Gần trưa Sầm Tử Tranh mới từ giấc ngủ say sưa tỉnh lại, cô vươn vai duỗi người, sau khi nhìn một vòng xung quanh mới hoảng hốt nhớ ra, nơi đây là Cung Viên không phải là nhà mình mà hôm nay là ... ngày làm dâu đầu tiên của cô sau khi gả vào nhà họ Cung!
Khẽ rên một tiếng, Sầm Tử Tranh trở mình mới áo não nhận ra xương cốt toàn thân giống như vừa bị dỡ ra lắp lại, nhức mỏi vô cùng mà thủ phạm chính rõ ràng là đã đến công ty, trên chiếc giường lớn sớm đã không còn bóng người.
Ôm chặt chiếc gối mà Cung Quý Dương gối đầu vào lòng, hít sâu mùi long diên hương còn thoang thoảng lưu lại, Sầm Tử Tranh như vẫn cảm nhận được hơi thở và tình yêu của Cung Quý Dương quẩn quanh mình.
Nhìn ánh mặt trời đã lên cao chiếu những tia nắng rực rỡ, trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi hạnh phúc và đầy đủ mà trước giờ chưa từng có!
Từ hôm nay cô là vợ của Cung Quý Dương, hắn là chồng cô, mối ràng buộc danh chánh ngôn thuận này khiến cho lòng của hai người càng gần nhau hơn.
Bỗng nhiên thấy rất nhớ hắn ...
Bỗng nhiên rất muốn biết hắn đang làm gì, hắn có nhớ cô sao???
Hấp tấp nhỏm dậy với lấy chiếc điện thoại trên chiếc bàn đầu giường, ấn dãy số quen thuộc rồi cô mới nhận ra, mình làm như vậy chẳng khác nào một đứa bé ngốc, nói không chừng lúc này Quý Dương đang họp, mạo muội đánh điện thoại cho hắn không chừng sẽ ảnh hưởng đến công việc thì sao?
Vì vậy khi điện thoại vừa mới reo một hồi thì cô đã định gác máy nhưng nào hay bên đầu kia, Cung Quý Dương đã nhận điện ...
'Tranh Tranh, thức dậy rồi sao?' Giọng của hắn ấm áp như ánh mặt trời ngoài kia, dễ nghe mà đầy sức hấp dẫn.
'Ân!'
Không biết vì sao gương mặt nhỏ nhắn của Sầm Tử Tranh lại hồng lên, cô nhẹ giọng hỏi: 'Anh đang bận sao?'
Đầu bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ: 'Anh đang họp!'
Sầm Tử Tranh rụt lưỡi, giọng ngại ngùng: 'Vậy mau ngắt điện thoại đi, đừng làm trễ nãi công việc!'
'Còn thẹn thùng gì nữa? Cả Cung thị tài phiệt còn ai không biết em là vợ của Cung Quý Dương anh chứ? Vợ gọi điện thoại cho chồng để kiểm tra là chuyện đương nhiên thôi!' Cung Quý Dương không chút cố kỵ vừa cười vừa nói.
'Anh ... đúng là ghét chết đi được. Không nói nữa, em cúp máy đây! Tối nay ... nếu như anh có xã giao thì báo sớm cho em một chút, em bảo dì Tề không cần phải chuẩn bị cơm tối cho anh!' Sầm Tử Tranh nũng nịu nói.
Thực ra câu cô muốn nói là ... tối nay sau khi tan sở về nhà sớm một chút, cô rất muốn giống như một người vợ bình thường nhắc nhở chồng mình như vậy nhưng Sầm Tử Tranh biết, thân làm tổng giám đốc của một công ty lớn như Cung thị sao lại có thể có sinh hoạt như một người bình thường được chứ!
Nhưng đầu bên kia điện thoại Cung Quý Dương giống như có cảm ứng tâm linh với cô, tiếng cười của hắn lần nữa truyền đến tai Sầm Tử Tranh ...
'Yên tâm đi, thời gian của buổi tối đương nhiên phải dành cho bà xã yêu dấu rồi. Tối nay anh sẽ về nhà sớm!'
'Ân!'
Từng giọt hạnh phúc ngọt ngào chảy qua tim Sầm Tử Tranh, điện thoại đã ngắt từ lâu nhưng trên mặt cô vẫn treo nụ cười xinh như mộng.
Nhưng rất nhanh sau đó, khi ánh mắt cô vô tình lướt qua con số chỉ thời gian trên màn hình điện thoại thì nụ cười lập tức đông cứng lại trên môi.
