuổi đã không còn nhỏ nữa mà hoàn toàn chẳng có ý định kết hôn, suốt ngày chạy khắp nơi du lịch khám phá, đến một địa điểm nào đó, tìm công việc, dành dụm đủ tiền sau đó rời đi lại đến một địa điểm khác. Lần trước khi nói điện thoại với cô thì nha đầu đó đang ở tận Sri Lanka!
Anh hai cô đường đường là tổng giám đốc của Lãnh thị tài phiệt, hơn nữa còn là Thủ Phán Cách Hạ hô mưa gọi gió ai nghe thấy cũng kinh hồn táng đởm còn người anh thứ ba được mệnh danh là bác sĩ thiên tài, là viện trưởng của một trong những bệnh viện nổi tiếng nhất thế giới, nào ngờ lại có một đứa em gái bướng bỉnh như thế ...
Chẳng trách Lãnh Thiên Dục mỗi lần nhắc đến nha đầu Lãnh Tang Thanh kia là lại bắt đầu đau đầu, chỉ hận không thể lập tức bắt cô về, trói lại dẫn đi xem mắt. Lúc đó khi ước hẹn một năm kết thúc, Lãnh Tang Thanh lại không hề có ý giữ lời hứa mà cứ tiếp tục chơi trò đuổi bắt với Lãnh Thiên Dục, thấm thoát cũng đã mấy năm rồi.
Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, đảng Hắc thủ phân bố khắp nơi, Lãnh Thiên Dục thì đã nhiều lần ra lện cho thủ hạ tìm đến Lãnh Tang Thanh nhưng lần nào cũng đều thất bại để cho nha đầu kia chạy thoát, hơn nữa còn thuận lợi chạy sang một nước khác rong chơi, điều này thật sự khiến cho Lãnh Thiên Dục mấy lần phát điên!
Không chỉ là Lãnh Thiên Dục nay cả Cung Quý Dương cũng thấy rất kỳ lạ, hắn luôn nghi ngờ liệu có phải có một người bí mật luôn âm thầm giúp đỡ Lãnh Tang Thanh hay không, bằng không chỉ dựa vào sức của một cô gái như cô sao lại có thể lợi hại như thế? Sao lại dễ dàng trốn thoát khỏi tai mắt của thủ hạ của đảng Hắc thủ chứ?
'Yên tâm đi con trai, ba rất khỏe mạnh!' Cung Quý Dương biết con trai lo lắng, hắn xúc động nói.
'Vậy còn nhóm của chú Lăng thì sao hở cha?' Cung Liệt Thiên hỏi tiếp.
Cung Quý Dương cười đến không khép miệng được: 'Bọn họ cũng rất khỏe mạnh!'
'Ồ ...'
Cung Liệt Thiên lúc này mới yên tâm. Hắn lớn thở dài một tiếng như một người lớn, nói: 'Mọi người sắp thành ông già cả rồi, ngày thường phải chú ý sức khỏe một chút!'
Cung Quý Dương lần này cười càng to hơn, đứa con trai này của hắn đúng là quỷ tinh linh, thường thường nói những lời khiến người khác không thể tưởng tượng được. Nhưng theo cách nói của Trình Thiến Tây thì là ... bất luận là Thiên Nhi hay Diên Nhi, cách nói chuyện hay cách hành xử của hai đứa nhỏ này đều giống hệt như Cung Quý Dương lúc nhỏ, đều xử sự không theo lẽ thường.
'Được, tất cả đều nghe con, quỷ tinh linh!' Cung Quý Dương yêu mấy đứa con chết đi được, âu yếm nói.
Nhưng mà ... qua nhiều năm cố gắng của hắn, bây giờ con của Lăng Thiếu Đường lại cũng có cách hành xử "không theo lẽ thường" giống hắn mất rồi.
Thay vì là nói bị Cung Quý Dương hắn truyền nhiễm, không bằng nói là do hai đứa con trai của hắn truyền nhiễm cho hai đứa bé nhà Lăng Thiếu Đường bởi vì ...
'Ba à ... chúng ta tạm thời không về nhà được không?' Bàn tay mập mạp của Cung Liệt Thiên sờ sờ má cha, vẻ mặt nghịch ngợm hỏi.
'Nói lý do ba nghe xem!' Cung Quý Dương nghe con trai nói như vậy, nghĩ sơ cũng đã biết ý định của con trai.
Cung Liệt Thiên rụt lưỡi sau đó cười nịnh nọt: 'Ba à, ba biết không, con với Lăng Triệt tiểu quỷ kia đánh cược rồi, xem trong hai đứa ai học đua xe được trước. Thực ra thì con đã học được rồi, hôm nay đã nói rõ với hắn, đến trường đua của ba đua thử một lần, ba phân xử dùm chúng con!'
Cung Liệt Thiên có một điểm cực kỳ giống với Cung Quý Dương đó chính là ham thích đua xe. Đừng nghĩ hắn chỉ mới có sáu tuổi, đối với kỹ năng điều khiển xe có thể coi là thành thục dù xe mà Cung Liệt Thiên lái chỉ là xe đua dành cho thiếu nhi!
Hoàn toàn ngược lại với Cung Liệt Thiên, đứa em song sinh Cung Liệt Diên lại giống với Cung Quý Dương ở một điểm khác. Cung Liệt Diên cực kỳ thích nghiên cứu các loại máy móc, trước mắt phòng thí nghiệm nghiên cứu kỹ thuật cơ khí và súng ống vốn thuộc về Cung Quý Dương ở Cung Viên giờ lại trở thành phòng thí nghiệm riêng của Cung Liệt Diên. Tuổi tuy còn nhỏ nhưng hắn hệt như người anh song sinh của mình, có một loại thành thục và đam mê mà những đứa trẻ cùng tuổi khác không có.
Còn đứa nhỏ nhất, Cung Ngữ Hòa, tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng lại đặc biệt thích làm đẹp, nhất là những vật phát sáng, hễ nhìn thấy những thứ như vậy chẳng hạn như thủy tinh hay các loại đá màu liền đặc biệt vui vẻ.
Sầm Tử Tranh thích thú phát hiện ra con gái của họ đúng là có đầu óc thiết kế bẩm sinh, chỉ có điều không phải là thiết kế trang phục mà là thiết kế trang sức, nói không chừng, tương lai sẽ là một nhà thiết kế trang sức tài năng.
Cung Quý Dương thương yêu đứa con gái này hết mực vì thế bất luận hắn đi đâu, chỉ cần nhìn thấy bất kỳ loại đá màu nào liền không chút do dự mua về cho cô bé. Mà cô bé mỗi lần nhìn thấy những viên đá màu trong tay cha mình liền không hề keo kiệt tiến đến tặng cho cha mình một nụ hôn ngọt ngấy. Vì vậy cô bé bốn tuổi Cung Ngữ Hòa có thể nói là có riêng một phòng trưng bày trang sức của riêng mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...