Sắc trời vẫn chưa sáng hẳn, nhiệt độ vẫn còn thấp, gió lành lạnh thổi những nhạt mưa nhỏ tạt vào cửa sổ nhưng rất nhanh sau đó gió thổi mạnh hơn, mưa cũng trở nên dữ dội hơn ...
Những hạt mưa đập rào rạt vào cửa sổ, mưa như một bức màn dày làm bằng nước che lấp đi tầm nhìn với bên ngoài ...
Nơi đây là một tiệm châu báu nổi tiếng, tiệm châu báu này chiếm hẳn một góc trung tâm của vành đai thương mại vàng. Tiệm châu báu này được trang hoàng một cách xa hoa và phong cách.
Người có cổ phần lớn nhất trong tiệm châu báu này không phải ai khác mà chính là mẹ của Cung Quý Dương - Trình Thiến Tây.
Tuy vận, trong một ngày mưa gió lạnh lẽo như thế này, trong phòng khách VIP của tiệm châu báu lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, khi cô ta nhìn thấy Trình Thiến Tây liền tháo kính râm xuống sau đó điềm nhiên ngồi xuống trước mặt Trình Thiến Tây.
'Bác gái Cung, rất vui được gặp lại bác!'
Người khách vừa đến cũng không xa lạ gì, chính là Ngải Ân Hà.
Trình Thiến Tây mỉm cười, trong mắt không giấu được vẻ tinh minh.
'Ân Hà, hôm nay cháu đến tìm ta chắc là vì chuyện kinh doanh của Ngải thị rồi!'
Ngải Ân Hà hơi cúi đầu, thấp giọng nói: 'Bác gái, thực ra cháu biết bác nhất định sẽ oán hận cháu lắm, lần trước bác đến tìm cháu cũng chỉ là vì muốn đả kích Sầm Tử Tranh mà thôi. Cháu biết bác trách cháu ...'
Cô nói không nên lời nữa bởi giọng đã bắt đầu nghẹn ngào.
Trình Thiến Tây hoàn toàn không có chút phản ứng nào, bà nhìn vẻ xinh xắn ngoan ngoãn của Ngải Ân Hà, giọng tuy hòa hoãn nhưng có thể nhận rõ sự tuyệt tình trong đó.
'Ân Hà, cháu đoán không sai chút nào. Cháu nên biết rất rõ ta xem trọng nhất điều gì. Sầm Tử Tranh năm đó đã có cốt nhục của Quý Dương, về chuyện này cháu không nên dấu giếm ta. Cháu có thể nói dối Quý Dương, có thể nói dối bất cứ ai nhưng cháu là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, cháu không nên che dấu ta chuyện này!'
Nước mắt của Ngải Ân Hà bắt đầu tí tách rơi ...
'Cháu xin lỗi, bác gái. Cháu biết chuyện năm đó, khi cháu nói đứa bé trong bụng Tử Tranh không phải là của Quý Dương ca, thực ra chỉ là muốn tranh thủ thêm một cơ hội nữa mà thôi. Cháu biết chuyện này không dấu được bạc, có trách thì chỉ trách cháu quá yêu Quý Dương ca, cháu không có cách nào tiếp nhận được sự thật là Quý Dương ca đã bị Sầm Tử Tranh cướp mất ...'
Nước mắt cô rơi càng hung, từng câu từng chữ như nói như đứt gan đứt ruột.
'Ân Hà, tuy ta rất không hài lòng với Sầm Tử Tranh nhưng bây giờ ván đã đóng thuyền, hơn nữa Cung thị tài phiệt vẫn luôn là tiêu điểm chú ý của toàn cầu, hai chữ "ly hôn" tuyệt đối không được xảy ra trên người của Cung thị. Năm đó cháu hại ta mất đi một đứa cháu, bây giờ Ngải thị rơi vào hoàn cảnh này cũng coi như là hòa nhau. Cháu không cần phải nói gì thêm nữa!'
Tuy năm đó cha mẹ của Ngải Ân Hà có ân đối với bà, đối với Cung thị nhưng bao nhiêu năm qua Cung thị vẫn luôn giúp đỡ Ngải thị trong việc kinh doanh, tính đi tính lại, Trình Thiến Tây cũng không cho rằng mình nợ bất cứ ai!
Nếu như Quý Dương chưa kết hôn với Sầm Tử Tranh thì bà nhất định sẽ lợi dụng Ngải Ân Hà để chia rẽ hai người nhưng bây giờ gạo đã nấu thành cơm, người làm mẹ như bà còn có thể làm được gì. Cho dù năm đó bà lợi dụng địa vị của Quý Dương ở Cung thị để uy hiếp Sầm Tử Tranh nhưng đến cuối cùng hai người vẫn có thể đến được với nhau. Đây có thể xem như "người tính không bằng trời tính"!