Trời ạ! Sắp đến giữa trưa rồi?!!!
Sầm Tử Tranh vội vàng bước xuống giường, mặc kệ thân thể đang nhức mỏi khó chịu, lúc này trong đầu cô chỉ có gương mặt lạnh lùng và giọng nói sắc sảo của Trình Thiến Tây.
Thảm rồi, ngày đầu tiên về nhà chồng lại ngủ đến giữa trưa, đợi lát nữa gặp bà cũng không biết bị bà nói thế nào đây nữa!!!
Sầm Tử Tranh vội vàng rửa mặt chải tóc rồi thay quần áo, trong đầu không ngừng quẩn quanh suy nghĩ và than thở!
Gặp phải một người mẹ chồng như vậy, thật không biết đời trước cô đã làm chuyện thất nhân ác đức gì nữa!
Nhìn lại mình lẫn nữa trong gương, Sầm Tử Tranh tự cổ vũ cho mình, bất luận thế nào cô nhất định cũng phải tìm cách cải thiện mối quan hệ giữa hai người!
Chừng như lấy hết dũng khí đi về phía phòng khách lớn của Cung Viên, bởi vì phòng của Cung Quý Dương và Sầm Tử Tranh nằm ở phía đông của Cung Viên nên muốn đi sang phòng khách chính, Sầm Tử Tranh cần phải băng qua vườn hoa.
Không khí trong vườn hoa rất trong lành, vườn hoa này trồng rất nhiều loài hoa quý hiếm đang đua nhau khoe sắc.
Những người làm trong vườn hoa nhìn thấy Sầm Tử Tranh ai nấy đều cung kính khom người chào, lễ nghi trịnh trọng như vậy khiến cho cô rất ngượng ngùng.
Lúc này dì Tề đi đến trước mặt cô, sau khi chào hỏi, bà chỉ báo cáo đơn giản: 'Thiếu phu nhân, sáng nay thiếu gia có dặn dò chúng tôi không làm phiền thiếu phu nhân nghỉ ngơi cho nên bữa sáng tôi không dám gọi phu nhân dậy, bữa trưa thì nửa tiếng nữa sẽ bắt đầu!'
Sầm Tử Tranh mỉm cười với bà: 'Dì Tề, tôi biết rồi, cám ơn dì. Mẹ có ở trong phòng khách không?'
Dì Tề nhìn gương mặt tươi cười của Sầm Tử Tranh, giọng nói chợt trở nên nhu hòa hơn, bà gật đầu: 'Phu nhân dậy rất sớm!'
Tim Sầm Tử Tranh không tự chủ được bắt đầu đập thình thịch, sáng sớm đã dậy rồi sao? Trời ạ, kiểu này cô chết chắc rồi!
Nghĩ đến đây, dù sợ hãi cô cũng cố gượng nở nụ cười gật đầu với dì Tề rồi thu hết dũng khí đi về phía phòng khách chính.
Nhìn theo bóng lưng của Sầm Tử Tranh, nhất thời dì Tề có chút hoang mang ... thực ra cô gái này rất hiền hòa, dễ lấy lòng người khác, vóc dáng lại xinh đẹp như vậy, vì sao phu nhân cứ không thích cô ấy chứ?
Theo bà thấy, vị thiếu phu nhân này còn tốt hơn cô Ngải tiểu thư đó nhiều.
Khi Sầm Tử Tranh đi đến gần phòng khách chính thì điện thoại của cô chợt reo lên. Nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, lòng cô chợt co rút lại ...
Khương Ngự Kình!
Là điện thoại của hắn ... Gọi cô làm gì chứ?
Càng nghĩ lòng Sầm Tử Tranh càng thấy nặng nề như có một tảng đá lớn đang đè lên.
Điện thoại vẫn reo không ngừng, một lần rồi lại một lần, dù muốn tắt máy cũng không knịp nữa.
Chắc là vì chuyện đào hôn từ lễ đường nên gọi điện thoại cho cô!
Hít sâu một hơi, Sầm Tử Tranh ấn phím nhận điện thoại ...
'Chúc mừng tân hôn nha, thiếu phu nhân nhà họ Cung!'
Từ ống nghe truyền đến giọng nói vừa châm biếm vừa chua xót của Khương Ngự Kình, những lời của hắn như một mũi tên xuyên thẳng vào lòng Sầm Tử Tranh khiến cô không tự chủ được rùng mình một cái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...