Thêm nữa, bà tuyệt đối không ngờ Ngải Ân Hà người mà bà luôn tin tưởng lại dám che dấu bà chuyện Sầm Tử Tranh mang thai, nói gì đứa bé đó cũng là cốt nhục của nhà họ Cung, về điểm này bà tuyệt đối tin tưởng.
Bà tin con trai mình thật sự động lòng vì cô gái kia, bất kể là tám năm trước hay tám năm sau đều như thế vì vậy bà tin đứa con trung bụng Sầm Tử Tranh nhất định là con của Quý Dương.
Ngải Ân Hà thấy Trình Thiến Tây không nói gì càng khóc dữ dội hơn ...
'Bác gái, bác xem cháu từ nhỏ đến lớn, cháu vẫn luôn xem bác như mẹ ruột của mình, từ trước đến giờ cháu cũng chưa từng nghĩ sẽ gạt bác nhưng cháu thật sự quá yêu Quý Dương ca. Lúc đó cháu cũng bị sự ghen tuông làm mờ mắt, nhất thời quỷ thần sai khiến nên mới làm ra những chuyện như vậy. Thực ra sau đó cháu cũng rất hối hận nhưng cháu không biết nên nói với bác thế nào, cháu sợ bác thất vọng về cháu, sợ bác không tin tưởng cháu nữa ...'
'Sớm biết như vậy thì cần gì phải làm? Cháu phải biết, lúc đầu ta rất bất mãn Sầm Tử Tranh nhưng không có nghĩa là ta không muốn đứa con trong bụng cô ta. Lúc đó nếu như cháu chịu nói với ta sự thực, nhiều lắm là ta sẽ để Sầm Tử Tranh sinh đứa bé ra sau đó cũng sẽ đuổi cô ta đi thôi. Tiếc là cả ta cháu cũng dám dấu diếm sự thật vì vậy khi chân tướng bị vạch trần, ngay cả ta cũng không thể tha thứ cho cháu!' Trình Thiến Tây lạnh lùng nói.
'Bác gái, thực ra hôm nay cháu đến gặp bác không phải là muốn nói giúp cho Ngải thị, bác có thể không tha thứ cháu, có thể không tin tưởng cháu nhưng cháu không thể trơ mắt nhìn thấy bác bị gạt mà không làm gì cả!' Những chữ cuối Ngải Ân Hà nói nghe gần như khóc.
Trình Thiến Tây nghe vậy trong mắt lộ ra vẻ hoài nghi ...
'Ta bị gạt?' Bà bán tín bán nghi hỏi lại, 'Ý của cháu là thế nào?'
Ngải Ân Hà thút thít nói: 'Bác gái, bác có biết cha của Sầm Tử Tranh là ai không?'
Trình Thiến Tây bị câu hỏi không đầu không đuôi của Ngải Ân Hà làm cho sửng sốt giây lát, sau đó bà nhíu mày nói: 'Nghe nói cha cô ta đã mất sớm rồi!'
'Cha của Sầm Tử Tranh tên là Sầm Dực Hiên!'
Trình Thiến Tây vẫn bình thản không chút phản ứng, 'Vậy thì thế nào?'
Ngải Ân Hà lau đi nước mắt, nhìn Trình Thiến Tây nói: 'Bác gái, cháu biết bác và bác trai cũng là hôn nhân thương nghiệp, chẳng lẽ bác không muốn biết người bác trai yêu năm đó là ai sao?'
Trình Thiến Tây nhìn Ngải Ân Hà, lạnh nhạt phun ra từng chữ: 'Rốt cuộc cháu muốn nói gì?'
Bà có thể duy trì được sự lạnh mạc với mọi người, mọi việc nhưng khi đối mặt với chồng và con trai bà cũng sẽ có lúc mất đi sự kiềm chế, nhất là đối với chồng mình, bà trước giờ vẫn không tin trong lòng ông không có hình bóng của ai khác.
Xem ra hình như Ngải Ân Hà biết được chuyện gì đó mà bà chưa biết.
Ngải Ân Hà hắng giọng, mắt vẫn đăm đăm nhìn Trình Thiến Tây, trịnh trọng nói: 'Sầm Dực Hiên ... cũng chính là cha của Sầm Tử Tranh là bác sĩ khoa tim mạch nổi tiếng của bệnh viện Thượng Hải. Năm đó ông không chỉ cứu sống bác trai một lần hơn nữa sau này hai người còn trở thành bạn tốt không dấu nhau điều gì cho đến khi có một người phụ nữ xuất hiện thì mọi chuyện mới bắt đầu thay đổi. Người phụ nữ đó chính là vị hôn thê của Sầm Dực Hiên, nhưng sau này bà ta lại cùng bác trai lén lút có tình cảm ...'
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...